Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 143: Kim Hải Lôi Vân



Càng lên cao uy áp càng lớn, hiện giờ hướng lên tầng thứ tám mỗi bước đều cần phải hao phí tâm lực cực đại, thế mà Du Phục Thời lại dễ như trở bàn tay đá một chân tiêu sái, giống như uy áp chẳng có tác dụng gì với hắn vậy.

Mặc dù Lục Trầm Hàn phát hiện ra nhưng hắn không thể nào có thể nhanh chóng phản ứng lại kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Du Phục Thời đá mình xuống cầu thang.

Cảm giác trong khoảnh khắc hắn ngã xuống không phải là phẫn nộ mà ngược lại là mờ mịt, hắn không cách nào tiếp nhận chuyện như vậy lại xảy ra.

Những người khác có thể không biết rõ nhưng Lục Trầm Hàn hắn ở trước khi tông môn đại bỉ diễn ra đã có hiểu biết không ít về Luân Chuyển Tháp.

Theo quy định, các đại tông môn không được lộ ra quá nhiều tin tức về Luân Chuyển Tháp cho các đệ tử tham gia tông môn đại bỉ, nhưng Tàng Thư Các của Côn Luân lại chiếm cứ cả một tòa phong đầu, Lục Trầm Hàn đọc được các tin tức từ trong thư tịch cũng không tính là vi phạm.

Tu sĩ cảnh giới càng cao càng cần phải cường hóa thần thức của bản thân, mục tiêu đến Luân Chuyển Tháp lần này của hắn chính là để rèn luyện thần thức trong Lôi Hải (biển lôi) ở tầng thứ tám, nếu có thể, sau đó sẽ bước lên tầng thứ chín, nhìn thử xem tầng tháp chưa một ai từng đặt chân lên được trông như thế nào.

Nhưng mà hiện tại Lục Trầm Hàn lại ngã xuống từ cầu thang lên lầu tám, uy áp gấp bội, khả năng có thể lên tầng tám thẳng tắp rơi xuống, cơ hồ là bằng không.

Có một con yêu thú nhào về phía Lục Trầm Hàn, Lục Trầm Hàn nửa quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp, mặt vô biểu tình nắm chặt Thất Tuyệt kiếm trảm về phía sau một nhát, kiếm ý cuồng bạo, lục giai yêu thú ở gần quanh hắn đều bị trực tiếp chém thành hai nửa.

Hắn chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên phía trên cầu thang, Du Phục Thời và Diệp Tố vẫn đang tiếp tục bước lên từng bước, trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn hiện lên một tia âm u, hắn vung kiếm lên hung hăng chém vào cầu thang.

Dịch Huyền vốn đang quần ẩu với yêu thú thấy vậy liền cả kinh, nhưng cũng chạy đến không kịp.

“Keng—”

Điều không một ai ngờ tới chính là, một kích toàn lực của Hóa Thần sơ kỳ Lục Trầm Hàn lại không thể đả thương mảy may đến cầu thang, trong nháy mắt Thất Tuyệt kiếm đụng đến cầu thang thì chỗ tiếp xúc liền bộc phát ra một luồng bạch quang chói mắt, trả ngược khiến Lục Trầm Hàn văng ra xa.

Lúc này Diệp Tố cùng vừa đến chỗ ngoặc của cầu thang, nàng giơ tay lau đi máu mũi đang không ngừng chảy ra, nghiêng đầu nhìn Lục Trầm Hàn bị đánh bay vào giữa đàn yêu thú: “Loại chuyện này một hai lần là đủ rồi.”

Lúc trước khi xuống lầu một nàng đã xem xét kĩ càng trận pháp trên cầu thang, người lên cầu thang thành công có thể đứng ở phía trên động thủ với cầu thang, tuy nhiên người nào còn chưa lên được lại đứng ở dưới ra tay với cầu thang thì sẽ ngay lập tức chịu phản phệ.

Thực ra trong nguyên tác Diệp Tố chưa bao giờ đọc thấy Lục Trầm Hàn dùng loại thủ đoạn này đối phó người khác, dù sao cũng không có ai vượt qua hắn.

Có một loại người khi đứng ở địa vị cao mới có thể ra vẻ quang minh lỗi lạc, chính nhân quân tử, nhưng một khi rơi vào hoàn cảnh bất lợi liền bắt đầu không từ thủ đoạn.

Kiếm ý mà Lục Trầm Hàn tung ra toàn bộ phản phệ lại trên người hắn, hắn ngã vào giữa đàn yêu thú, hộc ra một mồm máu to, Thất Tuyệt kiếm linh từ trong kiếm bay ra tới, thế hắn ngăn cản yêu thú tấn công.

Cách đó không xa Cốc Lương Liên âm thầm nhích xa khỏi cầu thang, nhìn thấy Lục Trầm Hàn chật vật khiến phẫn uất trong lòng hắn tựa hồ cũng giảm đi không ít.

Cảm giác có người đồng hành cùng nhau thất bại giúp khúc mắc trong lòng hắn giải tỏa bớt rất nhiều.

Không còn người gây trở ngại, toàn bộ sự chú ý của Diệp Tố đều tập trung ở việc leo tháp, mỗi một bước của nàng đều đi được cực chậm, nàng ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn Du Phục Thời, thấy hắn không có chút cố sức nào cũng không hề kinh ngạc, tiểu sư đệ dù sao cũng từng là đại năng có thể sáng lập ra giới.

Chỉ là một đoạn cầu thang ngắn, tổng cộng chưa đến hai mươi bậc thang, vậy mà Diệp Tố dành ra cả ngày trời mới đi hết được, đạo bào trên người nàng hết ướt rồi lại khô, khi nàng vừa bước lên bậc thang cuối cùng thì uy áp cực nặng trực tiếp đè nàng quỳ xuống ngay tại chỗ.

Hai đầu gối của Diệp Tố giáng thật mạnh xuống bậc cầu thang cuối, hai tay nàng chống ở hai bên người, mồ hôi tuôn như suối trên thái dương, nhìn kỹ sẽ thấy mồ hôi của nàng lúc này có một màu đỏ nhạt, đó là do áp lực quá lớn, cơ thể chữa trị có chút không kịp dẫn tới máu từ trong người thẩm thấu ra tới.

Du Phục Thời thấy Diệp Tố quỳ xuống thì theo bản năng duỗi tay ra, tuy nhiên bàn tay còn chưa chạm đến vai nàng thì lại lặng lẽ thu trở về, an tĩnh đứng ở phía sau.

Không biết đã quỳ qua bao lâu, Diệp Tố mở ra đôi mắt sung huyết, nàng cúi đầu nhìn bậc thang cuối cùng, ở trên nó có hai dấu năm ngón tay rõ ràng, thoạt nhìn có vẻ như là dấu vết của ai đó cũng đã từng vận hết sức lực chống lại uy áp như nàng.

Linh lực trong cơ thể Diệp Tố không ngừng lưu chuyển, ngay cả thần thức cũng đều bắt đầu che chở các kinh mạch, nàng cắn răng chậm rãi thẳng lưng, cuối cùng buông tay ra, chầm chậm đứng lên.

Thân thể nàng lắc lư, hai chân run run, nhưng vẫn kiên định bước lên tầng thứ tám.

Bên ngoài Luân Chuyển Tháp.

“Bước lên đi!” Từ Trình Ngọc nhìn hai điểm sáng trên hư ảnh, bàn tay nắm chuôi kiếm trong vô thức cũng siết chặt, cầm lòng không động mà hô ra tiếng.

Tầng thứ tám!

Số người có thể bước lên tầng này ít ỏi có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ai cũng nhìn ra được hai điểm sáng đang hướng lên tầng tám là Diệp Tố và Du Phục Thời.

“Huynh đang làm gì vậy?” Trình Hoài An từ phía sau Mã Tòng Thu bước tới hỏi.

Mấy ngày trước Mã Tòng Thu vẫn luôn rất kích động, âm thanh nói chuyện lại cao, vài lần khiến cho nhóm đại tông chủ không nhịn được mà ghé mắt nhìn lại, hiện giờ thời điểm mấu chốt nhất ngược lại không thấy hắn lên tiếng, cúi đầu không biết đang làm cái gì.

“Ta đang đưa tin cho mấy người Minh Lưu Sa.” Mã Tòng Thu ngẩng đầu, đôi mắt thậm chí còn đỏ hoe, “Bọn họ đi đến hiện tại thật không dễ dàng.”

Trình Hoài An: “……” Ai không biết sợ là sẽ tưởng Mã Tòng Thu là người Thiên Cơ Môn.

“Có mất mặt không hả?” Tân Thẩm Chi chụp một bàn tay lên đầu Mã Tòng Thu, nói xong ông lại ngửa đầu nhìn hai điểm sáng trên hư ảnh, chỉ cần mấy người Diệp Tố bình yên vô sự trưởng thành, thế quật khởi của Thiên Cơ Môn tất không gì có thể cản được.

……

Khoảnh khắc Diệp Tố đặt chân lên tầng thứ tám, khắp nơi một mảnh kim quang chói mắt, nàng theo bản năng giơ tay lên che mắt lại, sau một lúc mới chậm rãi thích ứng được.

—— là lôi hải thần thức.

Toàn bộ tầng thứ tám được bao phủ bởi một mảnh sóng biển kim quang quay cuồng, trong không trung không ngừng có tia sáng kim sắc hiện lên, lôi quang sương mù hỗn độn tạo thành từng tia lôi giáng xuống chấn động, khiến nhân tâm đứng dưới vùng biển cuồn cuộn không khỏi sinh ra sợ hãi.

Thức hải trong linh phủ Diệp Tố sôi trào, cơ hồ cùng điên cuồng kích động theo lôi hải của tầng thứ tám.

Bất quá lực chú ý của nàng lại không đặt ở đây mà nàng đang chăm chú nhìn toàn bộ kim quang lôi hải.

Nơi này……không có cầu thang thông lên tầng thứ chín, thoạt nhìn tầng thứ tám này đã là đỉnh tháp.

Rõ ràng khi nhìn ở bên ngoài, Luân Chuyển Tháp có chín tầng.

Hiện tại, vô luận Diệp Tố nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, vẫn là như cũ chỉ có tám tầng.

Nghĩ mãi không ra, cũng chỉ có thể tạm thời lưu lại tầng thứ tám, Diệp Tố và Du Phục Thời đi vào giữa kim quang lôi hải, vừa tiến vào liền bị sét đánh.

Lôi này có chút khác với lôi tiến giai, nó chỉ chuyên nhằm vào thần thức trong linh phủ mà đánh, mỗi lần nàng bị bổ trúng đều bị hoảng thần hồi lâu.

……

Diệp Tố tìm trong lôi hải một lát vẫn không tìm thấy tầng thứ chín đâu, cuối cùng quyết định tạm thời lưu lại tu luyện.

Nàng nhập định giữa biển kim lôi, nàng ngồi đả tọa lơ lửng trên không, những tia lôi đó như là cá mập ngửi được mùi máu, tất cả đều giáng thẳng xuống người Diệp Tố.

Linh phủ của Diệp Tố bị đánh đến chỗ này một khối đen, chỗ kia một khối đen, thức hải càng là bị tia lôi đánh vào giảo đến long trời lở đất, thần thức của nàng chạy trốn khắp nơi nhưng cũng đều trốn không thoát vận mệnh bị sét đánh.

Tương phản là Du Phục Thời lại hoàn toàn không hề bị một tia lôi nào ghé thăm, hắn vốn dĩ học theo Diệp Tố, cũng đả tọa giữa những đám mây bập bềnh, nhưng tư thế này lại không thoải mái lắm.

Tiểu sư đệ kiên trì hai ngày liền trực tiếp nằm dài ra, hắn nằm trên một cụm mây lóe kim quang, gối đầu lên chân Diệp Tố ngủ ngon lành.

Mặt khác, Khấp Huyết kiếm không có ai để ý cứ thế nhảy tới nhảy lui đuổi theo lôi trong lôi hải khắp tầng thứ tám.

Lôi này đánh vào trên thân kiếm tê tê dại dại, nó thích nhắm!

……

Một tháng thời gian trôi qua, trừ ba người đứng đầu, những người khác đều tự động trở về tầng thứ nhất.

Ninh Thiển Dao mím môi đứng ở phía sau cùng, nàng ta đã bước được lên tầng thứ bảy, nhìn thấy Lục Trầm Hàn, hai người lại một lần nữa tụ họp, ai cũng không lên tiếng giải thích.

Hai người muốn bước lên tầng thứ tám, nhưng đều không chịu nổi uy áp của tháp, Lục Trầm Hàn cố chấp tìm mọi cách để đi lên trên, Ninh Thiển Dao sau khi thử qua một lần liền lui xuống dưới, thời gian của nàng ta không nhiều lắm nên lưu lại tầng thứ bảy triền đấu với yêu thú.

Pháp bảo trên người nàng ta đã dùng không còn mấy, Ninh Thiển Dao cũng không phải lúc nào cũng có thể lấy ra pháp bảo mới, rõ ràng bản thân đã lên tới Hóa Thần kỳ nhưng đối phó với lục giai yêu thú lại có chút cố sức. Đụng phải thất giai yêu thú càng là không cách nào chống cự, đều nhờ Dịch Huyền vài lần thế nàng ta chặn lại.

Mọi người tụ tập ở lầu một, chờ đại môn mở ra, lúc này Ninh Thiển Dao chợt tiến lên vài bước, đứng bên cạnh Dịch Huyền, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, mấy ngày nay cảm ơn huynh.”

Dịch Huyền ôm Trong Minh đao, mắt nhìn thẳng về phía cửa tháp: “Đại sư tỷ hẳn là vẫn còn có việc tìm muội đó.”

Sắc mặt Ninh Thiển Dao trong nháy mắt liền trắng nhợt: “……”

“Sao thấy ngươi có vẻ đẹp hơn trước vậy.” Liên Liên đánh giá Mai Cừu Nhân từ đầu xuống chân nói.

“Hình như ta đã ăn phải một viên Mỹ Nhan Đan.” Mai Cừu Nhân vén tay áo lên, để cho nàng xem cánh tay trắng bóng như trứng gà luộc của mình, “Trước kia ở đây có một vết thương do nọc độc của bát giai Thiềm Thú (con cóc) ăn mòn, nhưng mà hiện tại đã biến mất rồi.”

“Bát giai?” Liên Liên nhíu mày, đụng phải cấp bậc yêu thú cỡ này thì không phải tu sĩ bình thường có thể đối phó.

Đồng dạng nọc độc của nó cũng không phải đan dược bình thường có thể tiêu trừ.

“Là yêu thú do tông môn chúng ta nuôi, lúc ta cho nó ăn không cẩn thận bị thương.” Mai Cừu Nhân vui vẻ nói, “Nhiều năm qua mãi vẫn chưa tìm được cách nào để loại trừ độc tố, lưu lại đan tầng thật không sai mà.”

Liên Liên lắc đầu, chấp niệm với cái đẹp của Hợp Hoan Tông quả thực đã khắc vào trong xương tủy.

Khi mọi người đang trò chuyện thì cửa lớn của tháp bỗng nhiên mở ra.

“Ra rồi!”

Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, bảy người ở lầu một nghe thấy từng trận âm thanh xôn xao vang lên.

Bảy người bước ra khỏi tháp, các vị tông chủ liền nhìn bọn hắn chằm chằm, hiển nhiên đều đang muốn biết chuyện gì đã xảy ra bên trong, nhưng vì ngại các tông chủ khác ở xung quanh nên không một ai lên tiếng trước.

“Các đệ tử mang theo thứ gì ra ngoài?” Phong Trần đạo nhân hỏi.

Đồ vật lấy ra từ Luân Chuyển Tháp đều có cảm ứng, trong nháy mắt cửa lớn của tháp mở ra, nếu có người lén lấy nhiều hơn một món đồ thì tất cả đồ vật trên người của kẻ đó sẽ tự động quay về chỗ cũ.

Bảy người lần lượt lấy ra đồ vật của mình.

Ánh mắt của các tông chủ dừng trên tay Mai Cừu Nhân, đồ hắn đem ra là một viên Phục Nguyên Đan cực phẩm, đan dược này tốt thì có tốt nhưng tác dụng với tu sĩ không quá lớn, chủ yếu là để yêu dùng.

“Không ngờ đệ tử Hợp Hoan Tông lại rất biết suy nghĩ cho tông phái.” Tông chủ Vạn Phật Tông Nhạc Kỵ nói.

Ai cũng đều biết Giản Hồ là Hồ Vương, người hắn đang mang thương tích, viên Phục Nguyên Đan cực phẩm này ngay cả Đan Tông đều không có, Hợp Hoan Tông nếu là đưa cho Giản Hồ thì cũng coi như có ân với hắn.

“Đây là của Diệp Tố.” Cốc Lương Thiên bỗng nhiên lên tiếng.

Vừa nghe thấy lời này của hắn thì tông chủ Vạn Phật Tông theo bản năng nhíu mi.

Cốc Lương Thiên tuy đã lập khế ước không nói bất cứ điều gì về chuyện của Du Phục Thời nhưng khế ước cũng không cấm nói về Diệp Tố.

Hắn nhìn về điểm sáng trên tầng tám: “Diệp Tố đã ăn Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan.”

Không ngoài dự đoán, các tông chủ đều ngây ngẩn cả người.

“Cô nhóc đó tìm được Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan?!” Tông chủ Đan Tông vội vàng tiến lên một bước hỏi Cốc Lương Thiên, “Diệp Tố tìm thấy nó ở đâu?”

Nhiều năm như vậy vẫn chưa có một ai tìm được Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, thậm chí còn có người cho rằng đoạn miêu tả về Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan trong tổ điển của Đan Tông là không có thật.

“Trong tay nắm của một ngăn tủ.” Cốc Lương Thiên rũ mắt, “Người bình thường tất nhiên không cách nào phát hiện ra được.”

Ai có thể nghĩ đến một cái tay nắm lại có giấu đan dược bên trong, tuy nhiên tay nắm đó lại còn có hình dạng của một đan lô, đan dược được đặt bên trong đó tuy rằng ngoài dự đoán của mọi người nhưng lại cũng phù hợp với lẽ thường.

Không riêng gì tông chủ Đan Tông mà các vị tông chủ khác, ngay cả Phong Trần đạo nhân trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan vậy mà lại thật sự tồn tại.

Ninh Thiển Dao đứng ở phía sau, thấy biểu tình của mọi người thì không khỏi cắn chặt môi, Diệp Tố hẳn là đã ăn một viên đan dược cực kỳ trân quý.

Lúc nàng ta ở tầng thứ tư vậy mà không phát hiện ra được.

“Ăn đều đã ăn rồi.” Tông chủ Hợp Hoan Tông thở hắt ra một hơi, “Cũng coi như chứng minh tổ điển của Đan Tông không hề ghi sai.”

Ít nhiều may mắn đã ăn luôn ở bên trong tháp, nếu đan dược này được lấy ra tới thì ngay cả bà cũng sợ sẽ không nhịn được mà động tâm.

Tác giả có lời muốn nói:

Khấp Huyết kiếm: Lôi mát xa thiên nhiên! Còn muốn nữa!!! (hưng phấn.jpg)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv