Editor: ThanhPhong158
Sáng sớm, Dung Gia Hủy ngồi bên cửa sổ, vô số lần nhìn chằm chằm vào trâm cài tóc dương chi (mỡ dê) bạch ngọc mấy ngày trước lấy về đến phát ngốc, cửa hàng bạc tốt nhất Kinh thành cũng không phải nói xuông, hoa văn tơ vàng tinh xảo quấn quanh trên bạch ngọc nhìn rất đẹp, dường như bản thân nó nên có dáng dấp này.
Thật sự nhìn không tồi đâu.
Việc Chung Ly Lạc giúp nàng tìm trâm cài tóc lúc trước vốn không có vài người biết rõ, về sau lại bị nàng tận lực che giấu rốt cuộc cũng không thể truyền tới tai cha mẹ, miễn cho bọn họ lúc đó nghĩ xấu lại cảm thấy nghĩa tử cùng nữ nhi thật sự có chút quá mức thân mật.
Loại sự tình như một nam hài tử không do dự nhảy xuống nước chỉ vì tìm một cây trâm giúp nữ hài tử mà nói, người bình thường không nghĩ cũng biết lấy đâu ra nghiêm chỉnh, nhưng có thể cha mẹ nàng hiểu rõ bản tính Chung Ly Lạc, căn bản sẽ nghĩ chỉ là thiên tính cho phép, đổi lại là người khác thì Chung Ly Lạc vẫn sẽ làm như vậy, bọn hắn mới quen biết bao lâu chứ, chỉ mới hơn một tháng mà thôi, huống chi, nàng còn là tiểu nữ hài chưa dậy thì vóc người có chút mũm mĩm, chỉ có nàng luôn luôn nghĩ mình xinh đẹp như tiên trên trời.
Nàng lật cây trâm trong tay, ánh nắng xuyên thấu qua ngọc thạch sáng bóng phát ra tia ôn nhuận, thoáng chốc nàng như thấy được gương mặt xinh đẹp của Chung Ly Lạc.
Ai nha, nàng đang nghĩ gì vậy! Cây trâm này được tìm thấy giống như kéo hồn nàng trở về, thật sự quá buồn cười, nàng dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt ăn đến tròn trịa của mình đến khi hiện lên vết đỏ, tự nói với bản thân, nàng hiện tại mới mười hai tuổi rưỡi, không phải hai mươi bốn tuổi, cả ngày nghĩ nhiều như vậy, có biết xấu hổ hay không đây!
Bất quá, nàng nhìn cây trâm cài tóc này lại cảm thấy ngọt ngào, đây là người ta tự tay tìm trong nước cho nàng, nhớ lại kiếp trước, bởi vì nguyên nhân được định hôn ước từ nhỏ ai cũng biết, cho nên phần lớn những vị công tử trẻ tuổi kia cũng không chạy tới trêu chọc nàng, nhưng với mấy biểu tỳ muội tài mạo song toàn của nàng thì thềm cửa đều bị bà mối đạp đến hỏng rồi. Cho nên, căn bản cũng không có người ân cần với nàng nhiều, bằng không thì cũng không khiến cho một tiểu tử ngốc vì nàng mò cây trâm mà làm nàng bắt đầu không bình tĩnh được rồi, thật đúng là không có tiền đồ!
Vậy nữ hài tử của những nhà khác muốn có tiền đồ gì nha, nàng bụm mặt nghĩ, dù sao bây giờ cuộc đời của nữ tử không phải là ba cái danh xưng sao, con gái của người nào đó, thê tử của người nào đó, mẫu thân của người nào đó...
Nhưng như vậy thật sự rất bình thường, trong lòng không hiểu sao liền lạnh đi vài phần, nàng không thích nhưng cũng không làm được gì, nàng lắc đầu, lại đặt cây trâm ngọc vào hộp trang sức, thở dài một hơi, mình lại tự tăng thêm phiền não rồi.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, trong nháy mắt đã chuẩn bị đón tết Trung Thu ngày mười lăm tháng tám, cả nhà bọn họ ngồi trong sân viện, ngắm trăng cùng ăn bánh Trung Thu.
