Buổi chiều Hồ Nhạc Văn dẫn mọi người đi chơi Ma sói, ai có hạng mục thi đấu thì phải cố lên, đội cổ vũ thì cứ một vòng thay một lượt. Các hạng mục của Lâm Như Hứa đã xong, một cái hạng ba, một cái hạng hai, phần lớn dẫn đầu đều là học sinh chuyên thể thao. Hạng mục chạy cự ly dài 3000m của Hà Tâm Ý từ trước đến nay đều diễn ra buổi chiều của ngày thứ hai. Tôn Bình Khang thì không đăng ký hạng mục nào cả, cùng với Trương Nhất Xuyên, cả bốn người họ ngẫu nhiên đi cỗ vũ cho người khác thì căn bản không lướt qua.
Song, Hà Tâm Ý chơi ba ván đã bị thực lực khuyên lui, đúng thế, chính là bị thực lực khuyên lui.
Tôn Bình Khang, "Ý thần, tớ tôn xưng cậu là thần, phiền cậu ngồi nghỉ một chút để, để có chỗ bọn tớ phát huy."
Bởi vì logic của trò Ma sói quá mức hoàn hảo, cùng với sự đồng lòng nhất trí của mọi người, Hà Tâm Ý được đề cử làm người dẫn chuyện.
"Trời đã tối mọi người nhắm mắt lại."
"Mời sói mở mắt."
Hồ Nhạc Văn và Cao Phi cùng mở mắt.
"Mời sói giết một người."
Cả hai người không chút do dự cùng nhìn về phía Lâm Như Hứa, Hà Tâm Ý thấy thế thì muốn cười.
"Mời sói thống nhất ý kiến, tốt, mời sói nhắm mắt lại."
"...."
"Trời đã sáng, người bị giết đêm qua là số 3."
Lâm Như Hứa ngã xuống mặt cỏ, "Tâm Ý nhà tôi kết thúc thì mấy người liền khi dễ tôi!"
Người đã chết trong đêm đầu tiên không đủ điều kiện để nói lời trăn trối, mấy người còn lại khí thế ngất trời tranh cử lính gác, Lâm Như Hứa để đầu đặt lên vai Hà Tâm Ý, cảm nhận bả vai hơi rung mỗi khi y nói chuyện, mà dáng vẻ lúc này như đang ngủ gục trong bầu không khí ồn ào vậy.
Đột nhiên trên vai nặng hơn, Lâm Như Hứa có chút không kiên nhẫn mở to mắt, nhìn thấy Lục Gia Gia thì không nói gì, nếu là người khác hắn sẽ trưng cái mặt thối ngay, nhưng Lục Gia Gia là báu vật trong lòng của Triệu Nhất Xuyên, mà hiện tại không thể nói là báu vật trong lòng nữa, hắn sợ Đại Hà chạy tới liều mạng với hắn mất.
"Chị Gia Gia, sao chị lại tới đây?"
Lục Gia Gia ngồi xuống cạnh hắn, miệng ăn kẹo, trong mắt mang theo ý cười, "Không có việc gì làm, nghe nói mấy em có đại hội thể thao nên chị tới xem."
Lâm Như Hứa hỏi, "Chị không có tiết à?"
"Có một tiết, trốn đó."
Lâm Như Hứa không nói tiếp, Lục Gia Gia đều tùy hứng như thế, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm cha mẹ cô bớt lo lắng.
"Ồn như vậy mà em có thể ngủ ư, gần đây làm gì mệt lắm à?"
"Không làm gì cả, phơi nắng thoải mái liền ngủ mất." Lâm Như Hứa cảm giác cổ mình có hơi đau, xoay xoay đầu mới chú ý đến Hà Tâm Ý "trời đã sáng" bên cạnh bị phơi nắng đến đỏ ửng.
"Em sẽ không theo tụi Lý Trạch, Tào Dần Kiều ra ngoài lêu lỏng đúng chứ?"
Hà Tâm ý cũng nghe thấy, theo tầm mắt của Lục Gia Gia nhìn qua phát hiện Tào Dần Kiều đang ngồi bên lỗ thông gió của tòa lớp học ôm một cô bạn nào đó, có vẻ như không cùng trường.
"Ý thần, làm gì vậy!" Hà Tâm Ý bị kéo sự chú ý trở về, tiếp tục làm trò "người dẫn truyện", mà một bên lỗ tai vểnh lên, y nghe Lâm Như Hứa khẽ cười một tiếng, lời ít ý nhiều bảo, "Bẩn."
"Không đi cùng bọn họ là được, gần đây tụi đấy chơi ghê lắm."
Lâm Như Hứa đối với đề tài này không có hứng thú, chờ kết thúc một ván liền lôi kéo Hà Tâm Ý đi về hướng dãy lầu lớp học, Hà Tâm Ý cũng không rõ lắm, "Đang chơi vui, cậu làm sao vậy?"
"Chơi vui ư?" Lâm Như Hứa đột nhiên dừng lại, nhìn thấy đôi mắt của y cũng bị nắng làm cho đỏ ửng, có hơi cao giọng, "Thật ra cậu căn bản không thích chơi Ma sói."
Hà Tâm Ý ngạc nhiên, nháy mắt không nói được lời nào, Lâm Như Hứa lại rất vừa lòng phản ứng của y, vì thế tiếp tục lôi kéo Hà Tâm Ý đi về phía trước.
Hà Tâm ý vùng hai lần cũng không vùng nữa, mặc cho hắn lôi kéo. Y không biết có phải Lâm Như Hứa lại nghĩ đến chuyện gì không vui hay không, lúc đi đến lớp học thì mới nói, "Thỉnh thoảng chơi cũng không sao."
Trở về chỗ ngồi, Lâm Như nói, "Hà Tâm Ý, hy vọng có một ngày cậu có thể trực tiếp nói với tôi: 'đúng vậy, không thích'."
Lâm Như Hứa từ trước đến nay đều là "Tâm Ý" này kia, ít khi nào gọi cả họ tên y như vậy, vô tình hắn trở nên nghiêm túc. Nói thẳng là không vui sao? Thật ra y cũng không mấy thích thú? Mấy thứ đó y thấy không có gì đáng kể, nhưng biểu tình của Lâm Như Hứa quá nghiêm túc, Hà Tâm Ý cảm giác nếu nói thêm một câu "không sao" thì sẽ bị Lâm Như Hứa đánh cho tơi tả.
Nghĩ đến đây, y trực tiếp bật cười.
Hà Tâm Ý lúc nào cũng nhạy cảm, y biết Lâm Như Hứa có lý do mới nói vậy, bảo trong lòng không xúc động là giả, y thường không hiểu tại sao Lâm Như Hứa hết lần này đến lần khác cứ đến tiếp cận mình, một lần rồi lại một lần kích động mặt hồ đang êm ả trong lòng y phải nổi lên cơn sóng nhỏ.
"Đúng vậy, không hẳn là thích."
Hà Tâm Ý lại mỉm cười khiến Lâm Như Hứa đang sụ mặt nháy mắt liền suy sụp, hắn vùi đầu vào trong cánh tay, giọng nói tràn đầy bất lực:
"Hà Tâm Ý, tôi thật sự bị bại bởi cậu."
Bại cái gì mà bại, Hà Tâm Ý bật cười, y cảm thấy bản thân gần đây luôn cười, lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó, Hà Tâm Ý từ trong ngăn bàn lấy ra vài tờ giấy Tuyên Thành* để lên bàn Lâm Như Hứa.
*giấy Tuyên Thành: hay còn được gọi là giấy xuyến chỉ, được dùng để viết thư pháp hay hội họa.
Lúc này Lâm Như Hứa mới ngẩng đầu lên nhìn tờ giấy Tuyên Thành đến mất hồn, mỗi tờ đều được viết bằng chữ thường với nét bút mềm mại, Lâm Như Hứa lật từng tờ ra xem, từ 《Thấm Viên Xuân·Tuyết》 đến《Khuyến Học》, toàn là tập thơ cổ phải học thuộc lòng trong sách ngữ văn đầu tiên của cấp ba, hắn có chút đờ đẫn, gần như là vô thức hỏi, "Cái gì vậy?"
"Tặng cậu đấy." Hà Tâm Ý nói vô cùng thản nhiên, "Lần trước sinh nhật Đại Hà không phải cậu nói muốn có sao?"
Lâm Như Hứa nhớ tới mấy lời vô nghĩa hắn nói khi đó thì có hơi tiu nghỉu, học theo bộ dạng lúc đó hỏi, "So với Đại Hà là tốt hơn không?"
Hà Tâm Ý chưa bao giờ trả lời trực tiếp cho vấn đề này, đương nhiên hầu như chưa người nào hỏi qua cả. Y cảm thấy mình nên nói "Cũng không phải là tốt hơn hay không, tôi đã viết rất nghiêm túc", nhưng khi nhìn thấy mặt của Lâm Như Hứa đang nhìn mình, y mới nhớ đến mới ban nãy dáng vẻ Lâm Như Hứa có hơi tức giận gọi cả họ tên của mình. Hà Tâm Ý luôn biết tính tình Lâm Như Hứa không tốt, nhưng lần đầu tiên y thấy hắn giận như vậy, rồi bỗng nhớ đến lời nói vừa nãy của Lâm Như Hứa, vì thế thản nhiên bảo, "Tốt hơn của cậu ta."
Một tia giảo hoạt lóe lên trong mắt Lâm Như Hứa, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước hỏi, "Như thế nào gọi là tốt?"
Hà Tâm Ý như trước vẫn thuận theo hắn, "Một phần này tôi không nguyện ý viết cho người thứ 2."
Y cũng không nói so với món đồ tặng Triệu Nhất Xuyên tốt hơn ở đâu, nhưng Lâm Như Hứa nghe xong cũng tin chắc một phần này nhất định là tốt nhất. Vốn là tính đùa giỡn mấy câu, rõ ràng nói đã quên vậy mà bây giờ còn nhắc lại, mà Hà Tâm Ý còn nghiêm túc trả lời nữa chứ. Lâm Như Hứa đột nhiên cảm thấy mình giống như cô gái nhỏ đang già mồm cãi láo vậy.
"Làm sao! Làm sao! Nương chít chít, giỡn thôi làm gì cậu nghiêm túc vậy?"
Hà Tâm ý nhìn Lâm Như Hứa giả vờ không quan tâm, mặt khác lại rất cẩn thận cất xấp giấy Tuyên Thành, rõ ràng trước đó còn nghiêm túc mà. Hà Tâm ý nhìn thấu nhưng cũng không phá, dỗ hắn như dỗ trẻ con, "Ừ, chỉ đùa thôi mà tôi lại nghiêm túc hóa."
Lâm Như Hứa nằm dài lên bàn, Hà Tâm Ý đứng từ trên nhìn xuống hai cái, dưới sân thể dục náo nhiệt dường như cách thật xa, ngay cả《Khúc quân hành vận động viên》cũng trở nên hư ảo. Y lại trông thấy phân đội nhỏ chơi trò Ma sói trên sân thể dục xếp thành một nhóm không theo quy tắc nào cả, thấy Triệu Nhất Xuyên và Lục Gia Gia ngồi trên ghế đá nào đó, không biết Triệu Nhất Xuyên nói gì mà làm Lục Gia Gia cười đến run người, sau đó y đột nhiên nghe thấy giọng nói dễ nghe của Lâm Như Hứa vang lên bên tai, hắn nói, "Tâm Ý, tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy?"
Y tốt với Lâm Như Hứa ư? Hà Tâm Ý cẩn thận nghĩ ngợi, sau đó hỏi ngược lại, "Lâm Như Hứa, tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy?"
Lâm Như Hứa thoáng trầm mặc hiếm thấy, hồi lâu sau mới lên tiếng, trong giọng nói có chút rầu rĩ, "Hà Tâm Ý, tôi không biết."
Hắn lại gọi cả họ tên y, Hà Tâm Ý thay đổi chủ đề, "Thơ cổ cậu luôn không nhớ, tôi viết cho cậu thì nhớ phải xem đấy."
"Không nhớ được tức là không nhớ được." Lâm Như Hứa cúi đầu.
"Mỗi lần thầy kiểm tra cậu đều không thuộc bài, bây giờ thầy càng yêu cậu hơn đấy."
Lâm Như Hứa thở dài, "Lão Diệp muốn tiêu diệt tôi đó!"
Hà Tâm Ý đã học được tông giọng nói chuyện bình thường của Lâm Như Hứa, "Lâm ca có gì mà không làm được, không phải chỉ mà mấy bài thơ cổ thôi sao?"
Lâm Như Hứa nghe thế liền nở nụ cười, sờ sờ mái tóc không đâm vào tay, "Chính xác, không có gì mà Lâm ca không làm được!"
Loa phát thanh không ngừng nói xong cái gì đó, Lâm Như Hứa mơ mơ hồ hồ nghe thấy "nhảy cao", "Nhảy cao của Đại Hà có phải bắt đầu rồi không?"
Hà Tâm Ý nhìn đồng hồ, "Đúng rồi, còn năm phút nữa."
Hôm đó, thành tích nhảy cao của Triệu Nhất Xuyên đã đạt độ cao từ trước tới nay chưa từng có, Hà Tâm Ý trông thấy ngay giây phút Triệu Nhất Xuyên tiếp đất cậu ta nhìn về phía Lục Gia Gia, lại dường như không có việc gì nhìn chỗ khác.
Lục Gia Gia trong đám đông mặt mày vui vẻ, giống như đang nhìn một đứa nhỏ vậy.
Các hạng mục của đại hội thể thao nối tiếp nhau, tổng điểm của mỗi lớp được viết trên tấm bảng đặt cạnh sân khấu, Cao Phi mỗi giờ sẽ nhìn một lần, mỗi lần nhìn là lại tính nhẩm xem thứ hạng sau kém thứ hạng trước bao nhiêu rồi mới chịu quay về chỗ. Trương Tân Ngữ bảo cậu ta dùng điện thoại tính đi, mà đánh chết cậu ta cũng không đồng ý, nói ủy viên thể dục của lớp Một tuyệt đối không nhận thua. Cuối cùng Trương Tân Ngữ không còn biện pháp nào khác, cứ mặc để cậu ta tính.
Rất nhanh đã đến 3000, loa phát thanh yêu cầu vận động viên đăng ký đến điểm danh, Hà Tâm Ý tình cờ nghe được Cao Phi, Trương Tân Ngữ và Hồ Nhạc Văn nói với nhau rằng lớp chúng ta kém lớp Năm đang xếp hạng 3 chỉ bốn điểm thôi, đi hỏi lớp Năm có thể bỏ mục 3000 được không, nếu Hà Tâm Ý bước vào top 5 thì lớp chúng ta sẽ hạng 3. Bọn họ nói đều là tránh Hà Tâm Ý nhưng y đã nghe thấy tất cả, lại làm bộ như mình không biết gì hết.
Suốt đoạn đường Lâm Như Hứa đều đi theo Hà Tâm Ý, xác nhận con số của y hết lần này đến lần khác, so với Hà Tâm Ý còn khẩn trương hơn khiến y phải bật cười, "Làm gì vậy? Tôi là người chạy chứ có phải cậu đâu mà khẩn trương thế?"
Thật ra sau bao nhiêu ngày luyện tập, Lâm Như Hứa đã sớm nhìn được sức chạy của Hà Tâm Ý kiên định không có vấn đề gì. Nhưng hắn sợ Hà Tâm Ý lo lắng, trong lòng không biết đã nhẩm bao nhiêu lần rằng từ từ chạy, chạy hết là tốt rồi, nhớ để ý nhịp điệu, chú ý an toàn, nhưng cuối cùng không nói gì cả. Một là hắn cảm thấy làm vậy giống như mấy đứa con gái lèo nhèo, không phù hợp với Lâm ca hành tẩu giang hồ như hắn, hai là cảm thấy Hà Tâm Ý sẽ có cách của riêng y.
Hà Tâm Ý cứ nhìn Lâm Như Hứa muốn nói lại thôi, cuối cùng lời tới bên miệng chỉ còn lại một câu "Cố lên".
Chạy cự ly dài không phân sơ loại hay bán kết, cũng không phân đường băng, mới bắt đầu thì có chút loạn nên Hà Tâm Ý đặc biệt chú ý, không nghĩ tới vẫn có người vướng chân, cũng may là ổn định lại liền nên không có trực tiếp hôn đất, Hà Tâm Ý liếc mắt nhìn gương mặt xa lạ của người nọ thì không khỏi cảm thấy an tâm.
Lúc sau bước chạy của Hà Tâm Ý đã đều lại, y luôn có kiên nhẫn. Mới bắt đầu xếp hạng có hơi thấp nhưng sau đó lại vượt qua từng người một, Hà Tâm Ý tận lực để bản thân không để ý đến chuyện này, phải nắm chắc tiết tấu của bản thân.
Chỉ còn hai vòng đếm ngược Hà Tâm Ý bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hô, sau đó liền thấy bọn Hồ Nhạc Văn, Cao Phi cộng thêm mười mấy người nữa xuất hiện trong vòng đường băng, từng bước một theo sát y, nhưng chỉ liếc mắt một cái y đã tìm thấy Lâm Như Hứa.
Trên cổ Lâm Như Hứa đeo hai chiếc cà vạt, y biết trong đó có một cái là của mình, hắn cước bộ khoan khoái theo y từng bước một.
Dưới những nụ cười tươi tựa như ánh nắng của bọn họ, một câu "Hà Tâm Ý cố lên" làm y cảm giác thân thuộc mãnh liệt, lại cảm thấy bản thân đã được chấp nhận và công nhận.
"Lớp Một lớp Một, không giống bình thường! Nhan thần học thân, lớp Một thành thần!"
Y lại nghe thấy câu khẩu hiệu khiến người khác phải xấu hổ, có chút bất lực lại mà cũng có hơi muốn cười, không lâu sau lại vượt qua một người nữa, y nghe thấy Cao Phi hét to, "Hà Tâm Ý, vượt qua một người nữa là lọt vào top 5!"
Vừa rồi sắc mặt Lâm Như Hứa không tốt lắm, bây giờ càng khó nhìn hơn, hắn dùng sức trực tiếp đẩy Cao Phi, người nọ bị đẩy cũng ý thức được mình nói sai, cười xấu hổ với Hà Tâm Ý.
Thêm một lần vượt nữa sẽ lên vị trí thứ năm, y nhìn nhìn, trong vòng cuối cùng y cách người phía trước khoảng 200 mét, nếu vượt qua được thì sẽ đứng thứ năm và lớp Một có thể hạng 3, nếu vào được top 3 thì lớp Một sẽ rất hãnh diện, có thể đứng thẳng lưng và nói "Ai nói tụi này chỉ biết đọc sách hả", Hà Tâm Ý phun ra một ngụm, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua y cảm nhận được sự ràng buộc.
Là ủng hộ, cũng là uy hiếp.
Cuối cùng y phá vỡ tiết tấu, dùng cả cơ thể lao về phía trước, Lâm Như Hứa biết y đã có lựa chọn, mặt mày u ám không nói một lời, nhưng vẫn cứ bám sát theo sau.
Kết quả kém nhau nhiều hay ít? Hà Tâm Ý nhớ không rõ, dù gì y chỉ cảm giác bản thân mình sẽ đuổi theo, nhưng chỉ kém một chút nữa thôi, hạng năm vẫn là của người khác.
Vượt qua vạch đích y cảm nhận cả người không còn sức lực gì nữa, đứng cũng không vững, thậm chí còn muốn nôn, Lâm Như Hứa chạy tới vững vàng đỡ y lên, ghé bên tai Hà Tâm Ý nhỏ giọng nói, "Bây giờ không thể ngồi, đi chầm chậm một chút."
Những người khác cũng vội vàng tiến lên, nhìn thấy sắc mặt không được tốt của Lâm Như Hứa cũng không dám nán lại lâu, xác nhận Hà Tâm Ý không có việc gì mới bước đi.
Trên người Lâm Như Hứa có mùi mồ hôi nhưng không hề khó ngửi, hơn nữa mùi bột giặt quần áo thoang thoảng của hắn làm người khác cảm giác rất sạch sẽ.
Hà Tâm Ý nhìn đôi chân mình, cảm nhận mỗi một tấc làn đỏ trên đường băng đều đang nhắc nhở bản thân rằng đã trôi qua nhiều năm nhưng nỗ lực vẫn thất bại, cảm giác mất mát mãnh liệt đánh vỡ thế giới của y, để lộ ra dấu vết của thực tại.
"Lâm Như Hứa, hầu hết mọi chuyện trên thế gian này đều là như vậy đúng không? Cho dù có dùng hết toàn lực cũng chỉ phí công."
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tâm Ý: Lâm Nương Nương!
Lâm Như Hứa: Gọi Lâm ca!!【siêu hung dữ】
Tâm Ý: Lâm ca.... (ủy khuất hức hức)
Lâm Như Hứa: Làm sao bây giờ! Đáng yêu quá! Muốn muốn
Ha ha mặc dù Tâm Ý nhà mình không phải là loại thụ mềm mại dễ thương nhưng mà cứ thích nghĩ vậy đó