Trải qua 12 giờ chuyển dạ, mở ra đến 8 ngón tay, chỉ số hoạt động cơ bóp tử cung đã trực tiếp nhảy từ 14 lên 17.
Đỗ Triết cho cậu ăn cơm, mà nôn còn nhiều hơn cậu đã ăn, càng không xong đó chính là, tình trạng phát sốt tuy đã suy giảm, nhưng vẫn liên tục ho khan.
Mỗi một lần ho khan, bụng trừu động rất rõ ràng, ở bụng trước nhảy dựng co rút từng cơn, không có biện pháp nằm yên trên giường, ngồi trên giường cũng không thoải mái. Trong lúc Đỗ Triết vào WC, cậu xuống giường quỳ gối bên mép, bụng rũ xuống đè lên đùi, mồ hôi trên trán thấm ướt mép giường, môi trắng bệch, ngăn không được từng trận run rẩy.
Dạ dày trống rỗng, toàn thân mềm như bông, hỏi trời hai tiểu hài tử bao lâu mới chịu ra, cậu gần như không còn sức lực để lăn lộn nữa.
Cậu có chút lo lắng lát nữa bác sĩ sẽ kêu cậu dùng sức, nhưng cậu một chút sức lực đều không sử dụng được, bàn tay to của bác sĩ sẽ đè lên bụng, lực đạo đè vụn mấy cái xương sườn, điều này khiến người ta nhớ mãi không thôi. Thời gian lúc sau hô hấp quả thực rất đau.
Đỗ Triết thấy cậu thay đổi vị trí, cũng không nói gì, đến quỳ trên mặt đất lấy khăn lau mồ hôi trên trán cậu, xoa xoa phía sau thắt lưng cập eo cậu, hỏi: "Như vậy có thoải mái hơn không? Chân có đau không? Lót cho em miếng đệm mềm được không?"
Đồ Tá Chá lắc đầu, không muốn Đỗ Triết vất vả, ý thức mơ hồ nói: "Em đoán chừng còn một lúc lâu nữa, nếu không đêm nay anh đừng đợi, ngày mai hẵn tới đón hài tử đi? Ngày mai nhất định phải tới đón hài tử. "
Nếu không thích ta, thì cũng phải phải đón hài tử a.
Đỗ Triết một lần nữa nhấn mạnh, đều là vì muốn bên cậu, không phải vì hài tử, sau đó đặt đệm mềm lên chân phải của Đồ Tá Chá, rồi lau mồ hôi trên lưng cậu.
Trên bụng vẫn luôn treo một vòng tròn nặng ước khoảng chừng 3kg, bác sĩ buộc quả nặng thật chặt, treo ở mặt trên qua 12 tiếng đồng hồ, ở bung thít chặt thành một vòng tròn có vết đỏ.
Đồ Tá Chá nghiêng đầu không ngủ được, bên tai có nhiều tạp âm, lúc nào cũng nghe ai đó bảo mình sắp chết, cậu sợ tới mức bừng tỉnh. Hai đứa nhóc vẫn ở đó nên cậu nhét vào miệng mình một ít viên kẹo đường tự nhủ chính mình không được hôn mê.
Không thể ngủ, ngủ liền không dậy được nữa.
Hai nhãi ranh này dưỡng lâu như vậy, ít nhất cũng phải đến thế giới này xem qua một cái đi.
Hoạt động co bóp tử cung đạt đến cấp độ 19, bác sĩ thông báo đã mở mười ngón tay, Đỗ Triết mồ hôi ướt đẫm, vừa khẩn trương vừa căng thẳng.
Bác sĩ Vương ngăn lại Đỗ Triết đang có ý định vào trong phòng sinh, dựa theo quy định, việc để anh đi cùng trong phòng chờ sinh là một ngoại lệ. Đồ Tá Chá không ngờ giấc mơ này lại kết thúc ở đây, nếu là mơ, tại sao không làm được sau khi sinh xong? Bị cảnh trong mơ chính mình đánh bại.
Cậu nổ lực nghẹn ra mỉm cười, tự nhủ không có gì đáng sợ, phòng sinh một chút cũng không đáng sợ, dụng cụ thiết bị cũng không đáng sợ, mình có thể, nhất định có thể. Đỗ Triết trong mơ cũng rất bận không thể quấy rầy anh, liền nhẹ giọng đề nghị: "Anh đã lâu như vậy không có nghỉ ngơi, về nhà ngủ một giấc đi, đợi lát nữa nhớ tới đón hài tử a."
Hài tử cũng không thể được đưa vào cô nhi viện
Đồ Tá Chá vùi đầu lẩm bẩm một mình, nhưng cậu vẫn giữ chặt lấy lòng bàn tay, miễn cưỡng buông ra.
