Khói Bếp Ven Hồ

Chương 54: Triều Dương Như Cẩm (một) (2)



"Tô Triều."

"Tiểu công tử." Nàng lấy lại tinh thần, "Có chuyện gì sao?"

"Tại sao ngươi dùng ánh mắt ấy nhìn tỷ tỷ ta?"

"Ánh mắt gì?"

"Đừng cho là ta không thấy, loại vẻ mặt giống như là sâu rượu bị người đặt lệnh cấm rượu nửa tháng không được uống rượu, trong lúc bất chợt thấy một vò rượu ngon đặt trước mắt kia."

"Tiểu công tử, ngươi nhìn sai rồi. So tài kết thúc rồi, để thuộc hạ mang ngươi đi xuống."

Đám người đã lui đi không ít, nàng mang theo hắn rơi xuống đất ở trong góc. Tô Cẩm vừa chạm đất, bèn đi về phía trước đài vừa nãy Tô Chức và Triệu Bạch Ba vẽ tranh, mấy người đang dọn dẹp. "Đợi chút."

"Vị tiểu công tử này, có dặn dò gì?"

"Mới vừa rồi, thuốc màu vị Triệu tiểu thư kia dùng để vẽ tranh, có thể cho ta không?"

Những người kia nhất thời khó hiểu, vốn đang muốn đi rửa đồ đạt, không biết hắn muốn làm cái gì, thuận tay đưa đĩa sứ đựng thuốc màu cho hắn. Tô Cẩm nhận lấy nhìn kỹ qua, những thuốc màu kia đều là dạng keo, lúc vẽ tranh gặp nước đã biến đổi. Hắn rút ra một miếng khăn trắng sạch sẽ, gói hết lại những thuốc màu kia.

Tô Triều đi theo phía sau hắn, "Tiểu công tử, ngươi muốn làm gì?"

"Không phải là ngươi nói nàng ta vẽ sắc màu đẹp sao, vậy thì ta mang về xem một chút, rốt cuộc là nàng ta dùng thuốc màu gì."

***

Tô Cẩm ngồi ở trước bàn đọc sách trong khuê phòng của mình, miếng khăn trắng kia mở ra ở trước mặt, dùng một cây bút lông nhỏ dài chấm nước tô một chút xíu ở trên giấy Tuyên Thành, "Quả nhiên sắc màu càng thêm nồng đậm phong phú so với thuốc màu bình thường."

"Tiểu công tử nhìn ra được bên trong là bỏ thêm cái gì?"

Hắn lắc đầu, "Chỉ là, Tiểu Chẩn, ngươi cảm thấy Tô Triều đó có chút không bình thường hay không?"

"Cái gì không bình thường?"

"Thật ra thì ta cũng không biết, chẳng qua ta cảm giác nàng giấu diếm chúng ta rất nhiều việc. Ngươi nói, nàng có phải là gian tế do bố phường khác phái tới, muốn táy máy tay chân bên trong vải vóc của chúng ta, hoặc là trộm cách điều chế thuốc nhuộm của chúng ta hay không?"

"Tiểu công tử, vậy ngươi dự định làm sao bây giờ?"

"Không làm gì cả, dù sao nàng cũng là người hầu của ta, ngươi nói đúng hay không?" Tô Cẩm tiếp tục dùng dao găm nhỏ cắt ra những thứ thuốc nhuộm đọng lại kia, khóe môi mỉm cười, Tiểu Chẩn không hiểu nhìn hắn.

Trong viện ngoài phòng, Tô Triều đang ngồi ở trên hành lang, bỗng chốc cảm thấy rùng mình một cái, ở thời gian tháng năm này liên tục nhảy mũi vài cái.

***

"Gần đây mùa mưa phùn, mưa dầm liên miên, ta muốn đi Chức Cẩm phường tra phòng kho, tránh cho đến lúc đó mặt tường thấm nước phá hủy tất cả gấm vóc vải vóc." Tô Chức đi qua từ hành lang thủy tạ, Tô Triều đang ngồi ở trên đình bát giác này, xa xa nhìn nàng rời đi, một tay nắm một vò rượu, trong tổ chim yến dưới góc đình đúng lúc mới vừa ấp nở một ổ chim non, ngước đầu há to miệng kêu lớn.

"Tô Triều, ngươi xuống đây."

Nàng quay người lại, ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, một tay dùng tay áo lau miệng, những ngày qua bị hắn sai bảo đủ thảm, thật vất vả tìm được một chỗ nghỉ ngơi, không ngờ tiểu công tử này mắt tinh như thế, vẫn bị hắn thấy.

"Tiểu công tử, chuyện gì?"

"Ta muốn đến Chức Cẩm phường, ngươi đi theo ta."

"Được." Nàng để xuống vò rượu nhảy xuống, Tô Cẩm giương mắt nhìn đình một chút, "Rượu của ngươi cứ quăng như vậy?"

"Quay về có thể trở lại uống."

"Mấy ngày nay, mưa nói rơi là rơi xuống."

"Vậy thì gom góp giữ lại nước mưa, ta cùng uống." Nàng bước nhanh chân, ngược lại Tô Cẩm đi theo phía sau nàng, nghiêng cổ một chút, nhìn thế nào, nàng cũng không giống như là người hầu. Nhưng mà mấy ngày nay, hắn cũng không cảm thấy nàng là gian tế mà bố phường khác phái tới. Mỗi lần bảo nàng đi Chức Cẩm phường cũng không thấy nàng có khác thường gì, ngoại trừ có một chút, hắn cảm giác không bình thường.

Hắn đuổi theo mấy bước, "Ngươi nhớ điệu bộ hôm đó của Triệu Bạch Ba và tỷ tỷ, ngươi còn nói màu sắc của nàng ta vô cùng tốt?"

"Nhớ, thế nào?"

"Ta thử thật lâu, rốt cuộc phát hiện là trong thuốc màu nàng ta thêm vào a giao (keo)."

"Đó là thứ gì?"

"Vật trang điểm vẽ lông mày, dùng để dán lông mày, hoa điền giữa trán, gặp nóng sẽ tan ra, tính dính cực tốt, gặp nước thì sẽ tan." Hắn cuốn cuốn tay áo, "Ta từng nghĩ, sở dĩ bức vẽ của Triệu Bạch Ba màu sắc đẹp lên, cũng là vì tăng thêm a giao. Như vậy, chúng ta cũng có thể thử một chút bỏ thêm cái này ở trong thuốc nhuộm, nói không chừng màu sắc vải vóc nhuộm ra cũng sẽ càng thêm phong phú sáng rõ."

"Nghe vào không tệ, vậy ngươi muốn nói cho đại tiểu thư không?"

"Tạm thời chưa, ta thử qua trước, đợi đến khi thành công, ta sẽ cho tỷ tỷ một niềm vui bất ngờ, ngươi giúp ta."

"Dĩ nhiên."

Chính là chỗ này, mỗi lần nhắc tới tỷ tỷ, ánh mắt của nàng đều sẽ phát sáng có chút không bình thường.

***

"A giao gặp nóng tan ra sẽ có tính dính, bây giờ chúng ta làm tan trong nước lạnh, lại thêm vào trong thuốc nhuộm đi." Tô Cẩm cũng chắp tay sau lưng đứng ở một bên, một ngón tay chỉ lỗ mũi Tô Triều, "Ta nhuộm à?"

"Nói nhảm, nơi này còn có những người khác sao?"

"Tiểu công tử, Chức Cẩm phường của ngươi đây nhiều thợ nhuộm như vậy, tại sao muốn ta nhuộm?"

Hai người chọn một thùng nhuộm trong góc xó nhất, chỗ cách sáu chỗ ao nhuộm lớn của Chức Cẩm phường xa nhất, không có dấu vết người nào. Nhuộm trong ao nhuộm là màu sắc thường dùng nhất, mà vài thùng nhuộm còn lại thì nhuộm một ít màu sắc vải vóc tương đối ít cần thiết, sử dụng thuốc nhuộm cũng tương đối hơi ít.

"Trừ ngươi ra, ta lại không nói cho người khác biết ta muốn thử nhuộm loại thuốc nhuộm này."

"Nhưng mà, ta cũng không biết."

"Ta dạy cho ngươi, ngươi hãy làm theo lời ta nói là có thể."

Hơi thêm lửa đến nóng một nửa, rút củi đốt, Tô Cẩm chọn màu xanh chàm dễ dàng cao cấp, bỏ a giao vào thùng nhuộm, lại bỏ xuống vải vóc màu trắng đã xử lý, "Không phải, ngươi cầm cái kia, ơ kìa, không phải cầm như vậy."

"Không đúng, ngươi phải lật úp hết."

Rốt cuộc Tô Cẩm không nhìn nổi, đoạt lấy gậy gỗ trong tay nàng, ở trong vại không ngừng khuấy lên, một tay nắm gậy gỗ kéo thẳng vải vóc, một gậy khác đập dọc theo một đầu đến phía cuối, lại đổi, hai cái tay luân phiên thật nhanh, không ngừng soàn soạt soàn soạt kéo thẳng vải vóc, gõ, ngâm vào thuốc nhuộm, động tác thật là nhanh nhẹn.

Tô Triều khoanh tay trước ngực đứng ở phía sau nhìn hắn, xem ra thể lực tiểu công tử này đều là luyện ra được như vậy. Công tử khuê tú nhà ai không phải là núp ở trong nhà trải qua cuộc sống thoải mái, thêu thêu hoa, vẽ vẽ tranh, đánh đánh đàn, dạng giống như hắn thật đúng là hiếm thấy. Tuy rằng trong ngày thường đều là công tử được nuông chìu, nhưng thật sự muốn làm lên chuyện, ngược lại cũng không chịu thua.

Tô Cẩm phơi vải lên, xoa xoa đầu đầy mồ hôi, có người sau lưng đưa lên một chén nước, hắn nhận lấy rồi uống, "Tại sao là trà lạnh? Từ đâu tới?" 

"A, thợ nhuộm bên kia đều đang nghỉ xả hơi uống trà lạnh, ta vừa vặn đi qua cầm."

"Ta nhuộm vải ở nơi này, ngươi lại lẻn đi nghỉ ngơi?"

"Dù sao ta lại không giúp được gì."

Hắn uống một hơi hết, ném chén không tới trên người nàng, miệng nhỏ cong lên, mới vừa rồi còn là Tô Tiểu công tử rất già giặn trong nháy mắt lộ hết vẻ nhõng nhẽo, "Ngươi qua bên kia học nhuộm vải, hôm nay phải học xong cho ta."

"Ta học?"

"Chính là ngươi." Hắn đẩy nàng đi tới ao nhuộm gần đó, "Đi theo họ học."

Sáu chỗ ao nhuộm chia ra ở hai bên đại viện này, trái ba chỗ, phải ba chỗ, ở giữa có một đường đi rộng rãi, có điều lối đi nhỏ ở giữa ba chỗ mỗi bên cũng rất hẹp. Tô Triều đứng ở trên hành lang hẹp hẹp đó, nhìn thuốc nhuộm trong ao nhuộm, "Học thế nào rồi?"

Tô Cẩm đang đứng ở trên đất trống một đầu ao nhuộm khác, bên cạnh có hai người đẩy xe đầy vải vóc màu xanh lá cây đi qua, tâm tư chơi đùa của hắn nổi lên, đi lên trước ngừng chiếc xe kia lại, ôm xuống một xấp vải, đột nhiên ném vải vóc về phía kia, "A, Tô Triều, mau đoạt lấy xấp vải này, đừng để cho nó rơi xuống."

Tô Triều vừa ngẩng đầu, bay người đoạt lấy xấp vải kia, rơi vào một đầu hành lang hẹp kia, trước mặt chính là Tô Cẩm. Nàng vừa rơi ổn, đang muốn đưa vải vóc trong tay cho hắn, thình lình trên bắp chân lại bị người dùng một xấp vải quét ngang đánh qua. Trong tay còn ôm vải, nàng chợt đứng không vững, thân thể nghiêng về phía sau, vừa ngửa ra sau rơi xuống trong ao nhuộm.

Tô Cẩm trề miệng một cái, nụ cười ẩn hiện. Tô Triều đứng dậy ở trong ao nhuộm, thuốc nhuộm này chỉ đến trên eo nàng, trên mặt trên tóc trên quần áo đều nhỏ giọt thuốc nhuộm màu vàng.

Nàng híp mắt, ngay cả trên lông mi cũng dính vào thuốc nhuộm, ở giữa ao nhuộm kia, nàng đi tới từng bước một về phía bên bờ, mắt khẽ nâng lên, lông mày nhướng lên một bên, khóe môi lại nhếch lên. Tô Cẩm nhìn vào hai mắt của nàng, mặt nạ tan vỡ, hồ ly ra khỏi vỏ bọc vốn nằm trong dự liệu, tại sao đột nhiên cảm thấy hai bên dưới nách gió mát rười rượi, chẳng lẽ chén trà lạnh kia có loại công hiệu này?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv