Bẵng qua vài hôm, sau khi thu xếp ổn thỏa vấn đề thi tuyển, Tiêu Cảnh Vũ cũng đã bắt đầu thi bằng lái xe ô tô. Mẹ Tiêu Cảnh Vũ từ sáng đến tối đều ở trong cửa hàng Nails làm việc, thế nên chiếc xe mới bà vừa mua cách đó không lâu muốn để lại cho anh để tiện đi lại khi cần.
Sang nước ngoài được tầm năm tháng nhưng hầu hết thời gian Tiêu Cảnh Vũ đều ở trong nhà hoặc đến nhà sách, thế nên đối với Tiêu Cảnh Vũ vấn đề đường xá giao thông vẫn còn nhiều bất cập. Hiện tại anh nhận những gì mẹ cho nhưng cũng chỉ ở trong tâm thế tạm bợ, sau khi có kết quả anh sẽ tính đến con đường khác, sau đó là trả lại tất cả cho bà.
Qua hết khoảng hai tuần đầu của tháng mười hai, không chỉ Tiêu Cảnh Vũ, kể cả Ngư Tranh và ông bà Ngư ở trong nước cũng luôn trông chờ kết quả đại học của anh.
Biết rõ Harvard hay Stanford đều là những ngôi trường khó đậu, nếu lần này Tiêu Cảnh Vũ thi trượt phải tiếp tục ôn thi nộp đơn lại kỳ sau.
Chỉ sợ, sự nỗ lực của anh không được đền đáp, hơn nữa giới hạn năm năm do ông ngoại Ngư Tranh đặt ra là một áp lực lớn. Có điều, yêu cầu đó của ông ngoại cô không phải quá đáng, ít ra việc Tiêu Cảnh Vũ cố gắng đặt chân vào một trường nổi tiếng thế giới có thể thay đổi cả cuộc đời anh.
Buổi chiều thi xong kỳ thi kết thúc môn, lúc Ngư Tranh bước ra khỏi phòng thi chợt nhận ra bầu trời xuất hiện đầy mây đến kỳ lạ. Dường như linh cảm mách bảo cho cô biết, sắp có chuyện không lớn thì nhỏ sẽ diễn ra.
Quả nhiên, lúc Ngư Tranh vừa về đến cổng nhà đã bắt gặp xe ô tô của ông ngoại đỗ trước cổng. Đoán chắc chắn ông đến vì chuyện của Tiêu Cảnh Vũ, vậy nên dù muốn hay không Ngư Tranh cũng phải giữ vững lòng tin để đối mặt.
Ngư Tranh bình tĩnh bước vào nhà, vừa qua khỏi cửa chính thì giọng nói của ông ngoại cô đã lập tức truyền đến: “Thế nào rồi? Đến bây giờ vẫn chưa có kết quả?”
Thời điểm hiện tại là cuối năm, công việc của ông bà Ngư đều bận rộn, riêng hôm nay lại bị ông ngoại Ngư Tranh réo về sớm, chứng tỏ ông ấy muốn từ Ngư Tranh đến ông bà Ngư, tất cả những người ủng hộ Tiêu Cảnh Vũ đều phải thừa nhận sự thất bại của anh.
Nghe ông ngoại hỏi, Ngư Tranh vẫn điềm nhiên bước vào phòng khách, nhẹ nhàng lên tiếng đáp: “Thời hạn là năm năm, miễn sao lúc đó Cảnh Vũ có thể mang bằng đại học về cho ông như đúng thỏa thuận. Còn bây giờ chỉ mới là khoảng thời gian khởi động, ông không thể bắt anh ấy chưa bắt đầu đã phải kết thúc.”
Ông ngoại Ngư Tranh ngồi chễm chệ ở ghế đơn, bỗng nhiên ông cười hắt ra bằng thái độ khinh thường: “Con cũng cao thượng quá rồi đấy. Nếu ngay từ đầu con ưng Tấn Hào, thì giờ đây con đã có thể thoải mái nằm trong danh sách thừa kế tài sản của nhà họ Ngư và nhà họ Trần, hơn nữa tiền đồ có sẵn chỉ việc tiếp quản mà không cần lãng phí năm năm thanh xuân cho một tên nghèo mạt rệp ấy đâu!”
Đáp lại, Ngư Tranh chỉ khiêm tốn mỉm cười ẩn ý: “Nếu con cần tiền và tài sản, con đã không kiên quyết chọn Cảnh Vũ. Và nếu phải hy sinh hạnh phúc để đổi lấy đồng tiền như ông, con cũng không thèm đâu.”
“Mày!”
Ông ngoại Ngư Tranh như bị chọc trúng điểm yếu mà trừng mắt nổi giận, bà Ngư đang ngồi cùng chồng ở ghế dài đối diện cũng nhanh chóng ngồi bật dậy, nhanh chóng nói đỡ vào: “Cha, Ngư Tranh nó đâu có nói sai, không tin cha hỏi mẹ con là rõ.”
“Mày!”
Ông ngoại Ngư Tranh lần nữa tức đến phát ách nhưng không cãi lại được, cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống cơn giận, tránh tự biến mình thành trò hề cho con cháu đá qua sút lại. Ông lướt mắt từ Ngư Tranh qua ông bà Ngư, hùng hổ tuyên bố: “Để lão già như tôi chống mắt lên xem, anh chị kiên nhẫn được bao lâu!”
Dứt lời, ông ngoại Ngư Tranh đứng phắc dậy bỏ ra về, dứt khoát đến mức không một lần ngoái đầu lại.
Đợi tới khi ông ấy đi khỏi, lúc này ông Ngư mới nhìn sang Ngư Tranh, thận trọng dò hỏi: “Cảnh Vũ vẫn chưa báo kết quả với con sao?”
Ngư Tranh khẽ thở dài một hơi uể oải lắc đầu, cô đến ghế ngồi xuống, tựa lưng và đầu ra sau thành ghế. Hiện giờ ở chỗ Ngư Tranh là hơn năm giờ chiều, tức là bên chỗ Tiêu Cảnh Vũ chỉ mới hơn hai giờ sáng, muốn biết kết quả cũng phải đợi khi bên anh là ban ngày.
Giữa lúc Ngư Tranh cùng ông bà Ngư đang than ngắn thở dài trong phòng khách, điện thoại trong túi cô chợt rung lên báo cuộc gọi đến. Phát hiện Tiêu Cảnh Vũ videocall, cô giật mình ngồi thẳng người, vô tình kéo theo ông bà Ngư ngồi đối diện cũng vô thức thẳng lưng theo.
Sau khi Ngư Tranh bắt máy, điều đầu tiên Ngư Tranh nhìn thấy không phải là Tiêu Cảnh Vũ, thay vào đó là khung cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ lúc về đêm. Cảm giác nóng lòng trong cô chợt dịu xuống, vài giây sau anh cũng tự quay camera về phía mình.
“Em thi về rồi à?”
“Ừm, em vừa mới về.” Ngư Tranh gật đầu đáp, ngay sau đó liền hỏi lại: “Mà sao anh chưa ngủ?”
Nhắc đến Tiêu Cảnh Vũ bỗng thở ra đầy tâm trạng, giọng nói của anh cũng chậm hơn thông thường: “Trời lạnh, vả lại có chuyện nên anh không ngủ được.”
Không rõ vì sao khi nghe đến đây, cả Ngư Tranh lẫn ông bà Ngư đều tự động nín thở im thin thít, bởi sợ rằng sẽ tạo áp lực thêm cho Tiêu Cảnh Vũ.
Không ngờ, Ngư Tranh vừa định mở lời cổ vũ thì anh đã lên tiếng trước: “Lúc trưa anh nhận được kết quả từ Harvard, nhưng sợ ảnh hưởng đến tâm trí lúc đi thi của em nên anh không dám nói.”
Ngư Tranh bất giác cụp mi mắt, khó trách lúc thi xong ra ngoài cô đã nhìn thấy bầu trời khác lạ chào đón mình.
Nằm hoàn toàn trong dự đoán của những người bên đây, phía bên kia Tiêu Cảnh Vũ ủ rũ thừa nhận: “Anh trượt rồi.”
Nghe thấy lời này từ Tiêu Cảnh Vũ, ông bà Ngư tự động hơi cúi đầu, kể cả Ngư Tranh dù có chút tiếc nuối vẫn cố nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng an ủi anh: “Không sao, thất bại thì làm lại.”
“Anh cũng nghĩ vậy, nhưng mà…” Tiêu Cảnh Vũ thở ra một hơi mạnh đầy đắn đo, giữa lúc Ngư Tranh cùng ông bà Ngư căng thẳng không dám mở miệng vì sợ lỡ lời làm anh nhục chí, anh lại từ tốn mỉm cười nói tiếp: “Anh trượt vào Stanford, Stanford chào đón anh, còn tương lai anh thuộc về em.”