Sau hơn mười bốn giờ bay, Tiêu Cảnh Vũ chính thức đặt chân đến phi trường. Lúc anh ra khỏi cổng an ninh cũng đã gần một giờ sáng, khác với những người lần đầu ra nước ngoài sẽ mang tâm thế hồi hộp, riêng Tiêu Cảnh Vũ cũng giống như thay đổi địa điểm sống, còn lại chẳng có gì khiến anh thật sự vui vẻ.
Các sảnh trong sân bay lúc nửa đêm tương đối thưa thớt, bên ngoài khu vực chờ mẹ anh đã đứng đợi từ sớm. Vừa thấy Tiêu Cảnh Vũ từ xa mẹ anh đã vui mừng vẫy tay, đợi tới khi anh lại gần, bà gấp gáp hỏi: “Con có mệt lắm không?”
Tiêu Cảnh Vũ tay đẩy xe hành lý, khách sáo đáp: “Cũng không mệt lắm.”
Nói chuyện hỏi han vài câu, mẹ Tiêu Cảnh Vũ không làm tốn thêm thời gian, bà nhanh chóng dẫn đường đưa anh ra xe về nhà.
Bước ra khỏi sảnh chính của sân bay, Tiêu Cảnh Vũ thoáng chốc đã cảm nhận được bầu không khí khác biệt, hơi thở của đất nước hiện đại thiếu đi sự ấm áp, thậm chí là cô đơn lạc lõng.
Anh bất giác cúi đầu nhìn đôi giày đang mang, món quà này của Ngư Tranh sẽ thay cô cùng anh đi tìm kiếm tương lai.
Trên đường trở về nhà mẹ Tiêu Cảnh Vũ, anh ngồi ở ghế phụ tranh thủ gọi điện về cho Ngư Tranh báo đã đến nơi bình an.
Qua vài giây chờ kết nối, hình ảnh của Ngư Tranh cũng hiện lên màn hình, điều đầu tiên anh thấy được là nụ cười rạng rỡ của cô.
“Hi baby!”
Tiếng gọi ngọt ngào của Ngư Tranh truyền đến, khiến cho không chỉ Tiêu Cảnh Vũ cười trong bất lực, mà còn lôi kéo cả sự tò mò của mẹ anh đang lái xe.
Thời gian ở hai nước chênh lệch đến mười lăm tiếng, thế nên bên đây Tiêu Cảnh Vũ đã là nửa đêm thì bên kia của cô chỉ mới là nửa buổi sáng.
Thấy Ngư Tranh vẫn xoã tóc và mặc đồ ngủ, Tiêu Cảnh Vũ nhanh nhạy phát giác vấn đề, anh liền hỏi: “Em không theo mẹ đến cửa hàng sao?”
“Buổi sáng em ngủ quên, mẹ cũng không gọi dậy.”
Nghe đến đây, Tiêu Cảnh Vũ tự khắc hiểu hết những ẩn tình bị che giấu. Sắc mặt anh thoáng trầm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Tối qua em ngủ không được à?”
Nụ cười trên môi Ngư Tranh thoáng lên nét gượng gạo, nhưng rất nhanh cô lại tỏ ra bình thản phủ nhận: “Đâu có, tối qua em ngủ phòng anh, nằm một lát đã thẳng giấc đến sáng.”
Dứt lời, Ngư Tranh không cho Tiêu Cảnh Vũ có cơ hội nắm bắt điểm yếu của cô, thay vào đó cô đổi ngược làm chủ cuộc nói chuyện, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh ăn gì chưa? Đang trên đường về nhà phải không?”
“Anh đang trên đường đi, cách đây mấy tiếng anh có ăn trên máy bay rồi nên bây giờ không thấy đói.”
Nói rồi Tiêu Cảnh Vũ chuyển camera trước thành camera sau cho Ngư Tranh nhìn đường phố phía trước. Trong màn đêm bao phủ, ánh đèn rực rỡ từ những tòa nhà phát ra toát lên sự xa hoa sang trọng.
Trong lúc Tiêu Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh nói chuyện luyên thuyên, mẹ anh cầm tay lái bên cạnh không giấu được hiếu kỳ mà liếc mắt qua vài lần. Bởi bà thật sự tò mò về dáng vẻ của cô gái khiến một Tiêu Cảnh Vũ lạnh lùng trở nên dịu dàng, hơn nữa còn là người bỏ tiền cho anh sang nước ngoài học tập và tin tưởng đợi anh quay về.
Sau hơn hai tiếng rưỡi đi xe cũng đến nhà mẹ Tiêu Cảnh Vũ, ngôi nhà hai tầng khang trang có sân vườn riêng nằm trong khu người châu Á, nội thất bên trong được thiết kế theo chất liệu gỗ màu nâu ấm áp.
Vừa bước vào nhà, mẹ Tiêu Cảnh Vũ đã chỉ dẫn vị trí từng khu vực trong nhà, sau đó còn nhấn mạnh dặn dò: “Phòng của con nằm bên phải trên lầu, bình thường mẹ đều ra ngoài đi làm, nên những lúc con ở nhà một mình cứ tự nhiên lên xuống không cần ngại.”
Nghe đến đây, Tiêu Cảnh Vũ chợt nhận ra vấn đề không đúng, càng không ngờ khi anh chỉ mới nhìn qua mẹ, bà đã hiểu ý lên tiếng giải thích trước: “Mẹ với người đàn ông kia chỉ là kết hôn giả, vì muốn cuộc sống tốt hơn nên mẹ mới tìm cách sang đây.”
Mặc dù đã qua nhiều năm nhưng đến nay Tiêu Cảnh Vũ mới biết chuyện này, tuy nhiên anh cũng không nói gì mà gật đầu qua loa, sau đó mang hành lý lên tầng trên.
Năm xưa cha mẹ Tiêu Cảnh Vũ ly hôn, anh không thể theo mẹ cũng chẳng muốn theo cha, mỗi tháng họ sẽ chuyển tiền trợ cấp cho có lệ, cứ như thế anh chỉ còn một mình giữa xã hội rộng lớn.
Nếu không phải gặp được Ngư Tranh, có lẽ Tiêu Cảnh Vũ đã không có ngày hôm nay. Hơn hết, vì tình cảm lớn lao của Ngư Tranh và gia đình của cô dành cho Tiêu Cảnh Vũ, sự bù đắp này giúp anh không còn hận thù cha mẹ ruột, dẫu vậy anh cũng không thể làm hòa thân thiết với họ như trước.
Mỗi người có một cuộc sống riêng, có kẻ tham vọng sự giàu có, có kẻ ham muốn thỏa mãn về thể xác, cũng có người chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên vô lo vô nghĩ.
Cha mẹ Tiêu Cảnh Vũ xem trọng cuộc sống giàu có nên mới chia tay, bởi một người phụ nữ gánh vác từ trong ra ngoài vì muốn sống tốt hơn, thì không thể mãi ở đời ở kiếp với một tên đàn ông ham chơi lười làm.
Còn Tiêu Cảnh Vũ, bản thân anh từ trước đến nay chỉ mong một cuộc đời bình an, nếu có chen chúc giữa xô bồ khó khăn cũng là để lo cho gia đình nhỏ của riêng mình.
Mang hành lý về phòng, Tiêu Cảnh Vũ vẫn chưa vội xếp đồ vào tủ mà dạo qua một vòng. Căn phòng được trang trí tối giản, chăn ga cùng một màu tối sẫm, bàn học và máy tính cũng được đặt sẵn cạnh cửa sổ hướng ra sân sau.
Tuy rằng mẹ Tiêu Cảnh Vũ đặt nhiều tâm huyết để bù đắp cho con trai, thế nhưng anh không có dự định ở đây lâu dài, mục tiêu của anh là đỗ đại học và chuyển vào ký túc xá, tốt nghiệp xong anh cũng sẽ về nước mà không định cư lại.
Trước khi đi tắm rửa để nghỉ ngơi, Tiêu Cảnh Vũ không quên quay toàn bộ căn phòng gửi cho Ngư Tranh. Kể từ giây phút anh lên máy bay đến một đất nước xa lạ, bất kỳ chỗ nào anh đi qua cũng muốn để cô nhìn thấy, bởi như vậy Ngư Tranh sẽ có cảm giác an toàn vì luôn được đồng hành cùng anh.
Tin nhắn gửi thành công, Tiêu Cảnh Vũ vừa buông điện thoại định lấy quần áo đi tắm thì âm thanh báo cuộc gọi chợt phát lên. Anh chuyển hướng quay lại cầm điện thoại lên kiểm tra, phát hiện Ngư Tranh videocall đến, anh lập tức nhíu mày đề phòng.
Tiêu Cảnh Vũ chỉ vừa mới bắt máy, giọng nói của Ngư Tranh đã phát ra nhanh hơn cả hình hiển thị: “Tắm đêm nguy hiểm lắm, để em trông anh tắm.”
Thấy vẻ mặt dù cố nghiêm túc nhưng vẫn lộ rõ sự gian xảo của Ngư Tranh hiện trên màn hình, Tiêu Cảnh Vũ nhướng mày hoài nghi, hạ giọng dò xét: “Muốn canh anh tắm chỉ cần gọi điện bình thường là được rồi, em cố ý videocall thật ra là muốn nhìn cái gì?”
“Nhìn…” Ngư Tranh theo phản xạ suýt nói ra suy nghĩ trong đầu, nhưng may cô vẫn kịp ý thức khống chế lại, dùng bộ dạng ngay thẳng đáp: “Gọi bình thường làm sao em thấy được anh thế nào, đã gọi là canh chừng thì em phải dõi mắt theo anh không rời!”
“…” Tiêu Cảnh Vũ im lặng nhìn Ngư Tranh chằm chằm, dường như chuyện xảy ra vào tối hôm trước không thể dọa cô trở nên ngoan ngoãn, trái lại anh còn có cảm nghĩ chính mình đã tiếp tay cho sự đen tối của cô phát triển.
Quả nhiên, trẻ nhỏ hư không dạy dỗ sớm, càng lớn lên sẽ càng khó trị.
Trước lời đề nghị không “trong sạch” của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ dứt khoát từ chối: “Ở đó mà nghĩ linh tinh, anh không chiều theo ý đồ xấu của em đâu.”
“Được thôi.” Ngư Tranh ngồi tựa lưng vào ghế trong phòng ngủ, điện thoại đặt trên bàn học đối diện. Bị anh cự tuyệt, cô khoanh tay trước ngực đầy kiêu ngạo xoay mặt đi hướng khác, điềm nhiên buông lời đe dọa: “Nhân lúc tâm trạng không tốt, em nhịn ăn vài ngày xem như giảm cân.”
Tiêu Cảnh Vũ: “…”
Vẫn chưa dừng lại ở đó, câu trước vừa nói xong câu sau Ngư Tranh liền vu vơ trách móc: “Yêu đương bằng lời nói thì cả trăm câu cũng nói được, một hành động nhỏ chứng minh tình cảm cũng không làm được thì yêu đương gì nữa.”
Còn chưa đến năm phút, Tiêu Cảnh Vũ đã bị Ngư Tranh làm câm nín đến ba lần. Anh nhìn gương mặt hờn dỗi của cô qua điện thoại, cuối cùng chỉ có thể cam chịu chấp nhận: “Vậy em nhớ canh cho kỹ đó.”
Đạt được mong muốn, Ngư Tranh lập tức thay đổi sắc mặt, quay lại với biểu tình hào hứng chờ đợi.
Tiêu Cảnh Vũ ngoài việc mang quần áo và khăn vào phòng tắm thì còn phải mang theo điện thoại. Anh đặt máy đứng dọc trên kệ đựng chai lọ ở bồn rửa mặt, nằm song song với khu vực vòi sen, từ vị trí camera hướng qua sẽ có thể nhìn thấy rõ nơi anh tắm.
Trước màn hình điện thoại, Ngư Tranh bên kia ban đầu còn tỏ ra chính trực, thế nhưng đến khi Tiêu Cảnh Vũ cởi áo, mắt và miệng cô vô thức mở to ra từ từ. Tới lúc anh chạm tay vào lưng quần mình, cô không nhịn được ngại ngùng phải vội dùng tay tự che mắt mình lại.
Thi thoảng Tiêu Cảnh Vũ cũng liếc chừng Ngư Tranh, nhận ra cô cũng còn biết xấu hổ anh mới an tâm cởi hết quần áo.
Có điều, vừa nghe tiếng nước chảy thì máu gian lại nổi lên, Ngư Tranh hồi hộp lén lút hé ngón tay đưa mắt nhìn trộm. Bắt gặp bên trên là bắp tay cùng cơ lưng rắn chắc, bên dưới là eo gọn mông tròn của Tiêu Cảnh Vũ, trong lúc gấp gáp nuốt nước bọt khiến cô bị nghẹn mà ho sặc sụa.
Tiêu Cảnh Vũ hoàn toàn nghe được tiếng ho của Ngư Tranh, tuy có hơi giật mình nhưng anh vẫn đứng quay lưng dưới vòi hoa sen cười khổ. Chỉ khi anh cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện, tiếng ho của cô đã “đánh thức” thành công “em trai” đang ngủ say của anh.