Đám người đều không ngờ Diêu Tích lại nói ra những lời ấy. Chỉ có Tiêu Xu, Trần Thục Nghi vốn thân thiết nên dường như đã sớm biết, trên mặt không hề kinh ngạc. Vưu Nguyệt lại trợn tròn mắt không thể tin vào tai mình, thậm chí kinh ngạc thốt lên: “Không thể nào, Diêu Tích tỷ tỷ sao bỗng nhiên lại để ý Trương Già?!”
Lần trước vào cung, thái độ của Diêu Tích đối với hôn sự cùng Trương Già ra sao, đám người vẫn còn nhớ rõ. Tại sao người ta vừa lui hôn, thái độ Diêu Tích lại thay đổi? Tất cả mọi người có chút kinh ngạc.
Từ sau khi gửi lá thư ra ngoài, trái tim Diêu Tích liền có một loại thấp thỏm chưa từng có trước đây, lại bận tâm Trương Già sẽ phản ứng thế nào, đồng thời có chút chờ mong. Chờ mong Trương Già sẽ vì lựa chọn của nàng mà vui mừng kinh ngạc. Dù sao một cô nương biết rõ hắn gần đây tiền đồ khốn đốn, nửa bước khó đi còn nguyện ý gả cho hắn, trên đời này tuyệt đối không nhiều, phàm là nam tử bình thường, nhận được thư trả lời của nàng, ít nhiều sẽ cảm động a? Nếu là mấy ngày trước nghe Vưu Nguyệt nói như vậy, nàng nhất định vạn phần đồng ý, nhưng hôm nay nghe lại cảm thấy mười phần chói tai. Nàng tương lai sẽ gả cho Trương Già. Vưu Nguyệt lấy tư cách gì mà châm chọc Trương Già chứ? Đôi mày Diêu Tích khẽ chau, nhìn Vưu Nguyệt một chút, giọng nói lãnh đạm: “Trương Già không có gì không tốt cả.”
“...” Vưu Nguyệt lập tức nghẹn lời. Có ngu đi nữa nhìn thái độ Diêu Tích cũng biết mình nói sai rồi, đành phải ngượng ngùng cười lấy lòng, nói: “Đúng, đúng.” Nhưng mà lúc im lặng, nhìn thần sắc Diêu Tích trong lòng lại phức tạp một lời khó nói hết. Lúc Diêu Tích quay đi, nàng thậm chí nhịn không được cười mỉa mai: Từng thấy người lật lọng, cũng đã thấy kẻ nói ra quay đầu liền không nhận, nhưng loại trở mặt đến triệt để thế này thì mới thấy lần đầu. Không biết mặt nàng ta có đau không nữa? Trước kia không biết là ai hạ thấp Trương Già coi hắn không đáng một đồng, giờ lại trở mặt quát nạt mình! Đáy mắt Vưu Nguyệt xẹt qua một tia khinh thường.
Khương Tuyết Ninh thờ ơ lạnh nhạt, nhận thấy tia khinh thường này chỉ bình tĩnh nghĩ, thì ra đám người này nhìn vậy chứ đâu đoàn kết một lòng, bên trong cũng không ít mâu thuẫn. Nàng nên vì phát hiện này mà cười ra tiếng. Nhưng nhìn Diêu Tích mang thần thái xấu hổ e lệ cùng mọi người nói chuyện, khóe môi Khương Tuyết Ninh như đeo một khối chì, cong lên không nổi nữa. Bỗng nhiên nàng lại có chút hận Trương Già, cũng hận bản thân. Kiếp trước làm sao lại bị ma quỷ ám, muốn lừa gạt Trương Già rằng mình sẽ làm người tốt? Cả buổi tối này, Khương Tuyết Ninh ngồi ở Lưu Thủy các từ đầu đến cuối, nhưng người khác đọc cái gì, hỏi cái gì, đáp cái gì, một chữ nàng cũng không nghe.
Sáng sớm ngày hôm sau, tâm tình nàng u ám. Nhưng hôm nay phải đi học ở Phụng Thần điện. Năm môn học, bốn vị tiên sinh, hôm qua học « Kinh Thi » cùng đàn, sáng nay học « Thập bát thiếp » của môn “Thư” cùng《 Lễ Ký 》của môn “Lễ”, “Văn” của Tạ Nguy cùng toán học sẽ dạy vào sáng mai.
Cả đám thư đồng vẫn tới sớm một khắc như cũ. Theo lệ, Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y sẽ hơi trễ hơn một chút, nhưng cũng trước khi bắt đầu giờ học. Nhưng không ngờ, Hàn Lâm viện thị đọc học sĩ Vương Cửu từ cửa điện đi vào, vẫn chưa thấy Thẩm Chỉ Y đâu.
“Trưởng công chúa điện hạ sao còn chưa tới?”
“Thư pháp hôm nay là buổi đầu tiên, không đến là không ổn đâu...”
“Không có cung nhân thông truyền gì sao?” Tất cả mọi người thấp giọng bàn luận.
Thị độc học sĩ Vương Cửu cũng đã hơn bốn mươi tuổi, để một chòm râu đen thô ráp, mũ cao đai rộng (峨冠博带), ngược lại có mấy phần phiêu dật nho nhã, thấy đã sắp đến giờ học, nhìn lướt qua vị trí chính giữa hàng thứ nhất vẫn trống không, liền hỏi một câu: “Trưởng công chúa điện hạ không tới sao, có chuyện gì sao?” Đám người đều lắc đầu. Vương Cửu liền nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Trưởng công chúa điện hạ được thánh thượng cùng thái hậu sủng ái, sớm như vậy dậy không nổi cũng bình thường, không muốn đến cũng bình thường. Không đến thì thôi.” Đám người im lặng, nhận thấy vị Vương tiên sinh này không vui, nhất thời đều không dám nói chuyện.
Khương Tuyết Ninh ngồi ở trong góc, nghe vậy lại đứng lên, khom người cúi đầu chào Vương Cửu, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Lần này nhập học là trưởng công chúa điện hạ cầu xin thánh thượng, có thể được chư vị tiên sinh đích thân tới dạy, điện hạ rất vui mừng. Hôm qua người vẫn đến sớm cùng học sinh, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ các tiên sinh định ra, cũng không phải người không thể chịu khổ. Chắc hẳn hôm nay đến trễ, là vì nguyên nhân nào đó, mong tiên sinh rộng lượng, tạm thời đừng trách tội vội.”
Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y được sủng ái cùng tính tình kiêu căng, không phải chuyện mới mẻ trong cung. Đừng nói Vương Cửu, đến chư vị thư đồng ở đây cũng nghĩ Thẩm Chỉ Y đi học sẽ tùy ý như vậy. Dù sao nàng là trưởng công chúa cao quý, muốn tới thì tới muốn đi thì đi không ai nói gì được. Bởi vậy khi nhóm thư đồng nghe Vương Cửu nói, đều không cảm thấy có gì không đúng.
Nhưng Khương Tuyết Ninh nói lời này… Từ ngữ tuy uyển chuyển, thái độ cũng khiêm tốn, nhìn như chỉ giải thích giúp Thẩm Chỉ Y, nhưng đối với Vương Cửu, ý tứ có chút vi diệu. Những người trước nay thích nghiên cứu văn chương thường từ một câu cũng có thể suy ra mười loại ý tứ. Cho dù nàng tựa hồ không có ý chống đối, nhưng người nghe trong lòng lại không vui. Vương Cửu lập tức nhìn xuống Khương Tuyết Ninh, nhớ tới hôm qua tại Hàn Lâm viện nghe Triệu Ngạn Xương dạy các nàng thơ văn đã nói, trong mấy thư đồng, có một người ngồi trong góc rất không biết nghe lời, là nhị cô nương nhà Hộ bộ thị lang Khương Bá Du – Khương Tuyết Ninh, nha đầu thích gây sự. Hắn vốn không mấy để ý. Nhưng không ngờ đầu buổi học hắn vừa nói một câu, nha đầu này đã nhảy vào họng hắn. Vương Cửu nói: “Ta chỉ thuận miệng nói một câu, ý ngươi là ta nói oan cho trưởng công chúa?”
Khương Tuyết Ninh kiếp trước không thường xuyên lên lớp, nhưng biết rõ Lạc Dương trưởng công chúa dù được trong cung nuông chiều lớn lên, lại chưa từng trốn học lần nào cả, nàng học rất nghiêm túc. Vương Cửu này rõ ràng có thành kiến với Thẩm Chỉ Y, cho nên Khương Tuyết Ninh mới đứng lên giải thích, lời lẽ mười phần uyển chuyển, cũng đã chú ý ngữ khí, nhưng vẫn bị tiên sinh phản ứng mạnh như vậy, liền có chút cau mày, giải thích: “Học sinh không ý này.”
Vương Cửu mặt lạnh nói: “Không có ý này?” Hắn nhịn không được muốn giáo huấn tiểu nữ tử này một phen, đúng lúc lấy nàng ra lập uy trước đám thư đồng vô pháp vô thiên này.
Không ngờ, hắn vừa dứt lời, bên ngoài liền có tiểu thái giám vội vã chạy tới. “Từ Ninh cung thái hậu nương nương có chuyện, đặc biệt phân phó nô đến nói với tiên sinh.” Tiểu thái giám đứng ngoài cửa điện cúi người hành lễ, trên trán còn rịn mồ hôi, “Vài ngày trước trong cung xảy ra chút chuyện, thái hậu nương nương cùng hoàng hậu nương nương thanh tra nội vụ phủ tập trung chủ vị tất cả các cung đến, trưởng công chúa điện hạ lúc này cũng đang ở bên kia, cùng thánh thượng nói chuyện, hôm nay vốn nên đến lớp, nhưng vì chuyện gấp này nên không đi được, đặc biệt lệnh nô đến xin lỗi tiên sinh, mong tiên sinh rộng lòng tha thứ.”
“A...” Vương Cửu nghe xong thái hậu, hoàng hậu thậm chí là thánh thượng, sắc mặt liền thay đổi. Làm gì còn kiêu căng như lúc nãy? Hắn chắp tay, nói: “Thánh thượng, thái hậu cùng hoàng hậu nương nương ở đó, trưởng công chúa điện hạ nếu đã có việc nhất thời không đi học được, thiếu một bài giảng cũng không sao, hạ quan ngày khác bổ sung cho trưởng công chúa điện hạ là được, xin công công chuyển lời tới thánh thượng, xin thánh thượng yên tâm.”
Thái giám kia đáp một tiếng, rồi hành lễ vội vàng chạy đi, phảng phất như có chút bất an sợ kinh hồn táng đảm.
Khương Tuyết Ninh vừa nghe thấy mấy chữ “Thanh tra nội vụ phủ”, trong lòng bỗng giật mình, nhớ tới vụ án ngọc như ý, lại nhớ tới thần sắc thái giám kia, liền biết mấy ngày nay trong cung sợ là không thể thiếu gió tanh mưa máu. Chuyện Dũng Nghị hầu phủ...
Vương Cửu lại không chú ý nhiều như vậy. Vừa định răn dạy Khương Tuyết Ninh liền bị Từ Ninh cung đến nói, hắn liền có chút không xuống đài được, càng như thế càng có chút buồn bực xấu hổ. Sau khi thái giám kia đi, Vương Cửu thấy Khương Tuyết Ninh còn đứng trong góc, cũng không thèm tỏ ra hòa nhã, nói: “Trên đời làm gì có học đường nào không có quy củ như vậy, tiên sinh nói học sinh lại bác bỏ? Dù hoàng tử triều đại nào, cũng phải hành lễ sư đồ với tiên sinh của mình, không thể qua loa. Khương đại nhân dù là đồng liêu của Vương mỗ, nhưng nói trước, nếu trong lớp học ngươi còn dám mở miệng chống đối, ta cũng sẽ không nể mặt mũi lệnh tôn đâu, ngươi ngồi xuống đi.”
Khương Tuyết Ninh khép mắt, che lại ánh mắt sắc như đao. Nàng chỉ nhẫn nhịn, nói: “Đa tạ tiên sinh.” Nói xong liền quy củ ngồi xuống.
Có vết xe đổ của nàng, tất cả mọi người đã nhìn ra tướng mạo Vương Cửu mặc dù nho nhã, nhưng tính tình không mấy dễ chịu, nên khi học đều rất cung kính, ngoan ngoãn. Hắn dạy thư pháp, cho nên đầu giờ học muốn thử nhìn thư pháp đám người ra sao, lúc nhìn người khác thấy không tệ, chỉ là đi đến trước mặt Khương Tuyết Ninh liền nhíu mi, chỉ nói: “Nữ nhi viết chữ phải tú mỹ phiêu dật, hoặc đoan trang uyển tĩnh, về sau đổi lại thể Trâm hoa tiểu khải là tốt nhất, nếu không được thì Triệu Mạnh Phủ, Vương Hi Chi, Liễu Công Quyền hay Nhan Chân Khanh cũng được. Thảo thư ngông cuồng cứng rắn, như nước chảy suối trào, thích hợp với nam tử hơn, nữ nhi học Thảo thư khó tránh lộ vẻ làm càn không chịu bị trói buộc, không phục quản giáo. Về sau ngươi không được học Thảo thư nữa, tập viết theo Khải thư đi.”
*Khải thư (楷書 hay 楷书 bính âm: kǎishū), còn gọi là chân thư (真書), chính khải (正楷), khải thể (楷體) và chính thư (正書), là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất.
Triệu Mạnh Phủ, Vương Hi Chi, Liễu Công Quyền hay Nhan Chân Khanh là những nhà thư pháp nổi tiếng của Trung Hoa cổ, đoạn trên nhắc tới cách viết của những người này theo lối Khải thư.
Thảo thư (tiếng Trung: 草書; bính âm: cǎoshū) hay chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả. Mức độ đơn giản hóa của chữ thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán có những chữ Hán mà theo lối khải thư thì viết nhiều nét nhưng theo lối thảo thư thì chỉ cần một nét. Vì vậy thảo thư thường được dùng trong các trường hợp như tốc ký, thực hành nghệ thuật thư pháp, viết thư hay viết nháp một bản thảo. Tuy nhiên, thảo thư rất khó đọc, những người chỉ quen dùng khải thư (kiểu viết thông thường) có thể không đọc được các văn bản viết bằng thảo thư.
Khương Tuyết Ninh học Thảo thư là nhờ Thẩm Giới dạy kiếp trước. Lúc ấy hai người mới cưới, nam nhân a, ai mà không thích đẹp? Nàng lại giỏi nói ngọt, cho nên vừa lên làm Lâm Truy vương phi liền làm bộ yêu thích thư pháp, buộc mình luyện Khải thư rất lâu, nhưng học đủ kiểu Khải thư rất lâu vẫn cảm thấy mình bị gò bó ràng buộc, viết thế nào cũng không đẹp. Cho đến một ngày, Thẩm Giới bỗng nhiên nói với nàng, tại sao không thử Thảo thư? Từ đây mọi thứ liền tiến triển thuận lợi. Hoặc nước chảy mây trôi, hoặc điên cuồng phóng khoáng, theo nét bút tâm tư như được giải phóng, mặc dù chữ vẫn không mấy đẹp đẽ, nhưng lại có chút linh tính (có khí chất, sống động).
Thẩm Giới lúc đầu còn thật vui vẻ. Nhưng có một ngày sau khi nhìn thấy nàng viết “Phiêu phiêu hà sở tự, thiên địa nhất sa âu” (phiêu diêu tự tại, giữa đất trời làm một cánh hải âu – trích thơ của Đỗ Phủ), liền trầm mặc rất lâu, sau đó lại nhìn nàng. Ánh mắt đó khiến nàng có chút hoảng hốt, cũng không biết mình viết sai chỗ nào, liền hỏi hắn: Nàng lại viết không đúng sao? Thẩm Giới vẫn nhìn nàng, nói: Không có, rất tốt. Khương Tuyết Ninh lúc ấy ngây thơ, mặc dù nghe hắn nói rất tốt, nhưng thấy hắn không vui, nên không học cái này nữa. Dần dần, việc này rơi vào quên lãng.
Sau này, có một lần nàng thấy tranh chữ phía dưới tiến cống lên dùng Thảo thư, nàng lại nhớ về khi đó. Chỉ là Thẩm Giới đã lên ngôi hoàng đế, nàng cũng không dám đi hỏi nữa.
Chỉ có một hôm, mười phần tình cờ nàng nhắc lại chuyện này với Tiêu Định Phi, tên này chuyện gì cũng dám nói cứ thế cười to, nhìn nàng nói: “Nương nương của ta a, có câu ‘Thấy chữ như thấy người’. Cho dù viết không đẹp, hoặc trong lúc người không hay biết, từ chữ của người cũng có thể nhìn ra được mấy phần tâm sự thật lòng...”