Sau khi Lâm Cẩm Vân trở lại trường học, cô vẫn đi làm bình thường như cũ, giảng bài, nghiên cứu, thảo luận và trực ban, cố gắng hết sức để cư xử như bình thường, nhưng cũng có không ít người tinh mắt nhìn ra cô rầu rĩ không vui trầm mặc ít nói.
Thế giới này sẽ không vì ai chịu vết thương tình mà ngừng xoay chuyển.
Mỗi người đều có những nỗi lắng lo của riêng mình, biến cố của cô chẳng qua chỉ là một khúc dạo ngắn vô nghĩa của bài ca cuộc đời, rồi cũng sẽ nhanh chóng chìm vào quên lãng.
Nhưng có người lại không tính quên nhanh như vậy, rốt cuộc Lâm Cẩm Vân vẫn còn thiếu anh một cái giò heo kho.
Hôm nay tan học, Hứa Tiểu Phong cố ý chạy đi tìm Lâm Cẩm Vân muốn đòi lại món nợ này.
Anh cũng biết Lâm Cẩm Vân gần đây tâm tình không ổn, cho nên mở miệng liền trêu ghẹo cô: "Cô giáo Lâm ơi, xe đạp của cô vẫn còn chạy tốt chứ?"
Lâm Cẩm Vân nhất thời chưa kịp nhận ra ý đồ của anh, thành thật đáp: "Vâng, chạy tốt."
"Tôi vừa mới đi qua ký túc xá nhưng không thấy chiếc xe màu đỏ đâu cả, chẳng hay cô quyên tặng cho hộ đói nghèo vùng núi nào rồi?"
"Chết tiệt!" Lâm Cẩm Vân vì lời nói này của anh mà lại nghĩ đến Tưởng Lan, tim nhói nhói đau, ánh mắt cũng theo đó ảm đạm, gương mặt thoáng buồn nói với Hứa Tiểu Phong:
"Không liên quan tới cậu."
Hứa Tiểu Phong đã nhìn thấy hết biến hóa dù rất nhỏ trong mắt cô, nói thầm một câu: "Qua cầu rút ván."
"Cậu nói gì đó?"
"Ha hả, không có gì."
"Không có việc gì thì đi nhanh đi, tôi còn phải chấm bài."
Hứa Tiểu Phong thấy cô vội vã đuổi người, có hơi hụt hẫng. Anh lại nghĩ đến ý định ban đầu khi tìm cô, vì thế cố ý khoa trương nói: "Ây dô, đồng chí Lâm Cẩm Vân! Hóa ra cậu là loại người này, thế mà tận hôm nay tôi mới nhìn rõ cậu."
"Tôi làm sao cơ?"
"Cậu còn nhớ đã thiếu tôi gì không?"
"Tôi thiếu cậu cái gì cơ?"
"Cậu thiếu tôi giò heo kho!"
"......"
Bọn họ không để ý mà nói lớn tiếng, lúc này những đồng nghiệp khác đã nghe được động tĩnh nhìn sang đây. Lâm Cẩm Vân nhìn thấy ánh mắt đồng nghiệp tò mò, nhanh cúi đầu, xấu hổ mặt đỏ bừng, kéo Hứa Tiểu Phong nhỏ giọng nói: "Cậu lớn tiếng như vậy làm gì?"
"Ai bảo cậu thiếu tôi giò heo."
"Xin lỗi, tôi quên mất, thật không phải cố ý đâu. Trưa nay sẽ đến nhà ăn mua cho cậu một cái."
"Thế thì không được, một cái giò mà muốn đuổi tôi á? Tôi vừa mới vì một cái giò heo mà la to ở văn phòng, mất mặt lắm đó. Cậu bồi thường cho tôi đi."
"Vậy cậu nói đi, bồi thường cho cậu thế nào đây?"
"Chà chà, để tôi ngẫm lại xem sao, nghĩ ra sẽ nói cho cậu. Bất quá giò heo trước đã, trưa nay gặp ở nhà ăn!"
Nói xong liền lướt đi như một bóng ma.
Vì thế trưa hôm nay, Lâm Cẩm Vân rốt cuộc trả lại giò heo cho Hứa Tiểu Phong.
Cô cảm kích anh tận đáy lòng vì đã hỗ trợ, cho nên dù biết việc "bồi thường" mà anh nói là vô lý nhưng cũng không tính so đo với anh, liền hỏi anh muốn bồi thường gì.
Hứa Tiểu Phong thấy cô chủ động hỏi, cũng không khách khí, nói thẳng: "Cậu mời tôi xem phim đi."
"Được thôi, cậu muốn xem phim nào cứ nói một tiếng, đến lúc đó đó tôi đi mua vé cho cậu."
"Ơ? Cậu không đi xem à?"
"Tôi đi làm gì? Có phải tôi muốn xem phim đâu."
Hứa Tiểu Phong nghệch ra, trăm triệu lần không nghĩ tới Lâm Cẩm Vân có thể thẳng tay "loại trừ" mình như vậy, vội nói: "Cậu thật sự không muốn xem cùng sao? Phim tôi muốn xem vui lắm á, tên là 《 Xe cổ của hai cha con 》, Trần Bội Tư đóng, cậu có cần suy xét lại không?"
"Không suy xét."
"Tôi thấy gần đây tâm tình cậu không tốt, thôi đi xem đi cho khuây khỏa. Phim này là phim hài đó."
"Tôi có tâm tình không tốt bao giờ đâu."
"Vậy chắc tâm tình cậu vui vẻ lắm hả?"
"Ừ, vui lắm."
"Vậy cậu thử cười một cái cho tôi xem."
"......"
Lâm Cẩm Vân trừng anh một cái, chọn bừa một lý do nói:
"Nghèo rồi, không có tiền."
"Một vé chỉ có 1 đồng, cậu lại nghèo đến mức một vé cũng không mua nổi sao."
"Mua vé cho cậu xong là hết tiền rồi."
"Hí hí! Trách tôi được sao? Nói tới nói lui là muốn gài tôi tự trả chứ gì?"
Lâm Cẩm Vân nghe anh nói vậy có chút dở khóc dở cười, tâm tình rốt cuộc cũng thả lỏng đôi chút, mặt cũng không còn nghiêm nghị nữa.
Hứa Tiểu Phong thấy sắc mặt cô đã thoải mái hơn, lại tiếp tục phân tích: "Cô giáo Lâm à, để tôi phân tích cho cậu nghe nha. Cậu không vui cũng đừng phủ nhận làm gì, chuyện này cũng bình thường thôi, đã làm người thì có ai không phiền não. Tôi không biết gần đây cậu buồn phiền chuyện gì, nhưng chắc cũng là vì tiền hoặc là vì người thôi. Nhưng vì tiền rầu rĩ không vui, tiền sẽ biến ra sao? Vì người rầu rĩ không vui, người ta sẽ biến thành người mà cậu muốn sao? Đều sẽ không, đúng không. Vậy cậu ở đó sầu lo, buồn giận cũng vô ích, chẳng những thương tổn bản thân mà còn trì hoãn công việc!"
"Tôi không trì hoãn công việc."
"Bây giờ thì chưa, nhưng cậu cứ rầu rĩ không vui mặt ủ mày ê, có thể bảo đảm không ảnh hưởng công việc, không ảnh hưởng học sinh sao? Cậu có dám nói, dù tâm tình cậu không vui cũng sẽ không giận chó đánh mèo đến học sinh không? Không nhiều thì ít, chẳng lẽ một lần cũng không?"
"......"
Lâm Cẩm Vân có chút không nói nên lời, bởi vì cô nhớ tới gần đây mình đúng là có đối xử với học sinh nghiêm khắc hơn trước một chút.
Cô chột dạ, cảm thấy lời Hứa Tiểu Phong nói cũng không phải là không có lý, vì thế liền giải thích: "Kỳ thật tôi cũng biết như vậy là không tốt, nhưng tôi lại không thể không nhớ đến những chuyện không vui, sau đó lại tụt cảm xúc. Cậu nói rất đúng, ít nhất không thể ảnh hưởng đến học sinh, tôi sẽ từ từ điều tiết lại bản thân."
"Đúng đúng, nên điều tiết đi. Thế làm sao điều tiết đây, dĩ nhiên là đi xem phim hài rồi. Vào rạp cười xòa mấy cái, phiền não gì cũng phải 'chim cút' thôi."
"Là sao?"
"Là cút đi!"
Lâm Cẩm Vân lúc này rốt cuộc bị anh chọc cười, tuy không cười giòn giã nhưng rốt cuộc cũng cười.
Hứa Tiểu Phong thu được chuyển biến tốt, liền nói với cô 7 giờ 20 tối thứ Sáu sẽ chờ cô trước rạp chiếu phim, muốn tới thì tới, không tới thì anh xem một mình, vì chiếu cố quần chúng khó khăn như cô, tiền vé cũng không cần cô trả, đại gia tự lo được.
Lâm Cẩm Vân không lập tức đáp ứng, chỉ nói sẽ nghiêm túc suy xét.
*
Đảo mắt đã tới 7:20 tối thứ Sáu.
Hứa Tiểu Phong vừa qua 7 giờ đã đứng trước rạp chiếu phim chờ. Trong lòng anh kỳ thật cũng không dám chắc Lâm Cẩm Vân có tới cuộc hẹn này hay không, cho nên có hơi sốt ruột, cứ cách ba phút lại xem đồng hồ một lần.
Đã là 7:25, Lâm Cẩm Vân vẫn chưa hiện thân, Hứa Tiểu Phong quyết định từ bỏ. Anh xoay người đi đến lều giữ xe, chuẩn bị lấy xe đạp về nhà.
Anh đang mở khóa, đột nhiên có một bàn tay sáp lại kéo anh một cái, hỏi: "Hứa Tiểu Phong, cậu không xem sao?"
Anh ngẩng đầu, trông thấy Lâm Cẩm Vân mặt đầy mồ hôi, đang đứng ở xe bên cạnh nhìn mình.
"Đương nhiên là xem rồi, sao giờ này cậu mới tới?"
"Ai có ngờ giờ này mà còn có người bắt xe, xe không số bị bắt đi hết mấy chiếc luôn. Tôi phải vòng hết một đoạn đường mới đến được đây. Để cậu chờ lâu rồi."
"Có đâu, tôi cũng mới tới thôi."
Hai người vừa nói vừa đi đến cửa rạp chiếu phim, lúc này một bác gái bán kẹo mạch nha đột nhiên mở miệng cười nói với Lâm Cẩm Vân: "Cháu gái ơi, cứ tưởng cháu không đến cơ. Lúc cháu chưa đến thằng bé này sắp khóc đến nơi rồi."
Hai người nghe xong đều xấu hổ không thôi, may sao da mặt Hứa Tiểu Phong cũng không mỏng, đối đáp dăm ba câu liền chuyển sang đề tài khác.
Bộ phim quả thật hài hước dí dỏm như lời Tiểu Phong nói, vài tình tiết làm cho Lâm Cẩm Vân phải ôm bụng cười, mãi đến khi tan cuộc vẫn nhớ lại vài chuyện cười trong phim.
Hứa Tiểu Phong thấy cô rất vui vẻ, càng muốn lấy lòng cô. Anh nhìn thấy ngoài cửa rạp chiếu phim có bán đồ uống lạnh, vì thế chạy tới mua hai chai nước cam.
Lúc đầu vội vàng, chưa kịp mua gì đã đi vào, bây giờ chẳng phải là thời cơ để thể hiện sao?
Hứa Tiểu Phong nghĩ vậy, chân lướt như gió đuổi theo Lâm Cẩm Vân, đi phía trước chìa nước cam ra, lại rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Lâm Cẩm Vân chớp mắt khựng lại một cái.
"Sao vậy? Không uống được hả?"
"Không có gì. Uống được."
Lâm Cẩm Vân nhận lấy cái chai, hút một ngụm nước cam, nhớ tới bộ phim vừa rồi, nhưng trong lòng lại không còn sung sướng cùng nhẹ nhàng, chỉ có nhàn nhạt tiếc nuối.
Bởi vì cô nghĩ, đại khái không bao giờ có thể cùng Tưởng Lan xem phim nữa rồi.
Hứa Tiểu Phong không biết vì sao cô lại đột nhiên ủ rũ, cũng không tiện ép hỏi, chỉ đổi đề tài khác trò chuyện.
"Đúng rồi, xe của cậu chưa có giấy tờ, sẽ dễ bị giam xe lắm, cậu có muốn mua một cái biển số không?"
"Muốn, cậu có cách hả?"
"Đương nhiên là có."
"Cậu quen biết nhiều thật đấy."
"Bạn bè nhiều cho đường đời dễ bước. Vậy thứ Bảy hay Chủ Nhật thì tiện cho cậu?"
"Đều tiện cả."
"Cậu không về nhà à?"
"Không về."
"Cuối tuần này hình như cậu đâu phải trực ban. Cậu không về thì mua xe làm gì?"
"À, tôi cũng không biết."
*
Vì thế, trưa thứ Bảy, Hứa Tiểu Phong dẫn Lâm Cẩm Vân đi mua biển số xe, không những đóng dấu chạm nổi xác định mã số, mà còn làm giấy tờ xe hẳn hoi.
Lăn qua lộn lại một lúc, tốn của Lâm Cẩm Vân hết 10 đồng, nhưng tính đi tính lại vẫn rẻ hơn mua xe mới nhiều. Trải qua sự kiện Giò Heo vừa rồi, cô cũng không dám lại vong ân, lập tức đưa ra ý muốn khoản đãi Hứa Tiểu Phong.
Hứa Tiểu Phong thấy cô mới vừa tiêu pha một khoản không nhỏ, chỉ nói gần đây mình muốn ăn kiêng, trước là để cô thiếu nợ ân tình, khi nào mình cần sẽ để cô báo ân sau. Lâm Cẩm Vân cũng chỉ tùy ý anh.
Trong khoảng thời gian này Lâm Cẩm Vân không trở về nhà nên có rất nhiều thời gian rỗi, cô quyết định tiếp tục luyện lại Thư Pháp còn bỏ dở lúc học đại học.
Cô vốn đã có mấy năm kinh nghiệm viết Thư Pháp, nay luyện trở lại cũng thuận buồm xuôi gió, viết chữ thế mà lại khiến lòng cô thanh thản hơn nhiều.
Ba tuần cứ thế trôi qua.
Buổi sáng hôm nay, Lâm Cẩm Vân đang ở ký túc xá viết chữ, trong nhà lại điện thoại tới.
Hóa ra là Quách Xuân Lan nhớ thương cô đã hơn một tháng không về nhà, nên mới gọi điện tìm cô hỏi nguyên do.
Lâm Cẩm Vân nhận điện thoại, lấy cớ trường học nhiều việc, trả lời qua loa cho xong chuyện.
Quách Xuân Lan gác điện thoại, về nhà nói cho mọi người Lâm Cẩm Vân không rảnh về nhà, những người khác nghe xong tuy tiếc nuối nhưng đây cũng không phải chuyện lớn phải suy đi nghĩ lại.
Chỉ có Tưởng Lan nghe xong tin này trong lòng nặng trĩu, nàng đoán rằng Lâm Cẩm Vân là vì trốn mình mới không về nhà.
Suy đoán này khiến Tưởng Lan áy náy mất mấy ngày.
=====