Ngày hôm sau, Nghê Tử sáng sớm đã đến lớp học, định học thuộc từ vựng, lãng phí thời gian ở loại chuyện này còn phải kiềm chế, thỉnh thoảng tiến lên một chút, như vậy mới có thể pha loãng cảm giác áy náy của bản thân.
Không ngờ, Hà Mục Dương cũng đến sau đó.
Còn khá sớm.
Trạng thái cả người của cậu ta dường như chỉ còn sót lại một ngọn nến nhiệt huyết, tâm như tro tàn a, chậm rãi bước đi, khi đi ngang qua vị trí của Nghê Tử, cậu ta thản nhiên ném bữa sáng trên tay lên bàn học cô rồi nói: "Giúp tớ đưa cho Kiểm Diệc."
Nghê Tử sợ cậu ta nửa đường ngất xỉu, cho nên chú ý Hà Mục Dương đến khi cậu ta đi về chỗ ngồi, thẳng cho đến khi cậu ta ngồi xuống an toàn.
Sau khi Hà Mục Dương ngồi xuống, cầm tai nghe nhét vào tai, ngăn chặn ngoại giới quấy nhiễu.
Nghê Tử thu hồi ánh mắt nhìn sữa và bánh mì trên bàn, đứng dậy mang bữa sáng cho Kiểm Diệc.
Kiểm Diệc đến rất sớm, sớm đến mức nhà ăn còn chưa mở cửa, vì vậy Hà Mục Dương đã giúp cậu mua đồ ăn đến lớp.
Lớp 6 không có mấy người, đến giai đoạn năm 2 cấp 3, mọi người cũng chưa phát triển loại thần kinh khủng hoảng sắp phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nghê Tử đi vào từ cửa sau, bởi vì vị trí của Kiểm Diệc, sau khi đi vào, cô thấy cậu đang đeo tai nghe, có lẽ là đang nghe nhạc hoặc là đang nghe tiếng Anh, cô không có ý định quấy rầy cậu, đặt đồ ăn lên bàn cậu rồi xoay người rời đi.
Kiểm Diệc phản ứng vô cùng nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm cái tay kia, cậu đưa tay nắm lấy rồi kéo người lại.
Nghê Tử đột nhiên không kịp phòng ngừa, lập tức không đứng vững, liên tiếp lùi về phía sau, chuẩn bị đam vào người cậu.
Kiểm Diệc xác định con đường đi lùi của cô, thủ thế để cô thuận lợi ngồi xuống, ngã vào lòng cậu.
"..."
Nghê Tử ngồi trên đùi Kiểm Diệc, nhìn chằm chằm vào cửa sau vài giây, luống cuống tay chân chống lên bàn, sau đó xoay người, hoảng sợ lùi lại mấy bước, cho đến khi mông đụng vào bàn ở cửa sau.
"Cậu..." Cô chống tay lên mép bàn bên cạnh, không biết nên nói gì, muốn mắng cậu nhưng cô chỉ nói một cách yếu ớt: "Cậu... Làm gì?"
Kiểm Diệc tháo tai nghe ra, xoa xoa chỗ cô vừa ngồi "Xin lỗi, dùng hơi nhiều sức." Cậu nâng cằm lên, chỉ vào những món đồ trên bàn "Đây là cái gì?"
Phản ứng không chút vội vàng của cậu khiến Nghê Tử cho rằng, vừa mới hình như cậu không cố ý.
Nghê Tử nhìn bàn học, trong lòng chậm rãi cảm thấy tức giận, nhưng không dễ bộc phát "Bữa sáng, Hà Mục Dương nhờ tớ mang qua."
Kiểm Diệc cầm hộp sữa, cắm ống hút vào "Lúc nãy nói rõ ràng không phải tốt hơn sao?"
"Tớ thấy cậu đang đeo tai nghe cũng không dám làm phiền cậu." Nghê Tử học theo cậu vỗ nhẹ vào mông mình, tức giận "Không phải cậu không thích bị làm phiền sao? Dùng đầu óc một chút là có thể biết những chuyện không cần nói rõ ràng, tớ sẽ mang bữa sáng cho cậu mà không có lý do sao!"
Kiểm Diệc chỉ vào chân cậu nói: "Vừa rồi cậu ngồi xuống, có chút đau."
Nghê Tử đột nhiên nghẹn họng, muốn sắp xếp từ ngữ nhưng phát hiện từ ngữ đã rủ nhau trốn tập thể rồi, một lúc lâu sau mới tức giận nói: "Đáng đời! Vừa rồi sao không ngồi dậy?"
Kiểm Diệc không do dự trả lời: "Lần sau, cậu có thể thử."
Nghê Tử tức giận: "Tớ cho cậu thử Thomas xoay chuyển!!" (Khúc này mình search google mãi mà vẫn không ra Thomas xoay chuyển là quỷ gì hmu hmu.)
Không thể hiểu được!!
Nghê Tử tức giận quay lại, giương cung bạt kiếm [1], tức giận quay về phòng học.
[1] Giương cung bạt kiếm: tình huống khẩn trương, muốn đánh nhau.
...
Suốt hai ngày đi học, hết lần này đến lần khác thầy Tần thường đối với các bạn học ân cần dạy bảo —— "Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, học kỳ sau là năm thứ 3, các em phải chăm chỉ lên, năm 3 không thể so với năm 2, chương trình học vô cùng khắc nghiệt, không thầy cô giáo nào có thể như năm nhất, năm 2 cấp 3 chậm rãi giảng bài,phân tích chậm, chậm các em tiêu hóa nữa, cho nên các em phải tích cực chủ động lên..."
Nghê Tử quay đầu nhìn đại thiếu gia vẫn còn đang chìm trong bóng tối của tình yêu tan vỡ không dứt ra được, trong lòng bắt đầu ngẫm lại, đêm đó có phải là quá thẳng thắn không? Nhưng sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ phải biết sự thật...
Cảm thấy hơi áy náy a, làm sao bây giờ?
Hà Mục Dương duy trì trạng thái hồn phi phách tán đã được hai ngày.
Thứ năm học tiết thể dục, Hà Mục Dương vẫn bơ phờ như cũ, cầm quả bóng rổ đứng trước rổ bóng lã chã chực khóc, bỗng nhiên cậu giơ bóng rổ lên, căm giận ném vào rổ bóng rổ —— bóng rổ ở giữa không trung cắt thành đường parabol, rơi thẳng vào rổ!!
Hà Mục Dương sững sờ một lúc, cậu ta chỉ tùy tiện ném.
"Ném tốt ném tốt!!" Nghê Tử hưng phấn vỗ tay, chạy tới ôm bóng rổ quả bóng rổ về đưa cho Hà Mục Dương "Tớ nói cho cậu biết, đây là một dấu hiệu tốt, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh, đào lý bất ngôn hạ tự thành hề [2], có chuyện tốt sắp đến."
[2] Đào lý bất ngôn hạ tự thành hề ( 桃李不言下自成蹊): Cây đào cây mận không nói lời nào, nhưng lại cho hoa thơm, trái ngọt thu hút rất nhiều người tới gốc cây, khiến cho dưới gốc cây người đi thành một con đường nhỏ. Cũng như người có đạo đức cao thượng, nghiêm khắc với bản thân mà khoan dung lấy thiện đãi người, tự nhiên sẽ có thể cảm hóa được người khác, tự nhiên sẽ được người khác tôn trọng.
"Chuyện tốt gì?" Sự thèm ăn đòn của Hà Mục Dương được nâng lên.
Nghê Tử vắt óc suy nghĩ một chút rồi nói: "Dù sao cũng là một hiện tượng tốt, cậu hãy vui lên chờ tin vui."
Hà Mục Dương: "..."
Tiết học tiếp theo là tiết thể dục của lớp 6, Kiểm Diệc vẫn định đến phòng y tế tạm lánh nổi bật, khi xuống cầu thang thì đụng phải Hà Mục Dương, hai ngày qua cậu ta vẫn duy trì bộ dạng ủ rũ cụp đuôi, cúi gằm mặt đi thang lầu, không thấy Kiểm Diệc.
Nghê Tử đi theo Hà Mục Dương lên lầu, cũng không nhìn thấy Kiểm Diệc, ánh mắt cô cứ nhìn về phía chân của Hà Mục Dương, sợ cậu ta bước hụt, ngã cầu thang.
Kiểm Diệc nhìn cô đi qua, duỗi tay ra giữ lấy cô.
Nghê Tử nhìn quá chăm chú, sau một hồi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang, hỏi: "... Sao vậy?"
Kiểm Diệc nhìn Hà Mục Dương đang định quẹo về hướng khác, sau đó quay lại hỏi: "Cậu ấy bị sao vậy?"
Nghê Tử vẫn luôn nhìn Hà Mục Dương, cho đến khi cậu ta lên lầu mới thu hồi ánh mắt "Hai ngày nay cậu ấy đều như vậy, sao cậu không an ủi một chút?"
Kiểm Diệc lập tức hiểu ra, nói: "Chuyện này chỉ có thể dựa vào chính cậu ấy."
Nghê Tử gật đầu đồng ý, đi rời đi lại bị cậu kéo lại.
"Cậu muốn làm gì?"
"Cái này" Kiểm Diệc lấy từ trong túi ra một thứ gì đó, mở lòng bàn tay ra, trên có một vài viên kẹo, giấy kẹo màu tím, cậu nói: "Cho cậu."
Nghê Tử do dự một chút, muốn vươn tay lấy, lại không xuống tay, đành phải hỏi: "Cậu có việc muốn hỏi tớ sao?"
Kiểm Diệc nhìn cô, chậm rãi nói: "Cậu có thể xem đây là thù lao cho việc quan tâm đến Mục Dương."
Nghê Tử yên lặng nhìn cậu một hồi, sau đó lấy kẹo đi "Yên tâm đi, hai ngày này tớ luôn đặc biệt chú ý cậu ấy, sẽ không làm cậu ấy bối rối đâu."
Nói xong, cô lại muốn rời đi, lại bị cậu giữ lại.
Kiểm Diệc thản nhiên hỏi: "Cậu để ý cậu ấy như thế nào?"
"Quan sát cậu ấy nhiều hone, xem trạng thái của cậu ấy" Nghê Tử vừa nói vừa bóc kẹo, thở dài: "Hai ngày này, tớ thật sự phân tán rất nhiều sức lực, không rảnh lo học tập."
"Tớ sẽ giúp cậu." Kiểm Diệc dựa vào tay vịn cầu thang.
Mặc dù cô nói "Không rảnh lo học tập", hơn phân nửa là lời vô nghĩa, bởi vì cô căn bản không đặt nhiều tâm tư vào việc học tập.
Nghê Tử nhéo nhéo viên kẹo rồi cho vào miệng "Giúp thế nào?"
Kiểm Diệc cẩn thận suy nghĩ, lặng lẽ nhìn cô, nói: "Cậu không cần lo lắng chuyện này, tớ sẽ giúp cậu cải thiện mọi môn trong kỳ thi cuối kỳ này 10 điểm."
"10 điểm..." Nghê Tử cảm thấy, bản thân nỗ lực một chút là được.
"Mỗi môn được 10 điểm, tổng cộng là 60 điểm" Kiểm Diệc đứng thẳng dậy, nói: "Cậu cho rằng bản thân cậu có thể làm được không? Trong vòng ba tuần."
Trong vòng ba tuần, 60 điểm quả thật là sự thách thức các tế bào não của cô.
"Nếu cậu đồng ý, tối nay cầm bài tập của cậu đến tìm tớ." Kiểm Diệc vừa nói vừa đi xuống cầu thang.
"Chờ một chút" Nghê Tử gọi cậu lại "Cậu giúp tớ, điều kiện là gì?"
Kiểm Diệc hơi ngẩng đầu lên, vẫn tỏ ra thản nhiên như cũ "Kỳ nghỉ hè này, cậu bỏ thời gian kèm Tiểu Từ học bài."
Nghê Tử cân nhắc một chút, hỏi: "Chỉ có vậy?"
Kiểm Diệc "Ừ" một tiếng.
Nghê Tử chạy đến, ngượng ngùng cười nói "Chuyện này có ảnh hưởng đến thời gian học tập của cậu không?"
"Vậy cậu phải tranh thủ một chút." Kiểm Diệc nói.
"Tớ đã nói rồi, tớ ở đây, thật là lãng phí thời gian." Nói đến đây, Nghê Tử cũng rất xấu hổ.
"Lãng phí hay thịnh vượng, tớ là người định đoạt." Kiểm Diệc nói xong liền xoay người rời đi.
...
Phía đây Thầm Thư cũng từng nói, nếu muốn học thì có thể thỉnh giáo của cậu ấy, nhưng Nghê Tử cảm thấy bản thân là một khúc gỗ mục, nếu thực sự phát huy năng lực sẽ khiến thành tích Thầm Thư bị kéo xuống.
Thầm Thư không phải thiên tài, thành tích tốt đều là nhờ nỗ lực không ngừng từng phút từng giây, hơn nữa cậu ấy không giỏi từ chối người khác, tuy rằng thoạt nhìn hiểu biết nhiều sách thơ, nhưng thật ra cũng mất rất nhiều thời gian.
Nghê Tử muốn đạt được kết quả tốt, nhưng không bao giờ kiên trì được lâu.
Thật ra vẫn do bản thân cô không có đủ chí khí.
Biết đâu lần này Kiểm Diệc có thể giúp cô xoay chuyển tình thế?
Kết quả của kỳ thi cuối kỳ này có đột phá hay không, khiến bản thân tự hào, đều phụ thuộc vào thời điểm này!!
...
Tiết tự học buổi tối, Nghê Tử lại mang theo trang bị, qua lớp 6.
Cô cũng không ngại ngùng, đi tới ngồi xuống bàn trước mặt Kiểm Diệc, quay sang nói: "Ba tuần này nhờ vào cậu, sau khi xong việc, tớ mời cậu đi ăn... Mì."
Kiểm Diệc im lặng một lúc rồi nói: "Ngồi lại đây."
Nghê Tử nói: "Được."
"Chúng ta bắt đầu môn nào đầu tiên?" Nghê Tử lấy bài thi ra, đầu tiên là địa lý, cô lấy tờ giấy kiểm tra địa lý ra, đặt dưới sách giáo khoa "Chính trị đi, hôm nay chúng ta không phải đã phát bài thi chính trị rồi sao?"
Kiểm Diệc duỗi tay ra nói: "Địa lý."
Nghê Tử kiên định nhìn cậu, đáp: "Tớ không thích địa lý."
Kiểm Diệc tiếp tục đưa tay ra "Nếu không thích học, thi đại học sẽ không được?"
Nghê Tử đành phải lấy bài kiểm tra địa lý dưới sách giáo khoa ra giao cho cậu.
Theo phương pháp ôn tập của Kiểm Diệc, một tờ giấy kiểm tra có thể dành cả buổi tối để tự học, không có nhiều điểm kiến thức liên quan đến một câu hỏi trắc nghiệm, nhưng Kiểm Diệc sẽ giúp cô mở rộng, một khi mở rộng, liền ra rất nhiều, yêu cầu nhớ kỹ cũng rất nhiều.
Kết thúc tiết tự học buổi tối kết thúc, Nghê Tử nhớ ra giấy kiểm tra chính trị của mình vẫn chưa làm xong.
Kiểm Diệc ném tờ giấy kiểm tra chính trị của cậu cho cô, nói: "Chép đi."
Nghê Tử vô thức há to miệng...
Kiểm Diệc nói: "Đáp án không quan trọng, cậu vẫn có thể ghi lại những kiến thức cần nhớ sau khi chép đáp án".
Nghê Tử tự đáy lòng bội phục, gật đầu nói "Vậy tớ đi trước."
"Chép ở đây, chép xong rồi đi."
"..."
Nghê Tử không tình nguyện lắm "Tiết tự học buổi tối đã kết thúc rồi, tớ lấy về đi cũng được mà."
Kiểm Diệc quay đầu nhìn sang, với vẻ mặt nghiêm túc "Nếu cậu thật muốn cải thiện điểm số của mình, phải tích cực dành thời gian và sức lực cho việc học."
Nghê Tử yên lặng đặt cuốn sách giáo khoa trong lòng ra "Kiểm huynh nói rất đúng."