Trong nhà nhất thời có chút yên tĩnh, chỉ còn lại hạch điêu trên giường con nít va chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, Lâm Xước đứng lên đi tới bên cạnh Mai Sóc, "Cục sưng màu đỏ, bên trên là nửa trong suốt giống như nửa hạt châu cho nên gọi châu nạm, lúc mới vừa nghe ta cũng nghĩ đến thịt nậm heo." Một tay Mai Sóc ôm chặt thân thể hắn, hắn tiếp tục nói, "Khi đó ta nuôi vài con gà cũng bị cái này, ta chạy đi tìm Mã đại thẩm, bà nói cho ta biết."
Mai Sóc vẫn không lên tiếng, một tay kia cầm lấy chén canh chỉ rót nước trà ở nơi đó, hắn giơ tay lên, "Đều là mọc ở phía dưới cánh."
"Ngươi biết trị như thế nào?"
Lâm Xước ngước mắt nhìn Mai Kỳ, "Nhưng mà, đó là dùng trị cho gia cầm đấy."
"Có thì dù sao cũng tốt hơn không hề làm gì."
"A, chúng ta là dùng thạch tín, lưu hoàng thêm vôi điều chế thành cao thoa lên phía trên những cục sưng kia."
"Khụ." Một hớp trà lạnh phun ở trên bàn, Lâm Xước đưa tay vỗ lưng của nàng, "A Sóc, ngươi làm sao vậy?"
"Tiểu Xước Nhi, ngươi chắc chắn đó là thuốc cứu mạng người mà không phải thứ giết người?"
"Ta đã nói là trị cho gia cầm mà."
Mai Kỳ đứng lên, "Lão đại, không phải thật sự muốn đi thử chứ?"
"Nếu như không có biện pháp. Hơn nữa, hắn còn từng nói dùng nọc ong để trị cho ta, không phải sao?"
Mai Sóc cũng đứng lên tiễn nàng đi ra ngoài, "Ngươi không ngồi một lúc nữa sao?"
"Không cần, lão tam, ngươi thật sự không trở về cùng ta?"
Nàng trầm ngâm lúc lâu, Mai Kỳ lên xe ngựa, mới nghe được tiếng của nàng xuyên qua mành trướng truyền đến, "Thân thể hắn, không thích hợp đi xa nhà."
Xe ngựa ra khỏi thôn, Mai Kỳ hơi nhếch lên khóe môi, ít nhất, ngươi nói là không thích hợp đi xa nhà, mà không phải là ngươi không muốn.
Mai Sóc đứng ở cửa nhà, nhìn xe ngựa biến mất ở trong tầm mắt, Lâm Xước đứng ở bên cạnh nàng, "Ta còn nhớ lần đó bị nương đánh mười mấy roi mây, chừng mấy ngày mông ta cũng không ngồi được đó."
Mai Sóc quay người lại, hắn tiếp tục nói, "Bởi vì ta len lén cầm mười mấy văn tiền đi mua lưu hoàng và thạch tín."
"Nói đến nương ngươi."
"Thế nào?"
"Lần đó đại biểu tỷ ngươi nói cho ta biết, vị Khâu huyện lệnh kia nói nhờ có bà, bây giờ địa lao huyện nha trông coi trở nên rất dễ dàng hơn so với trước kia."
"Tại sao?"
Nàng ôm cả bờ vai của hắn trở về nhà, "Bởi vì, bà nhìn ra địa lao đó, nhốt đều là một ít phạm nhân trộm cắp vặt, bình thường đều không vượt quá một hai năm, bà và những phạm nhân kia bài bạc, uống rượu, tán gẫu, nói chuyện rất là hợp ý. Hơn nữa, rút roi ra đánh lên người cũng cực kì thuận tay."
"Rốt cuộc nương tìm được chuyện thích hợp cho bà làm."
"Có điều đáng thương cái mông nhỏ của ngươi, trước kia cả ngày bị bà đánh. "
Nàng vốn đúng là không có động tác gì, chỉ lắc đầu một cái, Lâm Xước đột nhiên rời khỏi tay nắm cả bả vai của nàng, trốn ra hai bước về phía bên cạnh, quay người lại nhìn nàng, nàng khó hiểu nói, "Ngươi làm gì đấy?"
"Ta... Ta cho là......" Hắn có chút ảo não cúi thấp đầu, sợ bị nàng đụng vào một phát lại không thể ngăn cản, nhưng mà bây giờ xem ra hình như là hắn hiểu lầm cái gì rồi.
Mai Sóc nhìn bộ dáng của hắn, "Ngươi cho rằng ta muốn làm gì? Tiểu Xước Nhi, thì ra trong mắt ngươi, ta là loại người như thế."
Hắn từ từ đến gần trước người của nàng, "Vậy trước kia, mỗi lần ngươi nhắc tới sẽ......" Lời còn chưa nói hết, trang ## bubble thân thể đã bị nàng nhốt lại, "Được rồi, nếu trước kia mỗi lần ta đều sẽ như vậy, lần này cũng sẽ không ngoại lệ, ta xoa xoa cho ngươi được rồi."
"A Sóc." Hắn đẩy nàng ra, biết rõ bây giờ thân thể hắn vô cùng nhạy cảm, còn cả ngày thích trêu chọc hắn. Hắn xoay người vào phòng bếp, Mai Sóc ở sau lưng hắn hỏi, "Ngươi đi vào làm gì?"
"Ta tự làm nước ô mai."
"Người biết sao?"
"Sớm biết."
***
Lúc đi ra, Mai Sóc không có ở trong nhà chính, hắn gọi một tiếng, tiếng của nàng truyền đến từ sân sau, Lâm Xước đẩy ra cửa khép hờ, nàng ngồi ở góc tường, "Ngươi ở đây làm cái gì?"
"Đèn trời."
"Đèn trời, hôm nay là......"
"Ngày mai là đêm thất tịch."
Hắn đi tới bên cạnh nàng, nàng đang dán xong một cái, "Đi lấy lửa đến."
Lâm Xước đi trở về phòng bếp dùng cây nến châm lửa, trở lại đưa cho nàng, "Cái này có thể bay lên sao?"
Cái đế bằng hàng trúc mảnh, giấy Tuyên Thành dán thành lồng giấy lớn, Mai Sóc đốt ngọn đèn dầu, tay buông lỏng, lắc lư mấy cái, đèn này chậm rãi từ từ bay cao, Lâm Xước ngửa đầu lên tầm mắt đuổi theo nó, "A, phía trên viết chữ, ta cũng không thấy là cái gì, A Sóc, ngươi viết cái gì?"
"Không nói cho ngươi."
"Nói cho ta biết."
Nàng lắc đầu, cười bắt đầu dán một cái khác, Lâm Xước nghiêng đầu một chút, "Vậy ta gọi Tiểu Quy và Tiểu Xác đuổi theo nó xuống."
"Ngươi không phải là đùa thật chứ?" Nàng híp mắt nhìn của hắn, hắn duỗi tay như thật muốn huýt còi, Mai Sóc chợt kéo xuống, "Được rồi, nói cho ngươi, sẽ nói cho ngươi biết."
"Là cái gì?"
"Viết Lâm Xước là một tiểu ngu đần."
Hắn sửng sốt một chút, "Nói bậy, ta rõ ràng thấy viết vài hàng chữ."
"Lặp lại, ta viết mấy lần."
"Thật?"
"Thật."
"Nhưng mà, tại sao muốn viết cái này?"
"Bởi vì ngươi đúng vậy, đến, tiểu ngu đần, lại đi lấy vài tờ giấy Tuyên Thành cho ta."
"Ta cũng muốn viết."
"Được."
***
Trong bầu trời đêm mờ nhạt bay lên vài chiếc đèn trời nhỏ, cho đến khi Lâm Xước thấy những đèn kia đều biến mất ở trong tầm mắt, lập tức nghiêng đầu, lại phát hiện đồng ruộng cách đó không xa hình như có rất nhiều tia sáng lòe lòe, "Đom đóm nè, chúng ta đi bắt đi."
"Quá muộn rồi, đường cũng không thấy rõ."
"Vậy thì xách cái đèn." Hắn ngửa đầu trông đợi nhìn nàng, Mai Sóc đành chịu vuốt vuốt đầu của hắn, "Được rồi, có điều đi hoa lau lay động bên kia, sẽ nhiều hơn."
Hắn cong lên khóe miệng, "Được."
Mai Sóc xách ra chiếc đèn dầu, mới phát hiện không có che chắn của căn nhà, trước mặt bên hồ trống trải ánh trăng thông suốt, trong màn đêm nhiều loại chấm nhỏ, thật là rõ ràng, nàng tắt đèn, dẫn theo hắn từ từ đi tới bãi bùn hoa lau bên cạnh, "Ngươi dùng cái gì bắt?"
"Cái này." Hắn giơ lên một bao vải xô.
"Cái này từ đâu tới, sao ta không phát hiện."
"Đây không phải là bao vải xô ngươi dùng làm nước ô mai sao?" Hắn đột nhiên không nhúc nhích một chút, Mai Sóc cúi đầu xuống, thấy một vòng sáng màu vàng ấm đậu ở chóp mũi hắn, nàng cười đễu nói, "Lần này ngươi bắt không được rồi."
Hắn cầm bao vải xô lên, chụp lên về phía lỗ mũi mình, lại trùm vào mặt của mình, côn trùng thoát rồi.
Mai Sóc cười cúi người xuống, một tay vạch phiến lá ra, "Sao trên những phiến lá này cũng có rất nhiều côn trùng phát sáng?"
Hắn quay người sang phía bên cạnh đuổi tới theo vòng sáng, "Bay là sâu cái, sâu đực thì đậu ở trên phiến lá." Đôi tay giơ lên bao vải xô bổ nhào về phía trước, "A Sóc, ta chộp được hai con nè."
"Ta cũng chộp được."
"Đâu?" Hắn quay người lại.
"Trong tay." Tay phải nàng cầm nắm tay, Lâm Xước mở túi ra, nàng luồn vào buông lỏng tay ra, "Mang về ngươi định để chỗ nào?"
"Trong màn."
Mai Sóc cười lắc đầu, xem ra tối nay nàng phải ngủ cùng gối với những con trùng này rồi.
Trời dần dần trở nên tối, mặt hồ vẫn là hiện ra gợn sóng lòe lòe, Lâm Xước chơi mệt rồi, ngáp một cái, trong tay còn đang nắm bao vải xô có con phát sáng kia, Mai Sóc ôm lấy hắn, một tay xách đèn, đạp ánh bạc đầy đất, từ từ đi về phía đường về nhà.
Thả màn xuống, hắn mở bao vải xô ra, nhìn một lúc, rốt cuộc chịu hết nổi nhắm mắt lại, ngủ thật say, Mai Sóc nằm ở bên cạnh hắn, một tay nhẹ nhàng quạt quạt hương bồ, nhìn bên trong màn từng vệt vòng sáng, không nhịn được dùng cây quạt quạt đi những côn trùng kia.
Bên ngoài cửa sổ không khóa chặt truyền đến ếch kêu ve réo, nàng cũng ngáp một cái, để quạt hương bồ xuống trở mình, hai mắt nhắm nghiền.
***
Trời dần dần vào thu, tháng mười là mùa cua rộ, cả ngày Mai Sóc đều loay hoay không rảnh rỗi, buổi tối hắn nâng cao bụng bự tám tháng, nằm ngoảnh mặt về bên trái, "A Sóc, ngươi mệt không?"
"Mệt, có điều rất vui vẻ."
Hắn cười cũng kéo chăn lên cho nàng và mình, "Phụ thân từng nói, có vài người trời sinh chính là số vất vả, rất thích bận rộn, d!^Nd+n(#Q%*d@n nếu ở không rảnh rỗi, ngược lại cả người sẽ khó chịu."
"Ta không phải là số vất vả, ta chỉ thích cuộc sống như bây giờ, có lúc bận rộn cũng có lúc an nhàn, mỗi ngày đều rất phong phú, thật đơn giản vui vẻ."
Nàng ôm đầu của hắn qua hôn trán của hắn một cái, "Ngủ đi, Tiểu Xước Nhi."
Tiếp đó lại dán vào trên bụng hắn cũng hôn một cái, "Còn nữa, cục cưng Bạn Nhi của chúng ta."
"Ngươi chắc chắn thật sự vẫn kêu bé là Bạn Nhi, ngươi không tự mình đặt tên sao?"
Nàng lắc đầu, "Ngươi lấy rất hay, Mai Bạn, ta thích cái tên này."
***
Vào tháng mười hai, vết rạn trên bụng của Lâm Xước càng ngày càng rõ ràng, mỗi lần nghĩ tới chẳng bao lâu nữa, cục cưng sẽ ra ngoài từ lỗ hổng rạn nứt này, thì nàng trở nên đứng ngồi không yên.
Trời cũng càng ngày càng lạnh, sáng sớm ngày hôm đó, ổn công nổi tiếng nhất trấn trên Tây Hà bị Mai Sóc dẫn về nhà, tất cả mọi người gọi ông là Trần Công, nghe nói bắt đầu từ ba mươi tuổi, ông đã đỡ đẻ hơn 30 năm, là toàn trấn Tây Hà, thậm chí còn là ổn công kinh nghiệm phong phú nhất thành Tây Hà.
Đến lúc rời nhà cách đó không xa, Trần Công đã thấy cửa nhà có một bóng tròn lớn đang phơi từng chuỗi ớt khô như lửa đỏ.
Chính xác mà nói, đó là một người, chỉ là nâng cao cái bụng, bị từng tầng quần áo thật dầy bao bọc giống như là một bóng tròn lớn, Mai Sóc dẫn ông vào nhà, Trần Công nhìn Lâm Xước mấy lần, đưa tay sờ qua bụng của hắn, "Có đau bụng sinh?"
Hắn không hiểu lắc đầu, Trần Công nhìn về phía Mai Sóc, "Còn chưa có sắp sinh, ngươi dẫn ta tới làm gì?"
"Vậy thật sự đến sắp sinh, làm sao còn tới kịp?"
"Cái người này, ngươi thật sự là đang nói đùa, ta còn có rất nhiều chuyện làm ăn phải làm, còn có rất nhiều người phải đỡ đẻ, ngươi lại hại ta lãng phí nhiều thời gian chạy tới như vậy." Ông lắc đầu xoay người muốn đi, Mai Sóc kéo ông lại, "Trần Công, ta van cầu ông, chính là chuyện mấy ngày này, ông ở lại chỗ của ta hai ngày, có được hay không?" Không đợi ông từ chối, lại nói tiếp, "Trong thành dù sao cũng còn có rất nhiều ổn công, làm ơn, không kém hai ngày này."
"Không có đạo lý này, ngươi chờ hắn bắt đầu đau bụng sinh thì quay lại gọi ta."
"Nhưng mà," Nàng cắn răng một cái, "Vậy ông dạy ta."
Ông trừng lớn mắt, "Dạy ngươi cái gì? Dạy ngươi đỡ đẻ?"
Nàng gật đầu, Trần Công lắc đầu liên tục, "Không có đạo lý này, nào có đàn bà đở đẻ? Hơn nữa, ta làm ổn công mấy chục năm như vậy, người nào chưa từng thấy qua." Hắn nhìn lên nhìn xuống đánh giá Mai Sóc và Lâm Xước mấy lần, trực tiếp nói với Lâm Xước: "Dù thê chủ ngươi như vậy, lúc ngươi sinh sản, nếu nàng còn đứng vững được, tên của ta sẽ viết ngược lại, đỡ đẻ vẫn là thôi đi."
Cuối cùng thì ông vẫn đi rồi, Mai Sóc ủ rũ cúi xuống ôm đầu, Lâm Xước dựa vào trên lưng nàng, "A Sóc, không có chuyện gì, mọi người đều là đau bụng sinh mới mời ổn công, hơn nữa trong thôn cũng có mà."
"Ta không yên lòng." Lúc này nàng mới phát hiện, Mai gia vẫn có chỗ tốt duy nhất, ít nhất loại thời điểm này, sông ở chỗ đó nhất định có thể mời được ổn công theo bên người bất cứ lúc nào.