Hôm nay, tranh thủ lúc hai giờ chiều quán vắng khách, Tần An và Kỳ Dịch Dã ngồi vào bàn châu đầu thảo luận nghiên cứu thực đơn và giá cả. Mấy phút sau, một vị khách không thể tưởng tượng được bất ngờ bước vào quán.
Ngón tay thon dài với lớp sơn móng tay màu đỏ quen thuộc nhẹ nhàng đẩy cửa kính, đôi chân được bao bọc trong tất tơ tằm màu nude, bàn chân mang giày gót nhọn, nhanh chóng bước vào trong, bắp chân mảnh khảnh bị làn váy nửa che nửa lộ phác họa độ cong hút mắt. Nhìn lên trên là chiếc váy phủ kín hoa văn màu đỏ, tùy ý thể hiện vẻ đẹp của cô nàng.
“Lý Yên?” Tần An ngồi đối mặt với cửa, vừa nhấc mắt lên liền thấy cô.
Người phụ nữ xách theo túi xách trên tay chậm rãi tiến tới, cô cong cong đôi mắt, môi đỏ khẽ mở, cười trêu, “Ơ kìa anh biết em là ai hả ~”
“Sao biết dợ, Kỳ Dịch Dã nhắc đến em với anh hở?”
Tần An: “…”
“Đừng trêu cậu ấy, em giả ngơ cũng vừa phải thôi.” Kỳ Dịch Dã cười cười, kéo một cái ghế đẩu từ bên cạnh qua, để cô ngồi xuống, “Trong xưởng không bận à? Sao sếp Lý lại rảnh rỗi tới đây thế này?”
Lý Yên liếc nhìn hoàn cảnh trong quán, nhíu mày ngồi xuống, “Em nghe ba em nói anh từ chức, đi mở một tiệm cơm, lại nghe thêm từ miệng Đại Thành nữa, nên em tới nhìn thử xem sao.”
“Nhìn thoải mái, nếu lọt được vô mắt em thì sau này sếp Lý đặt cơm cho nhà xưởng, nhớ nghĩ tới tiệm nhỏ của anh nhiều hơn.” Kỳ Dịch Dã vừa rót nước cho cô vừa nói.
“Được được, đơn đặt hàng của em tới liền giờ á.” Lý Yên bắt chéo hai chân, tâm trạng thả lỏng vô cùng, cô mở túi xách, rút một tấm thiệp đỏ từ trong ra, nói, “Thiệt ra hôm nay em tới đưa cái này.”
“Thiệp mời đó, em sắp kết hôn rồi! Đến lúc đó hai người nhớ phải tới uống rượu mừng nghen!” Cô đặt thiếp mời lên bàn, cười cười với hai người.
Nụ cười đó Tần An rất quen thuộc, trước kia anh từng thấy nó trên mặt hai vợ chồng tiệm hoa trong chợ nhỏ, là nụ cười hạnh phúc không thể che giấu, tràn đầy sức hút.
Tần An và Kỳ Dịch Dã cũng cười theo, rối rít nói câu “chúc mừng.”
Trên thiệp cưới có hương hoa lài nhàn nhạt, ngoài bìa là hình hai bé con nho nhỏ mặc hỉ phục, đầu tựa vào đầu, sau lưng chúng là trái tim đỏ rất lớn và chữ “hỉ” vô cùng dễ thấy.
Tần An uống một hớp, chống cằm lẳng lặng nghe Lý Yên kể về đối tượng của mình.
Người kia là nhân viên tổng công ty phái tới đây hồi năm ngoái, không phải người thành phố này, nhưng trọng tâm công việc trong tương lai sẽ là ở phía bên đây. Anh ta quen Lý Yên không lâu, nhưng hai người hết sức hợp gu, trò chuyện một lúc thì nhanh chóng trở thành bạn bè, quen nhau cũng là thuận theo tự nhiên.
Mấy thứ tình yêu này rất gay cấn hồi hộp, có lúc tới chậm, có lúc lại giống như cưỡi tên lửa. Như Lý Yên đợi gần ba mươi năm mà không gặp phải tên đàn ông nào có thể kết hôn, tự dưng bất ngờ gặp phải một người mới quen ba, bốn tháng đã khiến cho cô muốn sống chung trọn đời.
“Ảnh cao tới một mét tám lận, là một người có ăn có học, rất tài năng.” Lý Yên liếc mắt nhìn Kỳ Dịch Dã, tặc lưỡi một tiếng, “Ai dô, giờ nhìn lại mới thấy anh cũng có vậy thôi à.”
Kỳ Dịch Dã phụ họa, “Đúng rồi chứ gì nữa.”
“Em nói gì nghe khó ưa vậy, Kỳ Dịch Dã ảnh cao tới gần một mét chín, vừa dịu dàng đảm đang lại cẩn thận tỉ mỉ, trong mắt anh ảnh là tốt nhất!” Tần An ngồi thẳng lưng.
“Đúng đúng đúng, đối tượng của anh nói mới đúng!” Kỳ Dịch Dã gật đầu khẳng định.
“…”
Tần An bấy giờ mới ý thức được mình vừa kích động lên nói cái gì, mặt nóng lên, lỗ tai cũng trở nên đỏ bừng.
Lý Yên bật cười tủm tỉm, vỗ nhẹ lên bàn, “Đừng có mà khoe khoang tình cảm trước mặt em nha, đợi tới lễ cưới coi chừng em cho mấy người ăn cơm chó…”
Ngoài cửa truyền tới tiếng động, ba người quay đầu lại nhìn, hóa ra là Vương Thiến Thiến. Cô nàng ưỡn cái bụng lớn muốn mở cửa đi vào, Kỳ Dịch Dã cách cửa gần nhất, lập tức đứng dậy giúp cô mở cửa, rồi cầm ghế qua để cô ngồi xuống.
Bụng Vương Thiến Thiến đã rất lớn, bước đi tương đối chậm, hơn nữa cô mặc đồ khá dày, lúc này trên trán đã toát một lớp mồ hôi mỏng.
Tần An khẽ nhíu mày, dìu cô ngồi xuống, rót chén nước ấm đưa cho cô, hỏi, “Em tới bằng cách nào?”
“Ngồi xe buýt ấy ạ, sáng nay em hẹn bác sĩ làm kiểm tra, tự dưng nhớ mấy anh khai trương lâu rồi mà em còn chưa tới ủng hộ, nên kiểm tra xong thì tiện thể qua đây ngó một cái.” Vương Thiến Thiến nhấp một ngụm, bây giờ trên mặt cô đã có tí thịt, sắc mặt hồng hào, khí sắc tốt hơn trước rất nhiều. Truyện Mỹ Thực
“Chừng hai tháng nữa là sinh rồi mà em còn dám tự bắt buýt đi xa thế này để gặp bác sĩ hả, lỡ có chuyện gì thì…”
Tần An còn chưa nói hết lời, mặt bàn đột nhiên bị người ta đập một phát, li trà chấn động phát ra tiếng vang không nhỏ, trực tiếp đánh gãy lời anh.
Chỉ thấy Lý Yên khoanh hai tay, đoan chính ngồi trên cái ghế đẩu, lông mày vặn vẹo dữ tợn, tức giận nói, “Một người phụ nữ sắp lâm bồn như cô đi kiểm thai mà thằng đàn ông nhà cô không đi cùng cô hả? Đúng là cái thứ vô liêm sỉ!”
Tần An: “…”
Kỳ Dịch Dã: “…”
Vị đại tiểu thư Lý Yên này trước giờ quen thói nghĩ gì nói đó, thẳng như ruột ngựa, nhanh mồm nhanh miệng, Kỳ Dịch Dã cùng Tần An cũng không kịp ngăn cản cô nàng.
“Ơ cái chị này chị nói gì vậy, chị có biết cái gì đâu mà dám nói chồng tôi như thế hả?” Vương Thiến Thiến bình thường thoạt nhìn hiền lành tốt tính, nghe vậy cũng tức cuống lên, đỡ eo ngồi thẳng lưng nói, “Chị là ai?”
“Quan tâm tôi là ai làm quái gì, tôi thấy chuyện bất bình thì lên tiếng thôi, đúng là không ưa nổi mà!”
“Chồng tôi mới không phải người như chị nói…”
Mắt thấy hai người sắp tức tới nổ phổi, Tần An và Kỳ Dịch Dã vội vàng nói chen vào khuyên hai người dừng lại.
Miệng Vương Thiến Thiến không nhanh nhạy cũng không hùng hổ dọa người bằng Lý Yên, cô cuống tới nỗi mặt đỏ rần lên.
Thấy ánh mắt ra hiệu của Tần An, Lý Yên nhanh chóng nhớ ra ngồi trước mặt mình là một người phụ nữ đang mang thai, “Được được, tôi không nói nữa không nói nữa, cô cẩn thận đừng để động thai khí.”
“Chị chị…” Vương Thiến Thiến cũng suy nghĩ vì đứa bé trong bụng, cô nuốt ngụm nước ấm, xoa dịu cảm xúc kích động, nuốt hết lời định nói ngược vào trong.
Tần An mất một lúc lâu mới giải thích được cho Lý Yên hiểu, Lý Yên cũng là người sáng suốt, cô nàng xấu hổ liếc nhìn Vương Thiến Thiến mấy lần, rồi áy náy nói, “Em gái, xin lỗi nha, em nhìn chị nè, chị không biết giữ mồm giữ miệng gì hết, xúc phạm tới em rồi.”
“Vậy… tôi, tôi tha thứ cho chị.” Tính tình Vương Thiến Thiến tương đối mềm, không biết cáu giận với người khác, cô thấy người ta xin lỗi mình thì lại ngượng ngùng.
“Đi kiểm tra bác sĩ nói sao em?” Tần An rót thêm trà cho hai cô gái, nhìn Vương Thiến Thiến hỏi.
“Em bé rất khỏe mạnh, bác sĩ dặn em bình thường phải chú ý ăn uống và nghỉ ngơi, tình huống tổng thể khá tốt.” Vương Thiến Thiến vuốt bụng, cười mãn nguyện.
“Thế thì được rồi.”
Mấy người ngồi nói chuyện chừng nửa tiếng, Vương Thiến Thiến nhìn đồng hồ, nói cô phải đi về.
“Để anh đưa em về, em đừng có đi xe buýt nữa.” Tần An đứng lên.
“Không cần đâu anh, cũng không phải xa lắm, đi xe buýt có hai mươi phút thôi mà!”
Lý Yên cũng đứng lên, lắc lắc chìa khóa xe trong tay mà nói, “Chị lái xe tới, để chị đưa em về nhà.”
Vương Thiến Thiến nhìn cô vài lần, dù sao hai người không quen không biết, người tên Lý Yên này tướng mạo quyến rũ, đối với phái nữ rất có tính công kích, Vương Thiến Thiến vô thức lắc đầu từ chối, “Không, không cần đâu chị…”
“Con nhỏ này sao khách sáo dữ vậy, chị kêu đưa em về thì sẽ đưa em về tới nhà, ngoan ngoãn đi theo chị!” Lý Yên chân mang giày cao gót cao hơn Vương Thiến Thiến hẳn một cái đầu, chủ động vươn tay đỡ cô chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa lúc ngoài cửa có hai vị khách dừng xe lại, Lý Yên quay đầu khoát tay với Kỳ Dịch Dã và Tần An, “Đừng có đi ra tiễn làm gì, khách tới rồi kìa, lo mà đón khách đi, em đảm bảo đưa em gái này về tới nhà an toàn, thế nhá!”
Nói tạm biệt rồi, Kỳ Dịch Dã đứng sau lưng Tần An, vỗ vỗ vai anh nói, “Đừng lo lắng, Lý Yên lái xe vững lắm, anh thấy không chừng hai cổ còn thành bạn tốt ấy chứ.”
“Sao anh biết cổ lái vững?” Tần An cười cười, làm bộ như chợt nhớ ra, “À ha, em nhớ ra rồi, dù gì anh cũng từng ngồi xe cổ mấy lần mà.”
“…” Kỳ Dịch Dã cảm giác như hắn vừa tự lấy đá đập chân mình, hắn cau mũi một cái, nhíu mày nói, “Sao anh ngửi thấy mùi gì chua dữ.”
Khách hàng đẩy cửa đi vào, Tần An chào hỏi một tiếng, thời điểm xoay người đi lấy thực đơn thì lặng lẽ trừng mắt với Kỳ Dịch Dã.
Bộ dáng thẹn quá hóa giận tính ra cũng hiếm thấy.
Kỳ Dịch Dã cúi đầu nở nụ cười.
Hết chương 21