Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 34



Đỗ Triết mấy ngày nay vẫn ở thành phố Quảng Ninh, nếu không có tai nạn, đúng giờ bảy giờ tối sẽ xuất hiện ở phòng bệnh, cùng A Tá thân thiết làm "bạn bè", ba người cùng ăn cơm tối.

Đến bữa tối, Nhu Nhu sẽ đặc biệt rất cao hứng, phải tìm mấy chủ đề để A Tá giao lưu với Đỗ Triết, cậu không bao giờ dám ngẩng đầu, gắp một chút thịt cá nước tương rồi vùi đầu ăn một cách khổ sở. Thu mình vào một quả cầu vô hình chiếm một vị trí trong không khí.

Có lẽ sau khi mọi chuyện đã được xử lý xong, mấy ngày nay Đỗ Triết sẽ ở lại làm công chăm sóc, sau khi A Tá dỗ Nhu Nhu ngủ, cậu sẽ lập tức đến một quán cà phê Internet gần đó để tiêu mười tệ cho một đêm. Chơi chưa xong nghĩ đến số tiền đã tiêu, cố tiết kiệm từ đồng, nhớ để đồng tiền phát huy tác dụng tối đa.

Cậu ăn đứt, không ngờ Đỗ Triết lại thực sự giúp sửa lại cái máy cũ đó, sau khi nhập mã code xong cậu sẽ lên mạng xem có loại máy cũ nào rẻ không, khi thanh toán chi phí bệnh viện đắt đỏ xong thì sẽ mua cái máy khác. Thực sự cũng chỉ có uống gió tây bắc để sinh tồn

Cậu sẽ không trở lại cho đến rạng sáng, lần nào cậu cũng sẽ đợi cho đến khi Đỗ Triết ra đến then cửa, rồi lẻn từ cầu thang ra hành lang, giả vờ chào hỏi một cách hào phóng, có lẽ là đối tốt ở trước mặt Nhu Nhu làm bằng hữu. Đỗ Triết cũng không thể hiện tốt thêm bao nhiêu, phần lạnh băng chẳng thêm chút độ ấm nào

Với nụ cười lạnh nhạt quyến rũ không thể nhận ra này, A Tá sẽ ghi nhớ lại điều đó suốt ngày dài.

Nhu Nhu ôm lấy gương mặt cậu: "Daddy, người đúng là một hoa si a."

A Tá sờ đầu Nhu Nhu chỉ cười nhẹ, mệt quá không nói thêm được một lời nào, ban ngày chống thuốc an thần trong chai dịch truyền mà chơi với con gái, ban đêm ngồi thụp xuống ghế quán Internet cả đêm. Chỉ thở dài rằng giờ mình đã già đi rồi. Thực sự không thể chịu đựng được. Nhớ năm đó một mình đưa con gái đi 24 giờ một ngày, 365 ngày một năm vô lo. Mà bây giờ lại khó chịu.

Một ngày trước đám cưới của Đặng Tử Bằng và Đặng Gia Hào, lễ phục được chuyển đến bệnh viện bằng đường chuyển phát nhanh, A Tá mở nó ra, mặt liền đổi sắc, thiết kế tinh xảo, luyến tiếc nhìn bộ lễ phục hướng lên người mình. Đỗ Triết đúng lúc vừa đến, cũng chú ý đến cái hộp, lơ đang hỏi: "Này bộ lễ phục cậu đặt may?"

A Tá đang buồn ngủ đột nhiên bị cái âm thanh đánh thức, vừa thả lỏng ngón tay, chiếc đũa liền rơi xuống đất, nói: "A, là mượn."

Nhu Nhu nghịch ngợm tinh quái trả lời trước, nâng cằm nhỏ lên tự hào nói: "Là hai người Đặng ca ca đến đo cơ thể cho Daddy. Họ cũng cắt tóc cho Daddy còn khen Daddy đẹp trai!"

( Hồi trước mình để chú vì nghĩ chắc lớn rồi nên đổi, giờ để ca ca cho đúng vậy?)

A Tá sợ tới mức toát ra hai giọt mồ hôi lạnh, nếu Đỗ Triết biết Nhu Nhu đã gặp bọn họ, lại cho rằng cậu lại giở trò gì. Thật vất vả mới xây lên được 'tình bạn hữu nghị' chỉ sợ cũng muốn tan nát

Quả nhiên, Đỗ Triết hơi cau mày, nghi ngờ nhìn A Tá hỏi: "Nhu Nhu đã gặp qua Đặng ca ca?"

"Đúng vậy, con rất thích bọn họ."

A Tá sắc mặt từ xanh vàng chuyển thành nhợt nhạt như tờ giấy, cậu ngồi xổm cầm đũa lên, lén xoa xoa trái tim đau nhức, lặng lẽ tiến đến bên cạnh Đỗ Triết, nói: "Anh yên tâm, cái gì em cũng không nói. Bọn họ không biết anh cùng Nhu Nhu có quan hệ, thật sự là không có... Em sẽ nói là nhận nuôi, anh đừng lo lắng. "

Ánh mắt của Đỗ Triết dừng lại ở phía trước, lông mi dài run lên một chút rồi rũ xuống, hạt châu sáng nhìn về phía A Tá, sau đó nhắm mắt thở dài nói: "Ăn cơm trước đi."

Thật tốt, không tức giận.

Cậu gắp mấy ngụm cơm mà không nuốt nổi một ngụm, nghẹn hết cả cổ họng, cầm chiếc cốc giấy từ bệnh viện ra uống ngụm nước lớn, thức ăn đã trôi vào bụng. Cậu vỗ nhẹ vào ngực mình, gần như nghẹt thở đến chết.

Sau bữa tối, lại chạy đến quán Internet, nói cảm ơn Đặng Gia Hào qua tin nhắn chat, Đặng Gia Hào nói rằng cậu ta chào đón soái ca mặc bộ đồ mình thiết kế để đi vào ngày hôn lễ cậu ấy sẽ thật hạnh phúc.

Những lời từ chối đang đánh trong khung, xoá rồi đánh, cuối cùng đều không gửi đi được.

Ngày hôm sau là ngày Nhu Nhu có thể xuất viện, cậu mừng rỡ đến làm thủ tục xuất viện, in ra một cái hóa đơn bệnh viện dài, nhìn thoáng qua, hóa ra chi phí điều trị còn đắt hơn của Nhu Nhu. Giá các loại thuốc khác nhau so với Nhu Nhu ít nhất là gấp đôi, cậu đấm ngực cảm thấy đau khổ muốn chết.

Chỉ đơn giản là dọn dẹp mọi thứ, cơ bản là những thứ của Nhu Nhu, búp bê, cốc nước, quần áo, bài tập về nhà và đồ vệ sinh cá nhân. Cậu lấy quần áo rách nát từ ban công chưa được xem xét kỹ càng, cuộn chúng lại và nhét vào trong túi nilon. Vương Duẫn Triết đến để chào tạm biệt rất êm ái, Nhu Nhu nghịch ngợm mà nói, "Bác sĩ Vương, con lần sau còn muốn tìm người chơi a."

Cậu bất lực nói: "Đừng tới nữa."

Mỗi lần đến đều đem cậu khoét rỗng chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Vương Duẫn Triết cười nói: "Chơi cũng được, nhưng không cần đi bệnh viện, thân thể Nhu Nhu hẳn là tốt."

Nhu Nhu cười một cách kỳ quái, vẫy tay chào tạm biệt, đi đến cửa bệnh viện gần như lướt qua Đỗ Triết đang đi tới, nếu không phải do Nhu Nhu liên tục gọi cho cha mình, cậu đã không thực sự để ý đến sự xuất hiện của anh.

Cậu dụi mắt mạnh chớp chớp mắt, nhưng cậu vẫn không thể nhìn rõ.

Đỗ Triết chủ động muốn cầm đồ giúp cậu, theo bản năng né về phía sau cười nói: "Không sao, em tự mình làm."

“Đi xe buýt?” Đỗ Triết nắm lấy một bàn tay Nhu Nhu hỏi cậu

Cậu mạnh mẽ nhấc túi ni lông lên, máy móc gật đầu: "A, vậy anh về trước đi. Em đi xe buýt sẽ chậm hơn chút."

Đỗ Triết mỉm cười, sửng sốt một chút, Nhu Nhu hung hăng mà vỗ vỗ về phía cậu, tàn nhẫn mà trách móc: "Daddy, baba nói ba người chúng ta ở cùng nhau mà!"

“Hai về nhà trước đi, em conc đi mua đồ." Cậu không muốn làm Đỗ Triết khó xử, vừa đi vừa nói chuyện, nhưng cả đêm tay chân không theo kịp cái miệng cậy mạnh, cậu lẩm bẩm: "Ở nhà thiếu nhiều thứ quá."

Đỗ Triết đứng ở trước mặt cậu, ánh mắt cân nhắc nhìn thấu cậu hỏi: "Muốn mua ở đâu, chúng ta cùng nhau đi."

A Tá bị kìm hãm cả thể xác lẫn tinh thần, nhìn Đỗ Triết thất thần, không biết trong hồ lô bán thuốc gì, đầu óc mệt mỏi không suy nghĩ được, đành phải vò đầu bứt tai nói: "Em cũng không biết. "

"Vậy trở về nghỉ ngơi một lát."

"Ân” A Tá đi theo sau anh trầm mặc, lỗ tai dường như bị nước nông che lại, chỉ có thể đi theo một lớn một nhỏ, nhưng cổ tay đột nhiên bị bắt lấy, thăng bằng không được. không giúp được gì ngoài việc lao sang một bên, chiếc xe tăng tốc chạy qua với một tiếng "shoo". (Không biết xe nó kêu sao ??)

Cậu hoàn toàn sợ hãi nhìn Đỗ Triết kéo mình qua, kinh hãi nhìn về phía sau, Nhu Nhu hoàn toàn được anh che chở, lúc này nhìn thấy lòng bàn tay của baba chảy máu, lập tức quỳ trên mặt đất thổi, Đỗ Triết thấp giọng trách cứ: "Xe chạy nhanh như vậy, cậu không nhìn thấy?"

"Em.... " Thật đúng cmn là không nhìn thấy

"Em xin lỗi...." Nếu Đỗ Triết không có ở đó, cậu và Nhu Nhu sẽ chết. Cậu cũng nhìn chằm chẳm vào lòng bàn tay đỏ bừng và vò lấy tóc bất lực. "Em đã cố gắng hết sức để tận lực chăm sóc Nhu Nhu

"Đi bộ để xem xe, ngay cả Nhu Nhu cũng có thể làm được."

Nhu Nhu ôm thân thể lạnh như băng an ủi cậu: "Daddy, mệt quá, chúng ta về nhà ngủ tiếp đi!"

A Tá vẻ mặt xấu hổ, Đỗ Triết tùy ý lau sạch vết máu rồi dẫn bọn họ lên xe.

A Tá ngồi ở băng ghế sau cứng đờ, ngay cả khi muốn ngủ cũng không dám, Đỗ Triết dẫn bọn họ đến tiểu khu gần nhà trẻ, sau đó A Tá xuất hiện ở trược cánh cửa phòng xa lạ. Đỗ Triết dẫn cậu và Nhu Nhu đến tham quan nhà ở đây, nhưng cậu không dám nói hay hỏi gì, liền chỉ lắc lư đi theo.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Đỗ Triết sẽ làm điều này với tư cách là một người bạn. Vì bệnh của Nhu Nhu, anh đã hy sinh rất nhiều để sống với một người chán ghét như vậy. Còn có ý thuê một căn hộ 3 phòng ngủ. Phòng ngủ chính dành cho cậu. Nếu muốn giải quyết thì cứ giải quyết bên trong, đừng có ra mặt dễ dàng làm phiền hạnh phúc gia đình của ba con họ

Cậu ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái và ôm chầm lấy Nhu Nhu nhìn ra ban công.

Thành thật mà nói, cậu vẫn muốn về nhà.

Ổ vàng và ổ bạc không tốt bằng ổ chó của chính mình.

Biết rằng hai người sắp tham gia hôn lễ, Đỗ Triết đã sắp xếp Nhu Nhu đến nhà trẻ để chăm sóc đầy đủ, Nhu Nhu lại nghĩ rằng hai người họ đang hẹn hò, phi thường ngoan ngoãn vẫy tay về phía họ, và nói: "Con sẽ rất ngoan, baba cùng Daddy mau đi yêu thương đi..."

A Tá một đầu lia về phía hai người, chỉ có thể âm thầm đối Đỗ Triết nói xin lỗi: "Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ."

(*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói điều không biết kiên kỵ)

Đêm trước tân hôn, cậu ở trong phòng ngủ nằm dưới sàn nhà mà trằn trọc, ảo tưởng cề hôn lễ của Đặng Tử Bằng và Đặng Gia Hào sẽ như thế nào, có phải là lụa trắng thảm đỏ trải rộng yến phòng, hay là hai màu đen trắng phong cách giản dị.

Cậu ngưỡng mộ thấy một đôi đẹp mắt xuất hiện trong hội trường, nhận được lời chúc phúc của người thân và bạn bè, cùng nhau uống vài ly rượu nhỏ buổi tối, thật là một giây phút hạnh phúc và vui vẻ.

Thành thật mà nói, cậu cũng mơ ước được tổ chức một buổi lễ khác với Đỗ Triết ở phòng bên cạnh, có rất nhiều kế hoạch, ví dụ như hai người cùng nhảy dù, bất ngờ nhảy ra đột nhiên cầu hôn Đỗ Triết, rơi xuống đất là lập tức đi đăng ký, hoặc là hai người rơi vào trong hầm cao thấp sợ tới mức chân phát run, liền cùng anh trên lưng nói uy hiếp, đi qua cầu này, anh là người của mình, có đi hay không?

Bất quá, cơ thể cậu không còn khỏe như trước nữa, sợ nhảy dù sẽ không được, lỡ đâu đột ngột chết trên không do thiếu ngủ lâu ngày, cõng lên Đỗ Triết trên lưng phỏng chừng người tê liệt trước là cậu, nghĩ đến cơ bắp kia liền eo phát đau

Hơn nữa, bất kể định dạng là gì, kết quả là bị từ chối.

Nhưng trong lòng vẫn thực sự hư phấn, cứ như thể ngày mai là đám cưới của chính mình, cảm giác bay lên bầu trời thật đẹp, bay bổng trên trời rồi rơi xuống đất, ngày mai đối với cậu, giống như chính mình nâng lên từng lớp mây che lên mặt, mờ mờ ảo ảo hiện lên bóng hình tưởng niệm mình thương nhớ ngày đêm.

Ngày mai sẽ được chiêm ngưỡng a, không biết là dạng như nào?

Cậu thức dậy sớm với sự mong đợi của mình, cọ rửa mặt thật mạnh, bôi sáp vuốt tóc mới mua vài ngày trước đó, thoa kem nền mua ở cửa hàng với giá mười tệ, rồi thoa lên quầng thâm mắt cùng thêm một chút son cho đôi môi thêm hồng hào, mai tóc màu đen thay thế cho màu xám nãi nãi, nhìn lại người trong gương ngay lập tức giống như một thanh niên rạng rỡ.

Wow, tuổi trẻ thật tốt, thật cmn quá đi mất, vẫn đẹp như năm nào

Trước khi bình minh lên, cậu nóng lòng muốn mang lại bộ lễ phục đã đặt may riêng cho mình và lẻn ra ngoài như một tên trộm.

Cả phố vắng tanh không một bóng người, cậu dang tay rong ruổi khắp các ngõ phố, bước đi hững hờ như bước lên con tàu chở dầu hướng về mặt trời, sắp đi đâu đó để gặp được nửa kia.

Đón bình minh xuyên mây, cậu ngồi trên bậc thềm che mặt cười khẩy, lưu luyến rơi vào ánh sáng trên tàu hạnh phúc, xuất hiện ở sảnh cưới của người khác, Đỗ Triết lịch sự lễ phép mà xuất hiện ở cửa, cùng anh nhẹ nhàng mà khoác tay.

Cậu vui vẻ cười đến thoải mái, miệng tràn đầy vui sướng không khỏi lộ ra hàm răng to trắng bóng, Đỗ Triết đang đứng ở cùng một bên với cậu, cậu hạnh phúc sắp nghẹt thở, vui sướng hướng lên trời.

Cho đến tận ngày hôn lễ, việc trang trí hôn lễ cũng không quan trọng, bởi vì cậu hoàn toàn không nhớ được, chỉ nhớ hàng mi dày của Đỗ Triết mà cậu từng thầm thương trộm nhớ, mũi cao, đôi mắt sâu dịu dàng và nụ cười đúng mực.

Đúng thật là chú rễ hoàn mỹ.

Trên hành lang dài mà Đặng Tử Bằng và Đặng Gia Hào bước đi, cậu và Đỗ Triết cũng sánh bước bên nhau.

Các vị khách trong hội trường chúc phúc cho Đặng Tử Bằng và Đặng Gia Hào, đồng thời cũng chúc phúc cho cậu.

Cảnh họ trao nhau nhẫn thực sự rất đẹp mắt không tưởng được, theo lời chủ trì nói, cậu xoa xoa ngón áp út trống rỗng của mình, mô phỏng người kia đeo nhẫn cho mình hàng nghìn lần.

Kích thước chiếc nhẫn được chọn vừa phải, vừa đủ để bao trọn tương lai của cậu.

Đăng Tử Bằng và Đặng Gia Hào không biết rằng cậu đang âm thầm đánh cắp hôn lễ của họ, đánh cắp cơ hội này để sánh bước bên Đỗ Triết, và một hôn lễ hạnh phúc đã được hoàn thành.

Sau khi khách tan hết, cậu vẫn nhếch mép cười, Đặng Tử Bằng vỗ vai cậu: "Cậu như thế nào lại cao hứng hơn tôi?"

Cậu giấu giếm suy nghĩ, cười nói: “Vì cậu mà vui vẻ là phải, tôn tử của tôi cuối cùng cũng lớn rồi.” Quay đầu lại với Đặng Tử Bằng nói: “Chúc mừng tân hôn, sớm sinh quý tử."

Đặng Gia Hào cười nói: "Cảm ơn Đồ ca, anh cùng Triết ca thật vất vả a. Hôm nay anh thật đẹp. Em thầm thấy một vài người đang nhìn chằm chằm vào anh!"

A Tá ngắm nhìn Đỗ Triết cười nhẹ: "Là nhìn tôi đứng bên cạnh Đỗ Triết a!"

Đỗ Triết cười khổ lắc đầu, Đặng Tử Bằng vừa đi vừa kéo A Tá nói: "Thật không hợp lý, lễ cưới của tôi và ánh đèn sân khấu đều bị các người lấy mất. Đi đi, chúng ta còn có vòng tiếp theo"

Tu Zuozhe không ngờ rằng vòng tiếp theo của họ sẽ được tổ chức trong một biệt thự khổng lồ, chưa kể bữa tiệc này sẽ được tổ chức xung quanh một hồ bơi lớn, và bất ngờ hơn cả là tất cả mọi người trong bữa tiệc này đều ăn mặc theo phong cách bikini.

Cậu chọn ra "bộ đồ bơi" bị bỏ rơi trong góc phòng thay đồ, nói chính xác là một bộ đồ lặn, cậu thay một bộ đồ lặn, bộ đồ này quấn lấy cậu từ đầu đến đuôi một cách hoàn hảo, che đi những bộ phận không bị thâm tím. Chắc chắn rồi, cậu vừa ra ngoài đã bị la ó rồi, cậu dang hai tay ra nói: “Không còn cách nào a, tôi lạnh”.

Cậu tìm kiếm bóng dáng của Đỗ Triết trong đám người, chớp mắt mấy cái cũng không tìm được, nhưng một bóng người dần dần hiện rõ.

...... Thật sự là người quen, làm sao có thể gặp được hắn ta ở đây.

Này, ngay cả vết bầm trên người cũng đau.

Ba mươi sáu kế, tẩu là thượng sách.

Mới đi vài bước, quần áo trên cổ áo sau bị người kéo lại, đầu ngửa ra sau, chân loạng choạng, bất lực nói: "Bạch tiên sinh, có chuyện gì sao?"

"Ngươi đã khiến Đỗ Triết khổ sở như vậy, còn dám xuất hiện ở đây? Như nào? Còn chưa bỏ ý định. Tính toán ở chỗ này câu dẫn hắn sao?"

Trái tim A Tá bổng dưng đau đớn, lét lút che lại vết thương đau đớn, một ngày tốt đẹp dừng ở đây, Bạch Vũ Cơ là ong vò vẻ đốt người sau khi nếm mật hoa, thật là xui xẻo.

Cậu giơ hai tay đầu hàng: "Không dám không dám, hiện tại anh ta hận tôi tận xương tủy, làm sao dám, ta tới đây dự hôn lễ của Đặng Gia Hào. Ta đi đây."

Bạch Vũ Cơ nói nhỏ bên tai cậu: "Ngươi không phải là đội trưởng đội bơi lội sao? Ngươi còn chưa phá kỷ lục sao? Ngươi không tự làm nổi bật chút sao? Tới làm một chút xem ngươi có còn hay không giống năm đó!"

Sau đó hướng về phía các đại gia khác vẻ mặt đầy tươi cười khinh bỉ hô: "Đại gia đây năm xưa là đội trưởng đội bơi lội, có phải hay không biểu diễn một cái."

(Bà mẹ nó, nếu có con dao đây t sẽ chém banh thây m ra cái thằng quỷ kia, m cũng thuộc họ trà xanh đấy???)

Không có không có, nó thực sự không có..... A............Thao!

Chưa kịp phản ứng, cậu đã bị đá vào eo và chúi người về phía trước, cánh tay đung đưa để giữ thăng bằng nhưng không thể cưỡng lại được đôi chân êm ái cọ vào những viên gạch trên bờ rồi trượt nhẹ xuống vực.

Điều đáng sợ là trước khi xuống nước, cậu đã nghe thấy tiếng ai đó reo hò: "Đồ đội! Đồ đội! Thể hiện đi! Làm một cái thể hiện!"

(Đồ là họ của thụ, đội là đội trưởng á, gọi tắt là Đồ đội.)

Thể hiện cái con mẹ gì, mau đến cứu người a, khóc.....

Sau khi xuống nước, cậu không nghe thấy gì, miệng ùng ục, chân tay không phối hợp trong nước, hô hấp dồn dập đến mức lồng ngực và phổi đều đau đến đổ mồ hôi, trái tim cũng vô cùng đau đớn, nếu không phải đang mang áo lặn thì cậu có thể đông cứng chết ở chỗ này.

Nhưng bộ đồ lặn về cơ bản không hiệu quả - bộ đồ quá lớn, nước bào mòn cơ thể cậu từ mọi hướng, mỗi giọt nước đều giống như một tảng băng.

Thắt lưng cùng eo rất đau ngay khi cậu dùng lực, phổi của cậu lạnh ngay khi thở. Cậu đã không vận động trong vài năm, tứ chi hoạt chuyển một cách vụng về và cậu không thể phóng khí để thở. Cơ thể cậu giống như một túi khí xì hơi.

Cảnh tượng xấu hổ này khiến cậu nhớ lại trước khi sinh Nhu Nhu cậu vẫn làm nhân viên cứu hộ, sau khi sinh Nhu Nhu thì rất khó kiếm sống, cậu đã ôm Nhu Nhu đến bể bơi để phỏng vấn, đem Nhu Nhu ba tháng đặt bên bể bơi rồi nhảy xuống thành. Cậu thấy thân nhiệt giảm mạnh, chân tay tê cứng không cử động được, vết khâu trên lưng chưa lành, mặc đồ lặn vào để cách ly với nước. Nhưng không ngờ trong nước vết thương trên lưng lại đau như xé.

Khi đó phía sau lưng chưa khỏi hẳn, phải tự hành xử lí miệng vết thương, vặn cánh tay đều không thể xoa đúng chỗ đau mà xoa thuốc, thếm cái vết thương rất phức tạp, kéo dài thời gian thực lâu. Sau đó còn sưng mủ, sốt cao suốt một tháng. Nhưng vì tiền sữa bột của Nhu Nhu, nhiệt độ cơ thể có thay đổi cỡ nào, cũng liền mang vào áo lặn, xin làm cứu hộ ở bể bơi. Lại không nghĩ rằng vừa xuống nước liền đánh thức các giác quang thần kinh.

Điều đáng sợ hơn là cậu hoàn toàn không thể dùng bất cứ sức lực nào, cơ thể sau khi xuất huyết thực sự không giữ được sức lực.

Cậu không thể cử động, giống như một con vịt trên đất cạn mà nhảy lạch bạch. Người quản lý bơi lội không thể không mắng chửi cậu là kẻ lừa đảo, gạt người là cậu từng phá kỷ lục ở trường mà còn chờ ai đó cứu!

... Được rồi, không ai tin nổi, vận động viên bơi lội trẻ tuổi đã phá kỷ lục của trường một thời suýt chết đuối trong hồ bơi dài hai mét ngày hôm đó.

Cũng như hôm nay, những người có mặt tại hồ bơi tưởng cậu đang khoe mẽ nín thở, không ai để ý rằng cậu gần như chìm xuống đáy bể.

Lại còn hét to rằng Đồ đội lại sắp phá kỷ lục

Không ai xuống cứu. Trách cậu trước giờ quá nổi tiếng.

Khi tai và mũi bị nước tràn vào, từ bỏ vùng vẫy, môi hơi hé mở, cơ thể dễ dàng xoay theo dòng nước, ngẩng đầu lên, mở mắt nhìn lên trên, thoải mái như đang nằm, thích đến giống như một cái ghế lười đang phơi nắng. Chăm chú nhìn vào hào quang phiêu đãng trước mắt.

Trời cao đãi cậu không tệ, ít nhất cậu cũng vừa mới hưởng xong chính mình hôn lễ, thật hạnh phúc.

Dáng người mạnh mẽ đánh vỡ mặt nước, giống như một tia sáng xuyên thấu rơi xuống đáy vực, lao tới như một chùm mũi tên nhanh chóng xuyên qua lực cản của nước, rồi đột nhiên đâm thẳng vào trái tim của cậu.

Cơ thể cậu được ánh sáng đón nhận, đôi tay tùy ý mà động. Sau đó, chùm ánh sáng này trở thành hơi ẩm duy nhất của cậu trong vực thẳm không khí. Cậu không nhịn được mà đến gần, liền bên môi bị ấm áp vây quanh cuồn cuồn chuyển khí qua mình.

A Tá không thể không đáp trả một cách quyết liệt, triền miên nỗi nhớ nhung quen thuộc đọng lại trên môi hai người.

Đỗ Triết ôm A Tá lao ra khỏi nước, Đặng Tử Bằng lập tức đỡ lấy cậu, Đỗ Triết vừa ấn anh vừa hô hấp nhân tạo cho cậu, cậu cảm thấy khó chịu, thâm tâm ngập trong nước, được hương vị quen thuộc làm cho an toàn. Được vây quanh, mỗi khi chạm vào hơi ấm lưu lại ngắn ngủi, cậu nóng lòng muốn mím môi không cho anh rời đi.

"Mình nhất định là đang nằm mơ."

Nhưng ngực càng ngày càng đau.

Sức ấn càng lúc càng mạnh, sặc ra nguồn nước cuối cùng, A Tá ho khan ngửa mặt, chạm vào trái tim đau đớn, nhìn thấy Đỗ Triết quỳ bên cạnh thở hổn hển, Đặng Tử Bằng và Đặng Gia Hào vẻ mặt lo lắng, cậu xấu hổ nói: "Xấu hổ chết a, tối nay ta không có trạng thái tốt, đang tập nín thở. Các người tiếp tục chơi đi, ta vẫn còn việc phải làm ở nhà. "

Đặng Tử Bằng và Đặng Gia Hào đồng thanh: "Thực sự không có chuyện gì sao? Chúng ta đưa cậu về?"

Đỗ Triết trầm mặc một lát, mới nói: "Tôi đưa cậu ta trở về, chẳng qua là bởi vì tôi có chuyện"

Ký ức của A Tá giống như những mảnh vỡ vụn. Cậu thậm chí còn không nhớ mình đã ngồi trong chiếc xe này như thế nào. Cậu bị Đỗ Triết vẻ mặt tái xanh kéo một đường từ dưới xe vào phòng, bị anh ép chặt vào tường không thể động đậy. (Tới công chuyện ròi đó ?)

Ánh mắt Đỗ Triết giống như một con thủy thú hung dữ khó chịu, hai mắt bừng lên ngọn lửa, mỗi một động tác đều mang theo lửa giận vô cùng tàn bạo, A Tá không thể đoán ra được anh đang tức giận cái gì, cũng chưa từng thấy anh tức giận như vậy. Bộ dáng, ngay cả lửa giận tái hợp mấy năm trước, cho dù muốn cùng cậu sinh ra huyết nhục mơ hồ, đều mang theo một phong cách ẩn nhẫn kìm chế.

Hôm nay, tôi rõ ràng là rất hạnh phúc, vì đi dự hôn lễ cùng nhau.

Cậu gục đầu xuống không biết mình đã làm gì sai.

A, có phải hay không tâm bất cam tình bất nguyện hô hấp nhân tạo cho mình không?

Nhất định là đúng rồi. A Tá lúng túng cười: "Thực xin lỗi, Em không phải cố ý, thật ra anh để em dưới nước cũng không thành vấn đề, em thật sự bơi rất tốt. Thực xin lỗi, để cho anh làm..... Cái không muốn làm..."

Cậu chưa kịp dứt lời thì môi và lưỡi đã bị hơi ấm bao vây, chặn lại mọi lời xin lỗi của cậu.

Đỗ Triết hẳn là vừa mới uống rượu đào, nếu không nó sao lại có vị trái cây ngọt ngào.

Lang thang một mình trên những con phố vắng lặng trong mùa đông đã lâu, lần đầu tiên cậu được nếm trọn vẹn vị ngọt ngào và ngon ngọt của mùa hè, cậu không kìm được mà bám lấy môi và lưỡi anh, cắn chặt đôi môi ướt át, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhắm nghiền của anh miễn cưỡng chậm lại di chuyển ra xa từ từ rồi càng dùng sức hôn mạnh hơn.

Dần dần, trình độ này căn bản còn chưa đủ thỏa mãn, cậu leo hai tay lên vai Đỗ Triết, từng bước xâm nhập lãnh thổ của đối phương, chiếm cứ địa bàn của đối phương, khát vọng chinh phục vô tận giống như một tấm lưới khổng lồ, bẫy hết lý trí rồi buông ra. Tính chiếm hữu đã bị kìm hãm bấy lâu nay chỉ muốn liều lĩnh hưởng thụ trong giây lát.

“Đồ Tá Chá, cậu không biết tôi có bao nhiêu hận cậu.” Đỗ Triết hôn môi cậu, cởi quần áo của cậu, vuốt ve vết thương qua lại, vùi vào trong ngực cậu, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần câu “Cậu không biết tôi có bao nhiêu hận cậu."

Ban ngày cử hành hôn lễ quá ngọt ngào. Buổi tối vừa lúc là động phòng hoa chúc, như ánh đến đốt đến cuối cây, cháy đến tận cùng. Phóng thích cuộc đời này giống như ánh nến kia, hưởng thụ âu yếm thân thể người mình yêu. Lỗ tai lại nếm vị hận ý chua xót từ tân lang. Kéo dài đến vô tận.

A Tá biết rằng hiện tại giờ phút này, một giây này hẳn là đã dừng lại, vì bảo tồn một chút tôn nghiêm cuối cùng, là cậu nên đẩy Đỗ Triết ra, nhưng anh làm quá mức ôn nhu, cái chạm vuốt ve thân thể xúc giác vẫn như cũ, cậu đã thực lâu thực lâu không có cảm giác hưởng thụ qua tư vị được che chở.

Cậu lại không biết xấu hổ tham luyến mùi vị này.

Cậu chỉ có thể đem sự ôn nhu này lưu lại tại thân thể này. Linh hồn đần độn sáu năm trước đem từng chữ hận đổi thành yêu. Đỗ Triết đầu ngón tay ở trên người cậu tự do di chuyển. Hơi thở ở bên tai như đùa như thật thổi khí vào. Rõ ràng gần trong gang tấc, lại xa như chân trời góc bể kia thật khó có thể mà bắt lấy.

Đỗ Triết quen thuộc thân thể cậu mỗi tấc, đầu ngón tay xẹt qua nơi tư mật, cách quần áo cũng có thể đem châm đoá hoa cúc thiêu đến như ánh nến đầy trời, vừa quen thuộc vừa triền miên mà ôn nhu. Khi thì như mỏng manh như ánh sáng đom đóm, khi thì mãnh liệt như ánh sao trời.

Anh ôn nhu, săn sóc vẫn cứ như dễ như trở bàn tay, khơi mào tình dục của cậu.

Thân thể ngo ngoe rục rịch, bên trong ẩn ẩn phát ngứa, không thể miêu thả cảm giác. Cậu không khỏi mà nghĩ, đời này thật sự là xong rồi, chỉ có Đỗ Triết mới có thể làm cậu thoải mái như vậy. Loại cảm tưởng thoải mái này chỉ duy trì được một giây. Bởi vì giây tiếp theo Đỗ Triết đem cậu đẩy đến chân tường, thân thể dính sát vào nhau đem cậu áp chế, ấn ở trên tay lực đạo tựa muốn đem xương cốt cậu bóp nát.

Cậu bất đắc dĩ mà nghiêng đầu hướng về phía bên phải. Chạm đến bức tường cứng đờ lạnh băng. Vừa mới đắm chìm trong ảo mộng, nháy mắt ở cái phòng ngủ không gian thanh tỉnh. Nhiều năm không gặp, Đỗ Triết muốn chơi SM?

Chậc, hiện tại thân thể này không chịu nổi chơi như vậy a.

Mặt khác lại nghĩ, có lẽ đêm nay là đêm "động phòng hoa chúc" cũng là đời này cuối cùng một lần chơi lớn đi.

Miên mang suy nghĩ, Đỗ Triết đã một tay đè lại khuôn mặt cậu dán vào tường, đem quần cậu cởi xuống một nửa đến đầu gối.

Nơi tư mật phía sau tức khắc lạnh căm, nhưng cậu hoàn toàn không thể động đậy. Yên lặng thừa nhận Đỗ Triết không chút nào thương tiếc mà hướng đâm mạnh vào cậu không một chút dạo đầu khếch trương.

Mặt sau rất nhiều năm quá vô dụng, thêm vào vụ năm đó sinh khó, không tránh khỏi tổn thương. Sáp làm đến khó khăn, đau đớn đến nóng cháy từng tấc thịt lúc tiến vào rồi rút ra. Khoái cảm sẽ dần dần tới, cầm lòng không được mà phát ra tiếng rên ngâm nhỏ.

Đồ Tá Chá mặt đỏ rần, vừa đau vừa sướng, cái này thật mẹ nó xấu hổ mà, chính mình không rên lên thật khó chịu a

Đỗ Triết nóng cháy đến khẩn cấp, sau đó dừng ờ bên ngoài nơi tư mật chần chừ suy nghĩ, nên chậm rãi thâm nhập vào cái động ướt át này, hay là mạnh mẽ ra vào như gặp đúng điểm khớp với mình. Thẹn thùng đến mức giống như một "tiểu cô nương"

Bị "tiểu cô nương" này cọ cọ bên ngoài đến phát ngứa, A Tá không thể la lên, mau tiến vào, tiến sâu vào một chút..... Để Đỗ Triết hoàn toàn tiếp nhận tiến vào ẩn nấp nơi hang động hẻo lánh này. Đồ Tá Chá nhịn không được đành thở dài, lại nghe anh hỏi

"Cậu theo chân người khác đi khách sạn, bọn họ có phải hay không cũng sẽ giống tôi, đối đã như vậy với cậu?"

Cái gì khách sạn???! A Tá đại não trống rỗng. Đỗ Triết nhẹ nhàng ghé bên tai cậu.

Hai mươi hai lần tựa như hai mươi hai cái dao sắc bén đồng thời giơ lên đem cậu lăng trì hành hình, nhanh chóng đem thịt cậu cắt thành từng mảnh nhỏ. Cậu nhìn mình rách nát bị vứt bỏ, mới phát hiện chính mình có bao nhiêu kinh tởm.

"Đồ Tá Chá, cậu không biết được, tôi trước kia yêu cậu bao nhiêu, tôi hiện tại hận cậu bấy nhiêu."

A.

Cậu bất lực cảm nhận được áp sát vào tường thật sự vẫn rất mềm.

..

._______&&&&&&_________

Thật ra tui vẫn chưa biết được 22 cái ở đây là cái gì mn thông cảm, dịch đại 22 lần, lần đâm hay lần làm tui vẫn chưa biết à, hóng chương sau ik ?

Cmn đây là ôn nhu mà cậu xem đỗ triết giành cho mình à, đọc mà đau chết mẹ

Bản trung mình tìm được 2 chương đặc biệt truyện bị khoá là 34 và 35, nhưng cảnh H bị cắt hơn phân nửa mà không biết nên dịch lúc đầu mình nói nó là H kéo rèm sẽ biến tấu thêm vô, ai ngờ vào bản QT xem thì thấy cảnh H diễn tả chân thật như trên, nên tui edit theo bản QT khúc này luôn. Không thêm bớt ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv