Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 49



Ngay khi vừa cúp điện thoại Đỗ Triết, Uông Hy liền đẩy cửa đi vào.

Thời gian vừa vặn tốt, không hơn không kém, A Tá cầm điện thoại trên tay thầm thán phục, hai người này quả thật tâm ý tương thông, đúng thật là trời sinh một đôi.

"Đồ tiên sinh."

Uông Hy một tay giữ chặt giỏ trái cây, một tay ôm bó hoa rực rỡ, một đường tư thái tao nhã, bước chân rất nhẹ nhàng, đi như không phát ra tiếng động nào.

A Tá vội vàng nhảy xuống giường, nghiêng mặt nhẹ nhàng đảo mắt qua một cái, đôi bốt dài đến đầu gối bằng phẳng không giấu được đôi chân thon thả nõn nà của cô, chiếc áo gió màu nâu làm cho làn da cô trắng nõn như ngọc, nhưng so với mấy ngày trước thì nhẹ nhàng hẳn. Trang điểm che khuyết điểm của cô ấy. Trang điểm nhẹ che dấu không được gương mặt tiều tụy.

Chắc là nhớ Đỗ Triết đi công tác xa, hay là nhớ đến chuyện khôi hài trước đây? Nghĩ mình là người đến sau, đợi lát nữa phải giải thích tốt với cô.

"Giỏ trái cây rất nặng đi, tôi cầm giúp cô." A Tá chú ý tới tay cô bị giỏ trái cây nặng làm hằn vệt đỏ, liền nhanh chóng dời máy tính sang một bên, không màng đến lời nghĩ khách khí của cô, trực tiếp cầm lấy giỏ trái cây.

Giỏ trái cây này nặng đến nỗi khi nhấc lên suýt nữa đã kéo cậu ngã lăn ra đất, đúng là làm khó phụ nữ là phái yếu mà. Cậu vội vàng đặt lên tủ, kéo ghế ra để cô ngồi xuống.

Vị hôn thê của Đỗ Triết ra đến cửa, trong lòng dị thường lo sợ, nhịp tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.

Cô cảm ơn cậu, đặt bỏ hoa bên cạnh giỏ trái cây, trên mặt hàm chứa xin lỗi rồi nhẹ nhàng gật đầu chào cậu.

Cậu khẩn trương, sợ hãi.

Vị hôn thê đến cửa, làm sao bây giờ, cố chờ.....

......Còn có thể làm sao, sai liền phải thừa nhận, đánh liền phải đứng thẳng.

Sống yên ổn lâu rồi, dạ dày đột nhiên nhói lên cơn đau quen thuộc. Cậu theo thói quen mà dùng sức ôm chặt bụng, khó khăn hung ác mà chửi thầm, dạ dày nổi loạn lại quấy phá để tìm cảm giác tồn tại, nhưng cậu vẫn thẳng lưng ngồi ở bên mép giường, trừ cái này ra cậu không hề có kinh nghiệm, gãi gãi đầu, không biết làm gì.

Nghĩ đến chuyện nói dối làm giúp việc ở nhà Đỗ Triết, trước khi bị phán tội chắc là mình nên tự đầu thú trước: "Tôi... không phải cố ý lừa cô nói mình là người giúp việc, tôi sợ cô nghĩ tôi và Đỗ Triết có gian tình tôi cái gì cũng không có, cô chắc hiểu a? Chính là lúc này cũng là tôi không cẩn thận, thậm chí còn cho tôi uống thuốc tránh thai khẩn cấp, tôi không biết làm thế nào... Cô hiểu không? Chúng tôi cái gì cũng không có, thực sự, anh ấy thật sự thích cô."

Đánh lại tinh thần, cúi đầu cười: "Đúng rồi, tôi còn thấy cả thiệp mời của hai người. Chúc hai người tân hôn khoái lạc a!"

Thời điểm nói những lời này, dạ dày nháy mắt bắt đầu co rút mãnh liệt đau đớn, trên mặt huyết sắc không còn một mảnh, đủ loại thiệp mời trong đầu tung hô mà nhảy múa, cậu miễn cưỡng ổn định lại suy nghĩ, sợ tạm dừng yên vị thì không cách nào nói tiếp.

Cho bản thân một giây để bình tĩnh, nắm chặt tay tiếp tục giải thích với cô ấy: "Bác sĩ nói hiện tại phẫu thuật bỏ cái thai, tôi có khả năng là sẽ chết nên mới lưu lại chúng. Chính là nguyên nhân này, không có lý do nào khác. Tôi cùng Đỗ Triết không có cái gì hết, thật sự không có, hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Tôi có thể tự mình nuôi dưỡng đứa nhỏ, hoàn toàn không có ý định cướp Đỗ Triết về."

Hơn nữa, đoạt cũng đoạt không được.

Cậu nhịn xuống cái bụng ngày càng đau của mình, luống cuống cầm lấy cốc nước bên cạnh, uống một hơi uống sạch

Nước lạnh vào đến dạ dày càng thêm khó chịu, trong đầu dần dần ý nghĩ rõ ràng, lặng lẽ nắm lấy tay áo mình, chậm rãi thở ra rồi cười nói: "Anh ấy sẽ không tới nơi này, cô đừng lo, Anh ấy đôi khi chỉ nhớ Nhu Nhu. Đến khi đó Nhu Nhu sẽ cùng sống với hai người. Tôi tuyệt đối không tìm cớ gì đến tìm hai người, hai chúng tôi gian tình cái gì cũng không có, thật đấy!"

Uông Hy căng bản vô pháp chen vào một lời nào, nghe cậu lải nhải cái gì cũng không có, cơ hồ trong nháy mắt, trên trán cậu đồng thời đổ ra rất nhiều mồ hôi, chảy dọc theo má, giơ tay lên lau, mu bàn tay nổi rõ những khối màu đỏ xanh.

Mấy ngày nhìn từ khoảng cách xa, A Tá cúi đầu một góc, xương cột sống nhỏ lên rõ ràng. Mặc dù cậu nói rất nhanh, nhưng âm lượng không lớn, hầu hết trượt lên xuống, như thể hít vào và thở ra đã làm hao hụt năng lượng của cậu.

Đang suy nghĩ thì điện thoại rung lên, cô liếc nhìn màn hình.

"Xin lỗi, tôi đi tiếp cuộc gọi video.".

"Ưm ưm. Cô trước tiếp đi, lát nữa tôi sẽ tiếp tục giải thích với cô!" Mang thai liền ép thẳng thắt lưng đau nhức không suy giảm được, cũng không dám mượn bụng chống đỡ. Ở góc độ này sẽ làm lộ ra cái bụng hơi phình ra trước mặt khiến cậu phải tiếp tục cúi người để kìm nén cơn đau nhức phát ra từ xương của mình.

Cậu đang rất cố gắng giải thích suy nghĩ của mình muốn giải thích rõ ràng vấn đề này. Uông Hy ngọt ngào mà gọi chú Uông.

- ----- Vừa mới nói chuyện cùng Đồ Tá Chá sao?

"?" Đột nhiên bị nhắc đến, A Tá tò mò nhìn qua Uông Hy, trong điện thoại người kia là ai? Cậu có biết không? Cậu không nhớ có một người bạn chung với Uông Hy.

... Ừm, ngoại trừ Đỗ Triết.

Nhưng thanh âm không giống Đỗ Triết.

- ---- Ta muốn gặp cậu ta.

"Được, nhưng người không được khi dễ cậu ấy!"

"?" Được cái gì mà được, tôi thậm chí còn chưa đáp ứng a!

A Tá đang định tránh từ chối thì Uông Hy nhanh chóng đưa điện thoại cho cậu và nói khẽ: "Chú Uông là người rất tốt sẽ không làm khó xử cậu đâu. Chú Uông thực muốn gặp cậu lâu rồi, sớm muộn gì cậu cùng Đỗ Triết cũng sẽ đi gặp. "

Cảm giác sợ hãi bị dập tắt, mãnh liệt mà thình lình xuất hiện đợt sóng thần, khiến cậu không còn chút sức sống nào. Cậu bóp lấy cổ tay da thịt, ngẩng đầu cười, cầm điện thoại, cố ý tìm góc độ đẹp nhất, mặc kệ nói như nào, cuối cùng lần gặp mặt cũng muốn lưu laii một cái ấn tượng tốt.

Một bên lại nghĩ, liệu baba của Đỗ Triết có giống như trong phim là một đại nhân vật lớn, nói rằng muốn bao nhiêu tiền mới rời xa con trai ông? Có thể hay không chính mình không có cốt khí, chính là vạn nhất Nhu Nhu không có ai muốn, có thể để lại cho Nhu Nhu cùng hai đứa nhỏ làm quỹ a.

"HI~!"

Bất quá chỉ liếc mắt một cái, A Tá không chỉ tỏ vẻ ngầy người, mà còn bỏ đi tất cả suy nghĩ vừa rồi, không bao giờ dám để lộ ra bên ngoài manh mối.

Người ở màn hình đối diện, đôi mắt thâm thúy dưới tầng xương mày, sống mũi cao, chóp mũi lộ ra một chút ánh sáng hơi thở, nhẹ nhàng mím chặt cánh môi, cúc áo sơ mi cài đến trên cùng, con ngưới toát ra ánh sáng lạnh lùng của sự thờ ơ và xa lánh, đôi mắt sắc bén hận không thể biến thành lưỡi dao sắc bén xuyên qua màn hình.

Này ánh mắt cùng Đỗ Triết thời điểm năm đó trở về thật cmn quá giống.

Dù thế nào mồ hôi vẫn không ngừng lấm tấm trên trán, có thể nghe thấy âm thanh tan vào vải bông rơi trên vai. Ánh sáng xung quanh quá chói mắt, nhiệt độ rơi trên da thịt như thiêu đốt, tiếp tục thiêu đốt đến trái tim đau đớn.

Uông Tề không nói lời nào, chỉ nhìn cậu chăm chăm

Đôi mắt quen thuộc khiến cậu quá dày vò, những kí ức trong chiếc hộp đen ùa ra, chốc chốc lại bùng cháy như lửa đốt khiến cậu cảm thấy bất lực, chốc chốc lại như bị đóng băng khiến cậu không còn nơi nào để trốn thoát. Đau khổ tột cùng bởi hai phía băng và lửa, hai bên rèm cửa, ánh sáng vạch trần tội ác của cậu dưới ánh nắng.

Cuối cùng bị hỏa cầu làm cho chói mắt buộc phải trốn trong bóng tối, cậu lau mồ hôi, ngồi xổm xuống dựa vào giường, tin chắc rằng trên da không còn khói nữa, sau đó mỉm cười với Uông Tề bên kia màn hình: "Tôi là Đồ Tá Chá, thẻ căn cước XXXXXXX. Tôi cùng người có thể đảm bảo, sẽ không ăn vạ không đi, sẽ lo liệu mọi thứ tốt. Đỗ Triết khi nào đi, tôi sẽ rời đi. Tôi chắc chắn không phá hư tình cảm của hai người bọn họ."

Uông Tề tiếp tục phỏng ra đôi mắt lạnh lùng, cậu trong lòng không khỏi hò hét, đừng nhìn chăm chăm như thế này nữa, nhưng trên mặt vẫn giữ một nụ cười lịch sự, cảm thấy mình gần như chết đứng khi chờ được từ "tốt". Vì vậy, nhanh chóng trả lại điện thoại cho Uông Hy một cách kính trọng.

Lo lắng Uông Hy hiểu lầm mà vội vàng rời đi, chỉ có thể loay hoay nghe bọn họ nói chuyện điện thoại hết lần này đến lần khác.

Uông Hy trả lời điện thoại, làm nũng nói: "Chú Uông, lúc trước chú nói muốn gặp cậu ấy, cháu đã nói với chú rằng chú không được làm như vậy, Đỗ Triết sẽ tức giận."

- ----- Ta cái gì cũng chưa nói.

Cậu thực sự chỉ xác nhận một từ "tốt", liền một từ này đều nghe nghe một điểm khác biệt. A Tá ôm chặt trái tim nhỏ bé của mình, khâm phục khả năng di truyền này, cái gì đều không nói liền có ra năng lực quyết đoán, thật không biết nên nói tiếp như thế nào.

"Chú Uông, con không nói với người nữa, con sẽ nói chuyện với cậu ấy"

Vẫn còn nói chuyện? Nếu không thành công, sẽ nói tiếp một ngày khác. Cậu lo lắng nhìn đồng hồ, muốn nhanh chóng nạp năng lượng cho bản thân, ít nhất là tràn ngập hết nửa cái mạng. Bản thảo còn chưa viết xong, còn muốn đợi Nhu Nhu buổi chiều tan học trở về.

- -Ta đã xem thời tiết bên kia. Nhiệt độ ấm giảm 3°C và gió cấp 5. Hôm nay con mặc quá ít.

A Tá không khỏi nhịn được giơ ngón tay cái lên, Uông Tề đối với con dâu tương lai thật sự lo chuyện từ lớn đến nhỏ, vừa rồi còn lãnh khốc liền biến thành ấm lòng dự báo thời tiết.

"Chú Uông, con không lạnh, người ở bên đó nhớ phải chăm sóc bản thân."

- -Mấy ngày nay ăn cái gì?

"Chú Uông, cháu không có việc gì đâu."

A Tá ấn bụng đau càng ngày càng chặt, khí chua trào ngược lên, không biết bọn họ sẽ phải nói bao lâu.

- -Con lại gầy, vất vả quá thì liền trở về.

Nghĩ nhiều quá, Đỗ Triết như vậy sẽ rất chiếu cố người, làm sao có thể để cô làm việc vất vả.

"Không khó đâu, chú Uông, lúc về cháu sẽ nói chuyện với chú."

Uông Hy ngọt ngào nói.

Uông Hy xứng đáng là con dâu được Uông Tề chấp thuận, cách đối xử này có khác, không chỉ hỏi han ân cần, trong mắt cũng không bao giờ lạnh, nghĩ đến đây cậu bất giác rùng mình một cái.

Uông Hy lại lần nữa ngồi trước mặt cậu, A Tá bẻ đầu ngón tay ra, cưởi mỉa nói: "Thịt bò cà ri, cô làm được ăn rất ngon đi?"

"Còn có thể làm, sao vậy?"

"Cô có biết Đỗ Triết bị dị ứng không?"

"Có biết."

"Ưm, những chuyện kia nhất định phải biết rất rõ." A Tá lè lưỡi, nghĩ đến thực lo lắng, có lẽ có người hiểu rõ hơn mình, cười nói: "Vậy tôi có thể yên tâm.

"Yên tâm cái gì?"

"Không có gì. Về, nếu muốn thể giới chỉ có hai người thì hãy đưa Nhu Nhu đến tôi. Thời gian của tôi là tự do. Không thành vấn đề. Nếu tôi không ở Quảng Ninh, tôi sẽ phiền cô chăm sóc Nhu Nhu. Nhu Nhu rất ngoan, còn hiểu chuyện, đặc biệt rất đáng yêu!"

Uông Hy nhíu mày, nhanh chóng hiểu ra, cười bất lực nói: "Đỗ Triết còn chưa nói cho cậu biết sao? Tôi cùng anh ấy chia tay rồi. Tôi đến lần này là vì chú Uông cũng muốn gặp cậu. Chú Uông có lẽ là người vẫn chưa tiếp thu đi. Bất quá sẽ mất thời gian, tôi giúp cậu thuyết phục ông ấy."

Chia tay? Nhu thế nào lại chia tay?

A Tá gấp gáp trong nháy mắt liền muốn bùng nổ trực tiếp. Cậu lao vào nhà vệ sinh khóa trái cửa. Quỳ xuống bên cạnh bồn cầu ấn vào cái bụng đau đớn của mình. Các cơ quan nổi loạn co giật mạnh mẽ từng đợt axit trào ra khỏi cổ họng. Một đường thực quản nóng bỏng đến khoang miệng, còn có âm thầm tim phát đau

Như thế nào lại chia tay?! Có phải tại cậu không?!

Không được! Không đời nào! Đỗ Triết sẽ chết vì buồn! Cha và baba của anh ấy chắc cũng sẽ tức giận lắm!

Không thể, đây thực sự là không thể!

"Đồ tiên sinh?" Uông Hy đập đập cánh cửa bên ngoài, lo lắng nói: "Đồ tiên sinh?! Y tá, mau tới đây, cậu ấy đột nhiên lao vào nhà vệ sinh nôn mửa còn chưa đi ra! Mở cửa ra. Mau mở cửa nhìn xem!"

Đợi lát nữa nhưng không được, bị các hộ sĩ y tá quây quanh nơi này xem cốt truyện cẩu huyết.

"Tôi không có ciệc gì!" Cậu cao giọng đáp, tùy ý súc miệng để loại bỏ mùi lạ trong miệng, nắm chặt tay để phấn chấn tinh thần rồi vững vàng bước ra ngoài.

Trước một đám y tá vây quanh cửa, A Tá kéo cô đến bên cửa sổ, hạ quyết tâm rồi thì thào: "Nếu vì tôi mà hai người chia tay, tôi có thể rời khỏi Quảng Ninh. Tôi đi nơi nào cũng được cả, biến mất trước mặt hai người cũng đều có thể, thật sự." Cậu nuốt nước bọt, xấu hổ cười cười nói "Nhưng Nhu Nhu làm ơn các người phải chiếu cố con bé, tôi một người khả năng làm không được."

Uông Hy thuận thế nắm lấy lòng bàn tay cậu, tránh chỗ bị thương sờ lên chỗ gồ ghề mạch máu, dùng sức ấn uống, bên trong ẩn chứa như muốn đình chỉ máu lưu thông.

Tuy rằng không biết đã từng trải qua cái gì là dương quang thiếu niên nên mới biến thành như vậy ngày hôm nay nơm nớp lo sợ. Cô nhịn không được ôm cái con người linh hồn như muốn xuất đi, hy vọng có thể kêu lại cái sinh mệnh không chút nhiệt độ này, nhẹ nhàng vỗ vào bờ vai cậu, ánh mắt ngậm chứa lệ quang, ôn thanh nói: "Tôi cùng anh ấy tính cách không hợp, xác thực không thích hợp ở bên nhau."

"Hai người vốn dĩ là một gia đình, không thể lại ném đi, có biết không?"

Hên tác giả cho nữ8 là người tốt ??

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv