Từ tối hai mươi bốn tháng mười hai kéo dài đến ba mươi mốt tháng mười hai, cả Andrew lẫn Dai dù ở chung nhà nhưng không thấy Ngư Tranh bước ra khỏi phòng nửa bước.
Hơn nữa, Tiêu Cảnh Vũ suốt ngày suốt đêm quanh quẩn trong phòng, đồ ăn thức uống cũng mang lên phòng riêng.
Biết rằng những đôi yêu nhau cần không gian hâm nóng tình cảm sau thời gian dài yêu xa. Nhưng Andrew và Dai chỉ sợ Tiêu Cảnh Vũ quá kích động mà lỡ tay… giết người giấu xác.
Mãi đến trưa ngày ba mươi mốt, sau gần cả tuần không ra khỏi phòng gặp ai, Ngư Tranh cũng có thể hiện diện trên bàn ăn.
Tuy nhiên, mặt mũi cô bơ phờ nhợt nhạt, từ việc đi đứng cho đến cầm nĩa ăn cũng vô cùng chậm chạp. Đáng nói hơn nữa, trên cổ và cánh tay của Ngư Tranh còn xuất hiện nhiều vết bầm tím.
Cùng ngồi trên bàn ăn, Andrew lẫn Dai đều dùng ánh mắt cảm thương tột độ dành cho Ngư Tranh, thi thoảng còn nhìn qua Tiêu Cảnh Vũ bằng thái độ kỳ thị.
Thậm chí, Andrew còn không nhịn được mà thấp giọng chê trách Tiêu Cảnh Vũ: “Cầm thú đội lốt người.”
Phản hồi lại, Tiêu Cảnh Vũ chỉ từ tốn đáp: “Có người muốn thành cầm thú cũng không được.”
Andrew: “…”
Mặt khác, vì cũng là con gái nên khi nhìn thấy dáng vẻ của Ngư Tranh sau khi “yêu đương” với Tiêu Cảnh Vũ, Stella khó tránh sợ hãi thay. Nhưng nếu không phải có sự xuất hiện của Ngư Tranh, Stella sẽ không tưởng tượng ra nổi một Tiêu Cảnh Vũ lạnh nhạt xa cách lại có thể nguy hiểm đến mức này.
Riêng về Túc Mạch không cần nói đến, trong suốt những ngày Tiêu Cảnh Vũ ở riêng cùng Ngư Tranh trong phòng, cô ta cũng đã sớm ý thức được sự “điên cuồng” của Tiêu Cảnh Vũ dành cho Ngư Tranh.
Bởi rõ ràng, trước lúc Ngư Tranh sang đây, Tiêu Cảnh Vũ không ở trường cũng sẽ đi làm thêm, tuyệt nhiên không nghĩ đến việc hưởng thụ cuộc sống. Nhưng sau khi Ngư Tranh sang, Tiêu Cảnh Vũ liền ở cạnh cô không rời nửa bước.
Sau tất cả đã chứng minh, thời gian và khoảng cách địa lý vốn không thể chia rẽ được Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh. Sự cố gắng bấy lâu của Túc Mạch, càng chưa từng khiến anh chịu quay đầu lại nhìn.
Qua ngày năm mới khoảng hai tuần, Túc Mạch đột ngột thông báo chuyển đi, hơn nữa nơi ở mới cũng đã sắp xếp xong. Hình ảnh liên quan đến Tiêu Cảnh Vũ đã từng đăng trên mạng xã hội của Túc Mạch cũng đã sớm không còn. Truyện Sủng
Thêm điều không ngờ đến là việc Túc Mạch hủy theo dõi tài khoản mạng xã hội của Tiêu Cảnh Vũ, dù không nói ra nhưng có lẽ nguyên nhân ai cũng biết.
Kể từ khi Ngư Tranh sang với Tiêu Cảnh Vũ, trên trang cá nhân của anh ngập tràn những bức ảnh và những đoạn video về Ngư Tranh. Trái tim của Túc Mạch đã đủ rạn nứt, cô ta không thể tự tiếp tục xát muối vào vết thương.
Tuy rằng chọn cách từ bỏ, nhưng Túc Mạch chưa từng nghĩ bản thân thua Ngư Tranh. Vì Ngư Tranh chỉ là dựa vào sự giàu có và danh tiếng của gia đình, còn Túc Mạch mới thật sự là người có năng lực. Vậy nên dĩ nhiên, cô ta xứng đáng hạnh phúc và ngẩng cao đầu hơn cô.
Còn hiện tại, vẫn là nên buông bỏ những thứ không thuộc về mình để theo đuổi thứ tốt đẹp đang chờ đợi.
Qua đến gần cuối tháng hai, sau khi đón Tết nguyên đán nơi xứ người cùng Tiêu Cảnh Vũ xong, Ngư Tranh phải trở về nước bắt đầu kỳ học mới. Trước đó vào tháng một, anh cũng đã bắt đầu kỳ nhập học mùa xuân.
Mặc dù đã sang Mỹ ở được khoảng hai tháng, thế nhưng Ngư Tranh vẫn không thích nghi được với nhiệt độ thời tiết, hễ ra trời lạnh lâu chắc chắn sẽ bị sốt.
Một tuần trước ngày lên máy bay thì Ngư Tranh đã có dấu hiệu bị cảm, do thể trạng mệt mỏi mà hầu như những ngày cuối cô chỉ ở trong nhà, không thể ra ngoài thăm thú những nơi chưa được đến.
Điển hình như, Ngư Tranh đã đặt chân đến đại học Stanford cùng Tiêu Cảnh Vũ, nhưng lại chưa thể gặp mẹ anh dù có thời gian và điều kiện.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nguyên nhân chính vốn không nằm ở Ngư Tranh, đơn giản chỉ vì Tiêu Cảnh Vũ chưa muốn để mẹ anh bước vào sâu cuộc sống của mình. Vì vậy, chức phận con dâu hay khái niệm mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn rất xa lạ đối với cô.
Hôm Ngư Tranh ra sân bay chỉ có Tiêu Cảnh Vũ đưa đi, những người khác đều đã bận lịch học nên không thể đến. Thêm nữa buổi tối trước đó mọi người đã cùng nhau tổ chức tiệc chia tay, vậy nên việc đến tận sân bay tiễn cũng không cần thiết.
Trong lúc ngồi ở khu vực chờ đến giờ lên máy bay, Tiêu Cảnh Vũ thấy Ngư Tranh liên tục sờ bụng dưới liền kéo tay cô ra, thấp giọng khẳng định: “Không thủng ruột được đâu, anh đâu có làm mạnh hay đưa vào sâu.”
Ngư Tranh hơi bĩu môi không thuận theo, ngược lại còn mạnh miệng đe doạ: “Làm sao biết được, nhỡ em bị anh làm thủng ruột thật, em sẽ tự tay cắt ngắn ‘cái kia’ của anh!”
Nghe Ngư Tranh nói xong, Tiêu Cảnh Vũ chỉ biết bật cười khổ tâm. Sau một lúc, anh vòng tay ôm vai cô, khẽ cúi đầu dặn dò: “Đợi một thời gian ngắn nữa, anh sẽ cố gắng để quay về sớm.”
Ngư Tranh ngước đầu nhìn Tiêu Cảnh Vũ bằng vẻ mặt thản nhiên. Trái ngược với sự quan tâm của anh, thái độ của cô vẫn vô cùng kiêu ngạo: “Anh yên tâm, em không lo chuyện phải chờ đợi, người nên lo là anh mới phải. Lần này xem như anh may mắn thoát tội, nhưng nếu anh dám để chuyện cũ lặp lại, em dám cá anh sẽ không bình yên như bây giờ.”
Trước sự phũ phàng của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ chỉ biết cười cam chịu. Nhưng thoáng chốc, đáy mắt anh lại hiện lên sự sâu xa, ngay cả giọng nói cũng lộ ra vài phần ẩn ý: “Sau này… em sẽ không bao giờ bỏ anh được đâu.”
Dù giọng điệu của Tiêu Cảnh Vũ có hơi kỳ lạ nhưng cũng không làm lung lay được Ngư Tranh, bởi dù yêu cách mấy nhưng bị phản bội, cô cũng chắc chắn chia tay cạch mặt.
Đến giờ xuất phát, Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh cũng tới lúc tạm biệt. Nụ hôn từ giã vội vàng, khoảng cách cả hai dần xa khi bóng lưng cô khuất sau cánh cửa của khu vực an ninh.
Đợi máy bay mang số hiệu chở Ngư Tranh cất cánh lên không trung, Tiêu Cảnh Vũ lúc này mới chậm rãi quay trở về. Cảm giác tiễn người mình yêu rời đi, anh cuối cùng cũng đã thấu.