Mắt cá chân của Lăng Vi không nghiêm trọng lắm, mặc dù có hơi sưng to, nhưng bác sĩ bảo đảm nhiều lần chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, phun chút thuốc là được.
Mẹ Tạ nghe bác sĩ nói xong, vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, “Không có việc gì thì tốt không có việc gì thì tốt, vừa rồi thật sự làm mẹ sợ muốn chết.”
Vị bác sĩ già tuổi gần chín mươi cũng đang che ngực, nghĩ thầm người thiếu chút nữa bị hù chết là ông mới đúng, ông là một nhân vật nổi danh trong giới chỉnh hình, một tiếng trước lại gấp gáp bị mời đến bệnh viện giúp người ta khám chân.
Trên đường ông chạy tới đã suy nghĩ ra rất nhiều khả năng, người bệnh có thể bị cắt đứt chân, có thể xương đùi dập nát gãy xương, cũng có thể bị dị dạng bẩm sinh.
Nói chung là một vấn đề khó khăn không thể giải quyết mới sẽ tìm tới ông.
Nhưng mà, khi ông chạy như bay tới bệnh viện chuẩn bị thi triển quyền cước, thì viện trưởng đã xoa mồ hôi lạnh đi tới nghênh đón, sau đó dẫn ông đi tới phòng người phụ nữ vừa được đưa vào khám chân.
Bác sĩ già tức giận đến mức thiếu chút nữa đã lập tức lấy ra một lọ thuốc trợ tim hiệu quả nhanh uống liền hai viên!! Sau đó vừa mắng bọn họ làm càn vừa xoa chân cho Lăng Vi.
Cũng không biết bác sĩ gì dùng thủ thuật gì, bẻ trái một chút bẻ phải một chút, cơn đau ngầm ở chân rất nhanh đã biến mất.
Bác sĩ phun chút thuốc trật khớp cho Lăng Vi, sau đó vẫy vẫy tay đuổi người đi.
Tạ Thanh Nghiên cũng không vội rời đi, kêu thư ký Đỗ đi đặt phòng bệnh, bây giờ nghe sao có hơi kỳ quái, người khác ở khách sạn đặt phòng, ba Tạ lại ở bệnh viện đặt phòng.
“Em không cần nằm viện, đặt phòng bệnh làm gì?” Lăng Vi nói anh.
Tạ Thanh Nghiên không trực tiếp trả lời, mà là làm ra vẻ đương nhiên nói với cô: “Em chạy giỡn lâu như vậy, trước tiên cứ tìm một căn phòng nghỉ ngơi một chút, anh đã thông báo với người đại diện của em kêu cô ấy đến thăm em rồi.”
“Thăm cái gì?” Cô chỉ bị trẹo chân, cũng không phải bị chặt đứt chân, có cái gì mà thăm? Còn phải kêu riêng chị Lý tới thăm nữa!
“Để cô ấy nhìn bộ dáng bị thương của em, mấy ngày kế tiếp, em mới được thả lỏng ở nhà nghỉ ngơi.” Ông chủ Tạ kiên nhẫn giải thích.
Lăng Vi:……
Chuyện gài bẫy, hãm hại lừa gạt, ông chủ Tạ làm đến mức thuận buồm xuôi gió, không đợi Lăng Vi ngăn cản, ông chủ Tạ đã lấy di động ra gọi điện thoại cho Lý Ý.
Lý Ý đang bận rộn chuyện của phòng làm việc, nghe ông chủ Tạ nói xong thiếu chút nữa đã nhảy từ trên ghế xuống đất.
Khi vội vàng chạy tới bệnh viện, mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này Thư ký Đỗ mới vừa nhận được mệnh lệnh mới của ông chủ Tạ, để anh ta nghĩ cách đi dọa Trần Đình Tư.
“Vừa rồi rõ ràng đã nói dọa cô ta chơi là được, không phải anh đã dọa rồi sao?” Thư ký Đỗ hỏi.
Tạ Thanh Nghiên liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Con người của tôi tương đối keo kiệt, cảm thấy vừa rồi dọa không đã ghiền.”
Thư ký Đỗ:……
Anh còn có thể càng keo kiệt hơn nữa không??
Thư ký Đỗ ủ rũ cụp đuôi nhận mệnh đi làm việc, Lý Ý rụt rụt cổ, cảm thấy tiếp theo sẽ đến lượt cô.
Quả nhiên, thư ký Đỗ vừa mới rời đi, ông chủ Tạ đã nói với cô: “Cô cũng thấy rồi đó, chân của Tiểu Vi sưng thành như vậy, gần đây đừng để cô ấy làm việc nữa.”
“Cũng không có công việc gì, chỉ chụp mới tấm ảnh bìa mà thôi.”
“Vậy là tốt rồi, cô từ chối hết mấy hoạt động này đi, để cô ấy nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”
Lý Ý không chắc chắn hỏi lại, “Mấy ngày là mấy ngày?”
Ông chủ Tạ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Để xem tôi có bận hay không đã.”
Lý Ý:……
Hôn quân!!!
Vì thế lúc này Lăng Vi mới bắt đầu đi làm có mấy ngày, lại bị buộc ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc trước cô còn thấy may mắn có nhiều người ủng hộ cô như vậy, chắc chắn cô sẽ nhanh chóng nổi tiếng.
Nhưng bây giờ xem ra, ông chủ Tạ và mẹ Tạ đúng là hoàn toàn không đáng tin cậy mà?!!
Sau khi bị bắt nằm ở bệnh viện nửa ngày, ông chủ Tạ mới chịu mang Lăng Vi về nhà, dựa theo ý của mẹ Tạ, bây giờ Lăng Vi đang sinh bệnh, tốt nhất là nên lên trên núi nghỉ ngơi, nhưng Tạ Thanh Nghiên lại không đồng ý.
Lăng Vi thật sự không biết nên chọn ở với Tạ Thanh Nghiên, hay là cùng mẹ Tạ lên trên núi.
Nếu ở lại trong nhà, ông chủ Tạ chắc chắn sẽ không biết xấu hổ không ngừng đè cô ra chơi trò chơi người lớn, mà nếu lên trên núi, mẹ Tạ lại muốn mang cô đi phá đảo các loại kịch bản xuyên nhanh.
Chọn cái nào cũng đều mệt! Trong lòng Lăng bảo bảo vô cùng khổ sở.
Cuối cùng cô vẫn bị Tạ Thanh Nghiên mạnh mẽ xách về nhà, trở về nơi chỉ có hai người.
Sau khi Tạ Thanh Nghiên về đến nhà, lập tức chụp cho cái chân sưng to như màn thầu của Lăng Vi mấy tấm, sau đó đăng lên trên bảng tin.
Bảng tin của ba Tạ:
“Muốn tìm một hoạt động không làm ảnh hưởng đến chân bị thương!”
Đính kèm là tấm hình cái chân sưng to như màn thầu của Lăng Vi.
Nhóm bạn khốn nạn bình luận:
“Oa, cái này còn là chân sao?”
“Anh muốn lái xe ở trên bảng tin sao? Bảo bảo còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu!”
“Đại vương anh dâm đãng không có giới hạn luôn!”
“Cái này mà cũng có thể khoe, bà cố nội của tôi cũng không đỡ được, phục anh rồi!”
“Đã sưng như cái móng heo rồi, anh còn há miệng gặm được sao?”
“Hoạt động gì? Đương nhiên là he he he rồi!”
“He he he.”
“He he he.”
“He he he.”
Lăng Vi đen mặt, ba chữ này quả thực có độc, làm đầu óc của cô đều là “He he he!”
Ném điện thoại đi, cô quay đầu lại hỏi ông chủ Tạ, “Bữa tối ăn cái gì?”
Ông chủ Tạ nhíu mày, “Em muốn ăn gì? Anh gọi tới.”
Ăn tới ăn lui cũng không có gì khác biệt, vì thế cô nói: “Em thích đồ ăn của Chu Tiểu Quai.”
Ông chủ Tạ:……
“Đó là bà chủ tương lai của Lâm thị! Làm gì có thể gọi tới chứ?”
Lăng Vi bĩu môi nói: “Vậy anh tự mình đi làm đi!”
Ba Tạ:……
Cuối cùng việc này cũng không làm khó được ba Tạ, anh chỉ cầm lấy di động của Lăng Vi, gửi cho Chu Tiểu Quai một tấm hình chân sưng to như màn thầu.
“Bị thương rồi, mau tới an ủi tôi nha, thật nhớ tay nghề của cô!” Ông chủ Tạ mặt không cảm xúc giả mạo giọng điệu của Lăng Vi, gửi đi một tin nhắn làm nũng, sau khi gửi xong cả bản thân anh cũng muốn run rẩy.
Lăng Vi yên lặng nhìn một tên sống ảo đang biểu diễn.
Không bao lâu sau, Chu Tiểu Quai quả nhiên lại ôm theo hộp quà tới làm khách, sau đó thấy cô ấy vừa vào cửa đã đưa cái hộp cho cô, “Thuốc bổ lần trước còn không? Tôi lấy thêm một hộp tới cho cô bồi bổ này.”
Cô ấy vừa mới dứt lời, hộp gấm trên tay đã bị Tạ Thanh Nghiên duỗi tay cầm đi mất.
Lăng Vi:……
Chu Tiểu Quai: “Tôi tặng cho Lăng Vi, anh đoạt cái gì?”
“Tôi kiểm tra trước một chút.” Tạ Thanh Nghiên nói xong, bắt đầu ngừng thở mở hộp gấm ra.
Nhưng mà……
Bên trong thật sự chỉ là một chút đông trùng hạ thảo quý giá.
Mẹ nó, thứ trong hộp quà còn có thuộc tính tùy cơ ứng biến nữa sao????
Sau khi Lăng Vi thấy rõ thứ bên trong lập tức “Phốc” cười một tiếng.
Chu Tiểu Quai không hiểu ra sao, kỳ quái hỏi bọn họ: “Hộp gấm này làm sao, thấy hai người coi trọng quá vậy?”
Nhớ tới thứ giấu trong hộp gấm lần trước, Lăng Vi lại cảm thấy không có chỗ dung thân, đưa sai thì thôi đi, cuối cùng còn bị A Tuệ sửa đến hoàn toàn biến dạng!
Lúc Chu Tiểu Quai ở phòng bếp nấu cơm, ông chủ Lâm đã tìm tới cửa.
Đây là lần đầu tiên ông chủ Lâm tới cửa, cho nên trên tay anh ta cũng mang theo một cái hộp gấm nhỏ……
Lăng Vi:……
Tạ Thanh Nghiên:……
Trong nhà ông chủ Lâm này có phải bán sỉ hộp gấm hay không???
Ông chủ Tạ nhìn chằm chằm vào cái hộp gấm của đối phương, mà Lăng Vi lại đột nhiên nhớ ra, bảo bối nhỏ của ông chủ Lâm vẫn còn đang nấu cơm ở trong phòng bếp của bọn họ!!!