Mặc dù Ngư Tranh không còn giữ khoảng cách với Tiêu Cảnh Vũ, nhưng muốn cô hoàn toàn nguôi giận dĩ nhiên không đơn giản. Hơn nữa, tuy rằng Ngư Tranh sau đó hay nhăn nhó với Tiêu Cảnh Vũ nhưng không phải khó chịu, mà là cậy quyền lên mặt.
Riêng về ông bà Ngư không cần bàn đến, cả hai đã sớm nhìn thấu tất cả mọi chuyện giữa Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ, chỉ là không nói ra khiến người trong cuộc ngại ngùng.
Từ khi Tiêu Cảnh Vũ xuất hiện trong cuộc sống của Ngư Tranh, cô từ một cô tiểu thư khó chiều mặt mày lạnh lùng trở thành một người khác. Bởi một việc nhỏ nhặt không đáng để tâm xuất phát từ anh cũng có thể khiến cô bật cười, tiếp đó là trạng thái buồn bã, giận hờn và thất thần chưa từng diễn ra.
Ông bà Ngư nuôi con mười bảy mười tám năm, Ngư Tranh càng lớn càng khép kín tâm tư, không rõ từ khi nào đã mất đi sự hồn nhiên vui vẻ giống bạn đồng trang lứa.
Thời gian đầu Ngư Tranh biến đổi tâm lý, bà Ngư sẵn sàng dẹp bỏ sự nghiệp trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng để chăm sóc và quan tâm con cái. Bên cạnh đó, ông Ngư cũng gần như ngưng việc xã giao tìm mối quan hệ giúp đỡ trong công việc để dành thì giờ cho gia đình.
Tiếc rằng, khi ấy ông bà Ngư đã quá muộn để Ngư Tranh có thể phát triển và bộc lộ cảm xúc bình thường như những người khác.
Cứ như thế, ông bà đành chấp nhận hiện thực, rằng Ngư Tranh là một đứa trẻ có tính tình nghiêm khắc khó gần. Cho đến khi Tiêu Cảnh Vũ hiện diện, ông bà Ngư đã tìm ra được “liều thuốc” giúp cô có thể thoải mái sống với cảm xúc thật.
Buổi tối cùng nhau ăn cơm tại nhà Ngư Tranh, ông bà Ngư thấy Tiêu Cảnh Vũ quay lại bên cạnh Ngư Tranh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc ăn cơm, ông Ngư có đề cập đến việc đã nộp hồ sơ thi bằng lái cho Tiêu Cảnh Vũ bằng giấy tờ anh đã nộp lúc xin việc. Ngày thi sẽ vào thứ bảy trong tuần, anh chỉ cần mang theo căn cước gốc để xác nhận.
Nhắc đến căn cước cũng cần kiểm tra lại còn hay sơ ý lạc mất, Tiêu Cảnh Vũ theo tiềm thức lấy ví từ trong túi quần mở ra xem. Suốt quá trình anh cầm ví, Ngư Tranh ngồi bên cạnh bỗng bất động như tượng đá, tuy nhiên con ngươi lại lén lút dõi theo.
Linh cảm không nhắc chuyện này cũng sẽ nhắc chuyện khác, quả nhiên giờ đây Tiêu Cảnh Vũ mới phát hiện ra không những căn cước còn nguyên vẹn trong ngăn kéo, mà tiền cũng từ đâu hiện ra.
Ngay lúc này, Tiêu Cảnh Vũ theo thói quen nhìn qua Ngư Tranh. Mắt chạm mắt, con ngươi của cô bỗng đảo vội sang chỗ khác, thêm nữa biểu tình của cô không phải chột dạ, mà là giả vờ không liên quan.
Ông bà Ngư ngồi đối diện quan sát Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ “liếc mắt đưa tình”, sau đó chỉ cười thầm rồi thôi.
Mãi một lát sau, bà Ngư sực nhớ ra một chuyện quan trọng, vội nói: “Suýt thì quên, gia sư năm ngoái dạy con năm nay phải đi thực tập tốt nghiệp, mẹ đang tìm người khác cho con, chắc vài hôm nữa sẽ có.”
Nghe nhắc đến gia sư, Tiêu Cảnh Vũ không nhịn được hiếu kỳ mở lời hỏi: “Ngư Tranh cần tìm gia sư sao ạ?”
“Ừ, hôm qua Ngư Tranh nói môn Toán học không tốt lắm.”
Sau khi bà Ngư trả lời xong, bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên rơi vào tĩnh lặng. Bà Ngư nhận ra nét mặt đắn đo của Tiêu Cảnh Vũ, rồi lại lén tủm tỉm cười nhìn qua chồng ngồi kế bên.
Hiểu ý vợ, ông Ngư lập tức phụ xướng, ông hắng giọng một tiếng, vờ hỏi: “Cảnh Vũ, cậu học môn Toán tốt không?”
“Dạ... cũng tương đối ổn.” Tiêu Cảnh Vũ khiêm tốn đáp, dù sự thật là trong lòng lúc này có hơi tự tin.
Từ Tiêu Cảnh Vũ đến ông bà Ngư đều hài lòng với sự phối hợp diễn ra trơn tru, dẫu cho tình huống xảy ra ngoài dự định.
Thế nhưng, Ngư Tranh lại chẳng hề hứng thú, tay cầm đũa của cô chợt đâm mạnh vào chén cơm, giọng nói mang theo sự trách móc vang lên: “Nếu muốn Cảnh Vũ làm gia sư cho con thì không cần, cậu ấy bận học kèm với người khác rồi.”
Lời Ngư Tranh vừa nói hết, ông bà Ngư còn chưa kịp hỏi han cụ thể sự tình thì Tiêu Cảnh Vũ đã xoay hẳn người qua phía cô, bất lực phủ nhận: “Bạn học cùng lớp, không có học kèm.”
Ánh mắt Ngư Tranh nhìn thẳng về phía giữa bàn ăn, mỉa mai đáp lại: “Bạn cùng lớp, không học kèm? Vậy ngồi chụm đầu vào nhau là để tâm sự chuyện xã hội chắc.”
“Là do góc chụp!”
Ông bà Ngư kinh ngạc lẫn hoảng hốt nhìn đôi bạn trẻ ngồi tranh luận gay gắt, nhất là phản ứng cùng thái độ khi nhắc về đối tượng thứ ba của Ngư Tranh khiến ông bà phải há hốc.
Ông Ngư vội vội vàng vàng choàng tay qua vai vợ, kéo bà ngồi quay lưng về phía Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ. Ông cẩn trọng nhìn bà, nhỏ giọng thì thầm: “Em thấy gì chưa? Cái nết ghen tuông hung dữ của Ngư Tranh y hệt em.”
“Lão già chết bằm!” Bà Ngư gằn giọng mắng: “Nói ai hung dữ đấy?”
Biểu tình ông Ngư thoáng cái đã trở nên vô tội, may là bà Ngư đang bận suy tính chuyện khác không tiện tính sổ, bà nhanh chóng bàn về chủ đề chính: “Nếu Ngư Tranh với Cảnh Vũ có ý với nhau, hay là mình tác hợp hai đứa nó với nhau đi. Tấn Hào có bạn gái, Ngư Tranh có bạn trai, hôn ước được hủy bỏ không chừng con gái mình sẽ vui vẻ trở lại.”
“Chí lý!” Ông Ngư giơ ngón tay cái tán thưởng ý kiến của vợ, bàn bạc xong xuôi hai vợ chồng xoay người ngồi nghiêm chỉnh lại.
Hiện tại, cả Ngư Tranh lẫn Tiêu Cảnh Vũ đều nhìn về phía ông bà Ngư. Thấy hai vị phụ huynh chỉ cười cười nguy hiểm, đôi bạn trẻ vừa tranh cãi với nhau mới đây đột nhiên hòa thuận, cùng nhau ngoan ngoãn cắm cúi ăn cơm.
Bỗng nhiên bà Ngư gắp đồ ăn bỏ vào chén Ngư Tranh, dịu giọng nhắc khéo: “Có gì từ từ nói, nổi giận mau già giống cha con lắm đấy.”
Ông Ngư: “...”
Tiếp đó, bà Ngư lại gắp đồ ăn vào chén Tiêu Cảnh Vũ, vừa cười ẩn ý vừa ám chỉ sâu xa: “Con gái nó hay thù dai lắm, con ráng mà nhịn nhé, con rể tương lai.”
Bà Ngư vừa dứt câu, cả Tiêu Cảnh Vũ lẫn Ngư Tranh đều đồng loạt ngẩng đầu, mở to mắt ngạc nhiên nhìn về phía bà.
Riêng ông Ngư định nhắc vợ đã quá gấp gáp, nhưng nghĩ lại cảm thấy cũng đã muộn nên quyết định "phóng lao theo lao".