Sau này đừng như vậy, không thể như vậy.
Không thể như vậy...
...
Cậu cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cực kỳ hoảng loạn, chiếc bình hoa đặt trên bàn ăn vừa rồi đã vỡ tan tành, những mảnh vỡ văng tứ tung dưới chân cậu, nước trong bình không ngừng chảy về phía cậu, ướt cả quần, quần ướt nhưng cậu cảm giác tay chân lạnh tê tái như đang ngâm trong nước lạnh, chết lặng...
Bên tai tràn ngập tiếng hét dữ dội, cùng với tiếng hét cuồng loạn, tầng tầng lớp lớp phẫn nộ cùng với kinh hãi sắc nhọn chồng lên nhau, như muốn đâm thủng trái tim cậu.
Trước mắt có một bóng đen...
Hai người.
Người đàn ông rống giận, khuôn mặt dữ tợn, ngón trỏ duỗi cứng chỉ vào phía trước không biết đang nói cái gì, sau đó nhặt chiếc bình hoa lên đật xuống mặt đất, người phụ nữ sợ hãi hét lên, khóc lóc, gục xuống...
Người đàn ông tát tới tấp, đập thẳng người phụ nữ vào tường.
Người phụ nữ kia va vào tường...
Sau này đừng như vậy, không thể như vậy.
Không thể như vậy...
Lúc này, bên tai có tiếng nhạc vang lên.
Cause when the evening comes
We're like fire in the rain
When the night's begun
Our desire heals the pain
And the dreams we share
...
...
Kiểm Diệc đột ngột mở mắt ra, theo ánh mắt có thể thấy, là trần nhà màu trắng, trắng đến mức chói mắt người, làm cho trong đầu cậu thoáng hiện lên một mảnh hư vô ngắn ngủi, trống rỗng.
Âm nhạc không ngừng lặp lại, màn hình điện thoại vẫn luôn sáng lên.
Cậu nâng lên cánh tay, đè lên mắt, thở dài nhẹ nhõm, nhưng trái tim vẫn cuồng táo bất an như cũ.
Cho đến khi cuộc điện thoại tự động tắt, căn phòng lại rơi vào không khí im lặng tĩnh mịch.
Kiểm Diệc đã lâu không lặp lại giấc mơ này, sau khi được điều trị tâm lý, trạng thái ổn định xuống, sống một cuộc sống của người bình thường, nhưng giấc mơ này gần đây lại bắt đầu cuốn lấy cậu.
Cậu đã cố gắng che giấu cũng phong bế một số thứ, sau khi phong bế lại biểu hiện giả dối, khoảng thời gian sống đó khiến cậu có chút đắm chìm vào trong, cho đến ngày đó, giống như bất khả kháng, cậu không cẩn thận đem những thứ này triển lãm trần trụi ở trước mặt cô.
Cậu khát vọng tới gần cô, rồi lại không dám đụng vào cô, càng không dám mở lòng với cô.
Nhạc chuông điện thoại lại một lần nữa chui vào bên tai, sau khi âm nhạc chậm rãi lặp lại ba lần, Kiểm Diệc mới chậm rãi ngồi dậy, vươn tay cầm lấy điện thoại trên bàn, biểu hiện tên—— Dì nhỏ.
Cậu nhắm mắt lại nhíu mày, đưa điện thoại lên sát bên tai "Dì nhỏ?"
"Tiểu Diệc, sao giờ mới nghe máy?"
"Vừa mới ngủ dậy..." Kiểm Diệc nhấc chăn bước ra khỏi giường, mở cửa phòng, thấy Kiểm Từ đang quỳ dưới bàn trà chơi xếp gỗ.
"Vừa mới ngủ dậy? Bây giờ là mấy giờ?"
Kiểm Diệc liếc nhìn đồng hồ trên tường, nói: "10 giờ."
Dì nhỏ nói: "Đã 10 giờ rồi sao, ngày nghỉ cũng không thể ngủ nhiều vậy được, không tốt cho sức khỏe."
"Dạ" Kiểm Diệc ở bàn ăn rót một ly nước "Dì nhỏ, dì gọi có việc gì không?"
"Ý con là sao? Không muốn nghe điện thoại của dì?"
"Không." Cậu uống chút nước, trong đầu vẫn đang phát lại hình ảnh trong giấc mơ.
"Mẹ con không kêu con hôm nay ra sân bay đón dì sao?"
"... "
Kiểm Diệc sửng sốt một chút, đặt ly nước xuống, lúc này mới nhớ tới những gì hôm qua mẹ nói, 9h30 sáng nay đến sân bay đón người, hôm nay dì nhỏ và chú nhỏ về nước.
"Dì 9 giờ rưỡi liền bắt đầu gọi điện thoại cho con, muốn nói với con không cần phải đến sân bay đón, dì và chú nhỏ con trực tiếp qua đi là được, không nghĩ tới gọi nửa tiếng một cuộc điện thoại con cũng không nhận."
"Xin lỗi dì nhỏ." Kiểm Diệc dựa vào thành bàn ăn "Con không tỉnh lại, không nghe thấy."
"Ngủ sâu như vậy, có phải học hành mệt mỏi hay không? Ngày nghỉ phải nghỉ ngơi thật tốt, không cần tạo cho mình áp lực, làm việc kết hợp nghỉ ngơi..." Dì nhỏ mở máy liên thanh, bắt đầu lải nhải không ngừng "Dì nói cho con biết, năm đó cậu nhỏ con cũng giống như con không học ngày học đêm, con đoán xem sau đó thế nào?"
Kiểm Diệc bước đến bàn trà, đem điện thoại đưa cho Kiểm Từ, sau đó xoay người vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Kiểm Từ nhận điện thoại, lập tức dán vào tai...
Dì nhỏ: "Hẳn con cũng đoán không ra, sau đó dì đánh chú ấy một trận, sau này chỉ cần chú nhỏ con học quá 12 giờ đêm, dì liền cầm roi mây đánh..."
Tiểu Từ: "Quao..."
Dì nhỏ: "Đanh một trận liền thành thật, bảo đảm ngoan ngoãn ngủ."
Tiểu từ: "Há..."
Dì nhỏ: "Hôm sau dậy sớm tiếp tục học tập, tinh thần không tốt, hiệu suất cũng cao."
Tiểu từ: "Hừ hừ..."
Dì nhỏ: "Con hừ hừ cái gì? Có nghe không?"
Tiểu từ: "Nghe được ạ ha ha ha ha ha..."
Dì nhỏ sửng sốt một chút, nói: "Tiểu Từ? Sao lại là con? Anh trai con lại lén đưa điện thoại cho con sao? Tiểu tử này, thật quá quắt!! Về đến nhà xem dì thu thập nó thế nào!!"
Tiểu Từ phỏng chừng là quá hưng phấn, không cẩn thận chạm vào lâu đài gỗ, lâu đài sụp đổ, cô bé vội buông điện thoại, dậm chân kêu lên "Oa oa" đầy sốt ruột hoảng hốt, sau đó bắt đầu một lần nữa xây lâu đài...
"Tiểu Từ, một năm không gặp, có nhớ dì nhỏ không? Năm ngoái con có cùng anh trai học cách nướng bánh quy không? Chờ lát nữa dì nhỏ về đến nhà có thể ăn bánh quy do chính tay con nướng không?"
"... "
"Có được không?"
"... "
"Có được không a?"
"... "
Dì nhỏ ôm điện thoại, căm giận quát: "Hai đứa nhỏ này sao lại thế này a!! Nói chuyện với người lớn được một nửa liền chạy!! Có thể vui vẻ nói chuyện phiếm hay không!! Thật là đại nghịch bất đạo!"
Chú nhỏ ngồi ở bên cạnh bất đắc dĩ mà nhìn cô ấy một cái, khẽ thở dài.
Khi Kiểm Diệc đi ra, cuộc trò chuyện đã kết thúc, tiểu Từ vẫn đang vô tâm không phổi mà chơi xếp gỗ.
...
Một giờ sau, dì nhỏ cùng chú nhở tới.
Chú nhỏ là người Mỹ chính cống, nhưng nói tiếng Trung Quốc như người bản địa...
Dì nhỏ nói, dì ấy bị giọng nói ấy của chú nhỏ hấp dẫn, một người chuẩn "ABCDEFG" nói chuẩn "a o e i u ", điều này thật thần kỳ làm sao!
Dì ấy kiên quyết không thừa nhận là dì ấy thấy sắc nổi lên sắc tâm.
Kiểm Diệc giúp chuyển hành lý của dì nhỏ vào nhà, dì nhỏ vừa vào phòng liền dọn hành lý, lấy ra từng món lớn nhỏ đưa cho Kiểm Dịch và Kiểm Từ, sau đó lại lấy hai hộp đồ không biết là cái gì, đi đến gõ cửa nhà bên cạnh.
Hà Mục Dương đi tới mở cửa, kinh hỉ nói: "Ơ, dì nhỏ, dì về rồi?"
Dì nhỏ ngạc nhiên che miệng nói: "Ôi, con cao quá vậy? Năm ngoái con còn..."
"Năm ngoái cũng cao như vậy." Hà Mục Dương cười ha hả nói.
"Đùa thôi, đến đây" Dì nhỏ đưa đồ cho cậu ta "Dì có quà cho con và mẹ con, cầm lấy."
"Cảm ơn dì nhỏ." Hà Mục Dương hai tay nhận lấy, sau đó xoay người vào nhà cầm lấy mấy viên sô cô la hình đồng tiền vàng đưa cho dì nhỏ, nói: "Đồng vàng nho nhỏ, không đáng là gì, chúc mừng năm mới."
"... " Dì nhỏ ước lượng mấy đồng tiền vàng kia có thể lóe mù mắt, nửa ngày sau cũng không nói lời nào.
"Hà Mục Dương!! Nhanh chóng lăn vào nhà vệ sinh giặt sạch!! Đứng nói luyên thuyên gì đấy!!" Mẹ Hà cầm giẻ lau ở trong bếp hét lên.
"Vào nhà đi, ngày mai dì lại qua đây thăm hỏi." Dì nhỏ vẫy vẫy tay, giúp cậu ta cửa đóng lại.
Dì nhỏ làm việc hấp tấp sấm rền gió cuốn, đưa xong quà trở về, lôi kéo Kiểm Diệc nói muốn đi trung tâm thương mại để mua đồ mừng năm mới.
Kiểm Diệc pha một ấm trà cho chú nhỏ, ngồi xuống nói: "Dì nhỏ, dì vừa xuống máy bay, trước hãy nghỉ ngơi đã."
Dì nhỏ xoa eo "Nghỉ ngơi cái gì? Mấy giờ rôi? Nhanh lên."
Eric cầm tách trà đang bốc khói, thở dài.
Đây là lần thứ hai hắn thở dài kể từ khi xuống máy bay.
"Thở dài cái gì, tết nhất lễ lạc!" Dì nhỏ nắm lấy tay Kiểm Diệc, nói: "Đi, con đi cùng dì nhỏ, Eric giữ nhà, nhân tiện dọn dẹp một chút, anh xem này nhà bừa bộn chưa nè."
"Đây là do em làm rồi tung" Eric nói: "Anh tận mắt nhìn thấy em làm rối tung lên."
"Có phải thiếu đánh hay không? Roi mây của dì đâu? Nhanh đem roi mây tới đây!"
"... "
Về việc ra ngoài mua đồ, Kiểm Diệc không có ý kiến gì nhiều, bởi vì vừa rồi Nghê Tử gửi tin nhắn đến, nói cô đang ở trung tâm thương mại cùng mẹ mua đồ mừng năm mới.
Hai ngày trước, Nghê Tử vẫn luôn bận dọn dẹp đồ đạc ở nhà, nửa đường định trốn đi một hồi, nhưng bị cuộc điện thoại của mẹ Nghê bắt trở lại.
Hôm nay lại bị kéo đi ra ngoài mua sắm đồ mừng năm mới.
Chỉ một trung tâm mua sắm, mẹ Nghê đưa Nghê Tử đi, mua sắm qua lại hơn nửa tiếng đồng hồ.
Bên ngoài thì lạnh nhưng bên trong lại nóng, Nghê Tử ra ngoài mặc một chiếc áo lông vũ, sau khi bước vào trung tâm thương mại không được bao lâu liền cởi ra ném vào xe đẩy hàng.
Có rất nhiều người trong trung tâm mua sắm, tất cả họ đều đổ xô ra mua đồ vào lúc này, đồng tâm hiệp lực muốn dọn sạch đồ trong trung tâm mua sắm, giống như các các học sinh cùng đồng tâm hiệp lực muốn dọn sạch nhà ăn, một cảnh tượng cảm động lòng người.
Nghê Tử bảo vệ xe đẩy hàng, bảo vệ lương thực, việc còn lại để mẹ Nghê đi dũng đoạt*.
*Dũng đoạt: Dũng cảm cướp đoạt.
Cô cầm điện thoại nhìn liên tục thì đột nhiên điện thoại kêu lên, có tin nhắn tới.
Kiểm Diệc: Tớ tới rồi.
Nghê Tử trả lời: Tớ tới từ lâu rồi.
Sau đó Kiểm Diệc nhắn một chuỗi dấu ba chấm:...
Nghê Tử nâng tầm mắt nhìn xung quanh, trả lười: Trong núi nhân gian, Thần Vận không biết chàng đang ở đâu.
Kiểm Diệc: Biển người mênh mang, hôm nay chúng ta có thể gặp hay không, phải xem... Nỗ lực của cậu.
Nghê Tử cũng trả lại cho cậu một loạt dấu ba chấm.
Kiểm Diệc cao lớn, đứng trong đám người, giống như hạc trong bầy gà...
Kiểm Từ ngồi trong xe đẩy hàng, vô ưu vô lự, vô tâm không phổi cười như đứa trẻ thiếu đánh.
Ít ra dì nhỏ cũng nghĩ như vậy.
Nghê Tử đi theo mẹ Nghê, chạy tới đây một lát, dạo đó một lát, xe hàng chất đầy các loại trái cây đồ ăn vặt, phỏng chừng tính toán đem sự ngây thơ trẻ con đè nén suốt một năm nay giải phóng ra đây mà.
Khi đi ngang qua khu trái cây khô, mẹ Nghê lại chuẩn bị tư thế câu cá, Nghê Tử đẩy xe hàng ra xa một chút.
Dì nhỏ dẫn đường đi lung tung, tình cờ đi ngang qua khu trái cây khô.
Kiểm Diệc lập tức liền thấy Nghê Tử, cô bảo vệ xe đẩy hàng của mình đã bị chen vào đám đông, vẻ mặt quật cường kiên nghị "Bảo bảo ủy khuất nhưng bảo bảo không nói", hơn nữa trên trán còn dán băng keo cá nhân.
Kiểm Từ cũng nhìn thấy Nghê Tử, khéo léo nói: "Dì nhỏ, con muốn mua xoài khô!"
Dì quay lại cười nói: "Chúng ta chờ lát nữa rồi mua, ở đây người nhiều như vậy, con xem, hầu như không thể chen qua được."
Kiểm Diệc: "... "
Khi đi ngang qua Nghê Tử, cô vẫn còn đang vật lộn trong cùng đám người chen chúc, vô cùng thủ vững cương vị, không vứt bỏ không buông tay, Kiểm Diệc giơ tay, lòng bàn tay chạm cằm cô một cái, khi cô nhìn sang, cậu nhếch khóe miệng lên mỉm cười nhìn cô.
"Chị ơi." Kiểm Từ nằm xe đẩy hàng, giơ bàn tay nhỏ bé lên muốn cùng Nghê Tử vỗ tay, võ xong cô bé xung phong chạy đi dẫn dắt lực chú ý của dì nhỏ.
Phía trước có người muốn đi qua, vì thế đường lại bị tắc, dì nhỏ suýt chút nữa đã thổi phạt đám người vô kỷ luật này.
Nghê Tử nhìn thoáng qua người phụ nữ xinh đẹp trước mặt đang tức giận đến mức sắp nổ tung thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, chỉ chỉ bên kia, sau đó nhìn Kiểm Diệc với ánh mắt nghi vấn.
Kiểm Diệc chỉ nói: "Dì nhỏ của tớ, vừa mới về nước."
Tận dụng cơ hội này, hai người chớp lấy cơ hội hàn huyên vài câu vụn vặt.
Kiểm Diệc hỏi: "Hai ngày qua cậu làm gì?"
Nghê Tử nói: "Tớ đã nói với cậu rồi, giặt đồ."
Kiểm Diệc nhớ lại, gật đầu "Ngày mai có làm gì không?"
Nghê Tử có chút bất lực nói: "Dù sao tớ cũng đang bận."
"Nếu quý nhân có việc bận, ngày mai sẽ không quấy rầy." Kiểm Diệc lấy trong túi quần ra một viên kẹo đưa cho cô.
"Nhiều như vậy?" Cô cầm một chiếc túi trong xe đẩy, mở khóa kéo để cậu bỏ vào.
"Hai ngày trước, bao gồm hôm nay và phần ngày mai." Kiểm Diệc giúp cô đóng khóa kéo thuận tiện lấy đi bốn năm viên kẹo.
"Cậu trước kia không phải nghĩ đến mới cho sao?"
"Gần đây tớ muốn lấy, kể cả ngày mai."
"... "
Đường phía trước thông thoáng, dì nhỏ vội vàng xoay người hét lớn: "Nhanh, nhanh lên." Quá sốt ruột nhất thời cũng không để ý tới tình hình bên Kiểm Diệc, kéo xe hàng rời đi.
Kiểm Diệc nhìn Nghê Tử một cái, đẩy xe chậm rãi rời đi.
Nghê Tử quay đầu nhìn lại mấy lần, mãi cho đến khi bóng dáng Kiểm Diệc biến mất trong đám đông.
Mẹ Nghê cân xong mấy túi trái cây khô liền đi tới, đúng lúc thấy cô đang ngoẹo đầu nhìn đông nhìn tây "Nhìn cái gì đấy? Bên kia có cái gì để xem sao? Cẩn thận đồ bị người ta lấy mấy, được rồi đi thôi, đồ cũng mua xong hét rồi."
Nghê Tử cả kinh nói: "Mua xong rồi sao?"
"Sao vậy?" Mẹ Nghê kỳ quái "Mới vừa rồi còn không muốn tới, lúc này lại không muốn đi rồi?"
"Không có, chỉ là cảm thấy hơi ngạc nhiên..." Nghê Tử cười cười.
...
Buổi tối mẹ Kiểm về sớm, Kiểm Diệc và dì nhỏ vẫn còn đang bận cơm tối trong bếp, bà vào bếp, đẩy Kiểm Diệc ra, nói: "Không vội, để mẹ làm, con nghỉ ngơi đi."
Kiểm Diệc gật đầu, rửa tay đi ra ngoài.
Dì nhỏ quay sang hỏi: "Sao vậy? Chị cả ngày bận rộn trờ về nên nghỉ ngơi mới phải?"
Mẹ Kiểm rửa sạch tay, tiếp nhận công việc cắt thịt, cười nói: "Chị bận một chút cũng không có việc gì, thằng bé so với chị còn mệt hơn."
Dì nhỏ nhìn bà ấy một cái, rút tay ra khỏi mặt nước "Có phải chị có chuyện gì muốn nói với em không, có phải về tiểu Diệc không?"
Mẹ Kiểm trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Em cũng biết, những chuyện trước kia ảnh hưởng đến thằng bé quá lớn, chị vẫn luôn suy xét, có nên đưa thằng bé xuất ngoại hay không."
Dì nhỏ nói: "Thằng bé gần đây tình trạng rất tốt, chúng ta đi xem một chút xem sao? Hơn nữa cũng không nhất định phải xuất ngoại."
Mẹ Kiểm lắc đầu "Chị muốn thay đổi môi trường sống cho thằng bé, bắt đầu lại với một môi trường hoàn toàn mới, tốt nhất có thể hoàn toàn thoát khỏi nơi này, thằng bé ở lại nơi này một ngày, những bóng ma đó sẽ vẫn luôn đi theo thằng bé, giống như thằng bé nghĩ rằng chứng rối loạn nhân cách là do di truyền từ ba nó, tan trong máu không thể thoát khỏi."
Dì nhỏ: "Loại chuyện này không phải thay đổi môi trường là có thể thay đổi, chỉ cần thằng bé tiếp thu trị liệu, thằng bé sẽ ổn thôi, chị xem hiện tại thằng bé không phải khá tốt sao?"
Mẹ Kiểm: "Chị là mẹ, chị biết, thằng bé thoạt nhìn không có gì khác thường, cái gì cũng không nói ra, thực ra nội tâm đã âm thầm chịu đựng không biết bao nhiêu, thằng bé vẫn luôn giấu giếm, cố chấp khép mình lại, áp lực lâu rồi, sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ bùng nổ lần thứ hai, đến lúc đó làm sao bây giờ? Nơi thằng bé ở có bóng ma tâm lý, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến, điều trị thế nào đây?"
Dì nhỏ có chút không có chỗ mở miệng.
Mẹ Kiểm đành phải tiếp tục nói: "Hơn nữa, Eric là bác sĩ tâm lý, tiểu Diệc ra nước ngoài, có chú ấy làm tư vấn tâm lý cho tiểu Diệc chị sẽ cảm thấy yên tâm hơn, dù gì thì đây cũng là một quá trình điều trị lâu dài."
Dì nhỏ thở dài, nói: "Chị, chị bình tĩnh một chút, chuyện này không vội, chúng ta bàn bạc sau."
Mẹ Kiểm há miệng thở dốc, gật đầu, tiếp tục dùng dao cắt thịt.
...
Mấy ngày Tết Âm Lịch, nói bận thì cũng không bận, nói không bận, thì có đôi khi có chuyện xảy ra lại hoàn toàn không có chỗ trống nào cả, loại bận rộn này ổn định cho đến ngày mùng 4 Tết, hôm nay xác thật rảnh rỗi.
Mấy ngày nay bận đi thăm họ hàng, Nghê Tử hoàn toàn buông lỏng, không tốn một giây đồng hồ đi ôn tập, phản ứng nhanh một chút, xương cốt khó chịu như bị loãng xương.
Cô đang cảm giác thẹn với thiên địa, thẹn với cao đường, thẹn với vạn vật, thì điện thoại đổ chuông.
"... "
Nghê Tử đi đến cửa hàng tiện lợi gần tiểu khu Kiểm Diệc sinh sống, vừa đi vào đã thấy Hà Mục Dương đang ngồi ở đó, cô đi thẳng đến ngồi bên cạnh cậu ta.
Hà Mục Dương đẩy sữa nóng cho cô, sau đó đưa áo khoác cho cô.
Cái áo khoác này, là ngày đó cô cởi ra khoác lên người Đỗ Ninh, ngày đó sau khi Đỗ Ninh chạy đi, Nghê Tử chưa từng gặp lại cô ấy, sau lại mới biết Đỗ Ninh đi tìm Hà Mục Dương, nhờ cậu ta đem áo khoác trả lại cho cô.
Nghê Tử cầm áo khoác ngây người một lát, mới hỏi: "Em ấy không có việc gì chứ?"
Hà Mục Dương xử lý hộp sữa xong, nói: "Nhìn có vẻ ổn."
"Cậu có biết tại sao hai nam sinh khi lại bắt nạt em ấy không?"
"Không rõ lắm" Hà Mục Dương đẩy ghế đến đối mặt cô "Nhưng em ấy đã nghỉ học, nghe nói là về quê học."
Hà Mục Dương thấy cô mất tập trung, nhìn lướt qua băng keo cá nhân trên trán cô, hỏi: "Ngày đó, Kiểm Diệc phát sinh chuyện gì?"
Nghê Tử hoàn hồn, lại hồi tưởng cảnh tưởng ngày hôm đó "Lúc ấy tớ cho rằng, nam sinh kia sẽ bị cậu ấy... "
Cô nói một nửa, thật sự không thể tiếp tục, cảnh tưởng ngày hôm đó cô không quá nguyện ý nhớ lại.
Hà Mục Dương nội tâm hiểu rõ, lại hỏi: "Vậy cậu biết cậu ấy tại sao lại như vậy không?"
Nghê Tử trong lòng kinh ngạc, nhìn cậu ta lắc đầu.
Hà Mục Dương nói: "Có một số việc cậu ấy không muốn cho cậu biết, nhưng cậu có thể chủ động hỏi cậu ấy."
Nói chính xác hơn, là không dám cho cô biết, Hà Mục Dương cho rằng biểu đạt của mình tương đối hàm súc.
Nhắc đến những hành vi mất kiểm soát đột ngột của Kiểm Diệc, đáy lòng Nghê Tử phát lạnh, có chút vô thố [1].
[1] Vô thố: Vô phương ứng đối, miêu tả cực kì sợ hãi.
Cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu, nhưng lại không thể nào mở miệng, căn bản cô không biết nên mở miệng như thế nào, lại càng mình nói sai kích thích đến cậu, trực giác cô cảm thấy, Kiểm Diệc không thể chịu nổi kích thích.
Chuyện này kéo dài cho đến khi tựu trường, cô cũng không hỏi một câu.
...
Tiết tự học buổi tối, Nghê Tử cảm thấy trạng thái không ổn, liên tiếp mất tập trung, Kiểm Diệc thấy cô như vậy, không biết tại sao, cũng bị ảnh hưởng theo, không thể ổn định được, đành phải ngừng bút, nhìn cô.
Nghê Tử đã phát ngốc một lát, lúc phục hồi tinh thần mới phát hiện cậu vẫn luôn nhìn chính mình, vội nhe răng cười "Cậu còn kẹo không?"
Kiểm Diệc từ trong túi áo đồng phục ra mấy viên, cho cô.
Cư nhiên có thật nha...
"Ngày nào cũng mang theo sao?" Nghê Tử cầm lấy một viên, lần này là kẹo Thụy Sĩ, không phải kẹo cứng trái cây lúc trước cậu tặng "Sao cậu lại đổi rồi?"
"Lúc mua thì hết rồi." Kiểm Diệc nhìn cô chằm chằm một lúc rồi hỏi: "Cậu thích loại kia sao?"
"Tùy tiện hỏi thôi." Nghê Tử phát hiện giấy gói kẹo và kẹo dính vào nhau, cô vừa chuyên chú lột giấy gói kẹo, vừa nói: "Bị cậu làm tan chảy ra rồi."
"Đúng vậy, bị tớ làm tan chảy." Kiểm Diệc nói xong, cười thầm.
Nghê Tử khó hiểu liếc nhìn cậu một cái, bỗng nhiên có chút ngây ra, nhìn nụ cười nhàn nhạt trên miệng cậu, trầm ngâm hỏi: "Có phải cậu đang giấu tớ chuyện gì không?"
Kiểm Diệc thu lại nụ cười, gật đầu nói: "Có, trên người tớ có rất nhiều ưu điểm, sau này cậu chậm rãi thể hội."
Nghê Tử: "Tớ nói không phải cái này."
Kiểm Diệc: "Khuyết điểm cũng có."
Nghê Tử: "... "
Ngoại trừ hai lần cậu bỗng nhiên bộc phát phẫn nộ dữ dội, trong những trường hợp bình thường, cảm xúc của Kiểm Diệc rất ổn định, thậm chí còn có thể đàm tiếu, những hành vi bùng nổ của cậu trước kia, hẳn là có nguyên nhân dẫn đến.
Nghê Tử duỗi tay đi giữ chặt cổ tay áo cậu, dựa vào người cậu, tựa đầu vào vai cậu.
*Tác giả có lời muốn nói: Kiểm ca có chuyện gì, phỏng chừng mọi người đều đoán được, vấn đề này rất khó trị...
Nguyên nhân có rất nhiều dẫn đến, chủ yếu là những chuyện trải qua khi còn nhỏ, chính tính cách của cậu cũng dẫn chuyển từ hành vi trội sang tính trạng ẩn núp lâu dài, tạo thành mối nguy lớn tiềm ẩn trong thời gian sau 【 không phải gen lặn gen trội gì cả, dù sao lĩnh hội tinh thần là được 】
Ngày mai chắc là chương cuối cùng của cao trung, nội dung nhiều, Ngày mai chắc là chương cuối cùng của ~
Ngoài ra, bài hát trong văn bản có tên là: Fire In the Rain.
Ca từ dreams, tiếng Trung dịch là mộng tưởng, nhưng tôi cảm thấy phiên dịch thành "Hy vọng" sẽ tốt hơn một chút, cũng không tìm hiểu qua bài hát chỉ là ngẫu nhiên nghe được, cảm thấy khá hay, sau đó liền đem nó thành tiếng chung điện thoại Kiểm ca.