Không Bình Thường

Chương 60: Quả báo



Sau sự việc đó, Đinh Tuyết trở nên chột dạ lạ lùng.

Từ đó nàng thu liễm đi nhiều, không còn đóng cửa lớn tiếng, không còn đá giày sang đông một chiếc tây một chiếc, ra vào ban công cũng nhớ đóng cửa.

Nàng không biết tại sao mình lại làm như vậy, chỉ cảm thấy mình không thể không làm như vậy.

Việc này mới vừa qua đi, nàng cũng không dám tùy tiện ra ngoài, bởi vì sợ đi ra ngoài sẽ bị người ta nhận ra.

Nàng an phận vài ngày, mỗi đêm tan tầm liền trở về ký túc xá, viết giáo án xong thì nghe chút radio hoặc là xem ít tạp chí.

Đối với sự thay đổi của nàng, Lâm Cẩm Vân vừa không quan tâm cũng không để ý, cô vẫn hành xử như trước, trước mặt người trầm mặc, sau lưng người tịch liêu.

Tiểu Vương bởi vì đánh nhau ẩu đả bị tạm giam mấy ngày, thả ra thì bị trường học đuổi thẳng cổ.

Người ta thường nói phải cúi đầu trước hiện thực, nói thế chẳng qua là muốn tô đậm sức mạnh của hiện thực, che dấu sự tầm thường của bản thân, suy cho cùng chỉ để thỏa hiệp với khuyết điểm và năng lực kém cỏi của bản thân.

Giống như Tiểu Vương, đối mặt với quyết định của trường học, anh ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận chẳng thể phản bác một lời. Bởi vì cảm thấy mất mặt nên cũng chẳng dám kể rõ sự tình với ai, chỉ nói mình ra ngoài chơi với bạn, quá chén rồi đánh nhau với người ta, đương nhiên không khai ra Đinh Tuyết.

Nhưng có ai lại không biết quan hệ giữa Đinh Tuyết và Tiểu Vương Tiểu Trác. Ba thực tập sinh này thường ngày chẳng khác nào một tấm hoành phi đi cùng đôi câu đối. Tiểu Vương đi ra ngoài chơi xảy ra chuyện, muốn nói không liên quan tới Đinh Tuyết thì dù là ai cũng không tin.

Nhưng liên quan thì đã thế nào? Người ta vẫn ăn ngon ngủ kỹ, vẫn làm việc vô tư, vẫn là 'công chúa' lộng lẫy nhất của huyện Nhất Trung.

Thế mới nói có chỗ dựa và không có chỗ dựa khác nhau thế nào: Có chỗ dựa, người ta chẳng làm gì được nàng; không chỗ dựa, người ta có làm gì thì cũng đành chịu trận.

Đinh Tuyết và Tiểu Vương còn không phải là minh chứng tốt nhất sao?

Vì thế, liền có người tị hiềm, đỏ mắt, muốn xem náo nhiệt to xúi giục Tiểu Vương.

Bọn họ đã nói thế này:

"Tiểu Vương à, chú đúng là xui xẻo thật đấy, anh thấy chú chịu thiệt không đáng chút nào. Có điều, là người đi trước, anh cũng phải nhắc chú một câu, sau này phải nên để ý một chút, người ta có chỗ dựa chứ đâu như mình."

"Trong chuyện này, không tính là anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng coi như hăng hái ra tay vì việc nghĩa. Rõ ràng là làm chuyện tốt thế mà chả được lợi gì còn phải đánh đổi tiền đồ của mình. Như thế cũng thật là, cũng quá ấm ức cho người trượng nghĩa rồi."

"Cũng không hẳn, ý tôi là, Đinh đại tiểu thư kia chẳng lẽ không cảm kích cậu sao? Dù gì cũng ra mặt chịu tội giúp cô ta, thế mà cô ta không bù đắp chút nào sao? Quan tâm chút đỉnh chắc phải có chứ nhỉ?"

Tiểu Vương này cũng chỉ là thanh niên nông nổi mới hai mươi mấy tuổi đầu, làm sao từng nghe người ta mồm năm miệng mười nói vào nói ra, vì thế càng nghĩ càng thấy khó chịu, càng nghĩ càng không cam lòng, liền quyết định đi tìm Đinh Tuyết đòi bồi thường.

Ra vào khu ký túc đều cần chìa khóa mở cửa, anh ta cũng không thể cả ngày rảo dưới lầu đi bắt người, liền canh chừng trước cổng trường suốt mấy ngày. Nhưng mấy ngày nay Đinh Tuyết ngoan ngoãn vô cùng, cơ bản không hề ra tới cổng trường.

Tiểu Vương mấy ngày liền không gặp được người, không chỉ không nản lòng trái lại còn hừng hực quyết tâm, chạng vạng ngày Chủ Nhật rốt cuộc tóm được một đồng nghiệp nhờ chị ta đi kêu Đinh Tuyết ra gặp mặt.

Người nọ là nhân viên thu ngân của Phòng Đào Tạo trường, bình thường khá tốt bụng, quả nhiên vừa nghe liền tung tăng leo một hơi lên lầu ba, gõ mạnh vào cửa 309.

Cửa mở, Đinh Tuyết đứng phía sau cửa, hỏi: "Kế toán Hoàng, chị có việc gì sao?"

Kế toán Hoàng vội nhìn nàng nói: "Tiểu Đinh, Tiểu Vương tìm em đấy, đang ở dưới cổng trường kia kìa, kêu em đi xuống gặp mặt."

Đinh Tuyết lại buồn bực nói: "Tiểu Vương nào?"

"Thì là Vương Vĩ đó."

Đinh Tuyết vừa nghe, theo bản năng hỏi: "Anh ta tìm em làm gì?"

"Sao mà chị biết được, chị chỉ tới truyền lời thôi. Chị thấy cậu ta sốt ruột lắm, em mau đi một chuyến đi."

"Vâng, em biết rồi, cảm ơn."

"Không có gì, em nhớ đi nha."

Kế toán Hoàng lại tung tăng rời đi, nhưng không về phòng mình như dự định ban đầu mà lại đi ra cổng trường, muốn nhân lúc còn sớm chiếm chỗ ngồi tốt, nắm giữ tin tức trực tiếp.

Mà phía Đinh Tuyết lại thấy khó chịu.

Nàng có dự cảm Tiểu Vương tới không có ý tốt, nhưng nếu không đi xuống e rằng không xong. Đã nhờ tới người truyền lời thì Tiểu Vương này nhất định quyết tâm muốn gặp được mình.

Đinh Tuyết đành phải căng da đầu đi xuống lầu.

Nàng mới vừa đi đến cổng trường đã nhìn thấy Tiểu Vương đang tám chuyện cùng kế toán Hoàng.

Dự cảm không lành càng lan rộng, Đinh Tuyết cảm thấy chân cẳng có hơi nhũn ra.

Tiểu Vương cũng đã thấy nàng, vội vẫy tay với nàng.

"Đinh Tuyết, ở bên này."

Đinh Tuyết đi qua, cười cực kỳ xã giao, "Tiểu Vương, tìm tôi có việc gì sao?"

Tiểu Vương nhìn sang kế toán Hoàng, chị ta cũng là người tinh ý, lập tức cười ha hả nói: "Mấy đứa nói chuyện đi nhé, chị đi trước đây."

Nói xong chị ta liền đi về, mới đi mấy bước đã dừng lại, chào hỏi bác Thất bảo vệ đang đứng cách cổng trường mấy mét.

Tiểu Vương không có tâm tư để ý bà kế toán kia, mấy ngày nay ôm cây đợi thỏ gần như đã làm anh ta mất hết kiên nhẫn, liền trực tiếp mở miệng hỏi: "Đinh Tuyết, cậu cũng khỏe ha? Chuyện đó chắc trường học không biết đâu ha?"

Đinh Tuyết vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, lãnh đạm nói: "Tôi không sao."

"Cậu không sao thì tốt, chứ tôi thì có sao quả tạ rồi đây, đã mất việc thì chớ lại còn mang thêm vết nhơ, chẳng biết làm sao bây giờ?"

Đinh Tuyết đương nhiên hiểu ý anh ta, nơi này nhiều người nhiều miệng, nàng cũng không có thói vòng vo, liền nói thẳng: "Chuyện đó tôi cũng rất tiếc cho cậu, tôi... Tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu."

"Cách thì không cần phải nghĩ, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Cậu xem, tóm lại là tôi chịu thay cậu, bây giờ thành ra như vậy, dù gì cậu cũng phải giúp tôi một chút chứ nhỉ?"

"Giúp thế nào?"

"Không phải cậu có ông dượng ở Bộ giáo dục sao, cậu nhờ ông ấy an bài một công việc cho tôi là được. Tôi không có yêu cầu gì cao, tìm đại một trường ở thành phố là được rồi, dạy tiểu học cũng được nữa."

Đinh Tuyết vừa nghe, lập tức âm thầm trào phúng: Dựa vào cậu sao, tìm đại một trường ở thành phố ấy hả? Đến tôi muốn lên phố còn phải chịu đựng ở đây hết một năm. Sao không tự xem lại mình có tài đức gì.

Nhưng nghĩ đến Tiểu Vương chung quy vẫn gặp tai bay vạ gió, liền hết sức khách khí nói: "Tiểu Vương, việc này tôi thật sự không giúp được, thành phố không phải chỉ do mình dượng tôi định đoạt."

"Thế thì cậu cứ cho tôi chút phí 'an gia' là được. Tôi giờ thất nghiệp, không có nguồn thu lại phải nuôi sống gia đình, đòi chút tiền chắc không quá đáng chứ?"

Đinh Tuyết cắn chặt răng, mở miệng hỏi hắn: "Cậu muốn bao nhiêu?"

"Một vạn."

"Cái gì!" Đinh Tuyết cả kinh kêu lên, đến khi định thần lại mới hoảng loạn nhìn bốn phía, vội thấp giọng nói với anh ta: "Cậu là đồ xảo trá!"

Tiểu Vương vừa nghe nàng mắng, tức khắc mất hết kiên nhẫn, lớn tiếng nói: "Này Đinh Tuyết, cô đừng có giả ngu với tôi, nếu tôi không ra tay thì đêm đó kẻ xui xẻo chính là cô đấy, thằng oắt lưu manh kia nhắm tới cô cơ mà. Người tôi đánh giúp cô, tù tôi cũng ngồi thế, bây giờ cô tính giả ngu với tôi chứ gì!"

"Tôi có mượn cậu ra tay giúp sao? Cậu đừng có mà ăn nói ngang ngược! Tôi nói giúp cậu là vì nể tình trước đây chứ không phải vì nợ nần gì cậu. Một hai ngàn thì thôi đi, mở mồm ra đòi hẳn một vạn, sao cậu không đi cướp ngân hàng luôn đi? Đường đường một đại nam nhân mà mở mồm ra xin xỏ không biết xấu hổ."

"Đại nam nhân thì sao, đại nam nhân thì không cần ăn cơm à, thể diện thì có ăn được không? Cô không đưa tôi tiền chứ gì?"

"Hừ, mắc mớ gì tôi phải đưa cho cậu, cậu đáng giá một vạn sao?!"

"Được lắm, từ giờ ngày nào tôi cũng ra đây ngồi đợi, gặp ai tôi cũng nói cho họ biết cô là loại người ăn cháo đá bát, để rồi xem ai mới là người mất mặt nhất!"

Tiểu Vương đang cố tỏ ra hung hãn, nhưng lại dùng sai cách rồi.

Nếu anh ta khóc than bán thảm thì có lẽ Đinh Tuyết sẽ vung tiền ra thật, dù sao nàng rất hưởng thụ cảm giác trên cơ người khác. Nhưng nếu muốn hù dọa nàng thì chẳng phải là chơi đại đao trước mặt Quan Công sao? Đinh Tuyết không đối phó được Lâm Cẩm Vân là vì cô vẫn luôn 'thà chết vinh chứ không sống nhục' mà van cầu mình. Lại nói Đinh Tuyết có tiền có thế, một thanh niên thất nghiệp ở tiểu huyện thành quả thật không làm gì được nàng.

Vì thế, nàng cũng không cần khách sáo, nhìn Tiểu Vương nói: "Muốn nói gì thì nói, dù sao tôi chỉ ở đây một năm là đi rồi, để xem ai thiệt hơn ai."

Bị mắng thẳng thừng khiến Tiểu Vương tức khắc thẹn quá thành giận, đang định chửi ầm lên thì đột nhiên nhìn thấy đằng xa đi tới một người. Anh ta liền đổi ý, nhấc chân đi qua chỗ người nọ.

Người đi tới đúng là Lâm Cẩm Vân mới từ nhà về trường. Cô đang đi thì trông thấy một người tới đón đường mình, còn chưa kịp hiểu gì đã bị Tiểu Vương kéo lại.

"Cô giáo Lâm, qua đây với tôi một chút."

Bàn tay nhớp nháp mồ hôi vừa chụp vào, Lâm Cẩm Vân theo bản năng liền chán ghét, muốn rút ra lại khó địch lại sức của đàn ông, bị anh ta kéo đi về phía trước.

Rất nhanh, Đinh Tuyết cũng thấy Lâm Cẩm Vân, lại nhìn đến Tiểu Vương đang lôi kéo cô, trong lòng không khỏi chột dạ, vội cúi đầu cất bước đi vào trong trường.

Nhưng Tiểu Vương nào để nàng đi, buông Lâm Cẩm Vân ra liền chạy đuổi theo.

"Đinh Tuyết, cô trốn cái gì?"

"Cậu buông ra, việc này không liên quan tới người khác, cậu đừng có kiếm chuyện!"

"Không liên quan thì cô hốt hoảng làm gì?"

Tiểu Vương cũng không nhiều lời, kéo nàng rồi lớn tiếng nói với Lâm Cẩm Vân: "Cô giáo Lâm, chuyện năm ngoái là do Đinh Tuyết tung tin đồn, hại chị mất việc phải xuống trông coi thư viện đấy."

Lời này của anh ta nói vừa to vừa rõ, không chỉ Lâm Cẩm Vân mà kế toán Hoàng vẫn luôn ở gần nghe lén cũng nghe thấy rõ ràng, thậm chí đến bảo vệ cổng cũng ló đầu ra khỏi phòng trực liếc mắt một cái.

Trường hợp này quá là xấu hổ rồi...

Lại nhìn Lâm Cẩm Vân, vẫn giữ nguyên thần sắc đạm mặc, không hề tỏ thái độ.

Đinh Tuyết vừa nghe lời này, thoáng chốc liền đỏ mặt, không biết là vì tức giận hay là xấu hổ, vội cực lực phủ nhận: "Đừng có nói hươu nói vượn!"

"Cô dám nói cô không làm không?" Dứt lời, Tiểu Vương lại đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Cẩm Vân nói: "Cô giáo Lâm, người này rất xấu xa, năm ngoái những lời đồn đại thị phi về chị, tôi và Tiểu Trác đều biết hết. Nói chị làm loạn gì đó đều là cô ta khơi mào, cô ta còn bảo bọn tôi đi đồn khắp nơi nữa kìa."

"Tôi không có!"

"Cô dám nói thì dám nhận đi, nếu cô không làm thì chính miệng nói với cô giáo Lâm là cô không làm đi, cô nói xem."

Đinh Tuyết đương nhiên không cho anh ta toại nguyện, vội quay người chạy vào trong.

Không ngờ, kế toán Hoàng ở gần đó đang xem nhiệt tình đột nhiên nhìn Đinh Tuyết hét lớn: "Tiểu Đinh, nói đi em, chuyện mình không làm thì sợ gì mà không nói?"

Đinh Tuyết dừng chân, quay đầu nhìn kế toán Hoàng.

Nàng nhìn thấy trong mắt người phụ nữ trung niên hám thị phi này sự ngờ vực và ái muội mà đã lâu rồi không thấy.

Thần sắc rõ là đang chờ chế giễu.

Nếu nói đã lâu rồi cũng không đúng, bởi vì kỳ thật cũng chưa lâu. Vào giờ này năm trước, nàng cũng từng nhìn thấy ánh mắt tương tự như thế.

Mà người thắp sáng đôi mắt ấy không ai khác, chính là nàng.

Khi đó, ánh mắt này hướng về Lâm Cẩm Vân, mà giờ đây, lại hướng thẳng vào mình.

Thật khó chịu, thật khó xử, thật đáng ghét, thật đáng giận...

Hóa ra bị quả báo khó chịu như vậy đấy. Rốt cuộc nàng cũng hiểu được cảm giác của Lâm Cẩm Vân khi đó, nhưng lúc này nàng không có dũng khí và kiên định như Lâm Cẩm Vân trước kia, nàng không muốn chịu đựng sự hổ thẹn này thêm một giây nào nữa!

Đương nhiên nàng sẽ không đi nói với Lâm Cẩm Vân. Nàng còn nợ người ta, những lời đó có đánh chết cũng nói không nên lời, nàng còn chưa đến mức vô liêm sỉ như Tiểu Vương.

Đinh Tuyết trừng mắt nhìn kế toán Hoàng, đỏ mặt chạy thẳng vào trong trường.

Tiểu Vương thấy nàng chạy, vội tiến đến trước mặt Lâm Cẩm Vân nói: "Cô giáo Lâm, chị phải tin tôi, Đinh Tuyết rất âm hiểm, ỷ mình xuất thân quyền thế nên mới làm bậy, chuyện năm ngoái thật sự là cô ta làm."

Lâm Cẩm Vân liếc mắt nhìn anh ta, mặt vô cảm nói: "Tôi còn tưởng rằng các người là bạn bè."

"Cái gì, ai là bạn của cô ta! Không nhé, cô giáo Lâm, bây giờ tôi không nói tới chuyện này, tôi muốn nói là cô ta..."

"Tôi không có hứng thú muốn biết."

Lâm Cẩm Vân ném xuống câu này, liền nhấc chân đi vào trường, để lại Tiểu Vương và kế toán Hoàng hai mặt nhìn nhau.

===

Tóm tắt chương:

Sau chuyện đó, Đinh Tuyết thu liễm tính tình, bớt cẩu thả tùy tiện, không ra ngoài, không về trễ.

Tiểu Vương vì ra mặt thay Đinh Tuyết đánh đấm mà bị tạm giam mấy ngày, đến lúc thả ra thì bị trường đuổi việc.

Tiểu Vương bao che cho Đinh Tuyết, không khai báo với trường việc cô ta có liên quan.

Nhưng chàng trai trẻ không tránh khỏi miệng đời xúi giục, anh hùng cứu mỹ nhân là một chuyện, còn thi ân bất cầu báo là chuyện không thể nào.

Tiểu Vương tìm Đinh Tuyết đòi bồi thường.

Tiểu Vương muốn nhờ dượng của Đinh Tuyết tìm việc giúp anh ta.

Đinh Tuyết từ chối.

Tiểu Vương đòi 1 vạn (10.000).

Đinh Tuyết ỷ vào gia thế, quyết cự tuyệt.

Tiểu Vương tức giận muốn chửi thì tình cờ Lâm Cẩm Vân đi ngang qua.

Tiểu Vương nói cho Lâm Cẩm Vân biết chính Đinh Tuyết đã hại Cẩm Vân phải đi thư viện làm quản thư.

Đinh Tuyết bối rối phủ nhận.

Cẩm Vân vẫn thản nhiên, lạnh lùng.

Mọi ánh mắt dèm pha từ những người xung quanh đổ dồn về Đinh Tuyết.

Cô ta đang phải trải nghiệm chính cảm giác mà 1 năm trước cô ta gây ra cho Lâm Cẩm Vân:

Khó chịu - khó xử - chán ghét - tức giận.

Không chịu đựng nổi, Đinh Tuyết bỏ chạy vào ký túc xá.

Mặc cho Tiểu Vương nhiều lời, Cẩm Vân xoay người bỏ đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv