“Đàm ca, khách hàng phòng số 26 mời anh qua.”
Đàm Thanh Tuyền gật gật đầu, nhân viên phục vụ cúi người đứng sang một bên. Y thế nhưng vẫn ngồi cạnh quầy bar, chậm rãi tao nhã hút thuốc.
Chớp mắt đã đến Ly Dạ được hơn một tháng, Bùi Tiêu đương nhiên không thể để cho y ra sân khấu mà chỉ dừng lại ở việc tiếp khách, uống rượu tâm sự.
Nói là tâm sự nhưng lấy tính cách lạnh lùng của Đàm Thanh Tuyền, cả đêm không nói câu nào là chuyện thường xảy ra, về phần uống rượu, thì còn phải xem tâm tình của y. Y căn bản không quan tâm đến khách hàng là ai, thậm chí không thèm liếc người ta một cái, chỉ thản nhiên ngồi hút thuốc, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu đỏ.
Cho dù như thế, khách hàng vẫn đổ xô theo y. Chỉ bằng vẻ ngoài thanh khiết xinh đẹp, khí chất thanh cao thoát tục, Đàm Thanh Tuyền chỉ cần ngồi yên tĩnh một chỗ đã khiến cho người ta vừa mắt đẹp lòng.
Y càng lạnh lùng xa cách, càng thong dong nhàn nhã, người ta càng muốn dùng mọi biện pháp lấy lòng y. Hoa tươi, chi phiếu, quà tặng như dây chuyền vàng liên tục được đưa tới, Đàm Thanh Tuyền chỉ mỉm cười, vẫy vẫy tay, toàn bộ đều rơi vào hầu bao của ông chủ Bùi.
Đàm Thanh Tuyền dập tắt điếu thuốc trong tay, khẽ vỗ tay một cái, gọi thêm một chén rượu. Nhân viên phục vụ vội vàng nói: “Đàm ca, đi một chuyến đi, khách ở phòng số 26 đã gọi ba lần rồi.”
Đàm Thanh Tuyền suy nghĩ một chút, chậm rãi đặt chén rượu xuống, nói: “Ừ.” sau đó đứng lên đi về phía bao sương.
Nhân viện phục vụ liền vội vàng bước đến mở cửa cho y. Trong phòng rất ồn ào, có vẻ không ít người, nam có nữ có. Vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy một giọng nói thô tục truyền tới: “Con mẹ nó, sao còn chưa tới? Tác phong đáng chết gì đây.” Một người khác tiếp lời: “Không phải là đang bị người ta đè ra ghế salon làm đi.” Một tràng cười dâm tà vang lên.
Giọng nói của hai người kia, Đàm Thanh Tuyền rất quen thuộc. Y hơi ngẩn người ra, lập tức cong lên một bên khóe miệng, lộ ra nụ cười giễu cợt, chậm rãi thong thả đi vào.
Y vừa tiến vào, người trong phòng toàn bộ đều sửng sốt, nhất là hai người ngồi ở chính giữa, giống như không thể tin vào mắt mình. Một lúc sau đột nhiên phá lên cười to: “Ha ha, tao còn tưởng là trùng tên trùng họ, thì ra thật sự là mày.”
Đàm Thanh Tuyền cười nhạt một tiếng: “Tống ca, Chu ca, đã lâu không gặp.”
Tống Chí Cường cùng Chu Bằng đều là thủ hạ của Hưng Thuận Đường, đã từng là kẻ thù không đội trời chung của Đàm Thanh Tuyền. Năm đó hai bang phái giành giật địa bàn, tranh giành sinh ý, không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần, chết bao nhiêu người. Chân phải của Tống Chi Cường bị Đàm Thanh Tuyền đánh gãy, về sau tuy rằng đã chữa trị nhưng mỗi khi trời mưa gió đều đau nhức không chịu nổi.
Hôm nay, trông thấy người đàn ông oai phong lẫm liệt năm đó ở trong này làm Ngưu lang, hơn nữa còn đến bao sương của mình, khoái ý trong lòng thật sự không nói lên lời. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt vũ nhục tàn ác.
Tống Chí Cường cao giọng quát: “Tắt nhạc cho tao!” Xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Tiểu thư bồi rượu cùng MB không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mơ hồ cảm thấy bầu không khí quỷ dị, núp ở sau ghế sô pha, không dám lên tiếng.
Chu Bằng chỉ thẳng Đàm Thanh Tuyền, nói với mấy tên thủ hạ: “Các người không biết đây là ai đâu, trước kia nổi danh lừng lẫy lắm đấy.” Tống Chí Cường cắt ngang hắn, nói: “Không biết thì cũng phải nghe nói qua chứ, đường đường Nhị đương gia của Long Hoa bang, một người trong “Song sát”, Đàm Thanh Tuyền, nói tên ra dọa chết các người.”
Mấy tên đàn em không hẹn mà cùng hít vào một hơi, ánh mắt cũng đồng loạt phóng về phía người đàn ông ở chính giữa. “Đàm Thanh Tuyền”, ba chữ kia thật sự quá vang, cho dù ba năm sau vẫn làm cho người ta hứng thú. Hưng Thuận đường nghiến răng thống hận, Long Hoa bang nói năng thận trọng, sau đó lại đột nhiên biến mất, người đàn ông này quả thực giống như truyền thuyết vậy.
Tống Chí Cường cố ý dừng lại, để cho mọi người từ từ đánh giá Đàm Thanh Tuyền, sau đó nói to: “Hiện tại Nhị đương gia làm ngưu lang cho chúng ta đã đến, chúng ta không thể bạc đãi y, mọi người vỗ tay hưởng ứng nào!” Nói xong nâng tay lên vỗ vỗ mấy cái. Những người khác cũng hùa theo vỗ tay, thậm chí có người còn hào hứng huýt sáo.
Một tên trong đó tà ác nói: “Nhị đương gia làm ngưu lang, tư vị khẳng định là không giống!”
“Con mẹ nó mày còn gieo vần.” (*)
(*) – nguyên văn là “Nhị đương gia đương ngưu lang, tư vị khẳng định bất nhất dạng!”.
“Cái này là em học ở trung học a.”
“Không giống chỗ nào? Cái ấy dài hơn người khác sao?”
“Là hoa cúc (*) lớn hơn người khác a!”
(*) – thật ra mấy từ này QT dịch rất là thô, nên mình để như thế này, có mất đi cảm xúc thì mọi người cứ bỏ qua nhé.
“Mày làm MB, đã được dạy dỗ chưa?”
“Hắn làm MB thế này cũng quá già đi.”
“Càng già càng có mùi vị, kỹ thuật miệng càng tốt, còn biết rên rỉ.”
“Này, kêu hai tiếng nghe xem, hahaha.”
Đàm Thanh Tuyền yên lặng đứng ở đó, ánh mắt buông xuống nhìn mặt đất. Vô luận những người kia nói cái gì, trên mặt y vẫn là vẻ lạnh lùng, hờ hững. Tựa như kẻ bọn họ nhục mạ là một người hoàn toàn xa lạ, không phải là mình.
Tống Chí Cường cùng Chu Bằng không thấy được sự xấu hổ và giận dữ như dự đoán của người kia, trong lòng trào lên thứ cảm giác tàn nhẫn hung ác. Tống Chí Cường chớp chớp mắt, nghĩ ra một chủ ý, mở cửa gọi nhân viên phục vụ mang đến mấy chai rượu. Hắn ra hiệu cho cô gái bưng khay đứng cạnh Đàm Thanh Tuyền cầm mấy cái ly đặt lên bàn. Vodka, XO, Whiskey, rượu trắng, rượu đỏ được rót đầy vào các ly, cười nói: “Chúng ta chơi một trò chơi đi, Đàm ca lúc làm Nhị đương gia thì tận chức tận trách, bây giờ làm ngưu lang chắc chắn cũng sẽ không tồi, phụng bồi đến cùng nha.”
Đàm Thanh Tuyền thản nhiên nhìn lướt qua mấy ly rượu, nhàn nhạt nói: “Tùy tiện.”
Tất cả người trong phòng đều mở to mắt, muốn xem Tống Chí Cường muốn chơi trò thú vị gì. Tống Chí Cường ha ha cười nói: “Chúng tôi đến đây đều muốn chơi tận hứng, Đàm ca cũng phải tận hứng nha. Vậy đi, mọi người oẳn tù tì, ai thua thì mời Đàm ca uống rượu. Nếu tôi thua, mời Đàm ca uống Vodka, Chu Bằng, anh thì sao?”
Chu Bằng nhìn thẳng Đàm Thanh Tuyền, con ngươi nhỏ hiện lên một tia lục quang sắc bén: “Tôi mời y uống rượu trắng.”
“Tôi đây mời Đàm ca uống XO.”
“Tôi mời Whiskey.”
Đám thủ hạ xung quanh hùa theo cười nói ồn ào: “Mau tới oẳn tù tì!”
Tống Chí Cường chậm rãi nói từng chữ: “Đừng vội, chúng ta cứ từ từ chơi, còn nhiều thời gian mà.”
Thấy tình huống trong phòng không ổn, nhân viên phục vụ đã sớm chạy đi báo cho Bùi Tiêu. Bùi Tiêu mở carmera ra quan sát một lúc, nhíu mày: “Người của Hưng Thuận đường càng ngày càng không hiểu chuyện, dám đến chỗ này gây sự.” Đàn em hỏi: “Nếu không, bảo Đàm ca đi ra?”
Bùi Tiêu lắc đầu, con ngươi đảo một vòng, lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Gọi điện thoại báo cho Chu Hồng, tôi muốn hắn thiếu nợ tôi một cái nhân tình.”
“Con mẹ nó, lại là tao thua.” Tống Chí Cường ngoài miệng thì kêu thua nhưng trên mặt lại không biểu hiện một chút thất vọng nào, ngược lại còn có chút hả hê nhìn về phía Đàm Thanh Tuyền. Đàm Thanh Tuyền cầm lấy ly rượu Vodka kia, ngửa đầu uống cạn. Một tên đàn em bên cạnh cầm chai rượu tiếp tục rót đầy ly.
“Ha ha, tửu lượng của Nhị đương gia quả nhiên là cao a. Người nào lên tiếp đây, nhanh lên!”
Lại có hai người bước lên chơi tiếp, bọn họ cố ý chơi thật chậm, muốn nhìn thấy bộ dạng say khướt của Đàm Thanh Tuyền. Chờ y giống như con chó bò trên mặt đất, đến lúc đó còn không phải mặc người muốn làm gì thì làm sao? Nào biết được đã qua gần một giờ, Đàm Thanh Tuyền vẫn không hề có một chút dấu hiệu say sỉn nào. Vẫn một ly tiếp một ly mà uống, ai thua thì uống loại rượu của người đó, một ly cũng không thiếu. Trên mặt vẫn mang nét cười thản nhiên, thậm chí còn hứng thú xem đám người kia chơi oẳn tù tì, tựa như y đang nhàn nhã ngồi phẩm rượu xem bọn họ diễn kịch.
Chẳng mấy chốc các loại rượu đều đã vơi đi nửa chai, ánh mắt Đàm Thanh Tuyền vẫn tỏa sáng, con ngươi màu đen sâu thẳm, giống như viên ngọc quý trong suốt chìm sâu dưới đáy hồ nước, khuôn mặt bị men rượu nhuốm một màu hồng nhàn nhạt.
Tống Chí Cường cảm thấy dưới bụng dấy lên một trận lửa nóng, hét lớn một tiếng: “Dừng lại!”
Tất cả mọi người lập tức dừng lại.
Tống Chí Cường hít vào một hơi thật sâu, nói với Đàm Thanh Tuyền: “Mày lại đây!” Hai mắt hắn đỏ lên, thanh âm trầm đục, lộ ra ham muốn không thể kiềm chế.
Đàm Thanh Tuyền đặt chén rượu xuống, chậm rãi đi thẳng đến trước mặt Tống Chí Cường.
“Quỳ xuống!” Hô hấp của Tống Chí Cường đột nhiên trở lên dồn dập, trong phòng rất yên tĩnh, tất cả đều dõi theo bọn họ, dường như hiểu được sắp phát sinh chuyện gì. Trong không khí tràn ngập một loại mùi vị tình dục dâm loạn.
Đàm Thanh Tuyền cong lên khóe miệng, trên môi vẫn là nụ cười đùa cợt tự giễu, sau đó thật sự quỳ xuống.
Tống Chí Cường tách hai chân ra: “Liếm cho tao!”
Trong phòng vang lên một vài tiếng hít khí lạnh, tình cảnh này trước kia không phải là chưa từng chứng kiến, nhưng người trước mặt này hoàn toàn bất đồng. Bất kể là danh tiếng của Đàm Thanh Tuyền trước kia hay là phong thái tươi mát trước mắt này, đều khiến bọn họ bạo phát dục vọng bạo ngược đen tối.
Trong mắt mỗi người đều toát ra thú tính không thể che giấu, hơi thở nóng rực phun ra, từng chút từng chút tụ lại thành một cơn cuồng phong, bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách, cắn nuốt, hủy diệt hoàn toàn người kia.
Đàm Thanh Tuyền dường như không để ý đến bầu không khí xung quanh đang dần thay đổi, y quỳ thẳng người, hai chân tách ra, chậm rãi cúi nửa thân trên xuống, eo lưng mềm dẻo kéo lên một đường cong hoàn mỹ. Y cúi đầu xuống, chậm rãi tiến đến đũng quần Tống Chí Cường, có thể nhìn thấy rõ ràng vật đang nhô lên phía dưới.