Tuy rằng mỗi ngày tiến hành xây dựng tâm lý, nhưng là thời khắc lúc này, vẫn là hảo tưởng anh ở bên.
"Tôi... Cho tôi nhìn một lát, tôi... hơi sợ sau này không gặp được anh."
Đỗ Triết cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, rơi vào vô tận sợ hãi.
A Tá của anh rõ ràng thực sự sợ hãi, ngôn ngữ trước đây lậi không nói đến chính mình.
Đỗ Triết đứng ở cửa phòng sinh, giống như phát điên cầu xin bác sĩ, cầu xin ông ta, cho anh vào. Anh đã cầu hôn cậu rất nhiều lần, và hiện vợ của anh đã rất sợ hãi cầu xin họ cho anh vào. (Câu này tui cũng không hỉu lắm nữa)
Đồ Tá Chá từ khi mang thai đến khi sinh sản Đỗ Triết dốc lòng chăm sóc, bác sĩ Vương vẫn theo dõi, Đỗ Triết người luôn tỏ ra bình tĩnh, lúc này đã rơi nước mắt mà cầu xin. Ông ta thở dài, suy tư một lúc rồi nói với y tá: "Đưa anh ta đi thay bộ đồ vô trùng, ghi vào hồ sơ bệnh án. Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Đỗ Triết vò vò tóc mình, cảm xúc hoàn toàn được giải phóng, nghẹn ngào nói lời cảm kích, sau đó ghé vào bên tai Đồ Tá Chá nói: "Anh đi trước thay quần áo vô trùng, đợi lát nữa sẽ cùng bên em."
Đồ Tá Chá liều mạng lắc đầu, không ý tứ hành động: "Đi rồi anh sẽ không trở lại."
Đỗ Triết bị y tá quát lớn nhanh một chút, trong phòng phẫu thuật vẫn còn có công tác chuẩn bị, Đồ Tá Chá mím môi, trong mơ cũng không nỡ để Đỗ Triết tiếp tục bị mắng, đành phải ngoan ngoãn mà buông tay, bất đắc dĩ nói, đi đi, chào a
"Chờ anh, anh muốn cùng em."
Đỗ Triết nhanh chóng thay quần áo vô trùng, bác sĩ và y tá đều đang bận rộn, bên tai tràn đầy tiền lệ của sản phu xuất huyết, yêu cầu kho chứa máu chuẩn bị đủ lượng bổ sung.
Đồ Tá Chá cởi bỏ hoàn toàn khẩu trang, an an tĩnh tĩnh nằm xuống với ống oxy nhét vào mũi, hết lần này đến lần khác nhắm chặt mắt lại, ấn vào vị trí của tim, chân phải bị thương không thể duỗi thẳng được, bị ép mạnh trên bàn đạp
Tiến lại gần một chút, cậu áp vào tai nghe, trên màn hình điện thoại là hình ảnh Đỗ Triết và Nhu Nhu đang chơi trên bãi cỏ. Đỗ Triết nhấc bổng Nhu Nhu lên ném lên không trung, Nhu Nhu cuời vui vẻ đến mức không nhìn thâdy mặt mũi
Y tá nghe Đồ Tá Chá phát ra tiếng hắc hắc cười, thiếu chút nữa cho rằng đây không phải là phòng sinh, mà là đang ở phòng khách xem đoạn ghi hình.
Đỗ Triết ngồi xổm bên cạnh cậu, ở bên tai cậu.
Nhưng tinh thần cậu đều tập trung vào màn hình nhỏ kia. Khi môi cậu thâm tím đi, liền mãnh liệt hút lấy dưỡng khi, vài lần rời khỏi đoạn ghi hình, nhấn lấy số điện thoại của Đỗ Triết, rồi đặt trên ngực thở dài mà không bấm nút để gọi, một lần nữa mở lại video rồi xem nó.
Bác sĩ cởi quần cậu ra, Đồ Tá Chá rõ ràng là đang căng thẳng, cái bụng cao ngất ngưởng chắn ngang mặt bác sĩ, cậu triều không không trung muốn bắt lấy, Đỗ Triết đúng lúc nắm lấy lòng bàn tay không chỗ nào nghỉ ngơi của cậu. Đồ Tá Chá sững sờ, tò mò quan sát mu bàn tay Đỗ Triết, đặt lên gương mặt xoa xoa bên má mình, đối với Đỗ Triết cười nói: "Cảm ơn a."
Có thể giả vờ nắm, nắm lấy có thể không buông, vui vẻ a.
Bác sĩ Vương chuẩn bị công tác ổn thoả, sắp xếp các y tá đâu vào đấy, đồng thời hỏi xem kho máu có đủ không, nếu không đủ thì lập tức xin từ bệnh viện khác chuyển về ngay lập tức, các y tá hồi phục sung túc, báo ra số liệu liên tiếp của sản phu, đương nhiệm bác sĩ thông báo tạm thời vị trí của thai nhi không có vấn đề gì, Đồ Tá Chá không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi khi dụng cụ biểu hiện độ co bóp đạt đến cấp 20, dạ dày đặc biệt co bóp làm cậu khó có thể thở, bác sĩ lại vào giờ phút này kêu cậu dùng sức.
Dùng sức cái con khỉ, cậu trong lòng than oán, thử xem bị mấy chục đoàn tàu chạy qua liên tục không ngừng nghiền nát qua, còn có thể dùng sức nhấc lên đoàn tàu đó ném đi không.
Than thở lại oán than, Đồ Tá Chá vẫn là một sản phu ngoan ngoãn, dùng sức tới tay chân run rẩy, hô hấp rối loạn, thế nhưng cậu nghe thấy Đỗ Triết nói muốn cùng mình, cùng nhau ở nhà xem qua quá trình mà cậu chuyển dạ.
Một hai ba, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào, lại đến lần nữa, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào.
Có lẽ giấc mơ này đã được thực hiện quá nhiều lần, đều đạt đến trình độ lô hoả thuần thanh thật giả khó phân, quá cmn chân thật.
Cùng Trung Cổ giống nhau, Đỗ Triết thanh âm đặc thù quá ma lực, Đồ Tá Chá giống như một phép thuật làm mê muội, đi theo nhịp điệu mà anh ấy gợi lên, dùng sức.
Sợ chọc phá cảnh tốt đẹp trong mơ, cậu luôn không dám hướng nhìn nơi âm thanh phát ra, bên tai nghe là tiếng cười của Đỗ Triết và Nhu Nhu, Đỗ Triết nói chuyện siêu ôn nhu nhẹ nhàng, dạy đàn piano cho Nhu Nhu rất cẩn thận, trình độ không người nào có thể so sánh.
"Đau liền dùng lực ------- aiz.....aiz, đúng, cố lên, thực mau a, thực mau liền có thể cùng bảo bảo gặp mặt."
Bác sĩ Vương lời còn chưa dứt, Đồ Tá Chá đột nhiên ho khan dữ dội, kéo dài cả phút đồng hồ, mặt đỏ bừng, ngón tay run rẩy cầm túi giữ tươi, một cái không để ý, nó liền rơi xuống đất.
Đỗ Triết kéo cậu ra đặt bên miệng, cậu phụt một cái đều nôn ra hết, cả người run lên, Đỗ Triết theo sau lưng cậu tống khổ hỏi: "Có phải rất khó chịu không?"
Đồ Tá Chá gật đầu, oán trách nói: "Siêu khó chịu."
Mới vừa rồi lộ ra được ánh rạng đông liền bị nôn mửa rụt lại trở về, bác sĩ Vương bảo y tá tiêm thuốc chống nôn cho cậu, sau đó nói tiếp: "Khó chịu thì chúng ta nhẫn nhịn, nhẫn chịu là có thể gặp mặt bảo bảo rồi. Chúng ta hiện tại nghỉ ngơi một chút, Đỗ tiên sinh, cho cậu ta uống một ít nước đi. "
“Tôi muốn uống rượu trắng.
"Chờ em khoẻ đã, anh cùng em uống."
“Sư huynh~!” Đồ Tá Chá che lại trái tim đang đau của mình và nhịn không được làm nũng như đứa trẻ “Anh đã thay đổi, Trước đây anh chưa từng cùng em nói điều kiện a."
Dỗ Triết trong lòng đã chịu thống khổ công kích.
Một tiếng kêu 'Sư huynh', thời gian như quay trở lại ký túc xá đại học, Đồ Tá Chá vẫn luôn không có câu thúc đẩy, chỉ ngẫu nhiên hỏi han anh vài vấn đề, sẽ luôn tất cung tất kính mà gọi tiếng sư huynh, tầm mắt của Đỗ Triết dần dần mờ đi, nghiệp chướng nặng nề của chính mình như thế nào lại chịu đã kích bởi tiếng sư huynh này.
“Vậy bây giờ anh cùng em uống." Đỗ Triết giả vờ nhấp một ngụm.
Đồ Tá Chá ngạnh muốn anh lấy hai ly rượu, hô một tiếng cạn ly, từ từ nâng đến uống vào bụng.
“Uống rượu a." Đây là lần đầu tiên bác sĩ Vương nhìn thấy một ca sản phu quái đản như vậy. “Nhưng muốn bảo trì thanh tỉnh lại, nếu không đứa bé sẽ bị thiếu oxy. Tới, đau bụng không, đau liền dùng lực."
"Được, tốt, được rồi!"
Đồ Tá Chá nín thở, duỗi thẳng thắt lưng, đánh vào cái eo già đã căng cứng nãy giờ của mình, bác sĩ Vương yêu cầu giữ nguyên tư thế này, Đỗ Triết biết eo cậu không giữ căng lâu được, đau đến đôi môi trở nên trắng bệch tím tái, xem đến trong lòng khó chịu, hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi, an ủi: "Sớm thôi, A Tá, anh xin lỗi, chúng ta sẽ không bao giờ sinh con nữa."
Điện thoại vừa lúc phát đến đoạn tấu khúc dương cầm của Nhu Nhu cùng Đỗ Triết, tiết tấu nhanh và giai điệu cao, Đỗ Triết cùng Nhu Nhu bốn tay liên thanh. Các đầu ngón tay Đỗ Triết thon dài đánh lên các phím dương cầm, ngón tay đàn tấu theo nhịp nhanh đến mức không nhìn kĩ bóng dáng.
Lấy đầu khúc làm đệm dùng mạnh lực đạo một cách tự nhiên, chỉ cần Đỗ Triết ở bên cậu, thực giống như sở hữu cả thế giới.
Khi giai điệu được phát đến đoạn thì thầm, Đồ Tá Chá thoát lực dựa vào trên giường, trong đầu chủ có một ý niệm, eo mình có phải sẽ bị gãy đôi, liên tục đau đớn mãi không ngừng, không chỉ trong bụng đang co rút lại, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào là không đau đớn.
Đồ Tá Chá lực đạo nắm chặt tay càng thêm run rẩy, răng cắn môi đến chảy máu. Đỗ Triết không muốn nhìn thấy cậu tự làm thương tổn mình nữa, đem tay mình đến bên miệng, ôn thanh nói: "Đau thì cắn anh, anh cùng em ở bên, dùng hết lực cắn anh cũng được. "
Đồ Tá Chá mỉm cười tủm tỉm mà nhìn anh, đứt quãng khịt mũi: "Ngươi đổ thật nhiều mồ hôi, ta không muốn."
Đỗ Triết cũng cùng cậu nói đùa, muốn làm cho cậu thả lỏng "Sư đệ, em cũng đã thay đổi. Trước kia em sẽ không ghét bỏ anh."
Đồ Tá Chá hắc hắc cười hai tiếng.
"Dùng sức________!"
Bác sĩ Vương cùng Đỗ Triết phát lời nói ra lệnh cùng lúc, Đồ Tá Chá tưởng tượng những người lính chiến đấu với kẻ thủ một cách dũng cảm trên chiến trường, một tay cầm chặt vũ khí cung cấp sức mạnh, tay kia giữ lan can lạnh lẽo, giữ thẳng thắt lưng dùng sức đi xuống, cậu ngạc nhiên kinh hỉ khi thấy bụng mình nhỏ đi một chút, càng không xong hơn là đứa bé này bị kẹt ở hóc xương.
Hai chân không thể khép lại với nhau cũng không thể không mở ra hơn nữa, cố gắng mở ra một lối thoát cho đứa bé.
Vài lần dùng sức kéo duỗi đến cực hạn, kéo đến cái chân phải sưng tấy và đau đớn, ở trên giường kiệt sức mà dồn dập thở dốc, đứa bé vẫn trì trệ không di chuyển.
Đúng là một đứa nhỏ nghịch ngợm a, nằm ở hốc xương của Daddy ấm lắm sao?! Cậu cố ý hù doạ bảo bảo, hướng bác sĩ đề nghị: "Ta... ta không còn lực, nếu không ngươi có thể đánh gãy xương ta... Được."
Bác sĩ Vương cũng cau mày, tuy rằng sinh non nhưng đứa bé cũng không nhỏ, bộ dáng trầm tư tựa hồ thực sự tự hỏi phân vân phương án này, Đồ Tá Chá sợ hãi hù doạ bảo bảo, nhưng ngàn vạn không thể tự lừa dối mình.
Cậu hít một hơi dài, gắt gao nhìn chăm chăm vào chỗ lồi lõm trong hốc xương, cố lên, phấn khởi, vì xương cốt không bị lực đạo mà đánh tới gãy.
"Còn kém một chút!” Bác sĩ Vương háo hức mà ra lệnh, "Lại tiếp tục, đầu của đứa bé sẽ ra ngoài!"
Đỗ Triết nhẹ giọng an ủi: "Anh ở bên cạnh em, đừng sợ, chúng ta lại một lần dùng sức, được không?"
Hảo ôn nhu a. Đồ Tá Chá không khỏi gật gật đầu, suốt 18 tiếng đồng hồ sản trình, từ đầu đến chân mặc dù rất mệt mỏi, nhưng nghĩ đến bảo bảo sẽ ra ngoài gặp mặt, nghịch ngợm như vậy, ít nhất cũng phải tiết kiệm một chút sức lực cho đứa thứ hai chứ. Đây là động lực của cậu!
Cậu lại một lần nữa nghẹn lại một hơi, vô pháp hô hấp phế phủ trở nên ngột ngạt, một cơn đau âm ỉ trào ra trong cổ họng, cậu nhìn chăm chăm vào cục thịt nhỏ đang nằm sâu trong bụng mình, trong lòng thầm chiến đấu, tên nhãi ranh này, chiến đấu thật lâu, đấu không lại Daddy của con đâu, con là lần đầu tiên đến thế giới này, Daddy đã từng sinh qua, so với các ngươi có kinh nghiệm hơn.....
"Ách______!"
Thân hình gầy yếu phập phồng, mỗi khi đứng dậy, bộ đồ bó sát phản chiếu lên hai bên sườn, sấn ra từng nếp gấp, trên ngực chảy ra một dòng mồ hôi đều đặn thấm ướt một mảnh vải nhỏ. Cậu dùng hết sức cống hiến hết toàn bộ lực lượng, dành cho hai tiểu bảo bảo trong bụng.
Đỗ Triết vẫn đang lênh đênh trên bờ vực của sự sụp đổ, hơn nữa cùng bên cậu làm bạn một cách vô lực. Đồ Tá Chá đang làm hết sức mình vì bảo bảo, mà anh đứng bên cạnh, trừ bỏ dùng ngôn từ an ủi lại chẳng có tác dụng. Đôi mắt lạc lõng tập trung vào những con số đang chạy nhảy bên trong phòng phẫu thuật. Đỗ Triết ngũ vị tạp trần, cậu có phải là cảm thấy thời gian trôi rất khó khăn không?
6 năm trước đâu? Thời điểm một mình tự sinh Nhu Nhu lúc đó đâu?
Có phải năm đó còn khó khăn hơn?
"Lại đến một lần nữa, sẽ sớm thôi! Nào, cố lên Đồ Tá Chá!"
Giọng điệu nghiêm túc của bác sĩ khiến Đỗ Triết tay chân luống cuống, lực đạo đôi tay hiển nhiên được tăng mạnh, lồng ngực gầy yếu của Đồ Tá Chá không khỏi phập phồng, hết lần này đến lần khác ôm lấy đầu mình tỏ ra bộ dáng thống khổ. Đỗ Triết vô phâp thay thế cậu nhận lấy nổi đau này, chỉ hy vọng ở bên cạnh cho cậu một chút cảm giác an toàn.
Bác sĩ Vương không cho cậu cơ hội thở dốc, hô hấp khó khăn liền kêu y tá cho cậu thở oxi, Đồ Tá Chá một bên dùng sức, một bên trong lòng tự cổ vũ chính mình, hay dũng cảm mà chiến đấu. Một một tiếng trống làm tinh thần phấn chấn thêm, rồi lại suy tàn, suy tàn đến cạn kiệt, cạn kiệt đến kiệt sức, vậy thì ta phải cố gắng.
"Ách______! Ha hả ha hả, tôi nhất định____!"
Đồ Tá Chá một lần lại một lần cố gắng dùng sức, lỗ thông của cậu bị căng đến toan trướng đau, không còn cảm giác gì đau đớn nữa
“Dừng, dừng, dừng lại!" Bác sĩ Vương vội vàng kêu dừng lại, "Đã thấy đầu, thả lỏng, thả lỏng, thả lỏng."
Đồ Tá Chá sợ hãi đến mức vẫn không nhúc nhích hỏi: "Thả lỏng... tôi phải làm sao nếu rút lại?!"
Bác sĩ Vương nâng đứa bé ở hậu môn, dùng tăm bông vô trùng lau đi đám lông tóc xù xù kia, sau đó hô: "Nhẹ nhàng thở, nhẹ nhàng, aiz, đúng."
Đỗ Triết dạy cậu tiết tấu hít sâu, theo vài tiếng lâu dài hà hơi, phía sau hậu môn Đồ Tá Chá bị căng đến cực hạn, vai của thai nhi cũng được chuyển ra đến, bác sĩ Vương nâng nhẹ nhàng từ từ di chuyển ra ngoài, kèm theo tiếng nhỏ giọt róc rách trên mặt đất. Bị trướng trụ hồi lâu đột nhiên ra đến làm toàn thân thoát ra thoải mái nhẹ nhàng, bác sĩ Vương trong tay ôm một đứa bé.
Đỗ Triết không có thời gian để xem tình hình của đứa bé. Đồ Tá Chá đang thở hổn hển, trái tim đau đến mức vô pháp thở dốc, dưỡng khí trong lồng ngực giống như không đủ, trong bụng động tĩnh rốt cuộc cũng chịu ngừng nghỉ một lát, cậu nhịn không được hướng tới phía kia mà nhìn tới.
Y tá xử lý đứa trẻ sơ sinh đâu vào đấy, vỗ nhẹ vào mông đứa bé hai cái, tiếng khóc meo kêu vang lên trong phòng sinh yên tĩnh, Đồ Tá Chá nhẹ nhõm lập tức đảo hồi trên giường, y tá đã cắt đi cuốn rốn của đứa bé, ý bảo nói: "Daddy thấy rất rõ, là một tiểu nam hài tử a."
Bảo bảo cả người che kín màu trắng của bao thai chi, đôi mắt cũng không mở, chỉ biết lắc đầu khóc, cẳng chân vô lực đạp về phía trước. Cậu chớp mắt đột nhiên có chút tức giận, cái tên nhãi này ở trong bụng Daddy vẫn chưa đá đủ sao, bây giờ ra ngoài rồi vẫn còn tưởng tiếp tục đá sao.
Đỗ Triết ôm cậu vào lòng vì sợ cậu nói một tiếng lạnh.
"Dù sao bảo bảo cũng là sinh non nên phải đưa vào lồng ấp giữ nhiệt quan sát vài ngày."
Y tá đem đứa bé đưa đi. Đồ Tá Chá thất thần nhìn chăm chăm phương hướng bảo bảo rời đi, kéo kéo ống tay áo của Đỗ Triết, hít thở vài hơi, trầm giọng hỏi: "Anh và Uông Hy đặt tên cho hài tử chưa?"
Đột nhiên thật muốn biết tên mà bọn họ đã đặt cho những đứa bé.
Lại lần nữa nghe đến tên Uông Hy, Đỗ Triết sửng sốt, cười cười, ôn thanh nói: "Tên bảo bảo đương nhiên là chờ em đặt."
Đồ Tá Chá không lên tiếng, Đỗ Triết đã thay cho cậu chiếc áo đã ước đẫm, cúi đầu liếc xuống bụng hơi nhỏ lại, bên trong còn có một bảo bảo, nhưng đồng thời cũng cảm giác được nhiệt độ trong cơ thể đang chực chờ dâng trào ở lối ra.
Trong một khoảng thời gian ngắn, quá trình sinh sản đau đớn tương tự sẽ lặp lại, kỳ thực vẫn là có chút sợ hãi. Cậu không khỏi nắm lấy lòng bàn tay của Đỗ Triết, thận trọng hỏi, anh sẽ không đi đúng không.
Đỗ Triết đảm bảo với cậu, tuyệt đối sẽ không đi.
Đồ Tá Chá yên tâm nói, đừng đi, phải đợi. Đem bảo bảo về chăm sóc.
"Anh cũng sẽ đưa em đem về nhà."
Video đã phát thành vòng đến lần thứ năm, tiểu nhãi ranh còn lại đang có động tĩnh, nhưng thắt lưng cậu giống như phế vật, chịu không nổi ba giây lại ngã xuống. Đường sản đạo sưng đỏ, mức độ sưng tấy hầu như không nhìn thấy rõ đường ra.
Bác sĩ Vương một lần nữa nhắc nhở đứa bé có nguy cơ bị ngạt thở, Đồ Tá Chá suy nghĩ một chút, lấy hết can đảm, run run nói: "Hay là dùng... mở rộng... thiết bị mở rộng?"
Khí cụ lạnh lẽo lung tung đâm xuyên qua cơ thể, làm tổn thương phần thịt mềm bên trong sau bao nhiêu năm, nghĩ đến vẫn như cũ đáng sợ. Vì vậy, khi bác sĩ Vương thực sự nâng lên thiết bị mở rộng, Đồ Tá Chá đã nhắm chặt mắt diễn như một cái xác chết.
Trong đoạn video, sự sợ hãi của Đồ Tá Chá với thiết bị này lên đến đỉnh điểm chưa từng có, trước khi bác sĩ chọc vào, cậu liên tục lùi về phía sau để tránh né thiết bị, nhưng cậu đã bị bác sĩ cố định chắc chắn không chút do dự mà đi vào.
Vì thế Đỗ Triết vòng tay ôm lấy cái đầu nhỏ của Đồ Tá Chá, an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, có lẽ không cần cũng có thể, đợi lát nữa sẽ ổn thôi."
Đồ Tá Chá nhẹ gật đầu, nghiêng người sang một bên. Bác sĩ Vương vừa chạm thiết bị vào da thịt thì tay chân nhịn không được run lên, khí cụ từ từ đi vào thì chỉ có ôm chặt miệng dừng tại chỗ không nhúc nhích, bất động như một con búp bê bị tàn phá trước sự thương xót của người khác.
Đỗ Triết cố gắng chuyển hướng đi lực chú ý của cậu, thì thào nói: "A Tá, sau khi xuất viện, cho anh một cái danh phận đi."
Đồ Tá Chá bị khí cụ đánh trúng, nhưng vẫn nhớ tới lời mà ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ giọng nói: "Phải cho, phải cho. Bảo bảo với anh phải có danh nghĩa, có thể, không thành vấn đề."
“Đồ ngốc, anh là muốn em nhập hộ khẩu của anh.” Đỗ Triết hôn lên trán cậu, khẽ thì thầm.
Sản phu rất phối hợp, dựa vào cân nặng ước tính của em bé, bác sĩ Vương lập tức tiến thẳng vào, xoay ngược tư thế thai nhi, liền hô lên: "Rất mệt đúng không? Sau khi sinh đứa bé này, chúng ta có thể nghỉ ngơi a. Tới, bắt đầu dùng sức!"
Mặc dù dùng dụng cụ, Đồ Tá Chá cắn chặt môi lưỡi, dùng sức lực vẫn như cũ không lên được, dựng thẳng đều làm không được, tả oai hữu đảo không bắt được trọng điểm. Nửa tiếng qua đi, sợ bảo bảo bị thiếu oxi hít thở không thông, suy tư nghĩ liền đề nghị: " Nếu không ngươi tới đẩy bụng đi."
Bác sĩ Vương đánh giá qua, xốc áo cậu lên thế nhưng vẫn không thể nào xuống tay, thở dài nói: "Sẽ đau."
Tôi biết tôi biết, hoàn toàn không cần phải nhắc nhở a, khóc.
Đồ Tá Chá lại một lần nữa đóng vai tử thi, giả vờ như không cảm thấy khuỷu tay của bác sĩ Vương, từ dạ dày dùng sức ấn mạnh, từ từ đẩy xuống, hết lần này đến lần khác, mỗi lần dùng lực đều phải kìm lại cổ họng mãnh liệt mùi tanh tưởi, cắn chặt răng chịu đựng lực đạo càng ngày càng mạnh của bác sĩ Vương.
Đỗ Triết nhẹ giọng nói: "Nếu không nghỉ ngơi một lát"
Đồ Tá Chá không còn sức để nói, xua xua tay ra hiệu rằng không sao cả. Hai khuỷu tay của bác sĩ Vương bị ấn cho đến khi đỏ ửng, bụng của Đồ Tá Chá nhanh chóng nổi lên một lớp bầm tím, cuối cùng chỉ bằng mắt thường có thể thấy được đứa bé đã bị mắc kẹt trong khẩu hốc xương. Mà trước đó cốt xương vẫn chưa được khép lại hoàn toàn, bác sĩ Vương vội vàng hô lên: "Nhẹ nhàng dùng sức. "
Trên khuôn mặt Đồ Tá Chá tái nhợt không còn chút máu, trán nổi rõ gân xanh, lồng ngực không thể tụ khí. Không còn cách nào khác, đành an ủi cái eo già của mình dẫn lòng cho vơi bớt chút tức giận. Một lần cuối cùng là được, nhất định phải thành công, chúng ta đến đây thôi!
Đỗ Triết bên tai ôn nhu nói chuyện, khí lực tích góp cũng vừa đủ. Đồ Tá Chá ngửa cổ lên, mồ hôi chảy xuôi xuống cằm, dùng sức duỗi thẳng chân phải không thể cử động nổi, cưỡng ép bảo trì thanh tỉnh, liên tục không ngừng nghỉ mà thẳng lưng dùng sức, cảm giác đau đớn liền vứt hết sau đầu.
Đầu của đứa bé lại lần nữa hiện ra ở hậu môn sưng đỏ, trướng đau nóng rát chỉ tăng không giảm, cậu không thầy dạy cũng hiểu, bản thân bắt đầu hà hơi.
Cùng với một trận tiếng nước, bảo bảo thuận lợi ra tới.
Là một nữ nhi, khẳng định là một khuê nữ ôn hoà như Nhu Nhu.
Đồ Tá Chá cười cười, một hàm răng trắng nhiễm màu máu.
“Nhanh lên... cho ta xem một chút a.” Đồ Tá Chá gấp không chờ nổi phất phất tay, sợ rằng chậm trễ sẽ không thể nhìn thấy được.
Khuôn mặt nhỏ nhăn dúm lại, oa oa mà khóc lóc, cũng không nhớ nỗi năm đó cùng Nhu Nhu có giống vậy không.
Thật may mắn, cả hai bảo bảo đều có thể nhìn thấy cùng một mặt.
Nửa giây qua đi, đột nhiên xung quanh ai cũng đều không thấy rõ ràng, liền kéo nắm tay người gần nhất, không không nghĩ tới người này lớn lên thật giống với Đỗ Triết, kia nhất định cũng thật là một người thiện lương.
Đồ Tá Chá ý bảo anh nhìn về bộ bệnh nhân vừa rồi ở phía trước liên tiếp viết xuống số điện thoại, từ phía sau điện thoại lấy ra vài tệ lẻ nhét vào tay anh, cười nói: "Ta có phải hay không vừa mới.... Sinh một nữ nhi a? Hình như ta không nhớ rõ, bất quá ta nhờ ngươi giúp một chuyện, giúp ta liên hệ với người này một chút. Ngàn vạn lần đừng đưa các bảo bảo đến cô nhi viện. Người cùng Đỗ Triết lớn lên rất giống nhau, nhất định rất tốt bụng, làm ơn giúp ta."
Giúp ta.
Đáp ứng ta.
Cậu không biết đối phương có đồng ý hay không, chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy khó hiểu, phế phủ tựa như bị sé rách xả đau, không kìm được cơn ngứa cổ họng, đột nhiên bộc phát ra một tràng ho sặc sụa, mới vừa rồi cố nuốt xuống đi mùi tanh lại nhanh chóng trào lên.
Phụt một tiếng, máu trào ra từ cổ họng phun ra phía trước.
Đồ Tá Chá vẫn đang ôm ngực, mơ hồ không rõ mà nói thật xấu hổ a, ngăn không được cơn ho khan liên tiếp, tơ máu chảy dọc theo rơi xuống cằm.
Đỗ Triết không thể tin được những giọt máu dính trên mặt của mình, đôi tay đang nắm chặt tay đang dần trở nên lạnh ngắt thoát lực rũ ở mép giường, Đỗ Triết bất lực tay chân luống cuống mà kêu tên cậu, kêu lên rằng không sao cả, không có việc gì, đừng sợ, đừng sợ, sẽ ổn thôi. (Tui muốn khóc??).
Anh nức nở khóc nói, sẽ ổn thôi, nhất định sẽ tốt thôi, A Tá, anh muốn cùng em kết hôn, chúng ta còn phải nuôi ba tiểu bảo bảo nuôi lớn, anh yêu em, thực yêu em, xin lỗi.
Đồ Tá Chá vọng qua đi, đột nhiên cười nói, ta thật nhớ lão công của ta a, cùng Nhu Nhu.
Mỉm cười thật tươi, lộ ra tám cái răng rướm máu, anh ấy nói ta cười rất đẹp.
Nước mắt Đỗ Triết rơi không ngừng, khinh thanh tế ngữ mà nỉ non bên tai cậu, anh sợ, anh sợ người trong lòng ngực tựa hồ có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.
Nhưng có một số thứ mà anh không thể kiểm soát được.
Người thon gầy trong lòng ngực từng trận phát run, lại ho khan liên tục không ngừng sặc sụa, máu chảy ròng ròng xuống khóe miệng, y tá nhanh chóng đeo mặt nạ dưỡng khí cho cậu, sau vài tiếng dồn dập thở gấp, mặt nạ dưỡng khí lập tức tràn đầy màu đỏ tươi chói lóa.
Không thể kiểm soát được luồng nhiệt lưu trong cơ thể, dọc theo hậu môn sưng tấy rồi lan ra bên ngoài khuyếch tán. Chúng từng chút một chạy dọc theo thiết bị lạnh lẽo chảy ra bên ngoài, chạm đến không khí lạnh băng nhanh chóng đông đặc lại thành một mẫu.
Đỗ Triết đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất, hai tay đỏ màu máu.
Theo đầu ngón tay, một giọt, một giọt, rơi xuống khiết tịnh trên mặt đất.