Buổi tối không uống rượu, Kiểm Diệc không thể uống, Hà Mục Dương uống một mình cũng thấy không thú vị, dứt khoát uống thanh đạm.
Khi trở về, Hà Mục Dương một người một xe hướng đi về hướng kia, còn nhóm người Kiểm Diệc đi về một hướng khác, Nghê Tử và Kiểm Diệc trên xe cũng chưa mở miệng, có một số điều khó nói khi có Kiểm Từ ở đây.
Khi lên xe, Kiểm Từ vô cùng cơ linh* mà lựa chọn ghế phụ đằng trước, phía sau để lại cho bọn họ hai vị trí phía sau.
*Thông minh, nhanh nhẹn, khéo léo.
Nghê Tử ở trên xe dựa vào cửa sổ xe mơ màng sắp ngủ, vốn dĩ đã buồn ngủ rồi, lúc này còn ăn no, càng buồn ngủ hơn, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, thân xe nhẹ nhàng lay động.
Nửa đêm, trong xe, bên cạnh có làm người khiến mình an tâm.
Quả thực đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà...
Nghê Tử cũng không để ý nhiều như vậy, kiên trì không được, vừa nhắm mắt liền ngủ luôn.
Kiểm Diệc dựa sát vào người cô, nắm cánh tay của cô, nhẹ nhàng kéo cô qua, khi cô dựa vào trong lòng ngực anh, còn đặc biệt tự giác mà điều chỉnh vị trí thoải mái, Kiểm Diệc cũng phối hợp theo cô để điều chỉnh tư thế của mình.
Có lẽ là quá mệt nhọc, ca đêm hôm trước không kịp trở về, có cơ hội là có thể ngủ thiếp đi, cho nên suốt đường đi Nghê Tử cũng chưa tỉnh lại, thậm chí còn ngủ đến rất làm càn.
Tới nơi, Kiểm Diệc vỗ vỗ mặt cô, Nghê Tử vừa mở mắt liền nhìn thấy cửa kính xe, bên ngoài đen nghìn nghịt, liền cảm thấy có gì đó không ổn, cô đang nửa nằm, tròng mắt vừa chuyển liền thấy vẻ mặt cười như không cười của anh.
Nghê Tử vội vội vàng vàng, tùy tiện tìm chỗ chống lên đứng dậy, sau khi ngồi dậy thì phát hiện nơi lòng bàn tay chạm vào, là bắp đùi của anh...
Cô rút tay về như bị sét đánh, dùng ánh mắt đầy tà khí trừng mắt nhìn anh một cái.
Kiểm Diệc lấy thái độ thanh giả tự thanh [1] thanh cao tư thái nhìn lại cô.
[1] Thanh giả tự thanh: là những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình. Thì họ vẫn là những người trong sạch.
"... "
Cho đến khi anh tài xế thúc giục nói: "Hai người đừng lề mề nữa, xuống xe rồi lại thâm tình nhìn nhau, tôi còn có khách."
Kiểm Từ đang ôm túi đồ của mình, cũng rất bất lực.
... Phương thức cãi nhau thật ấu trĩ.
Sau khi lên lầu, Kiểm Từ đi theo Nghê Tử vào phòng, Kiểm Diệc xoay người trở về phòng của mình.
"Em tắm rửa trước đi" Nghê Tử buông mái tóc đã buộc một ngày xuống, tùy tiện ấn ấn da đầu "Tối nay em có gội đầu không? Chị lấy máy sấy cho em."
"Chị ơi, chị tắm rửa trước đi, ngày mai không phải còn đi làm mà?" Kiểm Từ ấy đồ ngủ đặt qua một bên "Em trễ chút cũng không có sao."
Nghê Tử mỉm cười, cắm ấm điện, dặn dò mấy câu, cầm quần áo đi tắm, sau đó chưa tới mười phút cô đã đi ra, người đang vội ngủ, không có gì tâm trạng tận hưởng niềm vui khi tắm.
Kiểm Từ ôm đồ ngủ đi vào phòng tắm, Nghê Tử pha một ly sữa, dành riêng cho Kiểm Từ, khi chuẩn bị đi ngủ, trong phòng tắm hét lên: "Chị ơi ——"
Tiếng gào pha chút bi thương...
Nghê Tử cho tưởng xảy ra chuyện gì quan trọng, vội vội vàng vàng chạy tới "Có chuyện gì vậy?"
Kiểm Từ đã cởi sạch quần áo, trốn sau cánh cửa, lộ ra một cái đầu "Túi đồ mới mua kia của em ở chỗ anh trai, em quên lấy về rồi..."
"Trong đó có gì?" Nghê Tử nhớ tới túi đồ kia, cô tưởng là đồ ăn vặt.
Kiểm Từ: "Có khoai tây chiên, bánh quy, que cay..."
Nghê Tử: "... "
Kiểm Từ nói: "Ngoài ra còn có khăn tắm bàn chải đánh răng linh tinh, khăn tắm em cần phải dùng khi tắm."
Nghê Tử "Ồ" một tiếng "Chỗ chị có khăn tắm mới, để chị đi lấy cho em."
"Không không không" Kiểm Từ bái ván cửa, có chút xấu hổ lại phụng phịu, cười có chút thẹn thùng, nói: "... Chiếc khăn đó có hoa văn thanh long."
"... "
Nghê Tử không còn cách nào khác đành phải xỏ giày, gõ cửa phòng Kiểm Diệc đối diện.
Cửa mở rất nhanh, Kiểm Diệc mới vừa tắm xong, tóc còn ướt, anh vừa xoa tóc vừa mở cửa, trong lòng đoán được đại khái là cô.
Anh vén mái tóc ướt che nửa mắt lên, hờ khép hai mắt, Nghê Tử không dám nhìn thêm, nhưng khi cúi đầu xuống đôi mắt liền thấy trong tay anh đang cầm túi đồ của Kiểm Từ, cô cúi người cầm lấy không rên một tiếng, anh giơ tay qua một bên, né tránh.
Nghê Tử đứng thẳng người, nói: "Đưa đồ cho tôi."
Kiểm Diệc nghiêng nghiêng dựa về phía cửa, đến gần cô hơn một chút "Không thể nói chuyện một lúc được sao?"
Cô vừa đi qua, cầm đồ đã muốn đi, còn không bằng đừng ở đây để anh nhìn cô.
"Túi đồ, nhanh lên" Nghê Tử đành phải nói: "Tiểu Từ đang đợi, tôi còn phải đi ngủ."
Lời này nói, như thể anh đang vô cớ gây rối vậy...
Kiểm Diệc đưa đồ cho cô, cô lấy đồ xoay người đi mở cửa.
"Nghê Tử? Chưa ngủ à?"
Đường Sở từ cuối hành lang trước mặt đi tới, bộ dáng giống như vừa mới trở về, tnhìn thấy cô liền tăng tốc chạy tới, nhìn thấy Kiểm Diệc đang đứng trước cửa nhà mình, liền cười với anh: "Kiểm tiên sinh, trễ như vậy rồi mà vẫn chưa ngủ sao?"
Kiểm Diệc khẽ gật đầu, im lặng, hơn nữa đứng không nhúc nhích.
Đường Sở chính cảm thấy kỳ quái, thấy Nghê Tử chuẩn bị vào nhà, liền nhanh chóng ngăn cô lại "Em đợi chút, anh có mua ăn khuya cho em." Hắn đưa túi đồ ăn khuya trong tay cho cô.
"Em chuẩn bị đi ngủ." Nghê Tử còn cảm thấy kỳ quái, tại sao nửa đêm đột nhiên lại mua đồ ăn khuya cho cô? Trước đó cũng không nói một tiếng với cô.
"Chuẩn bị ngủ cũng có thể ăn, ăn xong có thể đi ngủ." Đường Sở phát hiện vị Kiểm tiên sinh đối diện kia tư nhiên còn chưa vào nhà, giống như đối với đồ ăn khuya này cảm thấy rất hứng thú, hắn đối Nghê Tử nói: "Em đi vào trước đi, anh có chuyện muốn nói với em."
Nghê Tử cảm thấy hắn có chút không khó hiểu "Vậy anh nói."
Đường Sở quay đầu lại nhìn Kiểm Diệc một cái, cười với anh, quay đầu tới nói: "Chúng ta vào nhà nói."
Kiểm Diệc: "... "
"Không được" Nghê Tử vội vàng đóng cửa lại "Bên trong có con gái ở tắm."
"Cô ấy không thể tắm ở phòng khách đúng không?" Đường Sở cảm thấy buồn cười "Vậy chúng ta qua đó nói đi."
Tầng này có một ban công lộ thiên, Đường Sở kéo Nghê Tử qua đó, sau đó thò đầu ra ngoài liếc mắt nhìn hành lang, lóe trở về nói: "Kiểm tiên sinh kia vẫn đứng ở cửa không chịu đi vào!!"
Nghê Tử có điểm cạn lời: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Lúc này, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng Kiểm Từ đang khỏa thân ngồi xổm trong phòng tắm run bần bật...
"Anh nói cho em biết, anh cảm thấy Kiểm tiên sinh này vô cùng kỳ quái, người bình thường thấy người khác có chuyện muốn nói, không phải sẽ tự giác lảng tránh sao? Anh ta tư nhiên một chút nhãn lực thấy đều không có." Đường Sở cố nén kích động, nhỏ giọng nói: "Da mặt quá dày!!"
"Cái này liên quan gì đến da mặt?" Nghê Tử không chút nghĩ ngợi liền phản bác "Người như anh ta, mới lười phản ứng đến loại này chuyện nhàm chán này."
Đường Sở không để ý đến lời nói của cô, tự nhủ: "Anh cảm thấy rất kỳ quái, đặc biệt là cách anh ta nhìn em, có gì đó không ổn! Em phải cẩn thận anh ta, nếu gặp nguy hiểm trước tiên gọi điện thoại cho anh!!"
Sau khi Nghê Tử bình tĩnh lại, cũng không phản bác gì, chỉ nói: "Chuyện anh muốn nói là cái này?"
"Không phải, anh còn có chuyện khác" Đường Sở đột nhiên nhìn cô cười cười "Thứ bảy tuần sau sinh nhật anh, em có rảnh không?"
"... Sinh nhật anh, em sẽ tặng quà cho anh." Nghê Tử cảm thấy bản thân từ chối tương đối uyển chuyển.
"Ồ..." Đường Sở có chút mất mát "Không sao, anh chỉ sợ em quên nên nhắc nhở em một tiếng, em nhớ phải tặng quà cho anh."
"Được." Nghê Tử nghiêm túc gật gật đầu.
Đường Sở xoay người bước ra khỏi ban công, đồ ăn khuya cũng quên phải đưa cho cô, cầm đồ mở cửa vào nhà.
Nghê Tử sửng sốt một chút, xách đồ trở về, cửa không khóa, cô mới vừa vặn mở ra, cánh cửa phía sau lại mở ra, ánh đèn chiếu ra, theo sau là một bóng người cao lớn chắn một phần.
Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị người phía sau người túm lại, trực tiếp kéo thẳng vào phòng.
Lúc này, trong đầu cô lại một lần nữa xẹt qua cảnh tượng Kiểm Từ ttrần truồng ngồi xổm trong phòng tắm run bần bật...
Kiểm Diệc đóng cửa lại, áp cô vào tấm cửa, dùng hai tay nắm lấy cánh tay cô, nghe thấy tiếng đồ vật rơi ra từ tay cô.
Nghê Tử bị dọa sợ không nhẹ, cứng ngắc dựa vào cửa, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.
"Anh ta nói chuyện gì với em?" Kiểm Diệc cúi mặt, vẻ mặt thâm trầm.
Nghê Tử cảm giác hai tay của anh quá dùng sức, nắm lấy cánh tay của cô hơi đau, vì thế giãy giụa một chút, chọc đến anh nắm chặt hơn.
"Em tức giận khó bình một thời gina anh có thể chờ, bao lâu anh cũng chờ, lại thêm chín năm, mười năm hoặc là hai mươi năm, nhưng em không thể cho những người khác cơ hội." Nói đến cuối, anh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.
Nghê Tử nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, chờ lúc hiểu ra, đối với những lời nói này của anh cảm thấy hoa cả mắt không thể tưởng tượng được, lời này có vẻ anh đã chấp mê bất ngộ, cũng làm khó người khác.
"Kiểm Diệc, hình như anh hiểu lầm rồi" Cô cố gắng giữ bình tĩnh "Tôi không nhất thiết phải cho anh cơ hội, hơn nữa, nếu tôi cho người khác cơ hội, anh không có quyền can thiệp vào."
Sắc mặt Kiểm Diệc có chút âm trầm, nhất là sợi tóc gãy trên trán kéo xuống che đi lông mày, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên mặt cô qua khe hở giữa những sợi tóc gãy.
"Anh hết bệnh rồi, nhưng không chừng một ngày nào đó bị kích thích sẽ tái phát lại, em còn muốn nhìn anh giống như kẻ điên làm loạn khắp nơi không? Em nguyện ý nhìn anh như vậy sao? Em bỏ được sao?" Cảm xúc Kiểm Diệc có chút kích động, từng bước một ép hỏi cô.
Anh trước kia bởi vì căn bệnh này mà mẹ nó đáng chết rời bỏ cô, hiện tại lại lấy nó ra bắt cóc cô, có chút châm chọc.
Nghê Tử cảm thấy cổ họng mình như bị buộc chặt, đột nhiên không biết phải nói gì, đôi mắt có chút nhức mỏi, mũi cũng vậy, trong lòng đang đau quặn thắt, cô ủy khuất chín năm, kết quả vẫn bị anh áp chế?
Thừa lúc cô phân thần, Kiểm Diệc đã nâng cằm cô lên hôn cô, xoang mũi ngửi được mùi sữa tắm từ cổ cô bay tới, cánh tay ôm lấy cô vào lồng ngực.
Anh hết bệnh rồi, sẽ không rời xa em nữa.
Anh vốn dĩ muốn nói như vậy.
Nụ hôn của Kiểm Diệc dừng ở giữa môi cô, nhẹ nhàng lại mềm mại, phảng phất mang theo lời xin lỗi dày đặc.
Vẫn giống như trước kia, đầu lưỡi chạm vào môi cô liền không thể dừng lại được, giống ngọn lửa ở trong cơ thể bùng cháy khắp nơi, thiêu đốt đối phương, từ chậm rãi cọ xát đến mất khống chế dây dưa, muốn đem trái tim đang nóng rực truyền lại cho cô.
Đầu lưỡi của anh ở trong miệng cô, giống ánh nến lập loè, khó có thể dập tắt, nhưng thiêu đốt một lúc lâu lại trở nên có chút năng người, cả đầu lưỡi cô cũng cảm thấy nóng như lửa đốt.
Nghê Tử cảm giác hô hấp khó khăn, môi tê rần đau đớn, quay đầu sang một bên tránh né anh, anh lại không thuận theo không buông tha mà lại đi theo, quay qua bên kia trốn, anh vẫn có thể theo kịp như cũ, bắt lấy cằm của cô tiếp tục.
Anh đắm chìm trong dục vọng của mình đôi với cô, không biết thoả mãn, lòng tham không đáy.
Nghê Tử cố hết sức đẩy anh ra nhưng cũng không thể lay chuyển được anh, trong lòng tức giận đến mức có thể ngất đi.
Dường như cảm nhận được sự tức giận yếu ớt của cô, Kiểm Diệc suy xét một lúc mà dừng lại, chậm rãi buông môi cô ra, rũ ánh mắt nhìn đôi môi đỏ hồng đến mức sung huyết của cô, đỏ đến nỗi sắp chảy máu ra.
Miệng anh phai nhạt ngần ấy năm, khó tránh khỏi mất đúng mực.
Kiểm Diệc giúp cô lau khóe miệng, trong lòng tự giác cảm thấy chính mình quá đáng, nói: "Trước khi đi ngủ nhớ thoa một chút son dưỡng môi."
Nghê Tử cảm thấy miệng mình nóng rát lại đau, có chút thẹn quá thành giận, hất tay anh ra, cúi người nhặt đồ trên mặt đất rồi mở cửa đi ra ngoài.
Kiểm Diệc nhìn cô vào phòng, sau đó đóng cửa lại, anh giơ tay xoa xoa khóe miệng, cảm giác tê dại kia vẫn còn lưu tại trong miệng.
Kiểm Từ trên người quấn một chiếc khăn tắm lớn ngồi ở trên nắp bồn cầu, nhìn vách tường ngơ ngẩn sững sờ.
Mười lăm phút...
Cô nàng bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất, bĩu môi muốn khóc, nước mắt không kìm được, nước mũi đã mau đột phá rụt rè điểm mấu chốt muốn lao tới.