Hắn kéo Trình Lăng về trong phòng Mai Kỳ, nàng còn kinh ngạc một lúc, "Sao thế?"
"Ta cho là ngươi sẽ có hứng thú."
Trình Lăng đột nhiên cười nói: "Nếu nàng có hứng thú đối với ta, không phải tức chết ngươi?"
"Ta kiềm chế rất tốt, sẽ không tùy tiện tức giận." Hắn buông lỏng tay ra, lúc này cũng không sợ hắn ta sẽ trốn.
"Kiềm chế tốt? Sẽ không tức giận?" Lời này là Mai Kỳ hỏi, hắn trợn mắt, "Làm gì, ngươi có ý kiến?"
"Không có không có." Nàng đi tới trước mặt Trình Lăng, "Trình công tử, hai năm qua, trước phải cảm ơn ngươi vẫn ở với nãi nãi."
"Khách sáo rồi."
"Nếu hôm nay cũng nói ra rồi, vậy ta muốn hỏi một câu rốt cuộc Trình gia ngươi muốn cái gì?"
"Rất đơn giản, phá hủy cơ nghiệp Mai gia của ngươi."
"Chúng ta không thù?
"Tam thiếu thật sự là rất đáng yêu, đều không cần ta ra tay, tự mình đã ngẩng đầu đi rồi, ngươi nói có đúng không? Về phần thù à, vẫn phải có."
"Có thể báo cho biết không?"
Hắn ta cảm ơn nàng một lần, "Nương ta gọi là Trình Anh, hiểu rồi?"
"Là bà ấy." Mai Kỳ lẩm bẩm nói nhỏ, "Vậy thì khó trách."
"Cho nên, biết là tốt rồi."
"Vậy tại sao ngươi phải giúp nàng?" Mặt của Thượng Quan Phức phóng đại đến gần lại, hắn ta sợ hết hồn, "Ngươi đến gần làm cái gì?"
"Hắn giúp ta cái gì?"
"Ong mật."
"Đúng vậy, ngươi nợ ta một cái nhân tình, cho nên tốt nhất thả ta đi."
"Ngươi đi đi."
"Dễ dàng như vậy?"
"Phải."
Trình Lăng nhìn nàng một cái, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng. Thượng Quan Phức khó hiểu nói: "Cứ để cho hắn đi như vậy, không phải hắn phá hủy nhiều gỗ Tê Phượng như vậy à? Còn nữa, Trình Anh là ai?"
"Bạn cũ của nương."
"Bạn cũ?"
"Cũng là kẻ địch cũ."
Thượng Quan Phức nhìn nàng một cái, "Thôi, ta cũng không muốn quan tâm nhiều chuyện nhà của ngươi."
"Chuyện của nhà ta? Trước đó đứng lên dạy dỗ nãi nãi không phải còn rất thuận miệng à, rất giống một chủ quân đương gia."
"Mai Kỳ, ta cảnh cáo ngươi, đừng chiếm tiện nghi của ta nữa."
"Thượng Quan Phức."
"Làm gì?" Hắn tức giận nói.
"Gả cho ta."
"Không làm, còn nữa, ngươi đây coi như là cầu hôn? Cầu được cái gì hôn? Sính lễ đâu?" Hắn lầu bầu lẩm bẩm, "Còn gọi cả tên cả họ ta."
"Ta chỉ là cảm thấy gọi cả tên cả họ chàng sẽ nghiêm chỉnh một chút, ta đương nhiên sẽ chuẩn bị sính lễ."
"Ta không đồng ý."
"Tại sao?"
"Không có tại sao, chính là mất hứng." Hắn ngồi ở trước bàn sách của nàng, mặt mày có chút suy sụp, nhìn qua ủ rũ cúi đầu. Nàng đi tới trước người hắn, "Sao thế? Sư tử đực nhỏ luôn luôn khí thế mười phần cũng sẽ có lúc uể oải như vậy?"
Nàng ở rất gần, hắn không tránh né, "Ta ép người phụ nữ ta phải gọi nương kia viết hưu thư, dẫn theo phụ thân rời khỏi chỗ đó. Ta đã tự nói với mình, ta chỉ muốn cùng phụ thân hai người sống nương tựa lẫn nhau là tốt rồi. Ta không muốn lập gia đình, phụ nữ trên đời này đều là không dựa vào được, chỉ có thể dựa vào bản thân."
Nàng sờ sờ tóc mai của hắn, "Chỉ cần không phải bởi vì chán ghét ta là tốt rồi, chúng ta đón phụ thân chàng ở cùng nhau." Thật ra thì đã sớm đoán được hắn nhất định cũng có quá khứ không muốn nhắc tới, không phải vậy sẽ không luôn dùng loại phương thức này tới võ trang mình, bảo vệ mình.
"Mai Kỳ."
"Hả?"
"Ta thật sự không biết có thể tin tưởng nàng hay không?"
"Vậy có thể xin chàng thử tin tưởng ta hay không?"
Hắn ngước mắt nhìn nàng, thật lâu, "Đồ của ta đâu?"
Trong lòng nàng rút căng, "Chàng vẫn là muốn đi sao?"
"Nàng tiễn ta trở về, còn nữa, gặp phụ thân ta." Hắn rất muốn tìm đồ ném nàng, tiện tay bắt hụt đồ rửa bút, dường như hơi lớn, còn chưa kịp buông ra tìm cái khác đã bị nàng nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, "Được, đi ngay bây giờ."
"Mai Kỳ, nàng thật rất được voi đòi tiên đó." Hắn rốt cuộc lấy về được bọc đồ của mình, cùng đi với nàng ra ngoài cửa, còn chưa có ra khỏi sân trong thì gặp phải Mai Bình vội vã tới đây, "Đại thiếu, lão chủ tử bị bệnh."
"Mời đại phu chưa?"
"Nói là tức giận ứ đọng ở ngực, cho nên nằm trên giường không dậy nổi."
"Tức giận à." Thượng Quan Phức lầu bầu một tiếng, "Vậy thì sẽ bị tức bệnh, độ lượng thật đúng là nhỏ."
Mai Kỳ nhìn hắn một cái, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã kéo bọc quần áo ôm trong vòng tay, "Tự ta về nhà, nàng đi xem đi." Cũng không đợi nàng trả lời, hắn trực tiếp đi ra ngoài. Mai Kỳ thở dài, xoay người đi tới viện của Mai An.
Thượng Quan Phức không quay đầu lại, giữa hắn và nàng dù sao cũng còn có đường rãnh, đường rãnh này chỉ có thể để nàng vượt qua.
***
"Nếu là nổi giận, những cục sưng ứ trên lưng này lại là xảy ra chuyện gì?"
"Đại thiếu, đây thoạt nhìn chắc là bệnh ngoài da, có điều ta thật đúng là chưa từng thấy."
Mai Kỳ ngồi ở đầu giường bà, nghiêng người kêu một tiếng: "Nãi nãi."
Người đầu giường phát ra một tiếng kêu đau, "Các ngươi đều đi ra ngoài."
Mai Kỳ phất phất tay, bên trong phòng chỉ còn lại hai người họ, "Thật ra thì ta chết rồi, không phải vừa vặn hợp ý các con?"
"Bà luôn là nãi nãi của con." Nàng nhàn nhạt lên tiếng trả lời. Mai An vốn là nằm lỳ ở trên giường, lúc này gắng gượng chống ngồi dậy. Mai Kỳ nhất thời có chút không đành lòng, đã từng hận, từng sợ, đến lúc này, thấy bà giống như là trong một đêm già hơn 10 tuổi, thở dài, "Bà cố gắng dưỡng bệnh thôi."
"Ta nhớ tới rất nhiều chuyện," Một mình bà nói nhỏ, cũng không để ý có phải là nàng đang nghe hay không, "Chuyện của nương con khi còn bé, nàng lên Kinh một chuyến, cái gì cũng không thi đậu, ngược lại cưới một hoàng tử trở lại."
Ánh mắt Mai Kỳ lóe lên một cái, bà vẫn còn tiếp tục, "Ta không ngờ, người luôn luôn dịu dàng như nước thì ra là tính tình bên trong lại cũng kiên cường không chịu khuất phục như lửa. Kỳ Nhi, không nói gạt con, sau đó thật ra thì ta vẫn rất hối hận."
"Thật sao?"
"Ta biết con không tin, ta thấy Trình Ly kia là một người hiền thục, muốn cho nương con thu. Ta lại cứ nghĩ là thu trước làm thị chỉ là chuyện bình thường. Nương con không chịu đụng hắn, hắn đi cầu ta, ta bèn ra một chủ ý cho hắn, kết quả lại không ngờ quay đầu lại sẽ lấy loại kết cục này kết thúc. Nếu như sớm biết thì sẽ không buộc nàng, không ép......"
"Cho nên, sau đó bà vẫn luôn rất xa cách đối với Trình Ly và lão Tứ, coi như là đang sám hối sao?" Nàng rốt cuộc châm chọc lên tiếng, "Nãi nãi, bà cho rằng bà phạm sai lầm, như vậy là có thể bù đắp rồi? Còn có lão tam, ngày trước bà vẫn dẫn theo nàng, nàng hẳn là ở bên cạnh bà lâu nhất, cũng bị bà tổn thương sâu nhất. Xưa nay, bà chưa bao giờ quan tâm chúng ta nghĩ như thế nào, ở trong lòng bà cũng chỉ có chính bà."
Bà không nhìn Mai Kỳ, ngược lại bật cười, "Kỳ Nhi à, lần đầu tiên thấy con nói nhiều như vậy, còn dùng loại giọng điệu này. Cũng như là thằng bé kia rồi, thật ra thì hắn nói không sai, gia chủ là con, ta có tư cách nào?"
"Con muốn cưới hắn." Mai Kỳ đột nhiên lên tiếng, lần này Mai An nhìn về phía nàng, nàng nhìn thẳng bà, Mai An từ từ nhắm mắt, "Con cho rằng đến lúc này, ta còn có thể không đồng ý sao? Dù sao ta cũng không còn bao nhiêu ngày tháng, chỉ hy vọng, chỉ hy vọng còn có thể gặp được lão Nhị và lão Tam một chút, nói cho các nàng biết, bọn họ muốn làm gì đều tuỳ theo ý của mình đi, ta cũng không quản gì nữa, cũng không quản được."
Mai Kỳ than thở: "Nãi nãi, thứ họ muốn nghe chưa bao giờ là cái này. Bà nợ các nàng chỉ có ba chữ mà thôi." Nàng xoay người rời khỏi phòng, khép cửa phòng, đứng một lúc lâu, mắt thấy mặt trời chiều ngã về tây. Bà đã qua tuổi bảy mươi, coi như là sống lâu rồi, coi như lần bệnh này có thể vượt qua, cũng đã không còn bao nhiêu ngày giờ, còn hận sao? Nàng cũng không biết, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi mệt chút. Trước khi nương lâm chung, nàng đã đồng ý sẽ không hận, sẽ cố gắng gánh vác cái nhà này. Nhiều năm như vậy, nàng vừa bận rộn buôn bán bốn xưởng lớn, còn vừa phải xen lẫn hòa giải ở giữa Mai An và bọn muội muội, nhưng cuối cùng vẫn là rạn nứt rồi.
Mai An vẫn nhìn bóng người đi ra trước cửa, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt đục, chảy xuống da dẻ nhăn nheo, "Tiêu Nhi, thật xin lỗi."
***
Trăng treo ngọn cây, Thượng Quan Phức ngồi ở trên bậc thang trước cửa hàng, ôm hai chân, "Phức Nhi, sao còn chưa đóng cửa?"
"Ta muốn ngồi một lúc nữa."
Phụ thân hắn mới vừa đi, một bóng dáng hơi mệt mỏi dừng ở trước người hắn, hắn giương mắt, nàng vung lên áo bào ngồi xuống ở bên cạnh hắn.
"Sao rồi?"
"Hơi mệt chút." Nàng nghiêng đầu qua dựa lên trên vai hắn, hai mắt nhắm nghiền, ngửi mùi thơm dễ chịu trên người hắn, đột nhiên cảm thấy, rốt cuộc nàng tìm được đường về nhà rồi.
***
Mai Kỳ đến Tây Hà một chuyến, tính vừa đi vừa về chừng mười ngày, lúc trở lại, nàng đến trước cửa hàng hương phấn của Thượng Quan Phức, "Phức Nhi."
Trước cửa hàng có không ít chàng trai trẻ tuổi, đều là tiểu quan của Phong Nguyệt câu lan cách đó không xa. Nàng làm như không thấy đi đến trước người hắn, nắm lấy tay của hắn, "Đi theo ta."
"Này, ta có việc, nàng không thấy à."
Lúc này, nàng mới phát hiện ra người bên cạnh, buông tay ra đứng ở một bên, "Vậy ta chờ chàng."
"Mai Đại thiếu, ta luôn nghe nói ngươi không thể đụng vào đàn ông, bây giờ nhìn lại, ngược lại cũng không có chuyện như vậy mà." Bên cạnh có một chàng trai quan sát hai người nắm tay nhau một cái trước đó, nàng không có biểu cảm gì, "Phu quân của chính ta, ta đương nhiên có thể đụng."
"Ôi chao, Phức Nhi, ngươi thành thân rồi à?"
"Không có, đừng nghe nàng nói bậy."
"Vậy chính là sắp rồi." Mấy chàng trai cười đùa liên tục, "Đại thiếu, sau này không phải ngươi không cho phép Phức Nhi làm buôn bán hương phấn chứ, vậy thì chúng ta thật là thảm rồi. Chỉ có hương phấn của Phức Nhi là dùng bột ngô làm, mấy cái cửa hàng còn lại kia đều là dùng bột chì trắng biến hóa, rẻ thì rẻ, dùng rồi thì tổn thương mặt."
"Đúng vậy, Đại thiếu, vì đàn ông khắp thành chúng ta, ngươi có thể đừng giấu Phức Nhi đi."
"Nhiều lời như vậy, các ngươi có mua hay không, không mua cút ngay."
"Này ơ kìa, công tử ớt cũng biết xấu hổ."
Thật vất vả đuổi đám nam giới kia đi, Thượng Quan Phức lấy ván lát qua đóng cửa, "Sao thế, vội vã như vậy?"
"Chàng biết dùng thạch tín, lưu hoàng thêm vôi điều chế thành thuốc thoa ngoài da, dùng rồi sẽ có tác dụng phụ gì không?"
"Đây là thuốc thoa ngoài da gì? Muốn mạng người không còn tạm được."
"Trị cục sưng trên người nãi nãi, không có biện pháp khác, ta chạy mấy tiệm thuốc, họ cũng không chịu điều chế. Ta muốn mua cách điều chế tự mình điều chế, cái này chàng khá là nắm chắc."
"Này, ta điều chế là son phấn hương, cũng không phải là thứ này."
"Lấy ngựa chết làm ngựa sống, thử một chút thôi."
***
Tuy rằng phương thuốc của Lâm Xước nghe ra dọa người, có điều cục sưng ứ màu đỏ trên người Mai An mỗi ngày một lần, thoa hơn mười ngày, quả nhiên giảm xuống. Đến lúc mùa hè đã hoàn toàn khỏe lại.
Buổi sáng ngày đó, Mai Kỳ cưỡi ngựa mang theo sính lễ đến cửa hàng hương phấn của Thượng Quan Phức, bởi vì hắn và phụ thân hắn vẫn ở phía sau cửa hàng, lại thấy Thượng Quan Phức buồn buồn không vui, một mình cầm vợt đập ruồi đang liên tục đập lung tung ở không trung.
"Chàng đây là đang làm gì?"
Giương mắt thấy nàng, hắn cầm vợt đập ruồi lại muốn đánh tới đây. Mai Kỳ ngẩn ra, sờ sờ mũi của hắn, "Ta lại làm sao chọc tới chàng?"
"Người lùn kia trong Cù Tiên lâu của nàng."
"Thuật di, làm cái gì?"
"Sao nàng lại gọi bà ta là di?"
"Bà ấy và nương ta không khác nhiều lắm, là tượng sư quan trọng trong Cù Tiên lâu của ta, thế nào?"
"Bà ta bắt cóc phụ thân ta rồi."
"Cái gì?"
"Đúng vậy, nàng nói dáng dấp bà ta còn không cao hơn ta, phụ thân nhất định là hoa mắt váng đầu. Không phải, nhất định là bị bà ta ép."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngày đó ta đi ra ngoài, đến ngoại ô hái chút hoa lan trắng. Phụ thân, ông ấy nói mãi không nghe, bảo ông ấy đừng đi ra ngoài làm việc, ông ấy lại đến một gia đình để dạy công tử người ta đọc sách. Kết quả bị một sắc quỷ của gia đình kia đùa giỡn, vừa vặn người lùn kia hình như là đi đưa quan tài, cứu phụ thân, đánh người nọ một trận."
"Sau đó phụ thân chàng lấy thân báo đáp."
"Mới không đâu, nhất định là bị bà ta ép."
"Phức Nhi, chàng biết có một câu gọi là người không thể nhìn bề ngoài." (không thể nhìn mặt mà bắt hình dong)
"Vậy thì thế nào?"
"Ta thừa nhận Thuật di trưởng thành có lùn một chút, nhưng nếu bà ấy đối với phụ thân chàng thật tốt, chàng cũng hi vọng ông ấy hạnh phúc có phải hay không?"
Hắn lại buồn bực không lên tiếng, nghĩ đến nụ cười trong mắt phụ thân, liếc nàng một cái, người phụ nữ thấp bé nói muốn dạy dỗ hắn biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ kia, chẳng lẽ hắn thật sự phải gọi một tiếng nương hay sao? Không cần, vậy không phải hắn hoàn toàn bị người đè lại rồi.
Mai Kỳ có lẽ đoán được hắn đang buồn bực cái gì, ôm lấy thân thể hắn, "Bà làm mẹ kế của chàng, chàng lại làm chủ quân của bà ấy. Bà ấy vẫn không thể đè ép được chàng có phải hay không?"
Thượng Quan Phức đảo tròn mắt, rốt cuộc nhếch nhếch khóe môi, "Coi như nàng nói một câu tiếng người."
***
Lúc tháng mười, Mai Triều dẫn Tô Cẩm trở về Phong thành, "Ta ở rể rồi." Vừa trở về thì bỏ lại một câu nói như vậy, nàng cho rằng Mai An sẽ tức giận tới mức giơ chân, làm cho nàng bất ngờ là bà chỉ dẫn Tô Cẩm đi lạy từ đường, tặng hắn một cái lễ ra mắt.
"Bà sao thế?"
"Nghĩ thông suốt chứ sao." Mai Kỳ liếc xéo nàng một cái, Mai Triều đưa tay đến sờ trên trán nàng ấy, "Lão đại, gần đây tỷ lấy ở đâu ra nhiều vẻ mặt như vậy, lúc ta không có mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc Tô Cẩm đi ra, rất khó hiểu hỏi nàng, "Không phải là nàng nói cụ nhà nàng, ặc, nãi nãi rất khó trị? Còn nói cần......"
Mai Triều che kín miệng của hắn, không cho lời nói sau đó lộ ra, Mai An nhìn nàng một cái, cũng biết nàng luôn luôn như thế, "Sau này, có rãnh rỗi thì trở lại ở ít ngày."
Tô Cẩm tiến tới bên tai nàng, "Bà bảo ta nói với nàng một câu."
"Cái gì?"
"Nói, nói hi vọng nàng có thể tha thứ chuyện bà làm trước kia."
Mai Triều sợ run một lúc lâu, rốt cuộc lại cười đùa nói: "Ta trở về ở ít ngày cũng không có vấn đề gì, chỉ cần nãi nãi bà vẫn không bình thường tiếp như vậy là được."
Mai Kỳ cũng cong khóe môi lên, chỉ cần khúc mắc của lão Tam có thể mở ra, nhà của các nàng rốt cuộc có thể gọi là một nhà, giống như nương vẫn mong đợi vậy.
Đầu tháng mười hai, Mai An mời sản công đi Tây Hà kia trở lại, Lâm Xước sinh một đứa con gái. Mai Kỳ thấy Mai An đang lau nước mắt, xem ra, lão Tam đúng là dễ lấy lòng hơn so với nàng tưởng tượng, chỉ cần Lâm Xước lớn nhỏ bình an, nàng đều có thể mặc kệ hiềm khích gì trước đó.
Thượng Quan Phức gả vào Mai gia là vào trung tuần tháng mười hai năm ấy, tân hôn ngày đầu tiên chính là mười tám tháng chạp. Phong thành đã bắt đầu rơi ít tuyết, hôm nay Hạm Đạm viện chỉ còn lại có một mình Mai Kỳ, cũng là tân phòng của Mai Kỳ và Thượng Quan Phức. Sáng sớm, bên trong phòng Mai Kỳ, đầu tiên là truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếp đó truyền đến một tiếng kêu khẽ, "Mai Kỳ, tối nay nàng ngủ thư phòng đi."
"Sao thế?" Nàng thoạt nhìn còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói cũng có chút dấp dính.
"Ta đau đến gần chết, nàng còn không thấy ngại mà hỏi."
Tiếp theo là tiếng Mai Kỳ dỗ dành người, có điều xem ra không có tác dụng gì, hắn vẫn là giận dữ ngút trời.
Mai Bình đứng ở trong sân Hạm Đạm viện, nhìn tuyết trắng đầy trời, "Mai Kế, ngươi biết không? Ngươi thật sự là miệng quạ đen."