Trận "Đánh một mình" 1 đối 10 của Lâm Như Hứa nhanh chóng lan truyền khắp diễn đàn của trường Thủ Minh, địa vị của Lâm ca vẫn yên ổn trong giới giang hồ, thế nhưng trong chuyện này vẫn có nhiều người có cái nhìn tiêu cực.
Tất cả những điều này đều nằm trong dự kiến của Lâm Như Hứa, dù sao sau khi kết thúc đánh nhau thì có một đám người tới trông thấy rõ ràng sự việc, lan truyền chuyện khắp nơi cũng là việc đương nhiên. Trung học Thủ Minh không ít du côn, nhất là lớp Mười Bốn phải gọi là đàn anh đàn chị chiếm đa số, nhưng chả mấy ai dám động tới dao chứ đừng nói chi là kề dao lên cổ, Lâm Như Hứa vẫn là người đầu tiên dám làm.
Đụng tới dao sẽ gây ra án mạng.
Tên tuổi của giáo bá Lâm Như Hứa thoáng cái trở thành nghĩa xấu, nhưng hắn không quan tâm lắm.
Điều làm hắn không thể quên là giấc mơ đẫm mồ hôi đêm đó, tiếng hơi thở hổn hển trong giấc mơ cùng với đôi gò má ửng đỏ của người dưới thân.... Là Hà Tâm Ý....
Sáng hôm sau phía □□ ướt sũng cả một mảng lớn, đây là lần đầu tiên trong lịch sử, Lâm Như Hứa biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra, mà chuyện rõ như ban ngày này lại làm hắn có chút bối rối.
Cảm giác da kề da trong giấc mơ ấy chân thật đến vô lý, tiếng thở dốc và trầm thấp của Hà Tâm Ý cứ lẩn quẩn trong tâm trí hắn.
Giấc mộng đó làm hắn mới sáng sớm thức dậy đã hốt hoảng, cho nên ngày hôm sau trốn trong phòng tắm giặt quần lót, trong giây phút hắn không để ý thì Lâm Tráng đã bước vào trong trộm xem, còn trêu chọc hắn nữa chứ, "Ui, đây là trong mơ có chuyện ha!"
Lâm Như Hứa cứ mở miệng rồi ngậm miệng, sau cùng một chữ cũng không thể nói ra, hắn thật sự không muốn nói cho Lâm Tráng biết trong giấc mơ của con trai ông là một thằng con trai khác.
Nhìn thấy vẻ mặt của ông ba như là bắt được khe hở của con trai mình, trong lòng chợt dâng lên một niềm thương cảm sâu sắc.
Ba của con ơi, ba có biết ba đang vui cái gì không....
Nhưng điều này không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Lâm Tráng vì không biết tình huống, trong một năm thì sẽ có mấy ngày con người tràn ngập cảm xúc đấy thôi, Lâm Tráng sẽ không cố tình đùa vui chuyện này.
Cô giáo Hứa nhà hắn ra đi cách đây đã nhiều năm, vào ngay đêm Giao Thừa.
Vì thế càng gần Tết không khí trong nhà càng đượm buồn, nhưng mọi người đều kìm nén và cố tình giả vờ như chuyện đã qua rồi, Tết đến đáng lẽ phải vui vẻ, náo nhiệt tưng bừng mới đúng, mà sự thật không thể vui được, ai lại không biết chứ?
Thật tàn nhẫn làm sao, vào ngay đêm Giao Thừa, vào thời gian cả nhà đoàn viên vui vẻ.
Thế nên trước khi cô giáo Hứa ra đi trong lòng cũng không thể bình thản, bà tự trách mình sao không thể đi sớm hơn hoặc đi muộn hơn một chút.
Thậm chí Lâm Như Hứa có chút cảm kích, may mà lời nói cuối cùng của bà không phải là lời xin lỗi, bà thì thầm bên tai hắn, nói một bí mật cuối cùng thuộc về hai người họ.
"Dù cho bầu trời đêm không trăng không sao, thế giới của Như Hứa chúng ta vẫn sẽ luôn sáng ngời."
Hắn luôn cảm thấy mẹ mình là ánh trăng, vừa dịu dàng lại còn sáng tỏ.
Khi đó cô giáo Hứa đã nằm viện được nửa năm, nhưng mấy ngày cuối lại cố tình muốn về nhà ở, bà nói muốn về nhà đón năm mới. Hiện tại nghĩ đến hẳn là lúc đó bà đã biết bản thân mình không còn sống được mấy ngày, không muốn ở lại bệnh viện nữa.
Điều say mê lưu luyến nhất cả đời của bà chính là căn nhà này, có thể ra đi trong ngôi nhà mình, có lẽ chính là nguyện vọng cuối cùng của bà.
Đã lâu lắm rồi Lâm Như Hứa không muốn nghĩ đến chuyện ngày đó nữa, dù sao mong muốn cuối lúc còn sinh thời chính là hy vọng mọi người trong nhà có thể buông xuống cái chết của bà, bước về phía trước mà không vướng bận điều gì. Cô giáo Hứa từng nói, cả đời bà đọc sách, vì thế chấp niệm của bà chính là những thứ này, chỉ cần sách vẫn tồn tại là đủ rồi.
Trong một khắc đó, hai cha con bọn họ trở thành học sinh ngoan ngoãn nhất của Hứa Dục Ngữ.
Khi đó Lâm Như Hứa còn nhỏ tuổi nên trong lòng không thể buông bỏ được, hắn lâm bệnh nặng một thời gian dài, mà căn bệnh kia không những suýt chút nữa lấy mạng hắn mà còn suýt lấy cả mạng Lâm Tráng. Nói ra thì cũng kỳ lạ, thực ra khi đó hắn chỉ lên cơn sốt cao, mà những đứa trẻ nhà người ta không phải cũng sẽ phát sốt một hai lần sao? Thế nhưng lúc đó vừa mới kết thúc tang lễ của Hứa Dục Ngữ, Lâm Như Hứa sốt cao đến hôn mê ba ngày trời.
Ba ngày... Không phải là suýt chút nữa lấy mạng hai cha con họ ư?
Trong ba ngày Lâm Như Hứa sốt cao cứ mơ những giấc mơ đứt quãng, hắn thấy mình đang đánh nhau với người ta ở trường học, mùa đông không mặc áo lông, không chịu làm bài tập, cùng Đại Hà và Tôn Tôn lén chạy tới Game City, xa hơn một chút, hắn mơ thấy nhóc con nhà bên cứ nửa đêm là lại khóc nháo, cảnh tượng trong mơ luôn thay đổi đột ngột, thấy cô giáo Hứa nhíu mày và nhẹ giọng quở trách hắn.
Cuối cùng khi hắn mở mắt ra thì trời đã sập tối, nhìn Lâm Tráng vô cùng nhếch nhác, cằm lún phún râu không biết đã bao lâu rồi chưa rửa mặt, cứ như vậy gối đầu bên giường Lâm Như Hứa.
Cổ họng của Lâm Như Hứa bỏng rát đến mức nói không ra lời, xuyên qua tấm rèm che hờ hắn nhìn bầu trời đen bên ngoài, nhưng điều hắn nghĩ đến là:
Mẹ ơi, lời mẹ nói không đúng rồi. Những lúc không trăng không trời thì cũng không hẳn sẽ có sao đâu.
Sự ra đi của Hứa Dục Ngữ khiến cả nhà họ Lâm suy sụp tinh thần suốt một năm, tác phong trong công việc của Lâm Tráng càng trở nên sắc bén vô tình, trong vòng một năm kiên cường bước trên còn đường đẫm máu, mang xí nghiệp Mộ Ngữ đứng đầu ngành công nghiệp.
Mà Lâm Như Hứa cũng miễn cưỡng tạm nghỉ học một năm.
Hắn vốn là người lớn nhất trong hội chơi chung, thế nên tên Lâm ca mà Tôn Bình Khang và Triệu Nhất Xuyên gọi từ nhỏ đến giờ không phải có nguyên nhân nào khác, hắn thật sự là anh của hai người họ. Mà kêu là lớn nhất thì lúc đó hắn cũng chỉ mới mười tuổi, sự ra đi của Hứa Dục Ngữ đối với hắn mà nói không khác gì cả bầu trời sụp đổ.
Tinh thần sa sút nửa năm, phát điên mất nửa năm, cuối cùng đành chấp nhận tất cả trong im lặng.
Lúc đó hắn phát điên như thế nào?
Cô giáo Hứa ra đi, trong nhà không ai chăm sóc Lâm Như Hứa cả, Lâm Tráng vì hắn mà mời bảo mẫu về, nhưng hắn đều bỏ ra ngoài chơi; không chịu gọi Lâm Tráng là ba bởi vì cảm thấy ông không chăm sóc tốt cho mẹ mình nên bà mới ngã bệnh; những lần ra ngoài chơi hở một chút là lại gây chuyện, đến đâu cũng đánh nhau, không nói đạo lý, tuổi còn nhỏ mà đánh đến mức tạo ra danh tiếng, nói Tôn Bình Khang và Triệu Nhất Xuyên lớn lên trong sự che chở của Lâm Như Hứa cũng không hẳn là phóng đại.
Kết quả trong một lần đánh nhau nào đó bị ai kia đá thẳng vào người, vệ sĩ mà ba hắn đã thuê cũng không lao ra kịp lúc.
Có lẽ nhờ lần đó mà thức tỉnh.
Lâm Như Hứa chà xoát quần lót trong tay và nhớ lại, người ba luôn oai phong trên thương trường hôm ấy lại ở bệnh viện ôm hắn khóc lóc, van xin hắn đừng làm loạn nữa, van xin hắn hãy để người mẹ đang trên trời yên tâm, xin hắn hãy đối tốt với bản thân, để lại một hy vọng sống cho ông.
Lâm Tráng khi đó khóc giống như một đứa nhỏ, nhìn chật vật vô cùng, Lâm Như Hứa vì thế mà bỗng ý thức được, ba của hắn vẫn giống một đứa trẻ trước mặt mẹ Hứa. Mà giờ đây hắn còn có ba, ông ngoại, bà ngoại, cậu út.... Nhưng còn Lâm Tráng, ông chỉ còn một mình hắn.
Suốt một năm không hề rơi nước mắt lần nào, ấy thế mà ngay tại đó lại khóc to gọi ba.
Lâm Như Hứa đem quần lót hong khô, đột nhiên nở nụ cười.
Cho đến nay Lâm Tráng vẫn luôn nghĩ lần đó hắn bỗng khóc lớn là vì cảm động những lời ông nói, thực ra ông nào hay biết, cậu bé Lâm Như Hứa lúc ấy nghĩ chính là: ba của mình thật sự bi thảm quá mà!
Sau khi hong khô quần lót rồi Lâm Như Hứa đi thay quần áo, ra khỏi phòng liền thấy ông ba của mình đang ngồi thất thần ở sô pha, hắn đi qua búng tay trước mặt Lâm Tráng, ông khẽ giật mình lên, trở tay với tay Lâm Như Hứa nhưng không trúng.
Tiếng búng tay cũng không hẳn là kêu lớn, Lâm Như Hứa tùy ý buông thõng hai tay, trêu chọc ông, "Đi thôi Đại Trụ Tử, đến nhà ba vợ của ba nào."
*Đại Trụ Tử: cột nhà lớn.
Không thể trách Lâm Như Hứa cứ trêu ông được, trên thương trường Lâm Tráng là một người độc đoán không thôi, nhưng trước mặt ông ngoại Lâm lại giống như một đứa trẻ làm sai chuyện vậy.
Hứa Dục Ngữ sinh ra trong một gia đình thư hương, người trong nhà không phải là giáo viên văn học thì cũng là nghiên cứu khoa học, gia thế cao vọng trọng, hơn nữa Hứa Dục Ngữ không chỉ xinh đẹp mà còn dịu dàng có tiếng, những thanh niên nhân tài phải gọi là xếp dọc nửa con phố, người nhà đương nhiên là phải theo dõi sát sao, bảo hộ từng tầng từng lớp.
Nhưng không ngờ vẫn có người thừa cơ hội, người nọ có dáng vẻ cao to cường tráng, gương mặt hung hãn giống như xã hội đen, nghe nói vẫn đang trong giai đoạn khởi nghiệp gian nan, thế mà dám muốn kết hôn với con gái nhà mình?! Ai có thể đồng ý chứ!
Không ai đồng ý cả, nhưng Hứa Dục Ngữ lại yêu mến người kia.
Cũng là khi đó ông bà ngoại mới biết được đứa con gái hiền lành hơn hai mươi năm nhà mình lại cố chấp quá mức, đến nỗi nguyện ý không lấy chồng, cứ thế ở giá cả đời.
Bà muốn ở giá thì thôi đi, Lâm Tráng lại tỏ rõ lòng trung thành muốn kết làm vợ chồng.
Đúng là hai con người bất chấp.
Cứ thế Hứa Dục Ngữ được gả đi, nhưng mỗi lần Lâm Tráng đứng trước mặt ông ngoại là lại sợ hãi không thôi, lại nói hiện tại Hứa Dục Ngữ đã đi rồi, Lâm Tráng lại cảm thấy ông không còn mặt mũi nào đối diện với ông bà ngoại Lâm nữa.
Lâm Như Hứa ngồi phía sau xe nhìn ghế phó lái đã bỏ trống mấy năm nay mà ngẩn người, trong đầu nghĩ đến chuyện đầu tiên Lâm Tráng làm sau khi hắn xuất viện, một người đàn ông cao to đứng trước cửa nhà ông ngoại một lần dập đầu lại là một câu xin lỗi vang lên bên hàng hiên, bao nhiêu năm trôi qua, trên trán vẫn còn lưu lại vết sẹo năm đó.
Dù vết sẹo có nông đến đâu nhưng Lâm Như Hứa vẫn luôn nghĩ, một vết sẹo nhợt nhạt trên trán ấy lại có thể đau dai dẳng nhiều năm đến vậy.
Khi xe chạy vào tiểu khu Kim Sa, Lâm Tráng căng thẳng càng rõ rệt hơn, sau khi đỗ xe rồi thì lại hỏi Lâm Như Hứa, "Như Hứa, con xem ba mặc bộ này có nghiêm chỉnh hay không?"
Áo phao lông dài màu đen, sao lại không nghiêm chỉnh được chứ?
"Như Hứa, tổ yến này bà ngoại con sẽ thích chứ? Nhãn hiệu trước đây thay đổi rồi, không biết bà ngoại con bây giờ có ăn được hiệu này không."
Ba cũng biết nhãn hiệu thay đổi rồi, sao con biết được chứ?
Con tới nhà ngoại nhiều hơn ba nhưng chắc gì con đã biết?
.......
Mấy ngày trước năm mới sẽ phải đến một lần, Lâm Như Hứa xoa xoa mặt, cứ trả lời cho có lệ vậy thôi.
Truyền thống là mồng Hai đến nhà mẹ vợ, nhưng bởi vì ở gần nhà nên khi Hứa Dục Ngữ còn sống đã có thói quen này, trước tết cũng về một chuyến để phụ giúp quét tước, bài trí và sắp xếp vài đồ vật mới. Hứa Dục Ngữ đi rồi, Lâm Tráng mặc kệ có bận nhiều việc đến đâu thì cũng sẽ nghỉ sớm để về nhà, lúc đầu ông ngoại không thích và kêu đừng tới, đương nhiên Lâm Tráng có nói gì cũng không chịu đi, thói quen này vẫn được duy trì đến tận bây giờ.
Xuống xe, hai ba con tay mang theo túi lớn túi nhỏ đến tầng 3, Lâm Tráng đứng trước cửa chuẩn bị tâm lý xong xuôi mới dám gõ cửa, chờ cửa vừa mở ra liền nở một nụ cười thật tươi, thân thiết gọi, "Ba! Mẹ! Con đến thăm hai người ạ!!"
Vẻ mặt hung hãn lại có thể trưng ra nụ cười như vậy, bà ngoại luôn đau lòng vì Lâm Như Hứa ra mở cửa đã bị nụ cười của Lâm Tráng đánh trúng, hắn lách qua người Lâm Tráng đi vào nhà, đặt đồ vật xuống bàn trà, "Ông ngoại bà ngoại, tôn tử đáng yêu của ông bà tới rồi!"
Ông ngoại Lâm liếc nhìn cháu đích tôn nhà mình, nếp nhăn trên mặt sâu thêm vài phần, "Làm tôn tử vui đến vậy hả!"
"Vâng ạ, cũng không nhìn xem ai mới là tôn tử."
Ông ngoại Lâm cười thành tiếng bước ra, "Thằng nhóc con còn tính...."
Một câu còn chưa nói xong, Lâm Như Hứa nhanh bổ sung nói, "Có bà ngoại tốt như vậy, toàn bộ Thủ Minh còn phải nịnh nọt muốn làm tôn tử đó!"
Ông ngoại Lâm không để bụng, nói xong nửa câu còn lại, "Xem như là nói được câu tiếng người."
Lâm Như Hứa luôn biết điều này, so với việc nói ông ngoại tốt thì người khác khen bà ngoại càng làm ông vui hơn. Bọn họ bên này lời qua tiếng rồi, toàn bộ quá trình đều không nhìn Lâm tráng một cái, Lâm Tráng bước vào gọi thêm một tiếng ba mẹ, bà ngoại Lâm cười lên tiếng, "Thằng nhỏ này, đã nói bao nhiêu lần rồi, con bận rộn như vậy có thể đến thăm ba mẹ là đủ rồi, lần nào đến cũng mang nhiều đồ như vậy!" Nói xong còn liếc mắt nhìn ông ngoại Lâm, trong mắt hiện vẻ trách móc.
"Mẹ đừng nói vậy, bình thường đều bận, phải đến năm mới mới có thể đến thăm, con đã...."
"Được rồi được rồi," Ông ngoại nhìn Lâm Tráng một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Đồ cũng mang tới rồi, nói mấy cái đó làm gì! Mau để đồ xuống rồi đến đây!"
Ông ngoại Lâm đã lên tiếng Lâm Tráng mới dám đặt đồ xuống huyền quan rồi vào trong, như thường lệ, ông lấy ra một cái hộp lớn trong đống đồ kia, vừa mở vừa nói, "Con mua một con robot hút bụi, tất nhiên là sẽ không lau sạch bằng mẹ, nhưng vì ba mẹ đều ưa sạch sẽ, bình thường lau dọn rất vất vả, cứ để nó chia sẻ một chút ạ."
Ông ngoại không tiếp lời, ngồi trên sô pha nhìn cái hộp kia không biết đang suy nghĩ cái gì, cho đến khi thấy Lâm Tráng lấy con robot hút bụi ra chạy một vòng, vẻ mặt có chút khinh thường. Vẻ mặt kia người khác không hiểu có ý gì, Lâm Như Hứa chỉ nở nụ cười, "Sao hả ông ngoại, xem thường công nghệ hiện đại à?" Ông ngoại Lâm cả đời học vật lý học, cái nhìn đối với mấy thứ này đương nhiên sẽ khác với mọi người, hơn nữa cảm thấy cái máy kia thực ngớ ngẩn.
Robot hút bụi tính ra cũng không thông minh lắm, đặt thứ kia xuống rồi mở công tắc, còn nói, "Gần đây chất lượng nước không tốt như trước nên con đặt mua máy lọc nước, chốc nữa sẽ có người đến lắp ráp ở phòng bếp nhà mình, một lát để con qua xem, ba mẹ đừng qua kẻo lại đụng trúng."
Những gì Lâm Tráng nói đều là thật tình, ánh mắt của người trong nhà đều tập trung trên con robot hút bụi "ngớ ngẩn" kia, ông ngoại Lâm lên tiếng, "Tôi còn chưa già như vậy."
Lâm Tráng không dám tiếp lời, bà ngoại thấy thế thì nói thay, "Ông yên tĩnh một chút đi, đừng có mà chọc hết câu này tới câu kia."
Lần này đến phiên ông ngoại Lâm không dám nói.
Hai ông bà biết Lâm Tráng có ý tốt, năm nào cũng thế không thay đổi được, nói vài câu rồi nhận lấy, không có nói gì mà không cần đâu, không nên tiêu tiền lung tung như vậy. Cho tới bây giờ thứ Lâm Tráng thiếu không phải là tiền, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Trước khi họ đến, ông bà ngoại chỉ ở nhà sắp xếp lại vài món đồ, đợi Lâm Tráng và Lâm Như Hứa tìm một chỗ nào đó vứt đi rồi mới bắt đầu công cuộc dọn dẹp. Hai người qua đây từ lúc sáng sớm, dọn hết phòng trên đến phòng dưới xong thì cũng đến giữa trưa, sáng nay bà ngoại còn chưa kịp đi mua đồ ăn, nhìn quanh nhà sạch sẽ ngăn nắp thì tâm tình cũng tốt lên, thử hỏi Lâm Như Hứa, "Như Hứa, cùng bà lão này đi mua đồ ăn đi?"
Lâm Như Hứa nghe xong liền không chịu, trực tiếp từ sô pha giật bắn người lên, vẻ mặt không muốn, nói, "Bà sao có thể như vậy chứ!"
Ở nhà ông bà ngoại Lâm Như Hứa luôn cư xử rất nhu thuận, sự thay đổi đột ngột này làm bầu không khí có hơi ngập ngượng, tất cả mọi người đều đang chờ Lâm Như Hứa nói câu kế tiếp, ngược lại bà ngoại vẫn ôn nhu, mặt mày Lâm Tráng nhăn nhíu lại rồi, gần như là một câu kế tiếp của hắn còn hỗn láo như vậy nữa là ông sẽ tát cho một cái ngay, thế mà chợt nghe Lâm Như Hứa bảo, "Bà mới không phải là bà lão, con không cho phép bà nói mình như vậy!"
Bà ngoại Lâm khoát tay, biết thế nào cũng sẽ như vậy mà, cứ thế để mặc Lâm Như Hứa lôi kéo cánh tay bà ra ngoài.
Hai người họ vừa đi, trong phòng chỉ còn lại ông ngoại và Lâm Tráng. Lâm Tráng xoa xoa hai tay có hơi mất tự nhiên ngồi sát mép ghế sô pha, cách ông ngoại Lâm khoảng nửa cái ghế, lấy gói trà lá vừa mới mua ra pha trà cho ba vợ.
Ông ngoại Lâm thật sự không thể nhìn được Lâm Tráng sợ hãi như vậy, vì thế trưng vẻ mặt ghét bỏ uống một hơi hết nửa tách trà mà Lâm Tráng pha cho. Ông ngoại không am hiểu về trà, có thì cũng là bà ngoại, nhưng trà được pha bởi một người không thạo như Lâm Tráng uống cũng không tồi, vừa nhìn là biết cậu con rể mang theo tâm tư khi pha rồi.
Nhưng sự thật là vậy, nhờ sự ảnh hưởng của Hứa Dục Ngữ kéo dài mà ông cũng yêu thích uống trà hơn, thứ Dục Ngữ thích, Lâm Tráng sao có thể không hiểu hết chứ. Nghĩ đến đây thì thở dài, "Mấy hôm trước lúc mẹ nó dọn phòng có nói hình như đèn không còn sáng nữa, con đi xem thử thế nào."
Lâm Tráng dùng nước trà tưới vào tay con tì hưu, nhìn ông ngoại và nói, "Cảm ơn ba."
Ông ngoại không nói tiếp, nhìn theo người đàn ông cường tráng cao một mét tám đang cẩn thận đẩy cửa phòng Lâm Dục Ngữ ra, trong ánh mắt của người tuổi già không còn minh mẫn phân rõ trắng đen có vài phần xúc động.
Gần mười năm rồi, hiện tại Lâm Tráng cũng đã có những gì mình muốn, nhưng ông không giống những người khác có tiền liền giở thói đào hoa, ông thật sự làm được những gì đã từng hứa với họ, chính là cả đời này chỉ yêu một mình người con gái ấy.
Ông ngoại Lâm nhìn cánh cửa có phần cũ kỹ vừa đóng mở là lại nghe tiếng "cót két", nhỏ giọng nói một câu, "Cửa này phải tra thêm dầu rồi."
Cánh cửa nên thay sửa, và Lâm Tráng cũng vậy.
Một đời hoài niệm, thế nhưng không nên nhớ nhung suốt như thế.
Niệm Niệm luôn biết và trách móc ông, trách tại sao cho tới bây giờ ông còn không chịu hòa nhã với Lâm Tráng. Nhưng Lâm Tráng mãi không tự nhiên, ông có thể làm gì chứ?
Vẫn là do cái tên này không được tốt.
Hứa Dục Ngữ, có lẽ có lời muốn nói nhưng chưa kịp thì đã rời đi rồi, nhũ danh gọi là Niệm Niệm, ngay cả phút cuối cùng Hứa Dục Ngữ cũng nói không yên tâm, không để bọn họ gọi tên đó nữa, giống như cứ gọi bà là Niệm Niệm tuy chẳng phải hoài niệm, nhưng vẫn là buông xuống thì hơn.
Con gái của mình từ nhỏ đến lớn đều được bảo bọc rất tốt, vẫn luôn mang theo nét hồn nhiên trong sáng của một cô gái.
Lâm Tráng ngồi phía trong cửa phòng, ông ngoại thì ngồi bên ngoài, một trong một ngoài nhưng trong lòng đều đang nghĩ đến một người.
Cho đến khi hương vị của đồ ăn thông qua cánh cửa nhỏ thoang thoảng vào trong, lúc này Lâm Tráng mới ra ngoài, khi bước ra đôi mắt ông đỏ hoe nhưng khô ráo, giống như một cái giếng cằn cỗi đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời.