Khói Bếp Ven Hồ

Chương 66: Tiệc toàn cua



Tiết tháng mười vừa đến, Mai Sóc lại bận rộn, bởi vì con cua bắt đầu xuất hiện, mỗi ngày tung lưới kéo lên, phần lớn là cái con tám chân kia.

Tới tháng mười hai cuối năm, Mai Bạn đã tròn hai tuổi rồi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chỉ biết y y ê ê, ngược lại động tác rất là linh hoạt, bò dậy, đi lung la lung lay, đều rất giống như chuyện như thế.

Mai Sóc tốn buổi chiều mấy tháng, rảnh rỗi ở bên cạnh phòng làm thông tường, kéo theo Vu An hỗ trợ, lần nữa dùng gạch ngói xanh xây một gian phòng, chuyển giường đến bên trong làm phòng ngủ, lại làm một tủ bát mới. Phía ngoài nhà chính càng thêm rộng rãi, bên cạnh phòng ngủ kia dùng mành trướng vây ra một buồng nhỏ đơn độc, cũng mở ra cửa sổ, là địa bàn nhỏ của Mai Bạn, nôi lúc trước đã đổi thành giường nhỏ có vòng rào, có thể để cho bé tự mình bò ở bên trong.

Ban ngày kéo ra, buổi tối kéo lại, nếu có chuyện gì cũng nghe được, chủ yếu là Mai Sóc thật sự không muốn lúc đang thân thiết với Tiểu Xước Nhi của nàng, lúc nào cũng nghĩ đến con gái của mình ở ngay bên cạnh, tầm mắt nhìn một cái không sót gì. Bây giờ còn chưa có chuyện, chờ Mai Bạn lớn hơn chút nữa thì không được rồi, cho nên sắp đặt như vậy một hồi.

Có điều nói thật, trước đó Mai Sóc vẫn còn có chút nóng lòng, cũng sắp hai tuổi rồi, còn không biết nói chuyện, có phải đầu lưỡi có vấn đề gì hay không?

Kết quả Lâm Xước ôm Mai Bạn, một tay nắm con rối của bé trêu chọc bé, "A Sóc, phụ thân từng nói là vào lúc hai tuổi ta học được nói câu nói đầu tiên, ta đã gọi phụ thân."

Vì vậy Mai Sóc yên tâm, thì ra là giống phụ thân bé.

Buổi sáng một ngày hạ tuần tháng mười, Mai Sóc đang muốn đi ra ngoài đánh cá, bên ngoài cửa nhà đột nhiên tới một người, Lâm Xước cho rằng lại là người đi cầu xin điêu khắc, bèn muốn đóng cửa. A Sóc đã quá bận rộn, nơi nào còn rảnh rỗi điêu khắc tượng gỗ, trừ trước đó đã đồng ý một tượng gỗ cầu phúc cho cục cưng. Sau đó nữa, những người cầu xin điêu khắc kia dần dần phát hiện, thì ra là một khi Mai Tam thiếu quân trở nên cứng nhắc, đó cũng là tuyệt đối không có thương lượng.

"Tam Thiếu quân, chớ đóng cửa. Ta là tới đưa thư, thư của Đại thiếu."

Hắn dừng động tác lại, Mai Sóc đi ra cửa nhận lấy, mở ra vừa nhìn tới, ý đại khái nói là trong nhà có một người khách rất quan trọng hết sức quan trọng sắp tới, bảo nàng trở về, hơn nữa, còn phải mang một sọt cua trở về, phải làm tiệc toàn cua chiêu đãi.

Tầm mắt của nàng dừng lại ở phía trên rất quan trọng hết sức quan trọng đó một lúc lâu, rốt cuộc là ai có thể khiến lão Đại dùng chữ này? Suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được.

Qua vài ngày nữa, Mai Sóc dẫn theo Lâm Xước, Mai Bạn, còn có một sọt cua Tây Hà tươi mới nhảy nhót tưng bừng trở lại Phong thành. Trước tiên, nàng giao cua cho phòng bếp, có lẽ Mai Triều còn chưa tới, Mai Kỳ và Mai Đoan Nguyệt dĩ nhiên là đi đến xưởng rồi.

Tần Mặc đến tìm Lâm Xước cùng nhau viết thực đơn, cuối cùng xác định xuống, đầu tiên là món thịt cua ngũ vị, theo thứ tự là thịt cua đậu hũ, thịt cua và gân, thịt cua bắp cải, há cảo cua, mỳ hoành thánh thịt cua thủy tinh, sau đó là cua sợi lột dưa chuột nhỏ, gạch cua kết hợp vi cá, cuối cùng hai món cả con cua, một món cua say, một món cua hấp. 

