Trần Cảnh Hòa như chú cún size bự, dùng sức cọ vào người Châu Y. Đầu vùi trên vai Châu Y, đặt tay mình lên tay Châu Y, thi thoảng rên thành tiếng.
“… Chị đừng nắm chặt như vậy, em hơi đau…”
“… Ưm, thoải mái quá…”
“… Em rất thích chị như vậy…”
Châu Y sống không còn gì luyến tiếc nhìn trần nhà, cô đã chuẩn bị đủ tâm lý, nhưng khi đối mặt với tiểu Trần Cảnh Hòa, nội tâm vẫn vô vàn phức tạp.
Cũng không phải chê xấu, chỉ là rất mới lạ. Tuy rằng đã thấy qua các kích thước khác nhau, nhưng chưa từng thật sự chạm vào, trải nghiệm này hoàn toàn vượt quá phạm vi hiểu biết của cô.
“Trần Cảnh Hòa em ổn hơn chưa?” Giọng Châu Y khô khốc.
Cô thật sự rất mâu thuẫn, sao mình lại mơ màng hồ đồ đồng ý giúp Trần Cảnh Hòa giải quyết vậy?
Trần Cảnh Hòa một tay nắm tay cô, tay kia ôm người vào trong ngực, từ miệng tràn ra tiếng thở dốc đứt quãng.
“… Chị ơi em cũng không biết… Chị có muốn hôn em không… Nói không chừng hôn xong rất nhanh em sẽ ổn thôi…”
Cả người Trần Cảnh Hòa đều nóng bỏng, nhiệt độ đến cả Châu Y cũng cảm nhận được. Một Châu Y luôn luôn tuỳ ý, giờ lại ở trong căn phòng không chút ánh sáng, đỏ mặt.
“Chị xin em đừng nói nữa.” Châu Y cố gắng dùng giọng nói che giấu sự hoảng loạn của mình.
Trần Cảnh Hòa không trêu cô nữa, cúi đầu nhẹ nhàng cười ra tiếng, nhưng động tác trên tay vẫn không hề chậm lại.
Tay Châu Y cầm tiểu Trần Cảnh Hòa, động tác của cô trúc trắc, lúc nặng lúc nhẹ, còn làm đau Trần Cảnh Hòa. Nhưng Trần Cảnh Hòa không biết vì sao lại thích sự đau đớn sảng khoái Châu Y mang lại cho cậu.
Người mà mình thích, giờ phút này đang ngồi trong lòng mình, mà mình lại mang bộ mặt thành khẩn thẳng thắn nhất lộ ra cho cô xem.
Trần Cảnh Hòa cảm thấy cuộc sống sau khi kết hôn của bọn họ nhất định sẽ rất hài hoà. Dù sao trước mặt Châu Y, cậu rất nghe lời.
gậy th*t cứng rắn kêu gào không hài lòng với động tác của Châu Y, cô vuốt ve một lúc lâu cũng không thấy thứ này mềm xuống. Châu Y thật sự không biết nên làm gì bây giờ, đối diện với Trần Cảnh Hòa, cẩn thận mở miệng: “Không thì, em đi bệnh viện khám chút đi. Chị nghe nói thời gian kéo dài quá lâu không tốt cho cơ thể?”
Trần Cảnh Hòa bị lời nói của cô chọc cười đến ngã trái ngã phải, ngã luôn vào trên người cô. Châu Y vốn ngồi không vững lắm, bị Trần Cảnh Hòa đụng phải, lập tức ngã xuống giường. Mà Trần Cảnh Hòa giống như biết trước, cũng ngã xuống giường theo cô.
Chẳng qua lúc này, Trần Cảnh Hòa ở trên người Châu Y.
Chỉ có đèn ngủ đầu giường đang bật, tầng ánh sáng mỏng manh chiếu vào đôi mắt Trần Cảnh Hòa.
Nhưng Châu Y cảm thấy, đó là ánh mắt chỉ thợ săn mới có.
Cô đẩy Trần Cảnh Hòa một cái, không đẩy được, sức lực trong cơ thể thiếu niên vượt ngoài dự đoán của cô.
Trần Cảnh Hòa vẫn cười nhìn cô. Mắt cậu là mắt hai mí, nếp gấp mí mắt nhàn nhạt, tạo nên hình dáng trầm luân mê người. Giờ phút này trong mắt Châu Y, cực kỳ khiêu gợi.
Cả người Trần Cảnh Hòa trần trụi, hai chân nửa quỳ ở hai bên hông Châu Y, kẹp chặt, không cho cô động đậy, nửa người trên cúi trước mặt cô, giọng điệu có phần khiến người ta không thể từ chối: “Chị ơi, em thích chị, chị còn chưa nhìn ra sao?”
Cậu rất muốn Châu Y, muốn đến phát điên lên.
gậy th*t cứng đến phát đau, trái tim tràn đầy tình cảm đến không giả vờ nổi.
Vốn dĩ cậu còn muốn tuần tự từng bước một, nhưng bây giờ lại phát hiện mình hoàn toàn không làm được. Cậu còn gần một năm nữa mới tốt nghiệp, nhưng Châu Y hiện tại đã vào đại học. Trong một năm này, không ai biết được sẽ xảy ra biến cố gì.
“Chị, tuy rằng hiện tại em không có cái gì, nhưng em sẽ cố gắng.” Trần Cảnh Hòa lợi dụng lúc cô đang khiếp sợ vì được tỏ tình, tay lần theo vạt áo chui vào trong, chậm rãi di chuyển lên trên. “Chị, trinh tiết là của hồi môn tốt nhất của người đàn ông, em đưa nó cho chị có được không?”
“… Em để chị ngẫm một lát, lượng tin tức này quá lớn, chị chưa tiếp nhận kịp.”
Tay Trần Cảnh Hòa vẫn tiếp tục đi vào bên trong, động tác không nặng không nhẹ. Châu Y sợ nhột, nhịn không được xoay tới xoay lui, quần áo ma sát nhẹ với gậy th*t của cậu, Trần Cảnh Hòa thoải mái rên rỉ, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Cũng không phải chưa từng có ai thổ lộ với chị, sao đến lượt em lại phải ngẫm một chút. Em đã cho chị thứ quý giá nhất của em rồi, chị còn muốn cự tuyệt em sao?”
“Chị à, đàn ông không yêu bản thân như cải trắng thối. Nhưng em vì chị, ngay cả cải trắng thối em cũng nguyện ý làm.”
Tay Trần Cảnh Hòa đã dò được cài áo lót sau lưng Châu Y, cậu chậm rãi mân mê trên đó.
Dù sao thì, chuyện một tay cởi cài áo lót, cậu không biết làm.
- --
Cầu một đợt sao cùng sưu tầm, Chúc Nhất Nhất và em trai sớm ngày ăn được thịt.
Trần Cảnh Hòa: Vậy ít nhất bà cũng phải cho tôi trưởng thành đi chứ!!!!