Trở lại tòa kiến trúc tập hợp thì trời đã trưa.
Bọn Vân Phong cũng đã trở về sau một chuyến tham quan di tích đổ nát.
“Sao rồi, có thêm được tý kiến thức hay tìm được thứ gì không?”.
Diệp Thiên cười hỏi.
“Ngoài mấy cục đá ra không còn gì khác”.
Trương Hổ cực kỳ thất vọng nói.
“Có một số mật đạo nhưng đều bị người bới móc hết cả rồi”.
Vân Phong lắc đầu.
“Ta tìm được một vài quyển huyền kỹ nhưng đã rách nát, cũ kỹ đến mức không thể nhìn ra thứ gì”.
Dương Phượng Vũ vừa cho tiểu miêu ăn vừa trả lời.
Bạch Linh, Kim Sơn đều không để ý đến chuyện này, dù sao Liễu Mộc đã nói từ trước.
“Vậy thì nghỉ ngơi một chút chúng ta liền lên đường”.
Liễu Mộc cười nói, hắn đã đoán trước được vẻ mặt thất vọng của đám trẻ này.
Trúc Ly không nói gì xem như tán thành.
“Không vội, ở đây thêm vài ngày nữa đi”.
Diệp Thiên lắc đầu nói.
Nghe hắn nói như thế đám người đều quay đầu khó hiểu nhìn hắn.
“Chỗ này rất thích hợp để bắt đầu rèn luyện cho các ngươi, hơn nữa ta có vài thứ cần thử nghiệm nên phải ở lại thêm vài ngày, Bạch Linh cô nương không không phiền chứ?”.
Diệp Thiên nhìn qua Bạch Linh hỏi ý kiến.
“Không hề gì, ta cũng muốn xem ngươi dạy họ những gì”.
Bạch Linh cười nói.
“Nếu muốn ngươi cũng có thể đến tham gia”.
Diệp Thiên cười không hề gì.
“Vậy được rồi, chúng ta ở lại thêm vài ngày, dù sao thời gian còn rất nhiều cứ thông thả là được”.
Liễu Mộc không phản đối cười nói.
Hắn cũng muốn biết Diệp Thiên làm thế nào để dạy 3 người Vân Phong.
3 người Vân Phong thì lập tức nghiêm túc lên, bọn hắn đã muốn bắt đầu từ sớm nhưng Diệp Thiên luôn nói để bọn hắn thong thả một chút.
Mặc dù được ra ngoài lịch luyện rất vui nhưng bọn hắn không quên mục đích chuyến đi lần này nên khi làm việc bọn hắn rất nghiêm túc.
Bọn hắn biết Diệp Hàn là Diệp Thiên và cũng biết chiến lực của hắn khủng bố bực nào, bọn hắn cũng muốn mạnh được như thế, có thể nói không biết tự bao giờ mục tiêu của bọn hắn lại là Diệp Thiên, không cầu vượt qua chỉ cầu theo kịp.
“Thấy các ngươi nghiêm túc như vậy ta cũng không làm mất thời gian”.
Diệp Thiên nhìn biểu hiện của bọn hắn xong liền cười nói.
“Sát khí là thứ mà khi ngươi giết người hay huyền thú sẽ thu được và nhiều hay ít tùy thuộc vào giá trị sống của kẻ bị các ngươi giết, giá trị sống gồm rất nhiều thứ như tu vi, hình thể to nhỏ,…, sát khí rất mơ hồ khó nhận thấy nhưng nếu nhiều đến mức độ nhất định thì sẽ cảm nhận được, các ngươi hẳn là đều cảm nhận được nhỉ?”.
Diệp Thiên hỏi.
“Ừm…”.
Không chỉ 3 người Vân Phong mà cả những người khác đều gật đầu.
“Vấn đề nằm ở đây, khi thu được sát khí thì đồng thời các ngươi cũng thu được các ý chí tiêu cực của kẻ mà các ngươi giết dù muốn hay không, những ý chí này sẽ tích tụ dần đến một mức độ nhất định nó có thể trở thành xiềng xích khiến các ngươi tu luyện chậm chạp, không thể đột phá bình cảnh, nặng hơn là khiến các ngươi hiếu sát, điên cuồng,… tình huống như thế đều rất thường gặp, và hơn nữa là nó sẽ thành tâm ma của các ngươi, các ngươi nên hiểu tâm ma kinh khủng thế nào nhỉ?”.
Diệp Thiên tiếp tục.
Tất cả đều tỏ ra ngạc nhiên, bọn họ không hề biết về chuyện này nhưng bây giờ nghe Diệp Thiên nói mới thấy có lý.
“Chỉ cần tinh thần các ngươi vững chắc thì không sao nhưng những xiềng xích đó nó vẫn ở đó và ảnh hưởng lên các ngươi, ảnh hưởng nhiều nhất là tinh thần, tâm cảnh của các ngươi nên hiện tại ta cần các ngươi tinh lọc toàn bộ sát khí của mình, sau khi hoàn thành việc này chúng ta sẽ chính thức bắt đầu rèn luyện, được chứ?”.
Diệp Thiên cười hỏi.