Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 187: Đồng tâm hiệp lực



Minh Lưu Sa và Tây Ngọc chụm đầu lại xem tờ giấy mà Vu thủ vệ lưu lại, trên giấy viết: “Có hẹn với người, tạm thời rời đi.”

Phía dưới ký tên Vu thủ vệ.

“Thủ vệ đi rồi.” Tây Ngọc nhìn các sư đệ sư muội trên Thí Luyện Trường, không khỏi lo lắng nói, “Thiên Cơ Môn chỉ còn một người có thể đánh.”

Toàn bộ đệ tử Ngô Kiếm Phái đã trở về, trên dưới Thiên Cơ Môn chỉ còn một kiếm tu duy nhất — Lữ Cửu.

Nàng đã tiến giai đến Hóa Thần trung kỳ, nhưng hiện giờ tu chân giới đại loạn, nếu thật sự xảy ra chuyện thì chỉ dựa vào một Hóa Thần trung kỳ không thể nào bảo vệ được hết mọi người Thiên Cơ Môn.

“…… Đại sư tỷ.” Sư muội cầm tờ giấy chạy đến lúc nãy đột nhiên lẩm bẩm.

“Đại sư tỷ hiện tại không có ở tông môn, chúng ta không được kéo chân sau tỷ ấy, phải tập trung luyện chế thêm nhiều pháp khí.” Minh Lưu Sa ngửa đầu chỉ vào trận pháp đang vận chuyện trên không trung nói: “Tình huống tệ nhất thì Thiên Cơ Môn vẫn còn trận pháp che chở.”

Tây Ngọc cũng có chút nhớ những khi đại sư tỷ ở đây, có đại sư tỷ thì bọn họ đều không cần lo lắng bất kỳ chuyện gì.

Nhưng sư muội kia lại lắc đầu, vươn ngón trỏ chỉ ra đằng sau của hai người: “Đại sư tỷ đã trở lại!”

Minh Lưu Sa và Tây Ngọc quay phắt người nhìn theo, liền thấy Diệp Tố, Du Phục Thời và Dịch Huyền đang dứng bên ngoài đại trận.

Các sư đệ, sư muội Thiên Cơ Môn tức khắc như ong vỡ tổ muốn xông ra ngoài, nhưng lại bị Minh Lưu Sa ngăn cản, hắn cảnh giác nhìn ba người bên ngoài: “Bảo bọn họ tự mình tiến vào.”

Rất có khả năng người ngoài dùng ảo thuật muốn lừa các đệ tử Thiên Cơ Môn ra ngoài.

Diệp Tố đứng bên ngoài thấy vậy khẽ nhướng mi, ra hiệu cho hai sư đệ cùng bước vào đại môn Thiên Cơ Môn, nàng tán dương Minh Lưu Sa: “Nhị sư đệ, có lòng cảnh giác tốt lắm, tiếp tục phát huy.”

Minh Lưu Sa sửng sốt, rốt cuộc vui mừng hô lên: “Đại sư tỷ!”

“Tứ sư đệ đâu?” Diệp Tố nhìn quét qua một vòng hỏi.

“Hạ Nhĩ và sư phụ đã đi đón đệ tử Hợp Hoan Tông.” Tây Ngọc vội vàng đáp, “Gần Hợp Hoan Tông có một bí cảnh, linh lực của bọn họ đang bị hút đi.”

Diệp Tố nhìn thấy trong tay cô nhóc cầm hai tờ giấy thì ngoắc tay ý bảo đưa cho nàng xem.

Tây Ngọc lập tức đưa qua: “Vu thủ vệ đột nhiên rời khỏi tông môn.”

Diệp Tố cúi đầu đọc nhanh nội dung trên giấy, nhớ tới trong nguyên tác Vu thủ vệ đúng là trong khoảng thời gian này đi ra ngoài có hẹn.

Cũng là lúc này Thiên Cơ Môn bị Dịch Huyền diệt môn.

Diệp Tố quay đầu nhìn thoáng qua Dịch Huyền bên cạnh, hiện giờ việc diệt môn sẽ không xảy ra.

“Ngũ sư đệ…… Mi, tâm, của, đệ?” Minh Lưu Sa nhìn đóa hoa lan đỏ rực giữa mày Dịch Huyền mà ngẩn người.

“Sư đệ đã thức tỉnh huyết mạch Ma Chủ.” Diệp Tố thay Dịch Huyền giải thích.

Đám người Minh Lưu Sa hiếm lạ vây lấy Dịch Huyền, đối với bọn họ cái gọi là huyết mạch Ma Chủ gì đó còn không hứng thú bằng Ma Lan giữa mày hắn.

“Ngũ sư đệ lại đẹp thêm vài phần.” Tây Ngọc khích lệ nói.

Du Phục Thời đứng ở bên cạnh nghe các đệ tử khen Dịch Huyền thì xoay mặt sang một bên không thèm nhìn nữa, tự mình giận dỗi.

Không phải chỉ có một cái bông thôi sao? Hắn còn có cái đuôi đó!

“Diệp Tố!” Lữ Cửu mới vừa đi xuống từ một phong đầu, nhìn thấy ở đại môn tụ tập không ít người nên chạy tới xem xét, đến nơi mới phát hiện mấy người Diệp Tố đã trở lại.

“Tiến giai thành công rồi?” Diệp Tố nhìn thấy Lữ Cửu thì cười nói.

Lữ Cửu cảm thấy bản thân mình tiến giai không tính là chậm, vậy mà khi một lần nữa gặp lại Diệp Tố thì lại phát hiện vẫn không nhìn thấu được cảnh giới của nàng: “Ngươi đã đến Hợp Thể kỳ?”

Lại nhìn sang Dịch Huyền bên cạnh: “Đại Thừa?”

Nàng có thể cảm nhận được khí tức của hai người không giống nhau.

“Nhờ vận khí mà thôi,” Diệp Tố nói xong thì bảo các sư đệ sư muội tản ra một chút, sau đó xoay người gọi Du Phục Thời: “Tiểu sư đệ.”

Du Phục Thời không tình nguyện quay đầu lại: “Chuyện gì?”

“Trước tiên thả Yêu tộc và tu sĩ ra đi.” Diệp Tố nói, “Mấy người Từ Trình Ngọc vẫn còn ở bên trong.”

Du Phục Thời kéo mở hai bao tải, thả Yêu tộc và tu sĩ ra.

Mọi người bên trong ra tới vẻ mặt ai nấy đều ngơ ngác, số tu sĩ và Yêu tộc đông đảo trong nháy mắt chiếm mất một phần ba Thí Luyện Trường của Thiên Cơ Môn, bọn họ cảnh giác nhìn quanh quất xung quanh, khi các tu sĩ khắc còn đang đánh giá bốn phía thì đệ tử Ngô Kiếm Phái liền nhận ra được bọn họ đang ở trong Thiên Cơ Môn.

“Diệp Tố?” Tông chủ của các tông kinh ngạc nhìn Diệp Tố, không rõ chuyện gì đã xảy ra.

“Vài vị đại năng và Ma Chủ Đồ Vưu đang bị nhốt ở Điện Ma Chủ.” Diệp Tố đi thẳng vào vấn đề.

“Ma Chủ Đồ Vưu……bị nhốt ở Điện Ma Chủ?” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt không hiểu lời này cho lắm, Ma Chủ làm sao lại bị nhốt trong điện của mình?

“Ngoại trừ một vị đại năng của Yêu giới, tất cả những đại năng Độ Kiếp khác đều bị nhốt trong Điện Ma Chủ.” Diệp Tố nhìn qua mọi người một vòng, lấy ra tố hồi ngọc bản, trước đó nàng đã ghi lại một đoạn ngắn tình huống trong Điện Ma Chủ, “Côn Luân có người bị Thần bám vào người, hiện giờ không biết bọn họ đang âm mưu cái gì, trừ phía đông ra toàn bộ ba phương còn lại của tu chân giới đều đang bị một loại pháp trận bao trùm, tu vi của các tu sĩ ở những nơi dưới pháp trận……đều bị hấp thu sạch sẽ.”

Mọi người nhìn thấy tình hình bên trong Điện Ma Chủ thì tức khắc ồ lên.

Ngay cả đại năng Độ Kiếp đều bị nhốt ở bên trong, bọn họ đây làm sao có lực chống cự.

“Trận pháp?” Liên Liên hỏi, “Sư tổ có thể phá được không?”

Diệp Tố nhìn nàng: “Sư tổ Ngũ Hành Tông đã chết trong Điện Ma Chủ.”

Liên Liên: “……” Khó trách không thấy được sư tổ trong tố hồi ngọc bản.

“Ba vị sư tổ Vạn Phật Tông chết, đến cả sư tổ Ngũ Hành Tông cũng chết?” Ngô tông chủ nhíu mày nói.

“Chư vị có thể trở về các tông, xem xét tình huống, chẳng qua phải cẩn thận…… Côn Luân.” Diệp Tố nói.

Nhưng ngay khi nàng vừa dứt lời thì phù chú trận màu tím trên đầu đột nhiên đánh xuống một đạo lôi màu tìm, bổ xuống đầu một đệ tử.

Mọi người sôi nổi tản ra, ngửa đầu nhìn trận pháp trên không, tất cả đồng loạt rút ra pháp khí, cảnh giác nhìn chằm chằm chung quanh, bao gồm các đệ tử Thiên Cơ Môn.

Tuy nhiên phù chú trận sau đó lại an tĩnh, tựa hồ cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Diệp Tố nhíu mày bước nhanh về phía đệ tử đó, khom lưng rút ra một mảnh vải từ thi thể cháy đen, là đệ tử Côn Luân.

“Sao lại thế này?” Tây Ngọc đi tới, kinh ngạc nói, “Pháp trận này chưa từng xuất hiện qua tình huống giống như vừa rồi.”

Diệp Tố ngồi xổm xuống, xem xét một lát, sau dó bỗng nhiên lật người của đệ tử nọ lại, lấy ra một thanh chủy thủ từ trong túi Càn Khôn, đâm vào vùng cổ của thi thể, rút ra một đoạn xương.

“Ngươi đang làm cái gì?” Tông chủ Thượng Khuyết Tông quát lớn, hành vi lột da rút xương người khác không phải là chuyện một tu sĩ bình thường có thể làm ra.

Diệp Tố rũ mắt nhìn đoạn xương cổ trong tay, sắc mặt lạnh nhạt, vậy mà lại có đệ tử Côn Luân khác bị Thần bám vào người.

Nàng đứng dậy ngửa đầu nhìn trận pháp trên không trung, sau đó xoay người nhìn về phía Du Phục Thời, pháp trận mà tiểu sư đệ vẽ thế nhưng lại có thể phân biệt người nào bị Thần bám vào sao?

Nếu vậy thì đây là tin tốt duy nhất trước mắt.

“Người này bị Thần bám vào người.” Diệp Tố giơ lên đoạn xương cổ lộ ra Thần ấn.

Tầm mắt của mọi người dừng trên ấn ký màu tím, các vị tông chủ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều đã nhận được tin tức do các trưởng lão truyền đến, không sai biệt lắm với lời của Diệp Tố, tu chân giới đã xảy ra chuyện.

“Một khi đã như vậy thì chúng ta hãy tấn công Côn Luân.” Tông chủ Ngũ Hành Tông nhìn các Yêu tộc chung quanh, “Vừa lúc có Yêu tộc ở đây, hãy hợp sức đánh lên đó.”

Lời này vừa nói ra các đệ tử Côn Luân không khỏi lộ ra biểu tình oán giận, bọn họ còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, làm sao Côn Luân lại trở thành tông môn mà người người đòi đánh?

Diệp Tố cự tuyệt: “Côn Luân hiện tại có ba vị Độ Kiếp đại năng, ngoài bọn họ thì tam giới cũng chỉ còn lại một Độ Kiếp đại năng mà thôi, những đại năng khác đều đang bị nhốt trong Điện Ma Chủ. Lực lượng đại năng của một phương, các vị tông chủ hẳn là còn rõ ràng hơn ta.”

Nếu lúc ấy Tàng Lục cũng tiến vào Điện Ma Chủ thì chỉ sợ bọn họ bây giờ ngay cả một tia cơ hội cũng không có, ai cũng không có cách nào có thể ngăn cản đại năng Độ Kiếp, trừ phi phi thăng thành Thần.

Tông chủ Thượng Khuyết Tông dẫn các đệ tử của mình rời đi đầu tiên, Diệp Tố bước tới nói chuyện với tông chủ Hợp Hoan Tông.

“Tình huống của Hợp Hoan Tông không tốt lắm, gần chân núi có một bí cảnh hấp thu linh lực của tu sĩ, Ngô tông chủ tốt nhất khoan hẳn trở về, để tránh cung cấp lực lượng cho trận pháp. Sư phụ của ta đã sang đó đón các đệ tử Hợp Hoan Tông qua đây.”

Ngô tông chủ còn chưa kịp nói gì thì Trương Phong Phong và Hạ Nhĩ đã dẫn theo các đệ tử Hợp Hoan Tông từng nhóm, từng nhóm thông qua quyển trục truyền tống đáp xuống Thí Luyện Trường của Thiên Cơ Môn.

Trương Phong Phong vừa mới đứng vững thì thấy trên Thí Luyện Trường mênh mông toàn người là người, tức khắc bị dọa há hốc mồm.

“Sư phụ, tông chủ Hợp Hoan Tông cũng đang ở đây.” Diệp Tố nhắc nhở.

“Đại đồ đệ!” Trương Phong Phong nhìn thấy Diệp Tố thì hai mắt liền sáng ngời, kết quả vừa nghe câu nói của nàng thì sắc mặt tức khắc thay đổi, nhìn trái nhìn phải gấp gáp tìm đường chạy trốn lên Cửu Huyền Phong nhưng chung quanh đều bị chắn kín mít.

“Trương Phong Phong.” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt nhìn ông, dù bận vẫn ung dung hỏi, “Ngươi dùng danh nghĩa gì đón đệ tử Hợp Hoan Tông đến đây?”

Hai mắt Trương Phong Phong chớp chớp liên hồi, liên tục nhìn chung quanh, lắp bắp nói: “Hợp, Hợp Hoan Tông lâm vào nguy cảnh, đều, đều là tu, tu sĩ tu chân giới, theo lý nên…… theo lý nên giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực!”

“Sư phụ.” Minh Lưu Sa ở bên cạnh c ắm vào một câu, “Sao, người, học, cách, nói, chuyện, của, con?”

Thành công nhận được một cái trừng mắt từ Trương Phong Phong.

“Vậy chúng ta đây trước tiên cảm tạ Trương tông chủ thích làm việc thiện, hỗ trợ hữu tông, đồng tâm hiệp lực nhé.” Tông chủ Hợp Hoan Tông nhìn đảo qua các đệ tử Thiên Cơ Môn, nở nụ cười nói: “Ta cũng sớm có ý muốn đến Thiên Cơ Môn ở một thời gian.”

Tất cả đệ tử Thiên Cơ Môn đều đồng loạt rùng mình, phảng phất như bị sói theo dõi.

Trương Phong Phong: “……” Hình như ông đã dẫn sói vào nhà.

Diệp Tố không quản chuyện bên này nữa, nàng đi về phía nhóm người Ngũ Hành Tông, hỏi Liên Liên và Trình Hoài An: “Các ngươi có từng nghe qua tháp linh không?”

“Tháp linh?” Liên Liên mờ mịt, “Là cái gì?”

“Có quan hệ với dị trạng của Côn Luân à?” Trình Hoài An hỏi, “Có lẽ có thể hỏi tông chủ thử xem.”

Dù sao bọn họ còn quá nhỏ tuổi, có rất nhiều chuyện không biết.

Diệp Tố gật đầu, cùng hai người đi đến chỗ tông chủ Ngũ Hành Tông đang liên hệ với các trưởng lão tông môn, sắc mặt ông không tốt lắm, hẳn là bực bội vì cái chết của sư tổ bổn tông.

Ngũ Hành Tông chỉ có một vị đại năng, vốn dĩ đã bước vào thời kỳ suy yếu, hiện giờ đại năng cũng không còn, thực lực tông môn lại càng giảm một bước xa.

“Tông chủ, ngài có biết gì về tháp linh không?” Diệp Tố hỏi.

Tông chủ Ngũ Hành Tông cũng không hiểu chuyện mà Diệp Tố hỏi: “Tháp linh là cái gì?”

Diệp Tố lui về sau một bước, lắc đầu nói: “Chúng ta cũng muốn đi về hướng đông bắc, vừa lúc có thể cùng đi.”

Liên Liên và Trình Hoài An tất nhiên đồng ý, còn tông chủ Ngũ Hành Tông, tâm tình ông đang không vui nên cũng không để ý chuyện này.

“Diệp Tố, rốt cuộc chuyện tháp linh là sao?” Liên Liên chạy theo hỏi.

“Là tháp linh của Luân Chuyển tháp, có liên quan đến tầng thứ chín.” Diệp Tố đáp.

“Luân Chuyển tháp? Để sau khi về tông ta sẽ đi tra tông sử giúp cô.” Liên Liên trầm ngâm một lát, khẽ nói với Diệp Tố.

“Vậy phiền cô rồi.” Diệp Tố nói xong, liếc mắt nhìn thấy tình huống chỗ Du Phục Thời thì liền xoay người bước nhanh tới đó.

Mấy Yêu Vương đang đứng vây quanh Du Phục Thời, các yêu tộc khác cũng chậm rãi tụ lại xung quanh.

“Yêu Chủ, ngài nên quay về Yêu giới với chúng yêu.” Khổng Tước Vương nói, “Tu chân giới đại loạn, chúng ta vẫn còn có Độ Kiếp đại năng, chi bằng lại đóng cửa Yêu giới, để tránh xuất hiện vấn đề.”

“Không sai, chờ bọn họ chết sạch thì cái gì mà tu chân giới, Ma giới, tất cả đều sẽ là của chúng ta, không cần tốn chút công sức nào.” Lang Vương tán đồng nói.

Du Phục Thời nhìn những Yêu Vương xa lạ chung quanh, giơ tay che lại lỗ tai của bản thân, một câu cũng không nghe.

“Tu chân giới và Ma giới xảy ra chuyện, tiếp theo Yêu giới chắc chắn cũng không thể bình an mà bo bo thân mình.” Diệp Tố chen vào trong, đứng che trước mặt Du Phục Thời, nhìn các Yêu Vương nói, “Ngoài ra, đừng có mà tới gần như vậy……Có phải các ngươi muốn Tàng Lục tới ngay bây giờ đập mỗi người một trận hay không?”

Các vị Yêu Vương nhớ tới hai Quy Yêu thích gây sóng gió nhà nọ thì tức khắc giật giật khóe miệng, nhất trí lui về sau vài bước.

“Vậy chúng ta phải ở lại đây…… Hay là về Yêu giới?” Hổ Vương do dự hỏi.

“Trước tiên cứ về Yêu giới.” Diệp Tố nói, “Trước đó không lâu đệ tử Côn Luân cũng có vào Yêu giới nên các ngươi tốt nhất phải chú ý tất cả những điều khác thường.”

Các Yêu Vương gật đầu, sau đó liên thủ mở ra không gian, dẫn theo Yêu quân trong nháy mắt biến mất trên Thí Luyện Trường, trở về Yêu giới.

“Đại đồ đệ, mấy đứa lại phải đi à?” Trương Phong Phong hỏi Diệp Tố, lại nhìn đóa hoa lan giữa mày Dịch Huyền, nói với hắn, “Bông hoa này của con cũng khá đẹp đấy.”

Dịch Huyền: “…… Sư phụ, người ở lại bảo trọng.”

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “bảo trọng”, tức khắc khiến Trương Phong Phong chột dạ không nói nữa.

“Sư phụ, tụi con muốn đi về hướng đông bắc tìm một món đồ.” Diệp Tố nói, “Mọi người ở Thiên Cơ Môn đừng đi lung tung ra ngoài, cũng có thể cho Hoàng Nhị Tiền đến đây tránh nạn.”

“Được.” Trương Phong Phong nhìn ba người rời đi cùng với đội ngũ của Ngũ Hành Tông, không khỏi thở dài một hơi, đại đồ đệ đều gầy sọp cả rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv