Hết tiết thứ hai của buổi chiều, Ngư Tranh cùng Hòa Trúc định ra ngoài đến nhà vệ sinh, trùng hợp bắt gặp giáo viên dạy Toán đang cầm túi và dụng cụ dạy học chuẩn bị sang lớp kế tiếp. Thấy cô giáo tay xách đầy đồ đạc, Ngư Tranh không nghĩ nhiều chủ động đề nghị giúp đỡ.
Mặc dù bình thường trông Ngư Tranh lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, nhưng cái danh “con cưng trò ngoan” không phải từ trên trời rơi xuống, tất cả đều có lý do phía sau.
Chỉ là phản ứng của Hòa Trúc lúc này trở nên khác thường, cô nàng bày ra vẻ mặt đánh giá lẫn hoài nghi, tuy nhiên không bắt bẻ hay nói điều gì.
Mãi cho tới khi theo cô giáo đến trước cửa lớp của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh mới hiểu ý tứ của Hoà Trúc khi nãy. Ra là cô nàng nghi ngờ cô giúp đỡ giáo viên để mượn cớ đến gặp anh.
Trong lớp của Tiêu Cảnh Vũ đang ồn ào bỗng nhiên im bặt vì sự xuất hiện của Ngư Tranh. Mà nhân vật chính là Ngư Tranh lại điềm tĩnh đi vào đặt dụng cụ lên bàn giáo viên, sau đó từ tốn xoay người rời khỏi.
Không ngờ, lúc Ngư Tranh vừa quay người đã nhận ra những ánh mắt của các bạn học trong lớp Tiêu Cảnh Vũ đều nhìn chằm chằm vào mình.
Ngư Tranh bình thản bước đi cũng vừa theo phản xạ lướt qua những người bên dưới một lượt, rất nhanh đã xác định được vị trí đang ngồi của Tiêu Cảnh Vũ. Anh ngồi tựa lưng vào ghế, biểu cảm có chút ngạc nhiên dõi theo cô.
Ngay khi Ngư Tranh vừa ra khỏi lớp, sự chú ý của những bạn học đều đổ dồn về phía Tiêu Cảnh Vũ, tất cả diễn ra như một mặc định.
Chỉ mới là ngày đầu tiên Tiêu Cảnh Vũ xuất hiện bên Ngư Tranh đã mang đến không ít tin đồn, chưa kể đến việc cả hai về chung xe lúc tan học càng khiến diễn đàn trường bùng nổ. Tiếc rằng người trong cuộc đều cực kỳ kín tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận khiến ai nấy đều khó tránh tò mò.
Buổi tối ở nhà, Ngư Tranh mới bắt đầu xem đến những tin lan truyền trong ngày. Một số cho rằng tỷ lệ thành đôi của cô và Tiêu Cảnh Vũ là 0,001 phần trăm. Một số lại ủng hộ cả hai hẹn hò, để Ngư Tranh và Trần Tấn Hào có thể cắt đứt mối quan hệ.
Số còn lại thì giống như Trần Tấn Hào, ăn không được thì đạp đổ.
Cùng thời điểm, Tiêu Cảnh Vũ sau khi tắm rửa xong cũng mở điện thoại lên diễn đàn trường xem tin tức. Cầm điện thoại chưa được bao lâu thì Ngư Tranh bỗng gọi tới, không cần nghĩ anh cũng đã sớm đoán được nguyên nhân.
Tiêu Cảnh Vũ vừa mới bắt máy, giọng nói điềm nhiên như mọi khi của Ngư Tranh bên kia đầu dây đã truyền tới: “Cậu lên diễn đàn trường xem chưa?”
“Đang xem.” Tiêu Cảnh Vũ ngả lưng xuống giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà cũ bạc màu, không nóng không lạnh đáp.
Tiêu Cảnh Vũ nói xong, không gian đột nhiên chìm trong yên lặng. Anh vẫn áp điện thoại bên tai kiên nhẫn chờ đợi, đến một hồi lâu sau Ngư Tranh mới tiếp lời: “Nếu như chuyện này ảnh hưởng đến cậu, tôi sẽ công khai giải thích rõ ràng. Đúng là bây giờ cậu đang làm việc cho tôi, nhưng không có nghĩa cậu phải chịu đựng những tai tiếng vô lý.”
Phản hồi lại, từ thái độ đến giọng nói của Tiêu Cảnh Vũ trước sau đều vô cùng thoải mái: “Tôi không cảm thấy có vấn đề.”
“Vậy cậu theo phe nào?”
Trước câu hỏi bất ngờ của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ hơi giật mình vì kinh ngạc. Sau một lúc suy nghĩ cẩn thận, anh mới mở lời đáp: “Đương nhiên là theo phe ủng hộ chúng ta.”
Tiếng hừ lạnh của Ngư Tranh chợt truyền đến, tiếp theo là hành động ngắt máy một cách dứt khoát của cô. Tiêu Cảnh Vũ hiện tại chỉ thấy buồn cười, một kẻ không có gì như anh lại dám đẩy đưa gạ gẫm cô, quả là gan đã to bằng trời.
Cất điện thoại sang một bên, Tiêu Cảnh Vũ thả hồn theo sự yên tĩnh của đêm tối. Mới đó đã nhiều năm trôi qua, anh không nhớ rõ rốt cuộc bản thân đã phải cố gắng nhiều đến mức nào để lạc quan tồn tại đến tận bây giờ.
Đầu năm lớp chín, cha mẹ Tiêu Cảnh Vũ ly hôn, chỉ vài tháng ngắn ngủi tiếp theo cả hai đều có người khác. Mẹ anh tái hôn ra nước ngoài định cư, cha anh cũng tái hôn với một người phụ nữ giàu có.
Từ một gia đình tưởng chừng trọn vẹn thoáng chốc bị tan đàn xẻ nghé, Tiêu Cảnh Vũ cũng vì chuyện này mà thường xuyên bị bạn bè chọc ghẹo. Họ nói mẹ anh là kẻ hám tiền, cha anh là kẻ đào mỏ, còn anh chỉ là một đứa cha không dòm mẹ không ngó.
Tiêu Cảnh Vũ không tiếc nuối gia đình không có tình yêu, anh cũng không muốn đi theo cha để bị mang tiếng đào mỏ.
Học xong cấp hai, Tiêu Cảnh Vũ từng phải ngưng một năm để tự kiếm tiền học tiếp. Anh cứ tưởng mọi thứ dần dần sẽ đâu vào đấy, tiếc rằng thử thách vẫn luôn chờ đợi sẵn ở phía trước.
Có điều, chuyện đáng phải nhắc nhất trong khoảng thời gian Tiêu Cảnh Vũ tạm nghỉ học kiếm tiền chính là lần đầu tiên gặp được Ngư Tranh. Giống như hiện tại, khi ấy cô lạnh lùng xa cách, tựa như một viên ngọc được đặt trên cao không ai có thể với tới, khoảng cách chênh lệch giữa giàu và nghèo khi so với anh càng rõ rệt.
Hơn hết điều khiến Tiêu Cảnh Vũ mãi không thể quên là trong đêm mưa lạnh buốt hôm ấy, chẳng ai màng đến một bảo vệ dầm mưa dắt xe cho khách, duy nhất chỉ có Ngư Tranh bước ra từ nhà hàng lớn bên cạnh chỗ anh làm việc, trước khi rời đi cô đã đến gần tặng lại ô cho anh.
Chiếc ô màu trắng ngày đó Ngư Tranh tặng vẫn còn được treo cẩn thận trong nhà của Tiêu Cảnh Vũ, nhưng có lẽ cô đã sớm quên những chuyện đã qua. Riêng anh vẫn nhớ rõ, nhớ cả những ngày tháng ép buộc chính mình phải giấu kín tâm tư dành cho cô, bởi tầng lớp mà cô đang sống, anh không thể bước chân vào.