"Mặc thúc, đây rốt cuộc là muốn mời người nào?"

"Trình Anh."

"Trình Anh?" Mai Sóc rất kinh ngạc, "Làm sao bà ấy lại tới đây?"

"Con trai cũng gả tới rồi, thân gia lui tới không phải là rất bình thường sao?"

"Nhưng mà, không phải bà ấy vẫn muốn phá đổ chúng ta?"

"Ôi, đấu nhiều năm như vậy, cũng sẽ mệt mỏi."

Đến lúc chạng vạng, Mai Triều cũng dẫn theo Tô Cẩm tới, con trai vừa ra đời mấy tháng không thể ngồi xe ngựa, cho nên không có ôm tới. Lần này ngược lại đổi thành Thượng Quan Phức và Trình Lăng đã lớn bụng, xem ra tối nay tiệc toàn cua là không có lộc ăn rồi.

Phòng bếp còn chưa có bắt đầu ra tay, lúc này đang chuẩn bị muốn bắt đầu chưng con cua lóc thịt cua gạch cua ra ngoài. Mai Sóc vừa quay đầu, lại phát hiện Lâm Xước mới vừa rồi vẫn còn ở bên cạnh nàng đã không thấy, kèm thêm Mai Bạn cũng không thấy.

Mặc dù biết ở trong nhà mình không mất được, nàng vẫn là nóng ruột một hồi, hai bảo bối một lớn một nhỏ của nàng lại cứ biến mất ở dưới mí mắt của nàng như vậy? "Mặc thúc, Mặc thúc, Tiểu Xước Nhi nhà ta đâu?"

"Đi phòng bếp, sao thế?"

"Sao không nói cho ta?"

Nàng như một làn khói cũng không thấy bóng dáng, Mai Triều thấy được buồn cười nói: "Xem ra đánh cá đánh hơn nhiều, bản lĩnh lão Tam hình như tiến bộ không ít."

Nàng vừa chạy tới phòng bếp, thì phát hiện nơi này rối một nùi, phòng bếp Mai gia hình như vẫn luôn là chỗ rối loạn nhất. "Đây là thế nào?"

"Tam Thiếu, cái sọt không có đậy chặt, con cua chạy rồi. Tam Thiếu quân đang bắt."

"Ngươi muốn chết à, ngươi để cho hắn bắt." Nàng tức giận nói, vọt vào phòng bếp, phía sau trong phòng không có ai, những người khác có lẽ đều sợ bị con cua kẹp phải, chỉ thấy bóng dáng cực kỳ quen thuộc kia đang bò tới phía dưới bàn dài, cái sọt ở bên cạnh, một tay đang nắm lên một con bỏ vào trong sọt. Càng chết người chính là bên cạnh hắn còn đi theo một đứa nhỏ, bò đến thật là vui vẻ, nhìn con cua bò ngang, cũng bò ngang theo.

Mai Sóc vung lên áo bào ngồi xỗm xuống dưới bàn dài, lần này càng tốt hơn, một nhà ba người đều rụt đến phía dưới bàn dài ở phòng bếp rồi.

Nàng mang theo rất nhiều cua, bò đến đầy đất. Hắn cảm thấy sau lưng có người đến gần, vừa quay đầu lại, cười nói: "A Sóc, làm sao nàng cũng nằm bò rồi hả?"

"Sao ta nằm bò rồi hả? Tìm được chàng rồi, chàng cho rằng chàng cũng là con cua, bò ngang trên mặt đất, còn con nữa," Nàng chợt ôm lấy Mai Bạn, "Bị con cua kẹp làm thế nào?"

"Không có việc gì, ta muốn bắt cua, không bò theo bọn nó thì không bắt được."

Mai Sóc nhíu mày, "Ta giúp chàng."

"Ừ."

Hai người vừa dứt lời, Mai Bạn đột nhiên vui tươi hớn hở một ngón tay chỉ thêm một con cua trên đất, "Nằm sấp nằm sấp."

Mai Sóc ngẩn ra, sau đó mừng rỡ, "Con nói cái gì?" Cũng không biết là nằm sấp nằm sấp hay là bò bò, dù sao thì là âm này.

"Nằm sấp nằm sấp." Thấy nương vui vẻ như vậy, Mai Bạn mừng rỡ lặp lại tiếp, "Nằm sấp nằm sấp."

Không phải phụ thân, không phải nương lại học chữ như vậy, có điều có thể mở miệng rồi thì đáng được phần thưởng. Mai Sóc hôn một cái ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập của bé, sau đó lại tiến tới hôn một cái trên môi bảo bối lớn của nàng. Thế nhưng tiếp sau cái hôn này không dễ dàng dừng lại như vậy, vào lúc nàng vẫn chưa thỏa mãn đang còn muốn liếm liếm trên cánh môi của hắn. Một tay nàng ôm Mai Bạn, một tay chống ở trên đất, tay chống ở trên đất đột nhiên đau đớn một hồi, nàng kinh hoảng lui ra, Lâm Xước chăm chú nhìn lại, "A, A Sóc, nàng đừng cử động." Hắn nhanh chóng muốn đứng lên, kết quả đầu đụng ngay vào trên bàn dài. Nghe được, trong lòng Mai Sóc giật mình, chỉ có cảm giác đầu mình cũng rất đau, còn chưa kịp nói gì, hắn đã bò ra ngoài, bưng chậu nước đi vào, "Bỏ vào đây."

Nàng đưa tay bỏ vào, con cua này vừa dính vào nước, lập tức buông lỏng ra càng lớn kẹp lấy nàng.

"Đầu đau không?" Mai Sóc đưa tay đi lên xoa xoa.

"Không đau, A Sóc, nàng dẫn Bạn Nhi đi ra ngoài đi. Ta tới là được rồi, phải nhanh chút bắt lại rồi."

"Không được, nào có đạo lý một mình chàng bắt, ta và chàng cùng nhau."

Tiệc toàn cua tối nay, mới vừa lên đèn, Trình Anh đã khoan thai tới trễ, nhưng trên mặt bàn vẫn chỉ có mấy món ăn nguội, da sứa đã bị ăn sạch, Mai Kỳ nghiêng người, gọi Tần Mặc lại, "Bên phòng bếp kia thế nào? Còn có lão Tam, người đâu? Sao cả nhà đều không ở đây?"

Tần Mặc đang muốn nói ông đi qua nhìn một chút, thì gặp được Mai Sóc dẫn theo Lâm Xước tới đây, Mai Bạn vẫn là ngồi ở ghế dành riêng của bé, vai Mai Sóc, "Xin lỗi, cua bò ra, cho nên trễ."

Hai người ngồi xuống, Lâm Xước ôm lấy Mai Bạn, bởi vì Mai Sóc phải mời rượu bọn họ. Trình Anh vẫn không nói lời gì, ngược lại khiến không khí có chút cứng ngắc, cho đến một món thịt cua đậu hủ tới, đậu hũ trắng trong như tuyết, thịt cua ngậm đỏ như lửa, chỉ nhìn màu sắc cũng biết cua này đều là cực phẩm, mới có thể lấy ra thịt cua ngon như vậy.

Trình Lăng không nhìn nổi, "Này, nương, người tới cũng tới rồi, cần gì làm bộ mặt giống như người khác nợ ngươi bạc?"

"Cái thằng này, con gả cho người thì cùi chỏ coi như là hoàn toàn quẹo ra ngoài rồi, đúng hay không?"

"Đúng thì thế nào? Mọi người không phải đều hòa thuận rồi sao?" Hắn nhìn con cua này, nuốt ngụm nước miếng, trước mặt hắn và Thượng Quan Phức cũng chỉ có một chén cháo trắng và một chút thức ăn với cháo.

Nhưng Mai Kỳ biết chăm sóc tâm tình chính quân của mình, dĩ nhiên cũng cùng uống cháo trắng với Thượng Quan Phức. Nhưng một mình nàng đang ăn ngấu ăn nghiến, hắn kéo chén Mai Đoan Nguyệt qua, "Này, sao nàng ăn đến hăng say như vậy?"

"Ta đói." Đầu nàng cũng không quay lại.

Trình Anh nhìn vợ chồng son giận dỗi, hình như thấy rất vui vẻ, "Lăng Nhi à, bây giờ biết lập gia đình không có ý nghĩa rồi, con nói con đến Mai gia làm cái gì, vẫn là trở về giúp ta cùng nhau làm các nàng sụp đổ đi."

Mấy người cùng nhau trừng mắt về phía bà, Mai Đoan Nguyệt thẳng thừng đẩy chén, một tay ôm Trình Lăng vào trong ngực, "Hắn là của ta đấy, không phải là của bà."

"Sao hắn không phải của ta, không có ta, có thể có hắn ư?"

"Trong bụng hắn là của ta."

"Vậy thì thế nào? Trong bụng hắn, chỉ có một nửa là của ngươi, còn có một nửa là của hắn, một nửa kia thì cũng là của ta."

Ở bên cạnh, Lâm Xước bị họ làm cho chóng mặt, dứt khoát không thèm quan tâm, lựa một chút đậu hũ ở trên đũa đút Mai Bạn, bé ăn đến vui vẻ, tự mình nắm muỗng đồng nhỏ của mình, đưa tay muốn múc. Trước hết, Mai Sóc múc một muỗng canh cho bé, để cho bé múc muỗng ở trong canh đó.

Mai Đoan Nguyệt đứng lên, vỗ bàn một cái, "Người nào mời người phụ nữ này tới?"

"Ta." Mai Kỳ vẫn còn đang húp cháo, "Người phụ nữ này là bà mẫu (mẹ chồng) của ngươi."

"Không biết." Nàng đá văng ghế ra ôm Trình Lăng muốn đi ngay, Trình Anh lắc đầu liên tục, "Đây là con dâu gì, ngay cả một tí tẹo đùa giỡn như thế cũng không biết."

Trình Lăng nhô đầu ra từ trong ngực Mai Đoan Nguyệt, tươi cười quyến rũ với nương hắn, "Nương, ngươi muốn nói giỡn?"

Trình Anh gật đầu, hắn lại nói: "Nương không biết nàng đây chính là một đầu gỗ, nương thả cái rắm đến cười giỡn."

Thượng Quan Phức thiếu chút nữa phun ra một hớp cháo, hiện tại ở Mai gia là hai người hắn và Trình Lăng, thời gian chung đụng dĩ nhiên là rất dài, xem ra Trình Lăng cũng học được Phật trên đầu môi chót lưỡi của hắn rồi.

Gạch cua kết hợp vây cá, là dùng gạch cua tươi mới trộn lẫn vây cá ninh chín, vây cá này là sáng sớm đã dùng thịt gà, chân giò hun khói, thịt bò hầm thành canh ninh nở ra, đã ninh cả một ngày. Vừa đi lên, chính là thơm đậm bốn phía, vào miệng vô cùng trơn mềm.

Mà cua sợi lột dưa chuột nhỏ, lại là trước xào chín dưa chuột nhỏ, lại lựa ra từ chân cua nhỏ lành lặn trong cua sợi, gừng gạo lên nồi, thả cua sợi, lửa từ từ đổ vào chén canh gà nhỏ, thêm nguyên liêu phối hợp, sau khi lên đĩa lót ở trên dưa chuột nhỏ. Vào miệng đã có cua sợi tươi ngon, lại có dưa chuột nhỏ giòn dễ chịu.

Lâm Xước ăn đến miệng đầy gạch cua, Mai Bạn cũng thế, nhúc nhích cũng không thèm còn tới một câu, "Nằm sấp nằm sấp."

Đợi đến lúc hai món cả con cua cuối cùng đi lên, thật ra thì mọi người cũng đều gần no rồi, ngoại trừ ba người chỉ có thể húp cháo. Cua say là màu xanh, cua hấp là màu đỏ, một xanh một đỏ ngược lại cũng thật là cùng bổ sung lẫn nhau thì càng tốt.

Trước khi Trình Anh đi, Mai Kỳ và ba muội muội cùng đi ra ngoài tiễn bà, "Các ngươi nhớ, ta chỉ là bởi vì Lăng Nhi, ta không muốn hắn khó xử."

"Biết." Mai Kỳ rất phối hợp gật đầu, đưa mắt nhìn bà rời đi, Mai Triều gác cằm ở trên vai Mai Sóc, "Ôi, lần này rốt cuộc thiên hạ thái bình."

Nàng vừa dứt lời, tiếng cười của Trình Anh lại truyền tới, "Có điều các ngươi đừng vui mừng quá sớm, để tránh cho những ngày sau này của các ngươi quá an nhàn, ta vẫn là sẽ thường gây ra một chút cho các ngươi, thứ nho nhỏ, phiền toái nho nhỏ."

"Người phụ nữ này." Lại là Mai Đoan Nguyệt, Mai Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, "Hi vọng thật như bà từng nói, chỉ là phiền phức nho nhỏ."

"Bà ấy và nương đấu cả đời, rõ ràng là hiểu nhau không cần nói còn không chịu thừa nhận. Quả nhiên là quá cô đơn lạnh lẽo, ngay cả chúng ta cũng không chịu bỏ qua." Mai Sóc than thở.

"Lão Tam, ngươi đây mới là chân tướng đây nè."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv