Ăn cơm xong, ông Ngư dẫn Tiêu Cảnh Vũ ra xem thử chiếc xe ông đã chuẩn bị. Vì lo thanh niên mới lớn đam mê tốc độ, nên mặc dù thân thể anh có cao lớn thì cũng không có cơ hội được giao xe mô tô phân khối lớn.
Thay vào đó, chỉ là một chiếc xe tay ga loại cổ điển.
Đứng trên bậc thềm trước nhà nhìn xuống chỗ Tiêu Cảnh Vũ và ông Ngư dưới sân, Ngư Tranh dõi theo bóng dáng cao lớn của anh ngồi trên chiếc xe nhỏ, sự đối lập rõ ràng khiến cô không nhịn được bật cười.
“Trông ngốc thật.”
Lời nói của Ngư Tranh vừa dứt, bà Ngư đứng bên cạnh cô cùng hai người bên dưới sân lập tức ngoái đầu nhìn.
Đối diện với những ánh mắt dò xét, Ngư Tranh vội thu lại bộ dạng vô tư vừa rồi, mặt mũi cũng nghiêm nghị trở lại, vờ như không có chuyện gì mà quay lưng trở vào nhà.
Ngay khi bóng dáng của Ngư Tranh khuất sau cửa lớn, ông Ngư vẫn chưa thoát khỏi hoài nghi mà lên tiếng hỏi: “Ngư Tranh vừa cười đấy à?”
Bà Ngư vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật, đành cười khẩy phủ nhận: “Con gái ông mà biết cười thì chắc mưa ba ngày không ngớt!”
Câu trước bà Ngư vừa nói xong, theo sau trên trời bỗng vang lên tiếng rầm lớn, mây đen kéo đến báo hiệu sắp đổ mưa.
Cùng lúc này, hai vợ chồng ông bà Ngư giật mình nhìn nhau, sau đó lại cùng nhìn qua Tiêu Cảnh Vũ vẫn còn đứng ngây người ngơ ngác.
Không ngờ nhất chính là bà Ngư buộc miệng nói, trời thật sự đổ mưa liên tục mấy ngày, như thể minh chứng cho việc Ngư Tranh vốn nghiêm nghị nay đã biết cười.
Sáng sớm thứ sáu, bầu trời chưa kịp hửng nắng đã mưa âm u. Do Tiêu Cảnh Vũ vẫn chưa thi bằng lái nên chưa được ông Ngư giao xe, trước mắt vẫn đi chung xe ô tô có tài xế đưa rước của nhà Ngư Tranh.
Thức sớm do buổi sáng trời lạnh, thời gian Ngư Tranh tới nhà Tiêu Cảnh Vũ đón anh đến trường cũng sớm hơn mọi khi.
Ngư Tranh ngồi trong xe một hồi, không hề báo cho Tiêu Cảnh Vũ biết cô đã đến. Nghĩ ngợi tới lui, Ngư Tranh bỗng quyết định xuống xe vào trong nhà anh xem thử.
Đi bộ vào con hẻm nhỏ, Ngư Tranh có chút hiếu kỳ đảo mắt quan sát địa điểm xung quanh. Dưới cơn mưa phùn se lạnh, tán ô lớn cũng không cách nào che được khí chất vốn có của cô.
Vào sâu tầm năm trăm mét, qua cửa sổ bằng kính trong suốt không kéo rèm, Ngư Tranh bất giác khựng bước nhìn vào bên trong.
Tấm kính ố cũ cũng không cách nào che giấu được sự lạc lõng hiu quạnh, Tiêu Cảnh Vũ ngồi ở chiếc bàn đơn nhỏ bằng gỗ, ăn vội bát mỳ tôm cho bữa sáng.
Dường như cảm nhận được có người nhìn mình, Tiêu Cảnh Vũ bất giác ngẩng đầu lên, tức khắc chạm ngay ánh mắt của Ngư Tranh ở bên ngoài.
Tiêu Cảnh Vũ vội buông đũa đứng dậy ra mở cửa, Ngư Tranh cũng tự động phối hợp đi đến chỗ cửa chính.
Cửa vừa mở, giọng nói trầm ấm của Tiêu Cảnh Vũ đã truyền tới: “Sao cậu đến sớm vậy?”
“Hôm nay dậy sớm.” Ngư Tranh vừa trả lời vừa gấp ô đặt trước cửa, sau đó chậm rãi theo sau anh bước vào trong.
Lần đầu đến nhà Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh mới biết không gian nhà của anh thậm chí còn nhỏ hơn phòng ngủ của cô. Chiếc giường đơn rỉ sét đặt gọn một góc tường, quần áo không được bao nhiêu bộ treo gần đó, chỗ nấu ăn cũng có mỗi một chiếc bếp ga mini, cùng ấm nước và một chiếc nồi nhỏ.
Nói cho dễ nghe một chút là đơn sơ, nói thẳng thắn là tồi tàn.
Trong lúc xem nhà của Tiêu Cảnh Vũ, vô tình rơi vào tầm mắt của Ngư Tranh là chiếc ô được treo trên vách tường, chiếc ô màu trắng mới tinh không chút bụi bẩn.
Trong lòng Ngư Tranh đang chùng xuống, giờ đây cảm giác lại bẫng đi một nhịp.
Chiếc ô hàng Pháp được làm thủ công độc nhất, Ngư Tranh dám chắc chắn nó là của mình.
Đã qua nhiều năm nhưng Ngư Tranh vẫn còn nhớ rõ, vào một đêm mùa hè từ cấp hai lên cấp ba, cô đã cùng gia đình đi ăn tối với gia đình Trần Tấn Hào để chúc mừng chuyển cấp thuận lợi.
Khi ấy với độ tuổi mười lăm, Ngư Tranh biết Trần Tấn Hào đã có bạn gái, thêm điều cô ghét nhất chính là phải mang danh vị hôn thê của cậu ta dù bản thân không có cảm tình, vậy nên cô đã chủ động đề nghị hủy hôn ước.
Nhưng vì gìn giữ mối quan hệ đôi bên, ông ngoại cô không đồng ý, ông ngoại Trần Tấn Hào cũng chỉ hứa quản thúc cậu ta, tuyệt nhiên không ai chịu thuận theo.
Chính từ ngày hôm đó Ngư Tranh đã có suy nghĩ, cô thà sinh trưởng trong một gia đình bình thường để được tự do, thà lấy một người nghèo khó nhưng thật lòng yêu thương mình, còn hơn phải chịu đựng cuộc sống bị áp đặt theo khuôn khổ không mong muốn.
Cũng trong buổi tối hôm đó, dưới cơn mưa nặng hạt lạnh lẽo, Ngư Tranh tình cờ bắt gặp một thanh niên mặc đồng phục bảo vệ dầm mưa dắt xe cho khách. Khi ấy cô thật lòng cho rằng, hình ảnh chăm chỉ cố gắng kia đẹp hơn gấp trăm ngàn lần so với bộ dạng hào nhoáng của Trần Tấn Hào.
Chỉ là Ngư Tranh không ngờ tới, người được cô tặng ô năm đó lại là Tiêu Cảnh Vũ.
Nhưng nếu giờ đây Ngư Tranh nhắc về chuyện cũ, chỉ sợ sẽ động chạm đến lòng tự tôn của Tiêu Cảnh Vũ.
Không nói ra là cách tốt nhất mà Ngư Tranh lựa chọn, cô vờ như không biết gì về chiếc ô kia. Tạm gác tâm tư cá nhân sang một bên, lúc Ngư Tranh lấy lại tâm trí cho thực tại đã thấy Tiêu Cảnh Vũ đứng ăn nhường ghế cho cô, cô cũng không chút khách sáo ngồi xuống.
Xung quanh rõ ràng đang lạnh, ngồi vào chỗ Tiêu Cảnh Vũ ngồi vừa nãy, Ngư Tranh lập tức cảm nhận được hơi ấm. Cô liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh Vũ vội ăn mỳ, buộc miệng hỏi: “Ngon không?”
Tiêu Cảnh Vũ ngập ngừng không trả lời, đắn đo mất mấy giây mới dối lòng đáp: “Ngon.”
“Cho tôi ăn thử.”
Trước lời đề nghị đột ngột của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ chột dạ vội từ chối: “Không ngon!”
Biểu cảm của Ngư Tranh dần chuyển sang mất kiên nhẫn, giọng điệu cũng trở nên đầy chất vấn: “Vậy mà vẫn ăn?”
Bị Ngư Tranh tấn công tinh thần, động tác của Tiêu Cảnh Vũ vẫn còn chút chần chừ, thế nhưng đầu óc như một mảng giấy trắng mang mỳ thừa đem đi đổ.
Đến khi đổ xong, Tiêu Cảnh Vũ mới giật mình sực tỉnh, đến lúc nhận thức được hành động thì đã làm xong mọi thứ theo ý của Ngư Tranh.