Từ chương này mọi người nên chuẩn bị khăn giấy, một là thấm nước mắt, hai là thấm gì đó thì ai biết ??
_____________
Chương 25
Khi còn lại 5 phút cuối cùng, ở giữa màn hình nhấp nháy hiện lên hộp thư, Hoàng Hàng gửi liên kết cho cậu một đoạn âm thanh.
Cậu nhìn ra ngoài, muốn hỏi hắn đây là gì? Liền lại nhận thêm một tin nhắn khác, Hoàng Hàng giữa hai ngón tay cầm điều thuốc, làm động tác bảo cậu đeo tai nghe vào.
Cậu đưa tay ra một cử chỉ ok, đeo tai nghe vào bấm vào đoạn âm thanh ấy, lập tức hiện lên trong đầu cậu những dòng chữ của bài hát "Rời khỏi bề mặt trái đất" của Mayday Ngũ Nguyệt Thiên, cậu lắc đầu theo giai điệu.
Không còn đồng hồ đeo tay,
Không còn áo khoác, mất cả balo,
Cũng chẳng thể ríu ra tíu rít
Không có tivi, không có máy tính
Mất kiểm soát,
Cũng chẳng còn phiền não
Làm chuyện lớn hay nhỏ đều có người phản đối
Ghét thì nhiều, yêu thì ít,
Chỉ muốn càng nhảy càng loạn,
Càng bay càng xa,
Chỉ muốn lật tung trái đất này lên
Tim đập điên cuồng, loạn nhịp
Nlhững phiền não trong phút chốc đều tan biến
(Đây là bài hát đấy, phần điệp khúc mình thấy khá hay, vì nền nhạc là của 8 năm trước rồi.)
https://www.youtube.com/watch?v=52tmeRaSuGc
Sau khi nghe xong, A Tá tìm bài hát "Cảm Ơn Người Bạn Của Tôi" rồi liền gõ nhanh câu "Nhìn tên bài hát thôi, ca từ thì quá lắng diệu rồi".
Khi bước đến quầy của Hoàng Hàng, A Tánói: "Cảm ơn anh, đã tặng tôi một món quà sinh nhật ý nghĩa."
Hoàng Hàng sững sờ đứng ngơ một chỗ, không nói tới việc cậu xưng hô "anh em" với hắn, tặng quà khi nào? Hắn muốn hỏi đây là chuyện gì? Vừa thốt ra một âm thanh nhẹ, hắn đã nhìn thấy bóng dáng cậu chạy nhanh hơn con thỏ, nhanh chóng băng qua đường phía đối diện.
A Tá ngâm nga một bài hát, cởi áo khoác và nằm xuống giường êm ái.
Cậu nhìn căn phòng tối om, nghĩ hôm nay có thể đạt 95 điểm, cảm xúc dồn hết vào bài văn, nhìn lại ngày hôm nay cậu vẫn rất hài lòng.
Đỗ Triết nói chúc mừng sinh nhật, ngửi thấy mùi bánh dâu, ước sinh nhật năm nay, có thời gian giải phóng tâm trạng, nghe được một bài hát hay, lúc này lại đang nằm trong chăn mềm.
Mọi người cần biết cách để được sản khoái, đúng không?
Ngủ thôi, mau ngủ đi, nếu không điều ước vài giờ nữa sẽ không thành hiện thực.
Cậu vui vẻ nhắm mắt lại.
Khi Đỗ Triết quay lại ôm Nhu Nhu đang ngủ, thì A Tá đã nằm lăn lộn trên chiếc giường êm ái.
Phòng của A Tá quá lộn xộn không thể vào được, huống hồ là để Nhu Nhu ngủ ở đó.
Nhưng anh không định đánh thức A Tá đang ngủ.
Cho dù tư thế của cậu được tự do sãi tay hết cỡ, với chăn bông bị cuộn dưới người, thì cậu vẫn chỉ chiếm một góc nhỏ trên giường, nửa người còn lại thì lơ lửng bên ngoài giường.
Hắn đi vòng qua chiếc giường của Nhu Nhu, nhìn xuống thân ảnh lơ lửng, do dự không biết có nên giúp cậu chỉnh lại tư thế hay không.
Nhưng anh không muốn tiếp xúc da thịt với cậu.
Khi cậu trở mình, chuẩn bị một trận tiếp xúc với sàn nhà, Đỗ Triết liền phản ứng nhanh lẹ, dùng chăn bông tách da thịt hai người ra, nhẹ nhàng đẩy cậu lăn vào trong.
Không ngờ, A Tá như chợt bừng tỉnh đột ngột, năm lấy tay áo anh, túm lấy cổ anh, mất cảnh giác để cậu hôn lên má anh: "Đỗ Triết, em, em yêu anh rất nhiều."
Đỗ Triết sắc mặt ngưng trọng, cùng hành động dứt khoát, mạnh mẽ đẩy hắn xuống giường, định nói vài câu phân ranh giới với cậu, nhưng lại thấy cậu hai mắt không hề mở ra, khóe miệng khẽ nhếch mở ra thở hổn hển, trán nhanh chóng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, anh lại theo thói quen chậm rãi để cậu nằm nghiêng xoa lưng cho cậu, lẩm bẩm: "Hôn trong mơ đau lắm sao?"
