Edit: kaylin
Beta: sâu sugar
Người học trò nghèo này tên là Lâm Mộng Lôi, nhà ở một thôn nghèo khó trong trấn Nam Cương ngay cạnh trấn Cao Hồ.
Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan xuất phát từ sáng sớm, phải đổi qua ba loại phương tiện mới tìm được thôn trang nghèo khó nằm ở chỗ sâu nhất của huyện Quý An này.
Hai người không ngờ phải mất nhiều thời gian như vậy, nên khi tới Lâm gia, vừa đúng lúc gia đình họ đang ăn cơm trưa.
Mẹ Lâm Mộng Lôi cảm thấy Lâm Cẩm Vân quen mắt, sau khi dò hỏi thân phận rõ ràng thì vội nhiệt tình tiếp đón cô và Tưởng Lan vào nhà ăn cơm.
Thịnh tình không thể từ chối, hai người đành ngượng ngùng ngồi vào bàn cơm với Lâm gia.
Lâm Cẩm Vân nhìn thức ăn trên bàn, một đĩa rau lang xào tóp mỡ, một đĩa củ cải trắng xào và một bát canh cải bẹ đậu phụ, đồ ăn thật sự đạm bạc.
Nhưng hai người vừa mới ngồi xuống, mẹ Lâm liền tới phòng bếp mang hai chén cơm lên, tiếp theo lại đi chiên hai quả trứng cho Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan.
Hai người vừa thấy liền nhìn nhau, đều ăn ý mà không động đũa tới miếng trứng trên chén cơm.
Lâm Cẩm Vân nói dối mình không ăn trứng gà, gắp trứng chiên sang cho mẹ Lâm, còn Tưởng Lan gắp cái của mình cho cô bé ngồi cạnh mẹ Lâm.
Mẹ Lâm đang muốn cản, nhưng cô bé có lẽ đã thèm món trứng chiên này đã lâu, vừa thấy Tưởng Lan gắp trứng chiên vào chén mình, liền gấp đến không chờ nổi cắn một miếng to, vừa nhai vừa hướng đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tưởng Lan.
Mẹ Lâm thấy thế liền chọc chọc tay cô bé.
Cô bé nhận được ám chỉ, lúc này mới nhút nhát sợ sệt hướng Tưởng Lan nhỏ giọng nói câu "Cảm ơn cô."
Mẹ Lâm thấy vậy cũng chỉ biết xoa xoa tay thẹn thùng nói: "Con bé này tuổi chuột, ham ăn lắm."
Tưởng Lan chỉ cười khẽ lắc lắc đầu với chị ta, cúi đầu ăn cơm.
Năm người ăn bữa cơm này thật an tĩnh hòa hợp.
Cha Lâm mẹ Lâm đều là nông dân chất phác thật thà, không giỏi ăn nói. Mẹ Lâm nói nhiều hơn cha Lâm một chút, nhưng cơ bản cũng chỉ nói vài câu như là "Không có đồ ăn gì ngon", "Làm khổ các cô giáo", mấy lời khách sáo như vậy thôi.
Nhưng hai người không hề để ý đồ ăn đạm bạc mà xét nét, ngược lại còn ăn thật ngon, thật no.
Sau khi ăn xong, hai người tìm hai vợ chồng nói chuyện một lát, cũng hiểu đại khái về tình hình Lâm gia.
Mẹ Lâm chỉ là một nông phụ có trình độ văn hóa bậc tiểu học. Cha Lâm lúc trước gặp tai nạn nên phải cắt cụt chân trái, đi đứng đều phải dùng nạng, Mẹ Lâm là lao động chính trong nhà, chăm lo việc đào đất trồng rau, cha Lâm quán xuyến lo liệu việc nhà. Hai vợ chồng có hai đứa con gái, cô bé kia là em gái của Lâm Mộng Lôi, tên là Lâm Mộng Miêu.
Trong thôn, Lâm gia là một gia đình nghèo, tuy rằng mỗi tháng có thể nhận ước chừng 20 đồng tiền trợ cấp từ thôn, nhưng cũng như muối bỏ biển. Một nhà bốn người ăn mặc ngủ nghỉ, chữa bệnh thuốc thang cơ bản đều trông cậy vào số tiền ấy, hơi có một chút biến cố liền như trứng chọi đá, kiệt quệ vô cùng.
Cha Lâm biết lý do Lâm Cẩm Vân đến, vẻ mặt đau khổ mở miệng trước: "Thưa cô Lâm, tôi cũng không giấu gì cô, không phải tôi không muốn cho bọn nhỏ đi học mà thật sự không có tiền. Học phí năm trước là mượn đỡ của người thân, người thân cũng biết tôi khó khăn, nói là mượn, thật ra cũng giống như cho đứt, cũng không mong tôi có thể trả lại. Nhưng hiện giờ đã không còn ai chịu cho vay nữa."
Lúc này, mẹ Lâm ngồi một bên đột nhiên đứng dậy, nói "Tôi đi đun chút nước", rồi che miệng bước nhanh tới phòng bếp.
Cha Lâm quay đầu nhìn hướng phòng bếp, lại quay đầu nhìn ống quần trái trống rỗng của mình thở dài một hơi.
Lâm Cẩm Vân quay đầu nhìn mắt Tưởng Lan, thấy hai mắt nàng cũng đỏ.
Cô duỗi tay qua cầm tay Tưởng Lan, quay đầu nói với cha Lâm: "Chuyện học phí, xin anh đừng lo lắng. Hôm nay tôi tới chính là đại diện trường tới trao học bổng."
Lâm Cẩm Vân nói rồi duỗi tay lấy từ trong túi ra một phong thư đưa cho cha Lâm.
Phong thư dùng keo dính dán lại, chính giữa có mấy chữ được viết bằng bút lông - HỌC BỔNG ĐẶC BIỆT. Góc phải bên dưới còn viết một hàng chữ nhỏ, tặng em Lâm Mộng Lôi lớp 8A3.
Cha Lâm nhận phong thư, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Cẩm Vân, khó mà tin nổi nói: "Trường phát học bổng sao?"
Lâm Cẩm Vân cười gật đầu nói: "Đúng vậy. Thật ra ngày đó sau khi mẹ Mộng Lôi tới trường bày tỏ chuyện khó xử, lãnh đạo nhà trường cũng rất coi trọng chuyện này. Mộng Lôi là một học sinh giỏi, nếu không đi học cũng là tổn thất của nhà trường. Cho nên, lãnh đạo nhà trường giao cho tôi và cô giáo Tưởng mang học bổng học tập này đến cho mọi người trước."
"Chuyện này... chuyện này."
Cha Lâm trong thời gian ngắn không kịp phản ứng, lời nói trong miệng khựng lại, vội gọi về hướng phòng bếp: "Mẹ bé Lôi ơi, mẹ bé Lôi, mình mau ra đây mà xem. Trường học phát trợ cấp cho chúng ta này!"
Mẹ Lâm nghe thấy tiếng gọi, cuống quýt lau nước mắt đi ra từ phòng bếp, chị ta nhìn thấy phong thư trên tay chồng, kinh ngạc nói: "Tiền trợ cấp không phải... không phải học kỳ I hàng năm mới phát sao?"
Lâm Cẩm Vân vội mở miệng giải thích: "Là thế này, tình huống của Mộng Lôi tương đối đặc thù, lãnh đạo trường quyết định phát trước học bổng năm sau."
"Thế..."
Mẹ Lâm ngại mở phong thư ra, cũng do dự hỏi Lâm Cẩm Vân số tiền trong đó, một lúc sau mới có chút khó khăn mở miệng, không tự chủ mà xoa xoa hai tay, chần chừ.
Lúc này, Tưởng Lan lặng lẽ đưa tay kéo ống tay áo Lâm Cẩm Vân, cô lập tức hiểu ý, nói với vợ chồng họ Lâm: "Mong hai người dù có thế nào cũng hãy để Mộng Lôi tiếp tục đi học, đây cũng là mong muốn của tất cả các thầy cô giáo đã từng dạy Mộng Lôi."
Hai vợ chồng nghe vậy cũng trịnh trọng gật đầu.
"Vậy tôi yên tâm rồi, thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi còn phải đi thăm một nhà khác, xin phép đi trước."
Mẹ Lâm thấy hai người phải đi, cũng không để ý chuyện khác, vội vàng vào phòng ngủ gọi Lâm Mộng Miêu ra tiễn khách.
"Cô giáo Lâm, để tôi tiễn cô một đoạn."
Mẹ Lâm vừa nói vừa đi cùng ra ngoài, lại bị Lâm Cẩm Vân nhẹ nhàng ngăn lại, nói chị ta không cần đưa tiễn gì cả, kéo Tưởng Lan nhanh chóng đi ra ngoài.
Cha Lâm thấy vậy, vội vã bảo vợ vào phòng bếp cho củ cải và khoai tây nhà trồng vào túi rồi gọi con gái nhỏ đuổi theo đưa.
Lâm Mộng Miêu thế mà chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp hai người, chặn trước mặt khiến hai người dừng lại.
Tưởng Lan thấy cô bé chạy thở hồng hộc, chân đầy bùn đất, nhanh chóng lấy khăn tay ra phủi phủi ống quần cho cô bé, ôn nhu nói: "Chậm đã nào, coi chừng ngã."
Lâm Mộng Miêu giơ túi vải trong tay về phía trước, "Mẹ nói cho các cô."
Tưởng Lan khẽ đẩy túi vải kia trở về, "Con ngoan lắm, những thứ này các cô đều có cả, con mau mang về đi."
Lâm Mộng Miêu cũng không đáp lời, chỉ cau mày, cố chấp lắc đầu nguầy nguậy.
Tưởng Lan thấy cô bé thật kiên trì, cũng không nỡ để đứa nhỏ đi chuyến này uổng công, liền giơ tay nhận lấy.
Hai người vừa đi, mẹ Lâm bảo chồng mở phong thư ra đếm số tiền bên trong.
Cha Lâm dè dặt xé, đưa tay vào lấy ra, hai vợ chồng đều trợn mắt há mồm.
Một tờ 100 nhân dân tệ.
Cha Lâm kinh ngạc đến mức nói lắp: "Hả... một trăm sao? Ôi chao, sao lại được trợ cấp nhiều như vậy?"
Mẹ Lâm lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng cầm tờ 100 tệ giơ qua đỉnh đầu, để ánh sáng mặt trời chiếu qua, lại vội chạy vào phòng ngủ tìm kiếm một hồi, mới chạy đến nói với chồng: "Tiền này không phải trường học phát, mà là hai cô giáo kia cho."
"Hả?"
"Tiền trợ cấp năm ngoái của trường chỉ có 20 đồng. Phong thư cũng không phải trông như vậy, mình xem thử đi."
Mẹ Lâm vừa nói liền đưa cho chồng một phong thư nhăn nhúm có đóng dấu "Trường Nhất Trung huyện Quý An".
Cha Lâm cầm lấy hai phong thư so sánh, chỉ liếc mắt qua cũng nhận ra ngay.
"Vậy là cô Lâm và cô Tưởng... Ý mình là, các cô ấy tự bỏ tiền ra trợ cấp cho bé Lôi sao?"
"Đúng vậy. Tôi đang khó hiểu tại sao trường đột nhiên lại phát trợ cấp, tiền là các cô ấy mang đến, nhất định là các cô ấy tự bỏ tiền ra rồi."
Cha Lâm sau khi nghe xong, trầm tư hồi lâu, mở miệng nói: "Mẹ bé Lôi à, vậy ta nên nghe theo hai cô giáo này, nhất định phải để bé Lôi học hành tới nơi tới chốn."
"Đúng, chúng ta phải để con bé học tiếp."
Lâm Mộng Miêu. Miêu này ko phải là Mèo, mà nghĩa là Mầm, em gái nhỏ thực sự là mầm non của Tổ Quốc, con cái quả là niềm hi vọng của mẹ cha.
Mộng Miêu tuổi Chuột, lại gọi là Miêu (miáo), có vẻ đây là sự dí dỏm của tác giả.
***
Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan lại một đường mệt nhọc trở về huyện thành.
Vừa về tới ký túc xá, Lâm Cẩm Vân liền kêu đau chân, Tưởng Lan đỡ cô ngồi xuống, cởi giày và tất của cô ra nhìn một cái, hay rồi, hai vết phồng rộp thật lớn.
Tưởng Lan đau lòng muốn chết, nhanh chân đi đổ đầy một chậu nước ấm cho Lâm Cẩm Vân ngâm chân, lại đấm bóp mát xa cho cô, đợi ngâm chân xong lại lấy kim chọc vỡ bọng nước ra, tiếp đến thì bôi thuốc, từ khi về tới vẫn luôn tất bật không ngừng.
Lâm Cẩm Vân tuy rất hưởng thụ nhưng cũng không muốn Tưởng Lan mệt mỏi, mở miệng khuyên nàng: "Chị nghỉ ngơi chút đi, đi lâu như vậy cũng mệt mỏi, chỉ là mấy bọng nước thôi mà, không sao đâu."
"Chị không..."
Tưởng Lan còn chưa kịp nói, đã nghe một hồi tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên.
Tưởng Lan bước tới mở cửa.
Hồ Học Phạm đứng ngoài cửa, anh ta thấy Tưởng Lan vừa định mở miệng, lại thoáng nhìn Lâm Cẩm Vân cũng ở trong phòng, vội sửa lời nói: "Tiểu Tưởng, tôi có chút việc muốn hỏi cô, cô ra đây một lát nhé."
Lâm Cẩm Vân nhìn Hồ Học Phạm ngoài cửa, đang muốn chào hỏi anh ta một câu, lại nghe anh ta nói thế, ngược lại hơi tò mò, yên lặng nhìn chằm chằm hai người đứng bên ngoài.
Nhưng Tưởng Lan lại lập tức khép hờ cửa phòng, đi ra ngoài nói chuyện cùng Hồ Học Phạm.
Lâm Cẩm Vân nhìn không được mà nghe cũng không thấy động tĩnh ngoài cửa, trong lòng bỗng dưng bồn chồn.
Cô muốn xuống giường xem thử, lại quên chân đang bôi thuốc mỡ, một chân trực tiếp dẫm lên dép lê.
Cảm giác dính nhớp làm cô kêu một tiếng "Á", vội vàng vứt dép ra, ngã ngồi trên giường.
Cô lấy miếng vải trên ghế cạnh đầu giường lau lòng bàn chân, lại lau lau dép, vừa định xỏ vào lần nữa thì thấy Tưởng Lan bước vào, không nghĩ nhiều liền hỏi nàng: "Thầy Hồ tìm chị có chuyện gì vậy?"
Lời này hỏi quá vội vàng gấp gáp, Tưởng Lan bị cô hỏi đến ngơ ngác, ngừng vài giây mới trả lời được: "Không có gì, hỏi chị hôm trước gom quần áo có nhặt được quần áo của anh ta không."
Đáp án này hiển nhiên không hề thuyết phục được Lâm Cẩm Vân, lại hỏi tiếp: "Vậy sao lại che che giấu giấu?"
"Che che giấu giấu hồi nào chứ, là em đa nghi thôi. Hơn nữa người ta hỏi là đồ lót, làm sao hỏi phô trương như vậy được."
"À."
Lúc này Lâm Cẩm Vân mới dừng hỏi lại. Nhưng trong lòng cô vẫn có chút hoài nghi, lại nghĩ tới hôm qua Hồ Học Phạm cũng tới chỗ mình một lần.
Ngày hôm qua Tưởng Lan ra ngoài làm việc không ở nhà, là Lâm Cẩm Vân ra mở cửa, Hồ Học Phạm thấy cô lại giật mình, sau đó mới nói muốn mượn mực nước, thuận miệng còn hỏi cô sao Tưởng Lan không có ở nhà.
Lâm Cẩm Vân lúc ấy không để ý, giờ đây nhớ lại cảm thấy cực kỳ khả nghi.
Mượn mực nước thì ở đâu chẳng được, lại còn cố ý chạy tới tầng ba mượn? Quần lót mất thì mua mới, lại còn cố ý chạy tới hỏi một cô gái xem có nhặt được không, người này không tự thấy xấu hổ sao?
Đa nghi sinh hoang tưởng, Lâm Cẩm Vân bị những hoài nghi của mình làm cho đau đầu choáng váng, ăn ngủ không yên, cả một đêm trằn trọc lo lắng, đọc sách cũng không ngừng mắc lỗi.
Tưởng Lan liền hỏi cô: "Có phải còn mệt không, tối nay đọc cũng không trôi chảy nữa."
"Vâng, có hơi mệt."
"Vậy đừng đọc nữa, nghỉ sớm một chút."
"Được."
Khi hai người nằm xuống, Lâm Cẩm Vân liền áp đầu vào trước ngực Tưởng Lan, tay cũng theo đó mà tác oai tác quái trên người nàng.
Tưởng Lan đẩy tay cô ra, hỏi:
"Không phải em bảo mệt sao?"
"Chuyện này thì không mệt mỏi lắm."
"Không được."
"Tại sao lại không được?"
"Hôm qua mới làm đó."
"Hôm nay em vẫn muốn, rất muốn."
"Không được làm hai ngày liền như vậy, em đã hứa rồi."
"Hôm nay phá lệ đi mà?"
"Lý do?"
"Chà..." Lâm Cẩm Vân vì ham muốn của bản thân mà vắt óc suy nghĩ, sau hồi lâu thật vất vả mới nghĩ ra một câu: "Hôm nay em làm chuyện tốt, chị nên khen thưởng em."
"Lý do đó chưa đủ. 50 đồng là do chị bỏ ra, thế mà chị có muốn em thưởng cho đâu."
"Vậy để em nghĩ tiếp..."
Cô lại yên lặng suy nghĩ, một hồi lại nghĩ ra một lý do càng gượng ép hơn: "Hôm nay em bị thương, hai chân đều có bọng nước, không phải chị nên quan tâm em chút sao?"
"Không phải đã bôi thuốc cho em rồi sao? Hơn nữa chính em cũng nói chỉ là mấy bọng nước mà thôi, không đáng lo."
Lâm Cẩm Vân đột nhiên cạn lời, nhưng quyết định chơi xấu không được liền ngang ngược đùa giỡn, dù sao Tưởng Lan cuối cùng cũng sẽ chiều theo ý mình, liền hung hăng nói: "Em nghĩ không ra, em muốn chị là muốn chị, giống như khát muốn uống nước, đói muốn ăn cơm, đây là bản năng, đâu cần có lý do? Không có lý do gì cả!"
Nói xong giữ chặt Tưởng Lan lại, đưa môi sáp lên trên.
Tưởng Lan bị cô chọc cười, giơ tay lên nhéo mũi cô một cái, lại hôn thêm một cái, trấn an nói: "Đừng giỡn nữa, hôm nay thật sự không được, chị thật sự có hơi mệt. Đi ngủ được không?"
"Vậy được rồi..."
Lâm Cẩm Vân hậm hực nằm xuống, rồi lại bắt đầu nghi ngờ lo lắng, cảm thấy Tưởng Lan từ chối có chút ý vị sâu xa đáng để suy ngẫm.
Trong một đêm, cô lại thành người sợ bảo bối bị người khác mơ tưởng, lăn qua lộn lại, tâm thần không yên.
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Khi tác giả học lớp 7, trong lớp có hai bạn học nhà nghèo không mua nổi đồng phục, cả lớp khi đó chỉ còn hai bạn ấy là chưa đóng.
Sau đó chủ nhiệm lớp chúng tôi đã bỏ tiền ra nộp tiền đồng phục cho hai bạn ấy.
Trên thực tế, cũng không phải tất cả học sinh nghèo đều là người chăm chỉ, hiếu học...
Hai người bạn kia đều là học sinh kém trong lớp, có một người còn thường xuyên phải ở lại lớp.
Nhưng mà, khi chủ nhiệm lớp chúng tôi quyết định trả tiền thay họ, nhất định không hề quan tâm các bạn ấy có phải học sinh kém hay không.
Công cha nghĩa mẹ ơn thầy,Ngày sau khôn lớn ơn dày biển sâu.