Dung Gia Trạch thừa dịp cha hắn ngâm thơ đối nguyệt, những người khác phụ họa công phu, một mình vùi đầu ăn từng cái bánh nướng, bỗng nhiên, hắn ăn được một miếng cực kỳ ngon, cắn hai miếng rồi nâng đến trước mặt Dung Gia Huỷ như hiến vật quý, "Tỷ tỷ, cái này ngọt, cái này ngon nhất, tỷ nếm thử đi." Dung Gia Hủy nhìn cái bánh nướng còn hơn một nửa bên trên mang theo chút nước miếng, nhịn không được giơ bàn tay vỗ lên đầu hắn, "Tiểu tử thối, ngươi lại bị đứt dây thần kinh nào rồi!"
Thấy sự ân cần của mình không được đáp lại, bưng lấy bánh nướng Dung Gia Trạch mím môi bưng lấy bánh nướng, lặng yên gặm tiếp.
Vu thị nhìn bộ dáng nhi tử cứng họng, có chút xấu xa ở một bên che miệng cười trộm.
Bất quá nàng nhìn trên tóc nữ nhi có mấy phần màu vàng xa lạ, nhịn không được hỏi: "Gia Hủy, cây Kim Tương Ngọc trâm của con ở đâu ra a? Ta nhớ trong hộp trang sức không có cái nào như vậy."
Nghe Vu thị hỏi chuyện, ánh mắt Chung Ly Lạc cũng không nhìn qua.
Dung Gia Hủy sờ sờ tóc mình, lại nhìn Chung Ly Lạc cách đó không xa đang liếc mắt nhìn nàng, cười giải thích nói: "Nó vốn là cây trâm ngọc, đáng tiếc một tháng trước vô ý bị hỏng, chỉ có thể sửa thành như vậy."
Nghe xong Vu thị kinh ngạc không thôi, đây vẫn là khuê nữ bảo bối được nuông chiều nhà nàng sao?
Tiết kiệm là tốt, nhưng nàng vẫn thâm tình nói với Dung Gia Hủy: "Con đứa nhỏ ngốc này, đồ hỏng rồi vứt đi cũng được, ngọc này mặc dù tốt, những cũng không phải là quá hiếm có, nhà chúng ta hiện tại còn chưa tới mức cần con tiết kiệm như vậy, nếu để người ta biết sẽ bị bọn họ chê cười."
Dung Gia Hủy chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến.
Vu thị thấy nữ nhi một bộ không nghe lọt tai liền thở dài, nàng nhìn sang Chung Ly Lạc đang nói chuyện nhu thuận với trượng phu nhà mình lại nhìn qua nhi tử thùng cơm vẫn còn mãnh liệt ăn bánh nướng, nhịn không được nghĩ, hai hài tử nhà mình tại sao lại không nghe lời nữa rồi, Chung Ly Lạc mới là hiểu chuyện, ai, cái gọi là nghĩa tử (con nuôi), bất quá là để gọi cho êm tai mà thôi, hài tử hiểu chuyện như vậy, đến cùng cũng không phải người trong nhà, đáng tiếc khuê nữ nhi đã có hôn phối, nghĩ đến việc này đều do lão già hồ đồ nào đó.
Vu thị không khỏi hung tợn trừng mắt nhìn Dung Sâm, hắn vốn đang cùng "Con nuôi" đàm luận chuyện phiếm liền sững sờ, hắn bất quá chỉ nói vài lời, lại đắc tội nàng chỗ nào chứ?
Ngày tết Trung thu, đối với tất cả đám học sinh mà nói, tức là được ba ngày không cần đi học, bình thường, Dung gia tộc đều phải học cả tuần, một tháng nghỉ có ba ngày, thật đúng là chơi không bõ.
Người như Chung Ly Lạc ngày nghỉ vô cùng thích ở trong thư phòng nghiên cứu các loại sách, không giống Dung Gia Trạch suốt ngày không thấy mặt. Dung Gia Hủy lúc đầu còn có chút xấu hổ đến tìm nàng, nhận thức đã lâu ngày nào cũng nghênh ngang mà đến.
Ngày cuối cùng trong ba ngày nghỉ, mới sáng sớm Dung Gia Hủy đã chạy đi tìm Chung Ly Lạc rồi, thư phòng cũng không có cửa, ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên đổ bóng thật dài, Dung Gia Hủy căn dặn bọn hạ nhân im lặng ở ngoài, nhấc chân nhẹ nhàng bước vào.
Nàng bước đi nhẹ nhàng đến sau lưng Chung Ly Lạc, quả nhiên bút pháp này so với chữ của nàng còn muốn xinh đẹp hơn, trâm hoa tiểu Khải*, từng chữ đều mang theo Linh khí.
(Trâm hoa tiểu khải: Là bộ bút pháp viết chữ khải nét nhỏ, chuyên dùng cho nữ, nét chữ thanh mảnh, mĩ lệ.)
"Ồ, đây là bài tập của ngươi sao? Tại sao ngươi không viết các loại thể chữ như Nhan, Liễu, kiểu chữ Âu Dương Tuần mà lại luôn viết trâm hoa tiểu Khải này vậy?" Nàng bỗng nhiên lên tiếng nói.
(Nhan, Liễu, Âu Dương Tuần: nét chữ đầy đặn, gân guốc thường dành cho nam. Mọi người thích tiếng Trung có thể tìm hiểu những loại thư pháp này trên google để biết rõ hơn nhé.)
Chung Ly Lạc không cảm giác được sự có mặt của nàng liền bị giật mình, tay run lên, bút vẽ mạnh một cái, trên giấy lập tức có thêm một vết mực đen dài, đều nói một cục phân chuột làm hỏng một nồi canh, lúc này trên trang giấy nét chữ đoan chính tú lệ bỗng nhiên nhiều hơn một vết mực đen, bị huỷ rồi.
Dung Gia Hủy ảo não phồng má, Chung Ly Lạc coi như lại phải viết lại từ đầu, tiểu nữ tử nàng tốt xấu cũng là người co được dãn được, nàng gục đầu xuống nói: "Thực xin lỗi a, ta lại làm hỏng chuyện rồi." Chung Ly Lạc nhìn cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, nàng đã viết rất lâu đó.
Nhưng khi nàng vừa nhìn thấy thần sắc tiểu nữ hài mũm mĩm trước mắt này lộ ra vài phần ấm ức, lập tức coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Nàng đem tờ giấy viết hỏng vò thành một cục, ném ở một bên, nói: "Trước đây ta luôn luyện thể chữ Nhan*, bất quá trâm hoa tiểu Khải thanh uyển linh động, ta thích nó hơn một chút."
(Nhan thể là cấu tạo thư pháp của Nhan Chân Khanh, chữ viết hùng dũng nhưng thanh tú, kết hợp một sự đoan trang. Kết tự do những nét mảnh dài như chữ đầu thời Đường biến điệu thành hình khối, phương trung kiến viên, có hướng vào tâm lực, dùng bút chất phác nhưng mạnh mẽ, thích dùng bút pháp ở vị trí giữa, thêm vào đó sự vận động gân cốt uyển chuyển.)
Thấy nàng bỏ qua vấn đề này, trước sau như một không trách tội mình, Dung Gia Hủy dí dỏm lè lưỡi một cái, lại nói: "Cái đó, ta cũng thích trâm hoa tiểu Khải thanh tú đẹp đẽ, bất quá, ngươi không sợ bị người khác chê cười sao?"
Chung Ly Lạc cười cười, không nói gì.
Người chê cười, nàng nghĩ tất nhiên là có, nhưng mà đến lúc đối mặt dùng vũ lực, muốn cười cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Nàng lại trải một trang giấy khác, cầm cái chặn giấy đặt xuống, nhấc bút định viết thì Dung Gia Hủy liền vỗ vỗ vai nàng, cuối cùng cũng nói ra ý định mình đến đây hôm nay: "Huynh đệ, nếu như chúng ta đều viết trâm hoa tiểu Khải, bằng hữu chí cốt a, sau này nếu tiên sinh muốn phạt ta chép sách, ngươi liền tới chép cùng ta là tốt rồi."
