Không Bình Thường

Chương 17: Tâm bất do kỷ



Đêm nay là đêm cuối Lâm Cẩm Vân ở nhà, cô đã sớm rửa mặt an vị trên giường giở sách tìm bài đọc. Đêm nay cô dự là sẽ đọc một hai bài, còn để lại mấy quyển tiểu thuyết ở nhà cho Tưởng Lan đọc giết thời gian, ra sức tìm kiếm đến nỗi Tưởng Lan đi vào phòng rồi mà vẫn chưa nhận ra.

Tưởng Lan nhìn thấy bộ dáng tập trung toàn lực của cô, trong lòng cảm động đồng thời lại nổi lên xót xa. Tuy rằng thích nghe đọc thơ, nhưng nàng càng muốn Lâm Cẩm Vân đêm nay có thể ngủ ngon. Nàng biết ngày mai Lâm Cẩm Vân phải ngồi gần hai giờ xe mới có thể tới trường học. Tới trường còn phải dọn dẹp ký túc xá, giặt giũ phơi nắng, sắp xếp đồ đạc dần dần, nói không chừng làm xong việc tư còn phải làm đến việc công, mà để có tinh lực làm hết những việc đó yêu cầu phải có một giấc ngủ thật đầy đủ.

Tưởng Lan không muốn chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của Lâm Cẩm Vân, nên mới nói với cô rằng đêm nay mình không muốn nghe văn thơ, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.

Lâm Cẩm Vân ước chừng cũng đoán được tâm tư của nàng, cùng nàng cò kè mặc cả: "Hay là đọc một bài thôi được không? Em đã chuẩn bị tốt đây rồi."

"Vậy đọc thơ cổ đi."

"À, vậy thơ cổ nhé?"

"Ừ. Đọc một bài thôi."

"Vậy chị cứ nghe như thường ngày, chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi, nghe xong phải nói cho em cảm nhận của chị. Không thể vì đêm nay là đêm cuối mà chỉ trả lời cho có lệ, tóm lại là phải giống như thường ngày đấy."

"Được, sẽ như thường ngày. Nhưng mà, chỉ một bài thôi nha."

"Vâng, chỉ một bài. Nói lời giữ lời."

"Nói lời giữ lời."

Vì thế Lâm Cẩm Vân buông sách giáo khoa, cầm lên《 Tuyển tập thơ Đường Tống 》, nhanh chóng giở đến bài thơ mà cô đã chuẩn bị tốt đọc lên:

"Bài《 Trường Hận Ca 》của Bạch Cư Dị."

Lâm Cẩm Vân vừa đọc vừa quan sát nét mặt của Tưởng Lan, chỉ cần mỗi lần ngẩng lên thấy nàng khẽ chau mày ánh mắt hơi đình trệ, cô liền biết đây là gặp phải nghi vấn, cho nên cũng không đợi Tưởng Lan hỏi, tự mình liền giải thích câu thơ khó hiểu đó bằng ngôn từ đơn giản dễ hiểu nhất.

Đây là một bài trường thi tự sự, lời thơ từ đơn giản đến thâm sâu, Tưởng Lan nghe liền dần bị áng thơ tình réo rắt thảm thiết ai oán của Đường Huyền Tông cùng Dương Quý Phi cảm nhiễm. Nàng càng nghe càng muốn nghe tiếp, có mấy chỗ thậm chí nghe đến đỏ mắt, cho nên dần dần cũng đã quên thời gian, chỉ muốn tiếp tục nghe đến hết.

Cuối cùng sau khi đọc diễn cảm cùng giải thích, đọc xong một bài thơ thế mà hết gần một giờ đồng hồ.

Tưởng Lan lúc này mới biết mình mắc mưu, nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn, rốt cuộc nói lời phải giữ lời.

Lâm Cẩm Vân trông thấy vẻ mặt tức giận của nàng, trong lòng có chút kích động vì đã thực hiện được âm mưu, lại nhắc nàng một câu: "Đừng quên cảm nhận sau khi nghe xong."

Tưởng Lan tuy rằng giận cô tính kế mình nhưng cũng sẽ không giở tính trẻ con, nếu trước đó đã hứa thì nhất định sẽ giữ lời.

Nàng nằm xuống, đôi mắt nhìn trần nhà, hồi tưởng lại mối tình trong bài thơ, buồn bã cảm khái nói: "Cảm thấy thật thương cảm tiếc nuối. Tác giả viết quá bi đát, đặc biệt là đoạn thơ lúc Huyền Tông trở lại dốc Mã Ngôi (2), chị có thể tưởng tượng ra tâm tình ông ấy vào lúc đó, nhất định là đau đớn như đứt từng đoạn ruột."

"Đúng. Nhất định là Huyền Tông đã yêu Dương Quý Phi say đắm. Chị biết không, kỳ thật ban đầu quan hệ giữa bọn họ là cha chồng và con dâu (1)."

"Ừm, chị có biết."

"Loại tình yêu vi phạm luân thường đạo lý này, nếu đổi lại là người thường sẽ phải chịu nghìn người chỉ trỏ, không được đại chúng thừa nhận hay đón nhận."

"......"

Tưởng Lan không hiểu vì sao Lâm Cẩm Vân lại đột nhiên nhắc tới vấn đề này, quay đầu nhìn cô. Nhưng giờ phút này nàng đang nằm, mà Lâm Cẩm Vân lại đang ngồi, nhìn từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt tối mờ của Lâm Cẩm Vân ngược sáng dưới ánh đèn.

Tưởng Lan trong lòng vô cớ trống rỗng, nàng rất muốn nói tiếp, nghĩ tới nghĩ lui lại không biết nên nói gì, cuối cùng mở miệng nói: "Trễ rồi, đi ngủ thôi."

"Vâng."

Lâm Cẩm Vân để tập thơ sang bên gối, duỗi tay tắt đèn bàn, chậm rãi nằm xuống, khuôn mặt u ám phiền muộn cũng theo đó chìm vào trong bóng tối.

Tưởng Lan dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, nàng rời giường liền đi vào phòng bếp tất bật, tuần tự nhào bột, băm nhân, nêm nhân, cán da...

Chờ đến khi cả nhà họ Lâm vào bàn ăn sáng, một lồng bánh bao hấp đủ loại hình dáng cũng đang không ngừng bốc hơi trên bếp.

Lâm Cẩm Vân ăn xong, bưng chén đũa vào phòng bếp, nhìn thấy Tưởng Lan đang đứng trước bàn lấy kéo cắt vài miếng lá sen, tò mò hỏi nàng: "Đây là gì vậy?"

"Lát nữa em sẽ biết."

Lâm Cẩm Vân cảm thấy thật mới lạ, còn muốn hỏi thêm, lại bị Quách Xuân Lan kêu qua.

"Con đi chuyến mấy giờ?"

Quách Xuân Lan biết sáng nay con gái phải về trường, sợ cô bỏ quên đồ, vì thế bảo vợ chồng Lâm Vĩ Kiện đi trại vịt trước, còn mình ở lại tiễn Lâm Cẩm Vân.

"9 giờ xe chạy."

"Còn không mau đi thu xếp hành lý, còn ở đó rảnh rỗi buôn chuyện vớ vẩn với chị Hai con à."

"Cũng chẳng có bao nhiêu đồ, con đã soạn xong cả rồi. Mẹ à, lúc này còn chưa đến 8 giờ, kịp mà."

"Đừng để quên cái gì đấy. Mẹ không yên tâm, đi, mẹ cùng con trở lên sửa soạn." Nói không đợi Lâm Cẩm Vân cự tuyệt, liền đẩy cô đi lên lầu.

Lâm Cẩm Vân bất đắc dĩ, đành phải đi theo lên lầu kiểm tra hành lý lại lần nữa. Nhưng thật ra không quên gì cả, bất quá Quách Xuân Lan sợ một mình con gái bên ngoài gian khổ, nên mới thêm vào một hai vật dụng nho nhỏ, loay hoay một hồi, rốt cuộc cũng tới lúc phải xuất phát.

Lâm Cẩm Vân mắt nhìn đồng hồ, cầm lấy túi du lịch đi xuống dưới lầu.

Lâm Vĩ Khang vừa mới cơm nước xong, nhìn thấy Lâm Cẩm Vân xuống lầu, vội chạy tới ôm em gái, mặt ủ mày chau nhìn cô, trong miệng nói đừng đi trường học, đừng đi. Quách Xuân Lan đang định qua khuyên can, Lâm Cẩm Vân lại ngăn cản nói muốn cùng anh Hai nói riêng vài câu, Quách Xuân Lan liền để hai anh em đóng cửa lại nói nhỏ.

Lâm Cẩm Vân kéo Lâm Vĩ Khang ngồi xuống, từ bên hông túi du lịch móc ra một quyển truyện tranh cùng một túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đưa cho hắn nói: "Nè, hôm qua em mới mua đó, cho anh nè."

Lâm Vĩ Khang nâng niu mấy món đó trong tay, vui vẻ ngây ngô cười.

"Cũng không thể ăn nhiều quá, mỗi ngày nhiều nhất chỉ được ăn ba cái thôi. Em sẽ dặn mẹ đếm, anh mà ăn thêm, em sẽ không bao giờ mua cho anh nữa."

"Ừa, không ăn thêm đâu, ba cái thôi." Lâm Vĩ Khang gật đầu lia lịa, nghĩ đến em gái sắp đi, lại lôi kéo nàng nói:

"Đừng đi trường học mà, ở nhà chơi đi."

"Em phải đi trường học làm việc kiếm tiền, kiếm được tiền mới có thể mua truyện tranh, mua đồ chơi mua đồ ăn ngon cho anh, chịu không nè?"

"Chịu."

Cô thấy Lâm Vĩ Khang rốt cuộc gật đầu đồng ý mới tiếp tục nói: "Mỗi tháng em sẽ về một lần, anh ở nhà không được ăn hiếp Tưởng Lan, không được đánh chị ấy, phải nghe lời chị ấy. Nếu không làm được thì em không về nữa."

"À, vậy anh... Vậy anh làm bạn với cô ấy, thì em phải nhanh nhanh trở về nha."

"Được. Ở nhà bầu bạn với chị ấy càng vui, em sẽ càng nhanh trở về. Em về sẽ mua đồ ăn ngon cho anh."

"Ừa ừa. Muốn Đại Bạch Thỏ với truyện tranh, còn có kẹo cao su thổi bong bóng nữa."

"Được, chúng ta ngoéo tay."

Cô nghiêm túc cùng Lâm Vĩ Khang ngoéo tay hứa hẹn, mới rốt cuộc yên tâm ra khỏi phòng.

Lâm Cẩm Vân nhìn thấy Quách Xuân Lan cùng Tưởng Lan đều đứng ở cửa chờ, cô nghĩ ngợi rồi nói với Quách Xuân Lan: "Mẹ, mẹ vào với anh đi, Tưởng Lan tiễn con đến nơi là được rồi."

Quách Xuân Lan cho rằng Lâm Vĩ Khang đang vì em gái rời đi mà thương tâm, rướn cổ nhìn vào trong phòng, lại quay đầu dặn dò con gái: "Vậy con đi đường cẩn thận, ở trường học phải chú ý mặc thêm áo ủ thêm chăn khi cần, ăn cơm cho no, nhất định phải ăn sáng. Buổi tối nhớ khóa cửa thật kỹ, đừng dễ tin người ngoài. Tháng sau nếu có rảnh thì nhớ về thăm nhà."

"Con biết rồi mà, cũng không phải lần đầu tiên trở về. Còn nói thêm gì nữa thì không bắt kịp xe cho mà xem."

"Thật không cần mẹ đưa con đi sao?"

"Không cần, Tưởng Lan đưa con đi cũng thế thôi mà."

"Thế thì, mau đi thôi." Quách Xuân Lan nói xong định đi vào phòng, đột nhiên chợt nhớ đến điều gì, lại xoay người chụp hờ lên cánh tay Lâm Cẩm Vân, oán trách nói: "Gọi chị Hai."

"Vâng. Con đi đây."

Lâm Cẩm Vân nhìn bà từ biệt, mang theo túi đi ra ngoài, Tưởng Lan cầm túi đồ đi theo phía sau cô.

Nhà ga không xa nhà lắm, đi chừng mười phút là đến.

Lộ trình mười phút này, Lâm Cẩm Vân ngược lại biến thành Quách Xuân Lan, một đường không ngừng căn dặn Tưởng Lan:

"Em có để tờ giấy trên tủ đầu giường, phía trên là số điện thoại của phòng trực trường em, nếu có việc tìm em chị cứ gọi vào số đó."

"Nếu ở một mình cảm thấy nhàm chán, trên giá sách tầng hai có mấy cuốn tiểu thuyết cùng tạp chí, chị cứ việc lấy mà xem."

"Đúng rồi, trong ngăn kéo tủ đầu giường có một hộp giày nhỏ, bên trong là một ít thuốc men khẩn cấp, nhiệt kế, bông gòn, băng dính, các thứ."

"Còn có......"

Tưởng Lan thấy cô còn muốn nói nữa, vội cắt lời cô: "Được rồi mà. Em cứ ngại mẹ dong dài, chị thấy em cũng không khác là bao."

Lâm Cẩm Vân bị nàng nói nên xấu hổ rụt cổ lại: "Thế em không nói nữa."

Hai người tới nhà ga, Tưởng Lan đưa hộp cơm trong tay cho cô.

"Cái này cho em, mang đến trường học, lấy hộp cơm ra hâm trong nước sôi một chút là có thể ăn."

Lâm Cẩm Vân cầm lấy gấp không chờ nổi mà mở ra, nhìn thấy sáu cái bánh bao hình thái khác nhau sinh động như thật đang ngồi ngay ngắn trong hộp cơm, dưới đáy còn lót một miếng lá sen.

Sáu cái bánh bao nhỏ được làm thành hình ba con thỏ cùng ba quả đào, nhìn qua cái nào cũng trắng tròn đáng yêu, khiến người thèm nhỏ dãi.

"Không biết em thích ăn nhân gì nên chị làm ba cái mặn nhân thịt, ba cái ngọt nhân mè đen."

"Hóa ra sáng nay chị cắt lá sen chính là vì cái này."

"Ừ, lót một miếng lá sen, lại phết một lớp mỏng dầu hạt cải lên lá, như thế để bánh bao nóng lên sẽ không bị dính đáy hộp."

"Sao không phết dầu thẳng vào đáy hộp cho tiện? Bỏ bánh bao vào cũng có thể không dính đáy hộp mà."

"Vậy thì em lại phải rửa hộp cơm. Lót một miếng lá sen, ăn xong vứt cái lá thì không cần rửa hộp nữa."

Hóa ra chỉ vì muốn mình không phải tốn công rửa hộp cơm.

Lâm Cẩm Vân hoàn toàn không nghĩ tới một miếng lá sen ngỡ như dư thừa thế nhưng lại xuất phát từ một phần tâm ý như vậy.

Sáu cái bánh bao đáng yêu tinh xảo là tình nghĩa, mà miếng lá sen hình dáng tầm thường lại là cưng chiều.

Lâm Cẩm Vân giờ phút này lòng tràn đầy vui sướng cùng cảm động, nhìn chằm chằm hộp cơm hai mắt sáng lên như sao trời.

"Bây giờ khoan hãy ăn, nơi này nhiều bụi. Mau đậy lại đi."

Tưởng Lan thấy cô còn nhìn chằm chằm bánh bao, cho rằng cô nhịn không được muốn ăn ngay, vội đậy hộp cơm lại.

Lâm Cẩm Vân nhìn nàng, hai mắt long lanh: "Cảm ơn chị. Em thích lắm!"

Một tiếng còi ô tô đột nhiên từ nơi xa truyền đến, một chiếc xe buýt công cộng chậm rãi tiến vào sân ga.

"Em phải đi rồi."

"Ừ, em bảo trọng nhé!"

Hôm nay là thứ bảy, một đoàn tiểu thương cùng tạp công tụ tập ở nhà ga chuẩn bị vào huyện thành kiếm ăn. Lâm Cẩm Vân chen chúc trong đám đông chậm chạp đi về phía trước, trong lòng vô cùng lưu luyến.

Cô biết Tưởng Lan đang đứng phía sau nhìn mình lên xe, nhưng lại không đủ can đảm quay đầu nhìn lại. Trong lòng cô cảm thấy sợ hãi, sợ nhìn thấy đôi mắt hạnh đẹp đẽ kia, sợ chính mình sẽ vì đôi mắt ấy mà mất đi lý trí.

Cuối cùng, chiếc xe từ từ rời đi, mang theo đoàn người đi xa trong khói bụi mịt mù. Trên chuyến xe ấy, có người thân bất do kỷ, nhưng cũng có người, tâm bất do kỷ.

======

Chú thích:

(1) Câu chuyện về Dương Quý Phi từ con dâu mà được Đường Huyền Tông nhìn trúng:

Năm 17 tuổi, nàng được tiến cung hầu Hoàng Thọ vương Lý Dục, là con thứ 18 của Đường Huyền Tông, và hầu hạ Lý Dục trong vòng 3 năm, nhưng không chung chăn gối vì Lý Dục còn nhỏ, tính tình nhút nhát, lại chỉ thích ngắm mỹ nhân.

Sau đó, nàng được Cao Lực Sĩ là một hoạn quan, cận thần của Huyền Tông mật đưa vào đài Tập Linh trong cung Hoa Thanh giả làm sãi, nhưng kỳ thực là để thay thế cho người cung phi được vua sủng ái nhất vừa mới mất, là bà Vũ Huệ Phi. Thấy dung nhan của Ngọc Hoàn, Huyền Tông mê mẩn tức thì và quên đi người cũ, lập tức lập nàng làm quý phi.

(2) Dốc Mã Ngôi:

Sau khi loạn An Lộc Sơn được dẹp yên, trên đường về Trường An, khi đi qua chỗ Dương Quý Phi chết, Đường Huyền Tông cứ đứng lặng, không muốn rời xa. Ổn định triều chính xong, Đường Huyền Tông bí mật sai hoạn quan đến Mã Ngôi cải táng cho Dương Quý Phi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv