Bài viết của Tạ Lâm thật sự đã giúp Trình Dư tránh khỏi thị phi nhưng lại lôi chính anh lên đầu sóng ngọn gió, mặc dù hiện nay đã có cái nhìn khác về đồng tính nhưng vẫn có rất nhiều người không chấp nhận, chỉ trong vòng một ngày mà giá cổ phiếu của Phong Viễn đã giảm xuống đáng kể.
Nhưng Trình Dư không rảnh để quan tâm nhiều như vậy, trong công ty còn người có lòng dạ khác, nếu cậu làm ở đây một thời gian thì không nói, hiện giờ có khi phải ở luôn bên này nên cậu nhất định phải chấn chỉnh lại một lượt.
Ở khách sạn liền vài tháng cũng không phải cách, cậu dự định sẽ tìm một căn nhà nào đó vừa phải ở cho tiện, hơn nữa nếu Lương Niên về đây hai người có thể ở chung. Cũng may vài năm này cậu đã tiết kiệm được một khoản, mua một căn nhà ở trong thành phố cũng không phải khó, còn địa điểm chắc sẽ tìm nơi gần công ty một chút.
Vừa đi vừa lướt điện thoại nên Trình Dư không nhìn thấy có người đứng trước cửa phòng mình, đến khi nhìn thấy Tạ Lâm cậu mới ngại ngùng cất điện thoại hỏi:
"Sao anh lại đứng đây?"
"Chờ em về." Tạ Lâm đưa cho cậu một túi đồ nói: "Tôi nhớ em rất thích ăn bánh ngọt, thấy quán này ngon nên mua cho em."
Trình Dư do dự không muốn nhận.
Tạ Lâm lại nói tiếp: "Tôi cũng có bắt em nhận là đồng ý đâu, chỉ là muốn mời em ăn bánh."
Cậu cảm thấy giao tiếp với anh rất mệt, đành nhận cho xong rồi đuổi người. Nào ngờ Tạ Lâm được nước lấn tới, anh vẫn đứng trước cửa mặt dày hỏi:
"Em mời tôi vào nhà uống nước được không? Tôi có chuyện muốn nói."
"Anh cũng có thể nói ở đây."
Tạ Lâm này ra bộ mặt rầu rĩ hỏi: "Có một cốc nước thôi em cũng không muốn mời tôi?"
Trình Dư mấp máy môi nhìn anh muốn nói gì đó lại thôi, cậu bực bội hỏi lại: "Phó chủ tịch Tạ, anh đứng chắn trước cửa như thế thì tôi mở cửa kiểu gì?"
Tạ Lâm đơ người ra một lúc, nhận thấy cậu đã đồng ý mới vội vàng đứng tránh sang một bên.
Phòng ở khách sạn đa số đều thiết kế giống nhau, phòng của Trình Dư cũng không khác phòng của anh là mấy nhưng vì cậu đã ở được một thời gian, có hơi người của cậu vẫn khiến anh chăm chú nhìn xung quanh một vòng.
Trình Dư để bánh ngọt của Tạ Lâm đưa vào trong tủ, sau đó rót hai cốc nước cầm đến trước mặt anh nói: "Bây giờ anh có thể nói rồi chứ?"
Tạ Lâm nhìn thấy vết đỏ trên tay cậu nhíu mày lại hỏi: "Tay em làm sao đấy?"
"Đánh người."
Trình Dư muốn giấu đôi tay của mình đi lại bị Tạ Lâm ngăn lại, bàn tay của cậu xưa nay không được đẹp như người khác, lòng bàn tay còn có vết chai, nhưng vì da trắng nên vết thương rất rõ.
Tạ Lâm quan sát một hồi thấy cậu chỉ bị xước nhẹ, nhưng anh vẫn gọi điện cho lễ tân mang thuốc với băng gạc lên, Trình Dư không muốn Tạ Lâm quan tâm mình thái quá như vậy nhưng anh như mắt điếc tai ngơ không nghe thấy.
Rõ ràng chỉ là vết thương rất nhỏ cậu còn không thèm để ý, nhưng khi Tạ Lâm động vào Trình Dư thật sự cảm thấy hơi đau. Rất nhanh phục vụ đã mang thuốc mà Tạ Lâm cần đến, anh lại giật lấy tay cậu từng chút một rửa sạch bằng thuốc khử trừng rồi dán băng gâu lên.
Vừa làm xong Trình Dư vội vàng rụt tay về, bàn tay bị anh chạm vào có chút ngứa ngáy.
Tạ Lâm nhìn cậu hỏi: "Em là lưu manh à? Ở Mỹ cũng đánh nhau nên mới bị đuổi về nước, về nước cũng vì chuyện này mà đánh nhau với người ta, em còn chưa quen biết nhiều nhỡ đánh không lại không ai giúp thì sao?"
"Sao anh biết tôi ở Mỹ đánh nhau?" Trình Dư chột dạ lấp liếm nói: "Tôi cũng đâu yếu đến mức một người cũng không đánh lại."
"Tôi không những biết em đánh nhau còn biết vì sao em đánh tên khốn đấy." Tạ Lâm thản nhiên nói: "Vậy nên tôi đang thu mua lại công ty đó rồi."
Trình Dư giật giật khóe môi nhìn anh.
"Sau này tôi cũng là cấp trên của em."
"Anh đừng như vậy có được không?"
Trình Dư nhìn anh thở dài: "Tôi chưa trả lời tin nhắn của anh vì cảm thấy anh có theo đuổi hay không là chuyện của anh, nhưng nếu anh làm nhiều chuyện như vậy tôi cũng nói luôn, tôi và anh thật sự sẽ không có kết quả đâu, anh đừng phí thời gian với tôi làm gì."
"Em cũng đã nói theo đuổi hay không là chuyện của tôi, vậy thì có phí thời gian hay không em không cần lo, bảy năm tôi còn chờ em được. Với cả..."
Đột nhiên Tạ Lâm muốn sờ lên tóc cậu, nhưng Trình Dư đã nhanh hơn như điện giật vội vàng rụt người lại, anh chỉ có thể tiếc nuối bỏ tay xuống mỉm cười nói.
"Với cả em yên tâm, tại tôi thấy tên kia khiến em bực nên muốn cho hắn một bài học, dù là cấp trên của em tôi tuyệt đối sẽ không dùng lý do này để ép buộc em làm gì, không xen vào công việc của em, nếu tôi làm điều gì khiến em khó chịu thì hãy nói ra, tôi nhất định sẽ sửa."
"Nhưng anh không thấy anh rất phiền sao? Cuộc sống của tôi đang bình thường, chỉ vì bài viết đó của anh mà bị biết bao nhiêu người chú ý, ngay cả giá cổ phiếu của công ty anh cũng liên tục đi xuống, anh không sợ tôi hủy hoại anh à?"
"Em lo cho tôi?"
"Tôi là đang lo cho tôi." Trình Dư có chút lớn tiếng: "Chỉ vì một chuyện không rõ kết quả mà anh công khai với tất cả mọi người như vậy, tôi thấy rắc rối và cả anh cũng vậy, đừng nói là công ty, đến cả gia đình của anh cũng..."
Cũng ra sao Trình Dư không dám nói tiếp, cậu từng nhớ Lương Niên từng kể với cậu, hắn vì come out với gia đình mà bị đuổi khỏi nhà, Tạ Lâm còn chưa là gì với cậu mà công khai cho cả thiên hạ biết không để lại đường lui nào cho mình, thật sự khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
"Có sao đâu." Tạ Lâm mỉm cười nhìn vào mắt cậu nói:
"Nếu là em thì trước hay sau thì cũng phải công khai cho mọi người biết, còn không phải là em thì tôi cũng không định tiến xa hơn với ai, nếu em sợ tôi cả đời này không tìm được bạn đời thì đồng ý cho tôi theo đuổi em đi."