Sáu giờ sáng, bầu trời dần sáng lên, một vệt sáng ló dạng ở đường chân trời. Ánh bình minh tiếp nối xua tan đi chút lạnh lẽo cuối cùng còn sót lại từ đêm qua.
Mặt trời chậm rãi mọc lên, lại một lần nữa chiếu rọi hào phóng xuống thành phố miền Nam tràn đầy sức sống này.
Tưởng Lan mở cánh cửa lớn của lều cơm, một tia nắng sớm trực tiếp rọi vào trong.
Nàng xoa đôi mắt sưng mọng, nhưng cơn buồn ngủ nặng trĩu vẫn chưa tan biến.
Nhưng còn việc phải làm, nỗi buồn không thể biến thành sức lực. Nàng bước đến bồn nước, mở vòi, vốc một nắm nước lạnh buốt vỗ lên mặt.
Làn nước băng giá chạm vào má, từng lỗ chân lông đều như bị đóng băng ngay tức khắc.
Đây chính là hiệu quả mà nàng muốn. Lau khô mặt, nàng bắt tay vào bận rộn với công việc.
Bảy giờ, công nhân ăn sáng xong và tản đi, công trường bắt đầu làm việc;
Tám giờ, không thấy Lâm Cẩm Vân đến;
Chín giờ, rửa sạch và thái nguyên liệu;
Mười giờ, Lâm Cẩm Vân vẫn không xuất hiện;
Mười hai giờ, công nhân tan ca.
Công nhân lần lượt kéo vào lều cơm nhỏ. Vừa vào, họ nhận ra cô đầu bếp xinh đẹp hôm nay không đứng trước bếp. Trên chiếc thùng cơm lớn phía trước lại dằn một tờ giấy:
"Cơm xin tự lấy, bát đũa ăn xong cứ bỏ vào bồn.
A Lan."
Nửa tiếng trước, Tưởng Lan đang hớt hải chạy đến khách sạn.
Cả buổi sáng Lâm Cẩm Vân không đến tìm nàng ở công trường. Nàng không thể không đến khách sạn xem tình hình.
Ban đầu, nàng chỉ nghĩ Lâm Cẩm Vân đang giận dỗi. Nhưng từng giờ trôi qua, sự bất an của nàng dần biến thành lo lắng hoảng sợ:
Tối qua em ấy rời đi muộn như vậy.
Con đường ngoài công trường tối om, lại lồi lõm.
Đây còn là một thành phố hoàn toàn xa lạ với em ấy…
Nhỡ đâu không phải chỉ là giận dỗi thì sao?
Nàng không dám nghĩ tiếp, trong nỗi hối hận dâng trào, nàng càng bước nhanh về phía khách sạn.
Đến cửa khách sạn, nàng không kịp để nhân viên lễ tân phản ứng, đã vội vàng chạy lên tầng hai.
Vài bước đã đến trước cửa phòng 206, nàng nhanh chóng giơ tay gõ cửa.
Không ai trả lời.
Lúc này, nhân viên lễ tân mới vội vã đuổi theo.
“Này, đồng chí, sao cô lại tự ý xông vào đây? Tôi gọi mà cô cũng không trả lời. Cô tìm ai vậy?”
Tưởng Lan không để ý, tiếp tục gõ cửa và gọi tên Lâm Cẩm Vân.
“Này, đừng gõ nữa!” Nhân viên lễ tân kéo tay nàng xuống, nói: “Cô gõ cái gì vậy? Muốn tìm người thì phải xuống đăng ký với tôi...”
Tưởng Lan đột ngột ngắt lời: “Tối qua em ấy có về không?”
“Ai cơ?”
“Lâm Cẩm Vân, khách trọ phòng này, gầy gò, tóc ngắn, mặc áo khoác sáng màu và quần dài đen.”
Nhân viên lễ tân suy nghĩ một lát rồi đáp: “Có về. Nhưng cô phải xuống...”
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa dồn dập lại cắt ngang lời cô ta.
“Lâm Cẩm Vân?”
“Lâm Cẩm Vân, em có ở trong đó không?”
“Đồng chí này, cô...”
“Cô có chìa khóa không?” Tưởng Lan kéo tay nhân viên lễ tân, thúc giục: “Mau mở cửa!”
Nhân viên lễ tân trừng mắt nhìn cô, gắt lên: “Cô bị làm sao vậy? Cô bảo mở là tôi phải mở chắc? Cô là ai? Xuống dưới đăng ký...”
“Tôi đã đăng ký từ hôm qua rồi!” Tưởng Lan giận dữ hất tay cô ta, lớn tiếng: “Mau mở cửa, tối qua em ấy về muộn, bây giờ gọi cửa mãi không trả lời. Nếu có chuyện gì xảy ra thì cô chịu trách nhiệm nổi không?”
“Xảy... xảy ra chuyện gì được chứ? Đừng có hù tôi.”
“Tôi là người nhà của em ấy. Tôi lo em ấy gặp chuyện. Cô không mở, tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Nhân viên lễ tân cuối cùng bị khí thế hùng hổ và lời lẽ chắc nịch của Tưởng Lan làm cho sợ hãi. Nhìn kỹ nàng thêm vài lần, cô ta dường như cũng có chút ấn tượng, bèn miễn cưỡng nói:
“Cô đợi đó, tôi đi lấy chìa khóa.”
Nhân viên lễ tân nhanh chóng đi lấy chìa khóa, chẳng mấy chốc đã trở lại và mở cửa phòng 206.
Tưởng Lan vội bước vào, vừa nhìn đã thấy Lâm Cẩm Vân nằm nghiêng trên giường, tay ôm bụng, co ro lại. Dọc theo mép đệm giường là một vệt nôn màu xám trắng.
Cảnh tượng này khiến toàn thân Tưởng Lan lạnh buốt, đầu óc trống rỗng.
Nhưng chỉ vài giây sững sờ, nàng liền trấn tĩnh lại, cúi xuống kéo Lâm Cẩm Vân, gọi: “Cẩm Vân, có phải dạ dày khó chịu không?”
Lâm Cẩm Vân cắn răng, đau đớn đến mức không nói nổi, chỉ yếu ớt gật đầu.
“Đừng sợ, có chị ở đây rồi. Chị sẽ đưa em đi bệnh viện.”
Nói rồi, nàng nhanh chóng bế Lâm Cẩm Vân lên. Hơi nóng từ cơ thể Lâm Cẩm Vân khiến Tưởng Lan giật mình, nhưng đây không phải lúc để ngạc nhiên. Nàng quay sang nhân viên lễ tân đang sững người, vội vàng nói: “Mau gọi xe cấp cứu đi!”
“À... ừ...”
Nhân viên lễ tân bừng tỉnh, cuống cuồng chạy đi.
Tưởng Lan bế Lâm Cẩm Vân xuống lầu. Nhân viên lễ tân đã gọi xe, thấy hai người đi xuống liền chạy lại, đỡ một bên cơ thể Lâm Cẩm Vân và dẫn họ tới ghế sofa gần tường.
“Em ngồi đây đợi nhé, xe sắp tới rồi.”
Tưởng Lan đỡ Lâm Cẩm Vân ngồi xuống. Thấy cô đổ mồ hôi lạnh không ngừng, nàng vội lấy tay lau mồ hôi trên trán cô.
“Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi, xe sắp tới rồi, cố chịu thêm một lát.”
Lâm Cẩm Vân thu mình trong vòng tay Tưởng Lan, lúc này đến cả sức gật đầu cũng không muốn dùng, chỉ phát ra một tiếng rên nhẹ để đáp lại.
Tưởng Lan lại nghĩ tiếng rên ấy là vì đau đớn, lòng đau như cắt, nước mắt lập tức trào ra, nhưng nàng không dám chạm bậy, chỉ cúi đầu hôn lên trán cô.
“Ngoan nào, ráng chịu thêm một chút.
Xe sắp tới rồi, chị có thể nghe thấy tiếng xe.
Nhắm mắt lại nghỉ chút đi, chị ở đây mà.”
Những lời nói có vẻ lặp đi lặp lại này lại mang đến cho Lâm Cẩm Vân một cảm giác an ủi kỳ lạ. Cơn đau của cô dường như cũng giảm bớt, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhúc nhích nhiều. Cô chỉ nhấc tay, khẽ nắm lấy ngón út của Tưởng Lan.
Tưởng Lan nhìn theo động tác đó, lập tức quay đầu hỏi: “Sao vậy? Em cần gì à?”
Lâm Cẩm Vân cố lấy chút sức lực cho đôi môi, nhìn người trước mắt, yếu ớt nói: “Áo len dơ hết rồi...”
“Không sao, chị sẽ giặt cho em.”
“Đan thêm cho embmột cái nữa được không?”
“Được.”
*
Ánh sáng trắng mờ xuyên qua bóng đèn cũ kỹ, yếu đi vài phần sắc độ, ánh sáng xám nhợt nhạt khiến khuôn mặt mọi người thêm phần căng thẳng.
Có vẻ như phòng bệnh trong bất kỳ bệnh viện nào cũng đều sáng thứ ánh sáng lạnh lẽo, áp lực và u ám, giống hệt cảm giác mà bệnh viện mang lại.
Lâm Cẩm Vân đang miên man suy nghĩ thì một khuôn mặt ghé sát lại.
“Tỉnh rồi à? Đang nghĩ gì thế?”
Cô chỉnh lại đầu, đờ đẫn nhìn người trước mặt, rất lâu sau mới khẽ cong khóe môi, nhẹ giọng đáp: “Thấy lạ thôi.”
Tưởng Lan kéo chăn cho cô, sờ trán cô, khẽ thở phào.
“Mấy giờ rồi? Em ngủ bao lâu rồi?”
“Năm tiếng. Sáng nay em bị sốt, lại đau quặn dạ dày, bác sĩ nói là viêm loét dạ dày vì căng thẳng.”
“À.”
“Dạ dày còn đau không?”
Lâm Cẩm Vân vừa định nói không, chợt đổi ý, liền thay đổi vẻ mặt và giọng điệu: “Vẫn khó chịu...”
Quả nhiên, Tưởng Lan lập tức lo lắng: “Là đau hay là cảm giác tức bụng?”
“Không rõ nữa, cứ từng cơn từng cơn.”
“Để chị đi hỏi bác sĩ...”
“Đừng.” Lâm Cẩm Vân vội vã kéo tay nàng, “Là thuốc đang phát huy tác dụng, em ráng chịu là được rồi. Chị đi hỏi bác sĩ, ông ấy cũng sẽ nói thế thôi. Viêm loét dạ dày là thế đấy, trước đây cũng từng đau, chỉ là lần này nặng hơn.”
Tưởng Lan nghe vậy, mọi lo lắng lập tức hóa thành yêu thương và hối lỗi, nàng áp tay lên gương mặt nhợt nhạt vì bệnh của cô, nói: “Xin lỗi...”
“Không liên quan đến chị, là em không chú ý ăn uống, trước đây đã có vấn đề rồi.”
Sao lại không liên quan đến nàng được? Trước đây lúc nàng còn ở cạnh bên, ba bữa đều được sắp xếp cẩn thận, chưa bao giờ có vấn đề gì.
Nhưng nghĩ đến đây, Tưởng Lan lại chợt nhận ra, dù mình ở hay không, đi hay không đi, dường như đều chỉ mang đến tổn thương cho Lâm Cẩm Vân.
Phát hiện bi ai này khiến nàng rơi vào tuyệt vọng, không biết phải làm gì, thực sự không có cách nào.
Lâm Cẩm Vân thấy nàng ngẩn người nhìn mình, khóe mắt lại rưng rưng, sợ nàng suy nghĩ linh tinh, liền nắm chặt tay nàng hơn.
“Thật sự không sao đâu, bệnh này cũng phổ biến mà. Xuất viện rồi từ từ dưỡng bệnh là ổn thôi.”
Nói đến đây, cô đột nhiên nghĩ ra một ý, đôi mắt chớp nhẹ, tiếp tục:
“Nhưng dưỡng dạ dày không phải dễ đâu. Em lại không biết làm mấy món ăn. Thật lòng mà nói, từ khi chị đi rồi, em ăn uống rất qua loa. Hơn nữa nhà ăn cũng đổi đầu bếp, đồ ăn nấu rất dầu mỡ, em thường ăn rất ít hoặc thậm chí không ăn.”
“Sao lại không ăn? Luôn có món thanh đạm mà, nấu mì hay cháo, cũng phải ăn chút gì chứ.”
“Không muốn ăn. Mỗi lần ăn mì lại nhớ đến món mì trứng cà chua chị nấu, ăn cháo cũng nghĩ đến cháo chị hầm, rồi chẳng thể nuốt nổi...”
“......”
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan im lặng, liền siết chặt tay nàng hơn, giọng nghẹn ngào:
“Chị đừng bỏ mặc em, đừng nói những lời muốn dứt tình với em. Em bị chị nuông chiều hư rồi, không có chị, em chỉ là một kẻ vô dụng thôi, thật đấy.”
Cô nói đến mức xúc động, nước mắt cứ thế chảy xuống.
“Lâm Cẩm Vân...” Tưởng Lan nhất thời không biết nói gì. Nghĩ đi nghĩ lại, dường như điều duy nhất nàng có thể nói vẫn chỉ là câu “Xin lỗi” đã lặp lại từ đầu đến giờ.
“Đừng xin lỗi nữa, đây không phải lỗi của chị.” Lâm Cẩm Vân hít mũi, chân thành cầu xin:
“Chúng ta về nhà trước đã, những chuyện khác để sau hãy nói, được không? Em xin chị.”
“Lâm Cẩm Vân...”
“Em biết chị đang bận tâm về mẹ em, em cũng biết chính bà đã ép chị rời xa em...”
“Đừng trách bà ấy, dù bà ấy có làm gì thì cũng là vì thương em.”
“Mẹ thương em, vậy tại sao lại không thể thương người mà em thương chứ?”
Cô thở dài, tiếp tục nói:
“Có lẽ bà chỉ thương một đứa con gái hoàn hảo theo ý bà. Đây là một căn bệnh, và căn bệnh này đã bắt đầu từ khi anh Hai em trở nên khác thường. Bà chưa bao giờ thực sự chấp nhận sự khác biệt của anh ấy, nên đã ép anh lấy vợ. Và bà cũng không thể chấp nhận sự bất thường của em, vì vậy mới ép chị rời xa em. Đây đều là triệu chứng của căn bệnh ấy. Em không biết mẹ đã nói gì với chị, khiến chị ra đi suốt ba năm, nhưng mẹ chỉ là một bệnh nhân, lời của mẹ em chị không cần coi là thật.”
Khi nói đến đây, Lâm Cẩm Vân bỗng dừng lại, bởi cô thấy người yêu mình đang khóc, cô vội vàng lau nước mắt cho nàng.
Sau khi cẩn thận lau khô những giọt nước mắt kia, cô tiếp tục:
"Với cả, chị biết không, nếu nói đến một cuộc sống bình thường, thì nực cười lắm, trên đời này có nhiều người sinh ra đã bị mù, điếc, ngốc, chân thấp chân cao, mắt to mắt nhỏ, làm sao chị có thể yêu cầu họ sống như một người bình thường được đây? Như thế chẳng khác nào ép đứa ngốc đọc sách, ép người câm ca hát, vớ vẩn lắm mà cũng tàn nhẫn lắm. Em sinh ra vốn đã không bình thường, trời sinh ra em là phải thích chị, cho nên em không thể nào bình thường được đâu. Coi như là em ích kỷ, nhưng liệu chị có nguyện sống một cuộc đời "không bình thường" cùng em?"
Đôi mắt cô đẫm lệ, lời lẽ tha thiết, mỗi câu nói đều chất chứa sự hối tiếc và khẩn cầu. Ai nghe xong mà không động lòng, không cảm thấy xót xa chứ?
Tất nhiên, người yêu cô cũng vậy, cuối cùng đã buông bỏ mọi do dự trong lòng, ôm chặt cô thêm một lần nữa.
“Chị nguyện ý.”
Trên đời này điều may mắn nhất không phải là đôi ta sinh ra đều bình thường vô ưu, mà chính là người nguyện ý đón nhận một kẻ nhỏ bé "không bình thường" như ta.
Mà càng may mắn hơn nữa là, người nguyện ý cùng ta... "không bình thường".
===
Tóm tắt chương:
Sáng sớm 6 giờ, Tưởng Lan kéo cửa lều cơm, một tia nắng vàng thẳng tắp chiếu vào trong.
Nàng xoa xoa hai mắt sưng vù, đầu óc nặng trĩu vì buồn ngủ, nhưng công việc không cho phép nàng chậm trễ.
7 giờ, nhân viên tạp vụ ăn xong bữa sáng tan đi, công trường khởi công;
8 giờ, không thấy Lâm Cẩm Vân tới;
9 giờ, ngâm rửa nguyên liệu nấu ăn;
10 giờ, Lâm Cẩm Vân vẫn không xuất hiện;
12 giờ, công trường tan tầm.
Nhóm dân công lục tục tới lều ăn cơm, vừa tiến vào lại không thấy mỹ nữ đầu bếp đâu chỉ thấy trên thùng cơm có dằn một tờ giấy: Đồ ăn xin tự lấy, chén ăn xong cứ để vào bồn, A Lan.
Nửa giờ trước, Tưởng Lan lòng nóng như lửa chạy về hướng khách sạn, hôm qua đuổi cô đi lúc trời tối như vậy, có khi nào...
Rất nhanh đã tới khách sạn, Tưởng Lan chạy vọt lên phòng 206, đập cửa mãi không thấy ai trả lời.
Có người tiếp tân đến hỏi chuyện, nàng yêu cầu người này mở cửa ra vì nàng lo lắng đã xảy ra chuyện không hay.
Tiếp tân hốt hoảng chạy đi lấy chìa mở cửa ra.
Tưởng Lan vội vàng đi vào, đập vào mắt liền thấy Lâm Cẩm Vân nằm co ro trên giường tay ôm lấy bụng, đầu giường là một bãi nôn xám trắng.
Một màn này làm Tưởng Lan sợ tới mức lạnh toát cả người, đầu nổ vang.
"Mau gọi xe cấp cứu đi."
"Vâng vâng."
Nhân viên tiếp tân bừng tỉnh, cuống quýt chạy đi.
Ngồi dưới sảnh khách sạn, Cẩm Vân vùi vào lòng ngực nàng, từ trong cổ họng hừ ra một tiếng ưm đáng thương.
Tưởng Lan lại nghĩ tiếng kêu này biểu đạt cho sự đau đớn, lập tức liền đau lòng đến rơi nước mắt, cúi đầu hôn lên trán cô.
"Ngoan, ráng chịu một chút."
Cẩm Vân nhìn người yêu trước mắt, yếu ớt nói: "Áo len dơ hết trơn rồi..."
"Không sao, chị sẽ giặt cho em."
"Chị lại đan cho em một cái nữa nhé, được không?"
"Được."
***
Sau năm giờ mê man vì sốt cao và loét dạ dày, Cẩm Vân từ từ tỉnh dậy ở bệnh viện.
Tưởng Lan cho rằng đây là hậu quả của sự nhẫn tâm mà mình gây ra, nàng nghẹn ngào liên tục nói xin lỗi.
"Đừng xin lỗi, không phải lỗi của chị." Cô đưa nay lau nước mắt cho nàng.
"Cẩm Vân..."
"Em biết chị vì e ngại mẹ em nên mới không muốn trở về, em cũng biết là bà ấy ép chị rời đi..."
"Với cả, chị biết không, nếu nói đến một cuộc sống bình thường, thì trên đời này có nhiều người sinh ra đã bị mù, điếc, ngốc, chân thấp chân cao, mắt to mắt nhỏ, làm sao chị có thể yêu cầu họ sống như một người bình thường được đây? Như thế chẳng khác nào ép đứa ngốc đọc sách, ép người câm ca hát, vớ vẩn lắm mà cũng tàn nhẫn lắm. Em sinh ra vốn đã không bình thường, trời sinh ra em là phải thích chị, cho nên em không thể nào bình thường được đâu. Coi như là em ích kỷ, nhưng liệu chị có nguyện "không bình thường" cùng em?"
Hai mắt cô đẫm lệ mông lung, tình ý chân thành là thế, mỗi chữ nói ra đều mang theo tủi thân cùng cầu xin, ai có thể không động lòng cho được.
"Chị nguyện ý."
Trên đời này điều may mắn nhất không phải là đôi ta sinh ra đều bình thường vô ưu, mà chính là người nguyện ý đón nhận một kẻ nhỏ bé "không bình thường" như ta.
Mà càng may mắn hơn nữa là, người nguyện ý cùng ta... "không bình thường".