Trước khi rơi vào lưới tình, Ngư Tranh đã từng là một nàng tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo, sau đó vì Tiêu Cảnh Vũ, cô chấp nhận hạ mình phá vỡ ranh giới để được đến gần anh.
Quả nhiên tình yêu rất khó nói, bởi công chúa chưa chắc đã chọn hoàng tử để yêu.
Sau khi khúc mắc được giải bày, Ngư Tranh cùng Tiêu Cảnh Vũ vẫn bình thường như trước. Tuy nhiên về hình xăm tên cô ở mạn sườn anh từng đề cập, đến tận ngày sinh nhật của cô thì anh cũng nhất quyết không cho xem.
Thậm chí, lúc videocall khi Tiêu Cảnh Vũ đi tắm, anh cũng sẽ dùng khăn hoặc áo che hình xăm trên người lại, có lẽ vì ngại nên anh vẫn chưa tự tin khoe cho Ngư Tranh thấy. Dẫu vậy có vài lần anh sơ hở, cô cũng đã thấy được một góc nhỏ hình xăm bí mật kia, theo như kích cỡ suy đoán chắc chắn không nhỏ.
Trước đó Ngư Tranh đóng hàng gửi qua cho Tiêu Cảnh Vũ, trước Tết nguyên đán vài ngày anh cũng nhận được. Những thứ cô gửi đa số đều là đồ ăn, số ít còn lại là quần áo mới do bà Ngư tự thiết kế và tự may.
Lần đầu đón Tết tại nước ngoài, Tiêu Cảnh Vũ ngoài giờ trên trường cũng chỉ videocall xuyên suốt với Ngư Tranh, đến cuối tuần sẽ về nhà mẹ anh ăn cơm, cứ như thế qua loa xong một cái Tết.
Đến khoảng tháng ba, Tiêu Cảnh Vũ có kế hoạch làm thêm vào mùa hè, Ngư Tranh cũng được bà Ngư “mời” làm người mẫu chụp quần áo cho cửa hàng. Biết rằng việc làm thêm sẽ không kiếm được bao nhiêu, thế nhưng đây lại là cơ hội mở rộng mối quan hệ xã hội và góp nhặt thêm kinh nghiệm.
Năm nhất đại học của Ngư Tranh trôi qua tương đối yên bình, riêng Tiêu Cảnh Vũ ngoài việc dự tính đi làm ngoài giờ, anh vẫn học tiếp kỳ mùa hè.
Năm hai đại học chương trình học có phần nặng hơn, thời gian đến trường cũng nhiều hơn, tuy nhiên Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh vẫn duy trì thói quen giữ liên lạc hàng ngày, đôi khi chẳng cần nói gì, cứ yên lặng nhìn đối phương học bài hoặc ngủ.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, sự nhớ nhung dần hóa thành thấu hiểu, từng kế hoạch từng suy nghĩ cũng trở nên trưởng thành.
Gần hai năm yêu xa, cả Ngư Tranh lẫn Tiêu Cảnh Vũ đều đã làm quen được với cuộc sống hiện tại, chỉ cần kiên trì thêm vài năm nữa, cả hai sẽ có thể trở về bên nhau.
Hiện tại đã là tháng tư, Ngư Tranh sắp sửa kết thúc danh xưng sinh viên năm hai để tiến lên thành sinh viên năm ba. Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như bên phía gia đình Trần Tấn Hào không mời gia đình Ngư Tranh đến tham dự sinh nhật 20 tuổi của cậu ta.
Mặc dù những năm qua Trần Tấn Hào đã sống khiêm nhường đi bớt, nhưng dường như từ ông ngoại đến cha mẹ cậu ta vẫn không thể bỏ được tính khoe khoang đã ăn vào máu. Để mừng lễ trưởng thành cho Trần Tấn Hào, gia đình cậu ta tổ chức linh đình, phong phanh khách mời dự kiến khoảng vài trăm người, bao gồm cả những vị có máu mặt trong giới kinh doanh.
Tuy nghe qua có vẻ không liên quan đến Ngư Tranh, thế nhưng ông ngoại cô lại cực kỳ khó chịu càm ràm suốt ngày. Bởi cùng nhau xuất phát từ chung một vị trí, ông ngoại Trần Tấn Hào giờ đây có thể lên mặt giới thiệu cháu trai mình là người thừa kế sự nghiệp trong tương lai, còn ông ngoại Ngư Tranh phải đứng sau lưng họ, nửa chữ cũng không hé môi được vì cháu gái chạy theo một tên nghèo khó.
Về phía ông bà Ngư không quá để tâm, bởi Tiêu Cảnh Vũ đã thật sự thực hiện được những thử thách do ông ngoại Ngư Tranh đặt ra, nhưng kể cả khi anh không làm được, ông bà cũng chẳng bao giờ có suy nghĩ ủng hộ con gái thành đôi với Trần Tấn Hào, để cô bước vào gia đình có vấn đề về nhân cách làm dâu lại càng không.
Riêng cá nhân Ngư Tranh đối với Trần Tấn Hào đã không còn ác cảm nhưng cũng không có ý định kết thân, ngoại trừ thi thoảng cậu ta hay nhắc nhở cô cẩn thận Tiêu Cảnh Vũ lạc lối vào cám dỗ ra, những lúc còn lại cậu ta đối với cô cũng rất tốt.
Tiệc sinh nhật của Trần Tấn Hào diễn ra vào bảy giờ tối tại nhà hàng bốn sao nổi tiếng trong thành phố, vì là bữa tiệc tổ chức long trọng thế nên Ngư Tranh cũng phải chú trọng vẻ bề ngoài.
Ban đầu, Ngư Tranh định mặc một chiếc váy đơn giản màu đen, nhưng ngay buổi sáng cùng ngày, ông ngoại cô lại gửi đến một chiếc váy voan dài màu trắng, phần cổ và hai tay áo là những lớp voan mỏng chồng lên nhau, phần chân váy cũng là những lớp vải mỏng nhẹ tạo độ phồng.
Chiếc váy theo phong cách tiểu thư dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với khí chất lạnh lùng mạnh mẽ của Ngư Tranh. Nhưng vì ông ngoại cô không muốn mất mặt so với những người làm ăn khác, vậy nên Ngư Tranh cũng miễn cưỡng mặc cho yên chuyện.
Sửa soạn quần áo, trang điểm làm tóc xong xuôi, Ngư Tranh chụp lại một vài bức ảnh của bản thân gửi qua cho Tiêu Cảnh Vũ. Cứ tưởng anh vẫn chưa thức, không ngờ cô vừa gửi tin nhắn chưa được bao lâu thì anh đã gọi videocall qua.
Bên Tiêu Cảnh Vũ chỉ mới tầm ba bốn giờ sáng, dáng vẻ của anh lúc mới tỉnh giấc vẫn còn ngái ngủ. Anh nằm nghiêng trên giường nhìn cô qua màn hình điện thoại, mặt mày nhăn nhăn nhíu nhíu một hồi anh mới cất tiếng hỏi: “Chỉ là đi sinh nhật, em nhất định phải diện đẹp đến thế à?”
“Ông ngoại yêu cầu, dù sao cũng không mất mát gì, em mặc luôn cho khỏi bị cằn nhằn.” Ngư Tranh bất đắc dĩ nhún vai một cái, lớp trang điểm nhẹ nhàng cùng mái tóc xoăn buộc nửa đầu vô tình làm tăng thêm sự nữ tính.
Tiêu Cảnh Vũ dùng một tay lót đầu, mái tóc có hơi rối vẫn không che lấp được đường nét gương mặt đang phát triển dần sắc nét. Nghe Ngư Tranh nói, mi mắt anh hơi híp lại không đồng tình, giọng nói cũng lộ vẻ không vui: “Ai nói không mất mát?”
Ngư Tranh vừa nghe đã hiểu ý tứ ghen tuông của Tiêu Cảnh Vũ, dù buồn cười nhưng cô vẫn nhịn xuống, còn cố tình châm chọc lẫn tự tâng bốc bản thân: “Anh không thể ở bên cạnh em để trông chừng cũng không cần quá lo lắng, bởi vì bạn gái anh không những rất tuyệt vời mà ý thức giữ mình cũng rất cao.”
Tiêu Cảnh Vũ nghe xong đột nhiên bật cười thành tiếng, anh phải thừa nhận Ngư Tranh giữ mình rất tốt, nhưng đặc biệt giữ mình cho anh thì cô lại không làm được.
Nói chuyện một lúc cũng đến giờ Ngư Tranh chuẩn bị đến sinh nhật Trần Tấn Hào, trước khi cúp máy, cô còn hôn gió chọc ghẹo: “Em sẽ về sớm, đảm bảo không mất mát miếng nào.”
Tiêu Cảnh Vũ bên kia cười suốt buổi vì những lời nói nghịch ngợm và ngoại hình ưng mắt của Ngư Tranh, đến khi dừng cuộc gọi anh cũng không ngủ tiếp. Thay vào đó, anh mở xem lại những bức ảnh Ngư Tranh đã gửi, sẵn tiện tải ảnh về máy cài làm hình nền.
Lúc Ngư Tranh cùng ông bà Ngư đến hội trường tổ chức sinh nhật của Trần Tấn Hào đã vừa qua bảy giờ, khách khứa đến tham dự cũng đã tương đối đông.
Ngay khi Ngư Tranh bước vào sảnh chính được vài bước, Trần Tấn Hào bỗng từ đâu xuất hiện sát bên cạnh. Cậu ta mặc vest đen thiết kế riêng, bên trong phối thêm áo gi-lê cùng màu và cà vạt đỏ, mái tóc vuốt ngược tôn lên ngoại hình sẵn có.
Giữa lúc Ngư Tranh vẫn còn đang khó hiểu trước sự hiện diện bất ngờ của Trần Tấn Hào, cậu ta bỗng giơ tay ôm lấy eo cô, cúi đầu cười thân mật: “Sao đến muộn vậy?”
Ngư Tranh sững người trước những hành động kỳ lạ của Trần Tấn Hào, nhưng trước khi cô ý thức nghiêng người né tránh giữ khoảng cách, từ phía trên sân khấu nhìn thẳng xuống vị trí cô đang đứng, ông ngoại cô và ông ngoại Trần Tấn Hào đứng mỉm cười thâm sâu… cạnh những nhà báo đang liên tục bấm máy chụp hình.