Ánh mắt chạm vào ngón tay trắng nõn của cô, đầu ngón tay phảng phất như tuyết mát lạnh nhẹ nhàng kéo tay áo, trái tim anh bỗng nhiên cảm thấy vui sướng, cong môi đáp: "Ừ, không nói."
Nhìn hai người họ lần lượt thân mật với nhau, Mai Lan cười ranh mãnh, bỗng nghe thấy bà Trương ngồi đối diện lật mạt chược, vui vẻ nói: "Cùng một màu (thuật ngữ mạt chược)!"
Mai Lan thu hồi tầm mắt, thấy bà Trương bận rộn lấy tiền, tiếc nuối nói: "Ôi chao, chị thừa dịp tôi không để ý bắt được một mánh lớn rồi!"
Bà Trương cười vui vẻ: "Lúc này mà không lẹ tay kiếm tiền thua lúc trước về, thì hôm nay tôi lỗ nặng."
Tiếng xào mạt chược lách cách lại tiếp tục vang lên, Phó Thanh Như vừa định chép tiếp kinh, đột nhiên cảm thấy bên tai có một hơi thở nóng hổi, cô còn chưa kịp né tránh, thì đã nghe thấy Tạ Kính Diêu thấp giọng nói: "Ngày mai anh không có việc, sẽ đi chung với mọi người."
Cô ngạc nhiên, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, thấy A Dư quy củ đứng cách ba thước, vẻ mặt bình thường.
Tay nắm chặt bút ngừng lại, cô miễn cưỡng cười yếu ớt, nói: "Không cần đâu, dạo này anh cũng mệt rồi, hay anh cứ ở nhà nghỉ cho khỏe đi."
- ---- -----
Hôm sau, sương trắng phủ đầy đất, thời tiết càng thêm đìu hiu.
Miếu tọa lạc ngay giữa sườn núi, sương mù vờn quanh núi non trùng điệp, dọc đường cây cao cổ thủ có ở khắp nơi. Dân cư lác đác không được mấy người, vậy nên khá yên tĩnh. Xe lăn bánh trên đường nhựa quanh co chạy lên.
Có lẽ do sương mù dày đặc, cả đường Phó Thanh Như liên tục thở dốc, dùng khăn lụa che miệng ho khan mấy lần, Nguyệt Hương lo lắng không thôi, đút thuốc trị ho cho cô uống mới thấy giảm bớt.
Luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, bà hai vê phật châu không khỏi lên tiếng hỏi: "Tuổi còn trẻ, mà sức khỏe này của con yếu quá, sao không điều trị cho sớm?"
Phó Thanh Như vội vàng trả lời: "Từ nhỏ con đã có tật xấu này, bác sĩ khám cũng bảo không có vấn đề gì lớn, bình thường điều dưỡng tốt là được."
Vốn muốn mượn cơ hội này cầu phúc cho mẹ, nào ngờ lại xuất hiện tình hình thế này, bà hai thấy cô không khỏe, để cô dừng lại, tạm nghỉ trong đình.
Cuối thu, khí trời âm u, cô mặc sườn xám hoa dây màu xanh nhạt, khoác bên ngoài chiếc áo choàng dài màu xanh. Dù biết rõ Tạ Kính Diêu sẽ không làm như mình mong muốn, nhưng vẫn bị từng cơn gió rét tàn phá thổi vào tâm tình.
Thời điểm ở riêng với A Dư đã ít, nhưng cứ thế này, chỉ sợ hôm nay cũng không công mà về.
Đứng trong đình, nơi yên tĩnh cách xa đường phố ồn ào náo nhiệt, phong cảnh như tranh thu hết vào mắt, khắp núi rừng nơi nơi đều là không khí mát mẻ.
"Mợ chủ, hay mợ vào xe đi, nơi này gió lớn." Âm thanh của A Dư ở sau lưng vang lên.
Như cách rất xa, lại như cách rất gần, Phó Thanh Như động đậy môi, nhưng dường như ngàn vạn lời nói kẹt nơi cổ họng, cũng không biết nói từ đâu.
Anh giơ tay lên, nhét một chiếc bình vào tay cô: "Đây là nước sơn trà, hiệu quả giảm ho rất tốt."
Chung quanh bỗng chốc yên tĩnh vô cùng.
Ngón tay thon dài kia đụng vào ngón tay Phó Thanh Như, cảm xúc quen thuộc thoáng chốc kéo lại thần kinh của cô. Sớm tối năm xưa tràn vào lòng, đầu ngón tay không tự chủ bóp chặt.
Nước sơn trà... Nào có chuyện trùng hợp như vậy? Nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này, và tại sao anh lại vào Tạ gia?
Lúc Tạ Kính Diêu quay lại tìm cô, trông thấy hai người tình cảm nhìn nhau, cô muốn nói lại thôi, sau đó cười cười lộ lúm đồng tiền.
Không biết lần yên tĩnh này kéo dài bao lâu, thứ ăn ý không cái nào nói rõ này giống như chỉ cần đột nhiên dời mắt, sẽ lập tức tuôn ra.
Tạ Kính Diêu ơi híp mắt, sắc như bảo kiếm dần không phân biệt rõ chân dung của cô.
Phó Thanh Như nghiêng đầu nhìn, mặt mũi từ từ đông cứng: "Cậu ba, tôi..."
Tạ Kính Diêu ở yên không nhúc nhích.
Cô kiên cường đè tâm trạng rối loạn xuống, bình tĩnh đối mặt, cuối cùng cất bước đi về phía anh trước.
"Sao anh xuống đây nhanh vậy? Mẹ đâu?"
Tạ Kính Diêu không trả lời, chỉ chậm rãi cong khóe miệng, tặng một bó hoa dâm bụt trắng tươi tốt cho cô.
Phó Thanh Như kinh ngạc, yên lặng không nói. Mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng khắp nói, môi khẽ nâng, cầm bó hoa kia lên ngắm nghía vui vẻ, trông thấy mà yêu thương.
"Anh cố ý hái hả?"
"Nếu không thì sao? Em không lên núi được, tôi cứ hái một ít xuống đây."
Cô nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, một lúc sau cuối đầu lẩm bẩm: "Hoa này nở đẹp, anh không chút luyến tiếc hái xuống, lãng phí quá đi, để nó tự do nở rồi trong núi thì tốt biết bao."
Tạ Kính Diêu nói: "Tấm lòng tôi tặng em lại bị em nói như vậy, trở thành tôi sai. Không cảm ơn cũng được đi, đã vậy còn trách tôi hái chúng, cũng chỉ có thể chờ lúc về nhà, cắm nó trong bình hoa cẩn thận nuôi dưỡng thôi."
Anh nhìn cô, mi mắt rũ thấp, theo gió núi run run, gọi tên cô, âm thanh rất nhẹ nhàng: "Sau này không được gọi tôi là cậu ba nữa."
"Vậy thì gọi là gì?"
Đường núi quanh co, chỉ có lá cây vang tiếng xào xạc, cô cầm đóa hoa dâm bụt nở rộ kia, trái tim bỗng nhiên đập rộn ràng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Chỉ có gió núi thổi vào mặt, một đợt tiếp một đợt, lạnh băng.
Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm cô, nói từng chữ từng chữ: "Kính Diêu."
Phó Thanh như khẽ cắn môi dưới.
Tạ Kính Diêu một tay nâng cằm cô lên, trong mắt là nụ cười dịu dàng.
Anh cười: "Chờ hôm nào sức khỏe em khá hơn một chút, tôi rảnh rỗi thì dẫn em lên trên kia, cảnh đẹp hơn nhiều."
Phó Thanh Như gật đầu, đoán không ra lúc này anh rốt cuộc nghĩ thế nào.
Nghỉ ở nơi phong cảnh này, mỗi người mang tâm sự riêng cười nói đến trưa. Người dâng hương từ từ nhiều lên, xách nhang đèn dọc theo thềm đá đi lên núi.
Người đến người đi, có một ông cụ tóc hoa râm dừng lại, bày bàn rút thẻ xem bói ở ven đường, nhưng không có khách tới xem, vẫn nhìn chằm chằm Phó Thanh Như rất lâu.
Cô không cách nào hỏi: "Cụ à, cụ có chuyện gì không?"
Ông lão suy nghĩ một chút, giọng than thở nói: "Cô gái, đáng tiếc cô xinh đẹp như vậy, xinh đẹp như hoa..."
Cô đi tới sạp nói: "Cháu rút một quẻ nhé."
Nguyệt Hương lẩm bẩm: "Tiểu thư, chị xem ông ấy thần thần bí bí, nhất định là một tên giang hồ bịm bợp, đừng mắc lừa."
Phó Thanh Như nói: "Coi như giải buồn đi, giết thời gian."
Ông lão kia tìm ống thẻ tới, cô cầm trong tay cũng khá nặng, không khỏi mỉm cười nói: "Nặng thật đấy."
Ông lão cười nói: "Đừng xem thường, thứ đựng bên trong đều là số mệnh của chúng sanh, chuyện cả đời người, sao có thể không nặng được!"
Lời nói huyễn hoặc này không khỏi khiến cô thận trọng hơn, nắm ống thẻ lắc lắc, rút ra một quẻ xâm, ghi là "Đáng để thương yêu gió bay bay", chưa đưa cho ông lão, cô thấy thẻ thơ viết:
Cánh bèo kiếp lênh đênh, năm hoa đào số mệnh.
Sớm biết tương tư sầu, sao không về quê cũ.