Với tư cách là nhân vật chính của ngày hôm nay, Lâm Như Hứa đương nhiên là trung tâm của bữa tiệc rồi, nhưng chai bia có xoay mấy vòng vẫn không dừng chỗ hắn, vì vậy mọi người quyết định lấy Lâm Như Hứa làm mục tiêu cuối cùng.
Sau hơn mười vòng quay, Tôn Bình Khang ngã người xuống sô pha, "Hôm nay Lâm ca có vầng sáng của thọ tinh phù hộ hả?"
Lục Gia Gia vừa mới tan vỡ mối tình đầu mà cứ như không có gì cả, cười nói, "Không chỉ là Như Hứa, Tâm Ý còn chưa bị trúng nha."
"Đúng rồi." Tôn Bình Khang ngồi xuống đất, "Lâm ca thì có vầng sáng của thọ tinh hỗ trợ, vậy còn Ý thần là gì nhỉ?"
Lâm Như Hứa nghe vậy thì đáy mắt hiện lên ý cười, nhìn Hà Tâm Ý nói, "Đương nhiên là bởi vì Tâm Ý có thọ tinh phù hộ rồi."
Thọ tinh phù hộ, chỉ thiếu hai chữ thôi nhưng Hà Tâm Ý rất rõ ý của Lâm Như Hứa, chính là được Lâm ca che chở.
Vẻ mặt của Hà Tâm Ý vẫn tỉnh rụi, trong lòng thì loạn cào cào lên hết, theo tiềm thức cho rằng hành vi của Lâm Như Hứa là do hắn thích đùa giỡn.
"Đơn giản thôi!" Tôn Bình Khang đem chai bia đặt trước Hà Tâm Ý, "Ý thần của chúng ta xoay một cái không phải là được ư!"
Hà Tâm Ý thì không sao cả, nhìn vẻ mặt chờ mong của mọi người đang chờ mình thì cũng xoay chai, không nghĩ tới lần này chuyển động lại dừng ngay Lâm Như Hứa....
Trong nháy mắt, cả thế giới đều im lặng....
"Vãi chưởng!" Cao Phi là người đầu tiên phá tan sự im lặng, "Tình huống gì đây!"
Tôn Bình Khang cũng lơ mơ, "Trời ơi!"
Trong phòng bắt đầu ầm ĩ lên, đương sự Hà Tâm Ý và Lâm Như Hứa lại bốn mắt nhìn nhau. Một hồi sau bỗng Lâm Như Hứa nở nụ cười, cười khi lúc này hắn lại có thể rơi vào tay Hà Tâm Ý, thế mà còn rất cam tâm tình nguyện.
Hà Tâm Ý thì không biết mình đang cười cái gì, nhưng chỉ như mọi lần cứ cười theo hắn thôi.
Sau cùng chỉ là một sự trùng hợp, trò chơi này vẫn phải tiếp tục, nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của Cao Phi làm Lâm Như Hứa không chút do dự chọn nói thật.
"Lâm ca sao cậu nhàm chán quá vậy!"
"Nhàm chán là sao? Cậu nghĩ bình thường cậu có cơ hội hỏi tôi à?"
Đúng như suy nghĩ, Lục Gia Gia là người giành hỏi trước, "Có phải gần đây Như Hứa thích ai rồi đúng không?"
Không phải cô tùy tiện hỏi, là cảm giác rất rõ ràng sự thay đổi dạo gần đây của Lâm Như Hứa trở nên ôn nhu hơn, tuy rằng chỉ có một chút thôi, nhưng Lâm đại giáo thảo từ nhỏ tới lớn đều là tên sát thủ tình yêu, về điểm ôn nhu này ở trong mắt người khác tự nhiên bị phóng to vô tận.
"Đúng." Lâm Như Hứa trả lời rõ ràng lưu loát khiến cho một trận nổ tung, mọi người bắt đầu ồn ào không ngừng hỏi là người nào, họ có quen hay không, hỏi hết cái này cái kia cũng không chú ý tới Hà Tâm Ý luôn lạnh lùng lúc này bỗng nhiên trở nên ảm đạm, Lâm Như Hứa xoay chai bia, "Vấn đề của tôi đã trả lời xong, không thể phá vỡ quy tắc được."
"Nói không chừng vòng kế tiếp là cậu nữa đó!" Tôn Bình Khang cười chờ mong, sau đó thấy miệng chai dừng trước mặt cậu ta....
"Đại mạo hiểm đi!"
Cao Phi nghe thế thì sáng mắt ra, mặt Tôn Bình Khang không chút thay đổi, "Đạo trời luân hồi."
Cao Phi: "........"
"Như vậy đi, cậu xoay chai bia, chuyển tới ai thì hôn người đó một cái."
Tôn Bình Khang nghe thế thì bỗng bổ nhào vào Triệu Nhất Xuyên, "Làm vậy chi cho phiền, trực tiếp chọn một người là xong!"
Triệu Nhất Xuyên điên cuồng giãy dụa, loáng thoáng còn nghe tiếng cậu ta mắng chửi, mọi người xung quanh tạo khoảng cách để cho hai người họ có chỗ trống, giơ điện thoại lên xem náo nhiệt, Triệu Nhất Xuyên tính ra cũng có cơ bắp, nhưng bị một cái là bị Tôn Bình Khang béo béo đè mạnh, cậu ta chưa kịp phản ứng đã bị áp chế rồi. Ngay sau đó nghe một tiếng "mua" đầy vang dội, nhưng mà cuối cùng có hôn hay không thì chả ai thấy cả.
Lúc Tôn Bình Khang đứng lên còn ra vẻ thỏa mãn lau miệng, mặt của Triệu Nhất Xuyên không chút thay đổi liếc một cái, không phản ứng gì hết, Hà Tâm Ý liền cảm thấy có lẽ không hôn rồi. Tôn Bình Khang xoay chai, mọi người đều chăm chú nhìn cái chai, đột nhiên trong một phút bầu không khí im bặt, Cao Phi liền nói, quả nhiên Lâm ca rơi xuống trần gian rồi, kéo theo Ý thần cũng tới luôn.
Cao Phi chỉ là thuận miệng nói một câu nhưng lại làm tâm trạng của Hà Tâm Ý trở nên phức tạp, đại mạo hiểm thì có hơi phiêu lưu đấy, thế là đành chọn nói sự thật.
Hào quang của học thần quá to mạnh, nhất thời lại nói không nên lời, cuối cùng mọi người đành đẩy Lâm Như Hứa ra, kế tiếp chỉ thấy hắn nở nụ cười, ôn nhu nói, "Nếu đã theo tôi hạ phạm vậy thì cùng trả lời một vấn đề đi."
Cùng một vấn đề, Hà Tâm Ý nhớ rất rõ, thế là y cũng không nói láo, trước ánh mắt tràn ngập khiêu khích của Lâm Như Hứa mà nói "Có". Những người khác phản ứng còn kinh ngạc hơn, thế mà học thần cũng thích ai đó, đây là tin tức kinh thiên động địa gì đây!
Hà Tâm Ý vẫn luôn cảm thấy những chuyện này là có sự sắp đặt, giống như chai bia trong tay y vậy, dù có muốn buông tay nhưng sau cùng chỉ hướng về Lâm Như Hứa, lại giống như lời nguyền nào đó không thoát ra được, mà chai bia y xoay chuyển cũng thế.
Biểu cảm của Lâm Như Hứa cũng rất phấn khích, người mình thích và mình có một loại từ trường thần kỳ, đương nhiên chuyện đáng giá này phải vui vẻ rồi, chỉ là sao mình lại không xoay tới y nhỉ! Vậy mà hắn có chút buồn rầu, nếu như hai người có thể xoay chai cho nhau.... Nhưng mà, một chữ "Có" vừa rồi của Hà Tâm Ý vẫn khắc sâu trong lòng hắn, người Hà Tâm Ý thích sẽ như thế nào? Xem ra là một cô gái rất có khí chất, thích thi thư lễ nhạc*....
*Thơ, sách, lễ nghi và âm nhạc.
Tuy rằng đã chấp nhận sự thật rằng mình thích Hà Tâm Ý, nhưng cho tới bây giờ hắn không dám nghĩ Hà Tâm Ý cũng sẽ thích mình, xác suất kia quá nhỏ. Từ trước tới nay Lâm Như Hứa không thích kỳ tích, nếu như có kỳ tích thì có lẽ mười năm trước mẹ hắn đã không rời đi rồi.
Ngay lúc hắn còn thừ người ra, chưa kịp chọn nói thật hay đại mạo hiểm thì Cao Phi đã giành trước một bước, "Lâm ca, nhanh nói cho tụi này biết tên khốn nạn tán tỉnh câu được hồn cậu là ai vậy?"
Tên khốn nạn tán tỉnh? Lâm Như Hứa thờ ơ khẽ liếc nhìn Hà Tâm Ý, cảm thấy Cao Phi dùng từ này hoàn toàn có vấn đề, tuy rằng hắn cũng có tưởng tượng nếu đột nhiên tỏ tình ngay lúc này thì Hà Tâm Ý sẽ như thế nào, chắc hẳn không thể làm bạn với y được nữa.
Ở cái tuổi của bọn họ hiện tại thì mỗi một bữa tiệc sinh nhật đều rất quan trọng, Lâm Như Hứa chọn một chai rượu có nồng độ cồn cực cao, nhưng không đến mức vừa uống xong đã gục ngã, xem ra tác dụng đủ chậm để hắn có thời gian tỉnh táo lại, hơn nữa cũng có thể say trước sự thật Hà Tâm Ý đang thích một cô gái, hắn cứ như vậy mang theo vẻ mặt tiếc nuối, dưới cái nhìn chăm chú của cả bọn uống hết ba ly rượu.
Nét mặt của Hà Tâm Ý nhàn nhạt nhìn không ra có ý gì, chỉ có mỗi y biết, bản thân mình đang đắm chìm trong ly rượu của Lâm Như Hứa.
Sau đó mọi người lại đổi mấy trò chơi, chơi rất vui, cũng không ai chú ý tới Hà Tâm Ý thỉnh thoảng lại thất thần.
Thật ra chuyện này không phải quá bình thường sao? Lâm Như Hứa vẫn là một thằng con trai, ở cái tuổi này thích một bạn gái nào đó không phải quá bình thường ư?
Khi ở bên cạnh hắn thì vẫn cảm thấy sẽ có cơ hội, lúc này đây y đột nhiên hiểu được tại sao lúc trước bản thân mình luôn muốn rời đi, nếu bọn họ cứ giống như trước đây, y không xuất hiện ở nơi này, cũng sẽ không biết được tất cả mọi chuyện.
Y không nghĩ Lâm Như Hứa vì bảo vệ người kia mà đồng ý uống ba ly rượu, người khác có thể không biết, nhưng công ty của Hà Chính có liên quan đến rượu, mấy năm nay Hà Tâm Ý ít nhiều gì cũng biết một chút, chai rượu vừa rồi Lâm Như Hứa chọn không phải là chỉ là một loại rượu cocktail nồng độ cồn thấp.
Khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, xoay đi xoay lại đã hơn mười một giờ, sáng mai bọn họ còn phải đến lớp nữa, thế là tất cả vội vàng về nhà, Hà Tâm Ý chuẩn bị theo bọn họ ra cổng thì lại bị Lâm Như Hứa giữ chặt, "Chờ tôi một lát, tôi đưa cậu về."
Hà Tâm Ý theo bản năng muốn từ chối, nhưng lại bị Lâm Như Hứa kéo rất chặt, thế là đành phải đồng ý ngồi trên sô pha chờ Lâm Như Hứa đưa y về. Đương nhiên, ngoài mặt là thế, y đã sớm phát hiện Lâm Như Hứa say rồi, chỉ là bây giờ y đợi Lâm Như Hứa ngủ thôi.
Trong nhà hắn không có ai khác, chờ hắn ngủ thì đỡ vào phòng, sau đó mình sẽ đi, chứ nếu để Lâm Như Hứa ngủ sô pha thể nào cũng bị cảm, nhiệt độ tháng hai xuống rất thấp.
Cả người Lâm Như Hứa dựa vào Hà Tâm Ý, hơi thở đều mang theo mùi rượu phả vào lỗ tai y, làm Hà Tâm Ý không tự nhiên chút nào. Suy nghĩ bay loạn xạ, đột nhiên y cảm thấy Lâm Như Hứa lỡ như say khướt dựa vào y, nếu mình không đưa hắn về phòng thì có phải hắn sẽ còn chút ý thức làm cái gì không.
"Lâm Như Hứa."
Lâm Như Hứa say không nhẹ, nghe thấy Hà Tâm Ý gọi cả họ tên thì không vui, hắn trừng mắt với người nọ, "Không được gọi Lâm Như Hứa."
Hà Tâm ý chưa bao giờ nghĩ Lâm Như Hứa sẽ say như vậy, y hệt một đứa trẻ.
Y thích Lâm Như Hứa, thích hắn thỉnh thoảng sẽ như thế này, cứ nhịn không được lại càng thích nhiều hơn một chút, hơn nữa khi Lâm Như Hứa uống say thì ánh mắt của hắn rất hấp dẫn, dưới ngọn đèn thu hút lấy y.
Hà Tâm Ý sửa lại, "Lâm ca."
Sau đó nghe tiếng Lâm Như Hứa cười, y nói, "Tôi đưa cậu về phòng được không?"
"Không về phòng, tôi muốn đưa cậu về nhà." Nói là nói như thế, nhưng Lâm Như Hứa vẫn ngã ngửa trên người y không nhúc nhích.
"Được, đưa tôi về nhà. Chúng ta nghỉ ngơi một chút, sau đó Lâm ca đưa tôi về nhà, nhé." Hà Tâm Ý dụ dỗ.
"Được." Lâm Như Hứa cười rạng rỡ như một đứa trẻ, lôi kéo y lắc lư chạy về phòng.
Hà Tâm Ý sợ hắn ngã, dọc đường đều ôm chặt hắn, bàn tay lúc nào cũng mát lạnh ôm lấy Lâm Như Hứa lại làm cả hai đều có chút nóng lên, nhưng y không nghĩ tới sẽ bị Lâm Như Hứa kéo vào lòng, hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Giường của Lâm Như Hứa hơi cứng, lúc Hà Tâm Ý ngã xuống thì khuỷu tay bị đụng trúng có hơi đau.
Trong phòng chỉ có ngọn đèn ngủ màu vàng ấm, làm cả căn phòng ấm áp hẳn lên.
Lâm Như Hứa đang đè trên người y, khoảng cách rất gần, mùi rượu trên người quấn lấy Hà Tâm Ý, hắn mở đôi mắt to tròn sáng ngời dõi theo y.
Bầu không khí mập mờ làm Hà Tâm Ý muốn tránh ra, nhưng lại bị Lâm Như Hứa dùng sức kiềm chế lại. Hồi lâu sau, Lâm Như Hứa đặt cánh tay bên lỗ tai y, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mắt phải, xoẹt qua nốt ruồi nhỏ.
Hà Tâm Ý mất hết lý trí dưới thân Lâm Như Hứa, y cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương đang nhẹ nhàng phả qua chóp mũi mình, kích thích tế bào toàn thân y. Đột nhiên Lâm Như Hứa nở nụ cười, nụ cười được ngọn đèn rọi ấm áp, lại nói ra lời y không thể tưởng tượng được.
"Tinh Tinh của chúng ta thật là đẹp!"
Giọng nói mang theo ôn nhu Hà Tâm Ý chưa bao giờ nghe qua, còn chưa kịp đáp lại thì cả hai hoàn toàn im lặng. Hà Tâm Ý cảm nhận Lâm Như Hứa đang ép người gần hơn, đôi môi xinh đẹp vốn đang rõ ràng lại trở nên mơ hồ, cứ thế áp sát xuống môi y.