Việc này cũng không có gì to tát, Chung Ly Lạc liền gật đầu, "Có thể."
Vừa dứt lời, Dung Gia Huỷ thấy nàng sảng khoái đáp ứng liền đưa tay sờ lên giá sách của nàng, rút ra một quyển sách.
Nàng mở ra, chỉ vào trong đó một áng văn chương cười lấy lòng nói: "Tiên sinh nói năm mươi lần, không được viết ngoáy qua loa, ngày mai phải nộp cho nàng, hai ngày nay ta có chép, được hai lần."
Nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân loạn xạ.
Bài văn dài như vậy, năm mươi lần, cũng không được viết ngoáy, Chung Ly Lạc sững sờ, nữ tiên sinh dịu dàng trong truyền thuyết so với những lão toan nho thích đánh vào lòng bàn tay ở lớp học xem ra còn lợi hại hơn, lúc này nàng lại nhìn Dung Gia Hủy trước mắt cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa liền hiểu rồi, người này là cố ý chạy tới đào hố cho nàng nhảy vào đây.
Quân tử nhất ngôn (quân tử chỉ nói một lời), khoái mã nhất tiên (ngựa hay chỉ cần người cưỡi đánh một roi là nó chạy), Dung Gia Hủy cẩn thận từng li từng tí nở nụ cười, tự mình chuyển ghế ngồi cạnh Chung Ly Lạc, bàn của Chung Ly Lạc, tầm hai ba người ngồi viết chữ vẫn còn thừa.
Nàng lấy giấy bút, vừa viết được một chữ nhìn sang Chung Ly Lạc vẫn còn ngây ngốc nhìn nàng không nhúc nhích, liền lấy cùi chỏ chọc nàng.
Thấy Chung Ly Lạc đã hoàn hồn Dung Gia Hủy giương mặt, ngây thơ nói: "Chung Ly ca ca, ngươi đã đáp ứng ta rồi nha, nào nào nào, tranh thủ thời gian, động thủ!"
Chung Ly Lạc ngơ ngác sau đó liền nhấc bút, thực sự giúp nàng chép bài.
Hai nàng từ lúc mặt trời mọc hướng đông đến khi trời chiều ngả về tây, cuối cùng cũng chép đủ bốn mươi tám lần, cộng thêm hai lần trước đó của Dung Gia Hủy coi như là đủ rồi.
Dung Gia Hủy dụi mắt cay cay, liên tục cảm tạ Chung Ly Lạc sau đó vui tươi hớn hở ôm thành quả lao động cả ngày của hai người chạy về.
Nói đúng ra thì là thành quả lao động một ngày của Chung Ly Lạc, Dung Gia Hủy chỉ chép có bốn lần, nếu không phải nhìn bộ dạng múa bút thành văn của hắn, cảm thấy mình lười biếng thì cũng không tốt lắm, đoán chừng nàng lại một ngày chép được một lần.
Ví như bộ dáng nàng ở trong phòng mỏi tay một chút lập tức muốn uống nước nghỉ ngơi, đói bụng liền muốn ăn một ít điểm tâm chiêu đãi bản thân, năm mươi lần a, có khi cũng phải chép đến một hai tháng.
Chung Ly Lạc lắc lắc tay vừa mỏi vừa đau, đôi mắt chịu đựng cả ngày nhìn có chút mờ trông theo bóng lưng vui vẻ rạo rực của Dung Gia Hủy, không khỏi ngây ngô cười.
Mệt mỏi một ngày, cơm chiều nàng cũng không muốn ăn, trực tiếp về phòng ngã xuống giường, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó rồi?
Chắc là ảo giác a, tóm lại, ngủ một giấc trước rồi nói sau.
Hôm sau, chỉ có mình nàng không làm bài tập, tay xách theo hai thùng gỗ chứa đầy nước, đứng cả ngày trước cửa ra vào.