Trong chiếc áo phông được anh nâng lên, thạch cao bao phủ toàn bộ lưng, hai miếng trát không thể vừa khít, lộ rõ chỗ phình ra của đốt sống giữa.
Trước khi Đỗ Triết có thể phản ứng kịp, đầu ngón tay của anh đã chạm vào những chỗ nhô lên, có những mảng bầm tím nhỏ xung quanh đó. Trong ấn tượng của anh, A Tá không giống người có thân hình này, cậu sẽ không gầy đến mức xương chỉ bọc một lớp da.
A Tá lẩm bẩm gì đó hai lần rồi lại lật người, Đỗ Triết sợ cậu tỉnh lại nên nhanh chóng dừng lại động tác, lùi lại hai bước, thấy cậu quay lại, trên mặt tràn đầy mộng mị, vui vẻ cười với anh.
Đỗ Triết đứng ở nơi đó rất lâu, cúi đầu nhìn cậu, quên mất kim đồng hồ đang chạy không ngừng.
Đỗ Triết ôm cánh tay mắt lờ đờ chuẩn bị ngủ gục trên ghế, mà không có sự cho phép của chủ nhân, anh cố không nhắm mắt, trong mắt hiện lên nụ cười khó ngờ.
Giống như lần đầu tiên nhìn thấy ở ký túc xá, cậu đứng ở cửa ký túc xá, với những mảng màu khác nhau được phân bổ trên áo khoác và quần tây, mang một chiếc ba lô quân sự lớn, cầm theo bình trà ấm, phủi bụi trên người và chào họ một cách khéo léo, lộ ra hàm răng trắng nõn đáng yêu nói: "Xin chào mọi người, tôi là Đồ Tá Chá sinh viên năm nhất"
Anh chưa từng thấy nụ cười đơn thuần thuần khiết như vậy, mộc mạc làm cho Đặng Tử Bằng cười không ra hơi, nói: "Đỗ Triết, nhìn xem cái cục bông bùn đất này là từ đâu ra."
A Tá bước vào ký túc xá, với giọng phương Nam nhẹ nhàng, cố ý trả lời: "Tôi đến từ Tử Khâu. Những người ở đó rất thời trang. Thấy những mảnh vải này không, trên quần áo của tôi, phối màu được chứ?"
Đặng Tử Bằng cười đến mức không nhịn được: "Tôi tin câu nói dối của cậu rồi!"
Ngay cả Đỗ Triết cũng cười đến hai lần, cả trường đều biết những nhân vật sống trong ký túc xá này, và cậu học sinh mới lớn này có nụ cười rạng rỡ và không sợ lời nói từ ai.
Khi đó, anh ngốc nghếch cho rằng trong mắt A Tá không có sự phân biệt giàu nghèo, cũng không có sự khác biệt về đẳng cấp.
Nhưng ai có thể ngờ rằng tất cả những điều này chỉ là một sự ngụy trang?
Vậy nụ cười trong giấc mơ đêm nay của cậu cũng là ngụy trang thành thói quen?
Anh có một cuộc họp quan trọng vào ngày mai, nên đã tự cho mình ngủ thiếp đi trong vài phút, nhưng anh không phải ngẫu nhiên mất ngủ trên ghế sofa, và không thể vào trạng thái ngủ được ngay cả sau khi có bị thôi miên cho mệt mỏi.
Nhìn những ngôi sao hiếm hoi trên tấm bạt màu xanh đậm trước cửa sổ, ánh đứng ở đó một lúc, rồi nhớ ra cậu đã nói rằng cậu yêu bầu trời đầy sao của thành phố này.
Anh lại đi vào, nhìn cậu đang ngủ, tư thế không thay đổi, nhưng cậu vẫn cười.
Ngoài ra, mặt khác trong sáng của nụ cười có lẽ là vô cảm xúc.
Nửa đêm, anh không thể ở đây thêm một giây nào nữa, mặc áo khoác vào, nhẹ nhàng mở ra cửa sắt.
Ánh đèn rải rác, con đường rộng mở, cửa sổ mở toang, và thân hình phóng đại cuốn đi mọi suy nghĩ của anh.
A Tá mơ thấy tất cả các tế bào trong cơ thể mình đều trở thành binh lính, trên tay cầm một cây trường kiếm và chọc vào người hắn ta một cách dữ dội, hắn ta cười và hét lên rằng tôi không sợ cậu trong mơ. Máu trên người hắn ta sôi lên sung sướng, hắn ta nói tất cả giả đều là giả.
Khi Nhu Nhu đã thức, cậu vẫn đang "chiến đấu" với những người lính khác, nghe thấy tiếng khóc của Nhu Nhu, cậu lập tức mở mắt ra, nhưng không có ai xung quanh cậu.
Tối qua Nhu Nhu không về, có phải do cậu đã suy nghĩ điên cuồng và bị ảo giác.
Cậu muốn nằm xuống ngủ tiếp, lại phát hiện miệng mình ướt át, lau xong nhìn lại mu bàn tay đỏ như máu, thản nhiên lau vết máu trên áo phông, chuẩn bị nhanh chóng nhập trạng thái ổn định và tiếp tục "chiến đấu".
Nhưng cậu nghe thấy tiếng Nhu Nhu đập cửa bên ngoài, hét lên:
"Cứu con! Cứu con!"
Thực sự Nhu Nhu.
A Tá đứng dậy nhanh chóng chạy ra ngoài nhưng thấy Nhu Nhu đang đập cửa nhà bên cạnh, cậu vội vàng bảo vệ bàn tay bị thương của con bé, nâng niu cô trong vòng tay và đặt ra hàng loạt câu hỏi: "Nhu Nhu? Khi nào con về? Còn baba đâu? Con đang làm gì đấy?"
Nhìn thấy cậu, Nhu Nhu lập tức hét lên: "Dì Lan, chị Lan, cứu con, cứu a!!!"
Ánh mắt giống Nhu Nhu như nhìn thấy ma trong phim kinh dị.
Thấy không có ai trả lời, con bé lại gọi vào số điện thoại khẩn cấp: "Chị ơi, chị không nghe sao? Không biết chị ở đâu, huhuhuhu.."
Con bé tiếp tục gọi vào điện thoại của Đỗ Triết trong khi vẫn khóc nức nở. Tất cả chỉ là lời nhắc tắt máy. A Tá phản ứng rất chậm với một loạt hành động của con bé cho đến khi máu chảy ra trên chiếc váy ngủ của Nhu Nhu. Hóa ra là máu ở khóe miệng cậu khiến con bea sợ hãi.
Cậu liên tục nói xin lỗi.
Cậu dùng mu bàn tay làm giẻ lau và lau mạnh vào mũi
Mu bàn tay còn chưa đủ, lại kéo thêm áo phông.
Nhưng vết máu bên miệng vẫn không thể lau sạch, quần áo mềm mại của đứa Nhu Nhu dính đầy máu tươi, anh cố hết sức ôm Nhu Nhu vào nhà, vừa xoa dịu tiếng khóc của Nhu Nhu vừa dùng khăn giấy và khăn tắm lau vết máu mà máu vẫn lại chảy ra.
Khi máu ra, cậu không cảm thấy gì nhiều ngoại trừ hơi ẩm ướt.
"Nhu Nhu?"
Lan Phi không ngừng đập cửa, Nhu Nhu chạy tới kéo cô vào, nhưng A Tá không giữ được.
Những chiếc khăn màu vàng đã bị nhuộm đỏ bởi máu, và có một đống khăn giấy trên mặt đất cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Lan Phi sợ tới mức túi xách rơi xuống, hướng phía trước cậu chạy đến, hoảng sợ kêu lên: "Anh sao vậy!"
Miệng cậu giống như suối nước không cạn, dù thế nào nước suối cũng có thể tìm ra lối thoát để bùng lên sự sống, nhưng ngay cả lúc này, A Tá vẫn có thời gian để ngăn cô bấm gọi cấp cứu: "Đừng, đừng gọi làm gì, Tôi không... tôi sẽ cùng đưa Nhu Nhu đến bệnh viện sau.
"Đừng nói nữa." Nhìn thấy lúc đang nói máu chảy ra nhiều hơn, Lan Phi giữ thân thể đang giãy dụa của cậu đè xuống, để cậu nằm ngửa, bình tĩnh gọi cấp cứu.
Khi biết trên đường có một vụ tai nạn lớn và tất cả các xe làm nhiệm vụ đều đã đi, cô lo lắng quá nên đã gọi điện đến đường dây nóng của cảnh sát và nhờ cảnh sát giao thông hỗ trợ, ba người đã bật đèn xanh và lái xe đến bệnh viện dùng tất cả các cách.
Khi đến bệnh viện, não cậu vẫn còn chưa hết sung huyết, rối rắm, nắm chặt hàng rào sắt muốn xuống giường, vô ích, chỉ có thể kéo y tá hỏi: "Mắc không?" bất kỳ khoản phí nào cho chiếc giường này?"
Anh trao đổi với cô y tá: "Sao không tính tiền theo giờ... Tôi chắc chắn sẽ thức dậy sớm.."
Lời còn chưa dứt, đã không có tiếng nói nào nữa
Thế giới đen tối thực sự yên tĩnh.
Tác giả có điều muốn nói:
Hoàng Hàng cũng là thẳng thắn, Tá Tá nói hắn không cần có quà sinh nhật, thật sự là không có cần.
Nhưng thấy cậu cảm thấy chán nản, cứ gửi cho cậu một bài hát!
Tá Tá đã đi đến bệnh viện, không chữa bệnh thì làm sao thân thể này thật sự sẽ mang thai đứa thứ hai
____________________
Bé có chết cũng không muốn tiêu tiền, thua bé luôn, bởi vậy đứa con thứ 2 của ẻm ẻm quyết liều chết chứ không muốn phá bỏ, ??