Sau khi kết thúc liên quan ai nấy đều đi về. Bội Sam đi lấy xe, La Trúc đi vệ sinh một lát, Đỗ Trình Tranh đứng trước cửa nhà hàng hóng gió, mặt ửng đỏ, đầu hơi chếch choáng, nay cô uống hơi nhiều. Đứng trước gió lạnh khiến đầu óc thanh tỉnh hơn, cô mặc đồ dày cộp mà vẫn cảm thấy lạnh run người, thời tiết cuối năm lạnh rét. Bầu trời đêm nay ít sao, cô nhàm chán đứng đếm từng vì sao. Bỗng ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng, cô nhăn mũi nhìn qua thì thấy Phong Hạo khoảng cách không xa đứng thong dong, đầu thuốc lá được anh kẹp hai ngón tay điểm ánh lửa sáng, gương mặt đẹp đứng khuất sau ánh đèn đường. Đây là lần thứ hai cô thấy dáng vẻ hút thuốc của Phong Hạo, dáng người cao vai rộng eo hẹp lập lờ trong tầm nhìn của cô.
Phong Hạo rít một hơi sâu, mùi khói thuốc bay trong không khí, mùi vị nicotin khiến đầu óc thần kinh anh tỉnh táo. Lúc mới tập hút anh đã bị sặc thuốc dã man, dần quen với mùi vị của nó lại khiến tâm trạng anh thư giãn, ít nhất phần nào giúp anh không còn đau khổ. Anh cảm nhận được ánh mắt ai đó, khẽ nhìn sang cô, gương mặt xinh đẹp ngà ngà cơn say đứng trước ánh trăng, đôi đồng tử xanh mơ mơ màng màng nhìn anh chuyên chú. Anh khẽ nhíu mày ném mẩu thuốc lá, đạp xuống nền đất.
Thư ký Cao lái xe đến, Phong Hạo hờ hững thu tầm mắt mở cửa xe đi vào, không ai nói nhau câu nào. Đỗ Trình Tranh thất thần mơ hồ nhìn động tác của anh, đôi chân không tự chủ được đi đến chiếc Porches. Thư ký Cao thấy cô đi đến, nuốt nước bọt lặng thinh không dám khởi động xe. Phong Hạo ngả lưng nhắm mắt nên không thấy, chỉ biết thư ký Cao mãi không chịu lái xe đi, nhíu mày lạnh giọng " Ngồi ngơ đó làm gì? "
Tiếng gõ cửa sổ xe cộc cộc vang lên, Phong Hạo âm trầm nhìn Đỗ Trình Tranh đang gõ cửa xe mình, khớp ngón tay khẽ nhúch nhích không biết nên nhấn mở cửa sổ ra không. Cô vẫn kiên trì gõ mặc kệ người bên trong có nghe hay không. Hôm nay nhờ tác dụng của cồn nên Đỗ Trình Tranh mạnh dạn gan lớn hơn, chứ nếu bình thường chắc chắn sẽ không làm hành động này.
Phong Hạo nhíu mi tâm, thở dài mở cửa xe ra ngoài. Dáng người anh áp đảo cô, hai người chiều cao chênh lệch đứng bên cạnh đẹp đôi lạ thường. Cô ngẩng đầu nhìn mặt lạnh kia, thấy được bên dưới mắt anh hơi thâm đen vì thiếu ngủ.
" Có việc gì? " anh lạnh lùng nói, khí lạnh phả vào chiếc trán nhẵn nhụi của cô.
" Em chưa kịp nói cảm ơn anh đã cứu em. Nếu lúc đó anh không đến, quả thật em không biết xoay xở thế nào. Cũng xin lỗi đã khiến anh phải lo lắng. " cô nói rõ ràng, không giống như một kẻ say đang nói loạn.
Phong Hạo cười khẩy " Tôi lo lắng quái quỷ gì? Nếu là ai khác tôi vẫn giúp thế thôi. "
Đỗ Trình Tranh mím môi, ánh mắt long lanh nước nhìn anh. " Những lời nói hôm đó rằng anh không yên tâm khi để em một mình, thật sự cảm ơn anh nhiều lắm "
Trong lúc mơ màng ngủ cô không biết anh nói gì nhưng Bội Sam đã gợi một số câu làm cô sực nhớ ra anh có nói để cô một mình anh không yên tâm.
Phong Hạo từ hờ hững chuyển sang kinh ngạc, hai đôi tai thoáng đỏ dưới ánh đèn.
" Cô nghe được sao? "
Cô gật đầu.
Anh nghiến răng căng chặt quai hàm, người phụ nữ này đúng là tâm cơ mà, dám nghe lén làm anh mất mặt.
Thẹn quá hóa giận, giọng nói có chút gắt gỏng. " Rốt cuộc cô muốn gì? Nếu đã nói xong rồi thì về đi. "
Đỗ Trình Tranh hít một hơi sâu, một bàn tay nắm chặt trước ngực. " Phong Hạo, anh cho phép em theo đuổi anh chứ? "
Anh nhướng mày kinh ngạc, hôm nay cô ăn cay rồi hồ đồ loạn ngôn hả?
" Theo đuổi tôi? " anh hừ lạnh.
Cô gật đầu chắc nịch " Lần này là em theo đuổi anh "
Anh đút tay vào túi quần, nhếch môi cười khẽ
" Nếu tôi từ chối thì cô sẽ bỏ? "
Cô trầm tư suy nghĩ, anh híp mắt nhìn cô chằm chằm, thấy cô im re liền đoán sẽ từ bỏ theo đuổi anh, lòng anh lại nặng nề.
Cô nâng mặt lên, đôi mắt trong veo như mặt hồ nhìn anh. " Bản tính của em là cứng đầu, thế thì đành xin lỗi anh, em vẫn muốn theo đuổi "
Phong Hạo dáng vẻ như thường, trong lòng bất ngờ một phen, hai bên tai lại đỏ lên rất may là buổi tối nên khó ai phát hiện. Anh khẽ hừ " Tùy cô. Về cẩn thận " nói xong liền vào trong xe, thư ký Cao loáng thoáng nghe được cũng ngạc nhiên há hốc mồm, bác sĩ Đỗ muốn theo đuổi sếp anh ta nha. Nghe tiếng động ghế sau, biết anh đã vào lại trong xe, anh ta gạt cần số phóng xe rời đi.
Phong Hạo chống tay lên cằm, ngoảnh mặt nhìn cửa kính, tâm hồn thất thần phiêu du đi nơi khác. Người phụ nữ đó lại giở chiêu mới với anh.
Đỗ Trình Tranh nhìn chiếc xe đã đi xe, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã nói hết những điều mình muốn nói. Cô biết mình đã làm chuyện lớn mật nào, mặc dù không biết anh nghĩ gì nhưng có vẻ không cự tuyệt, cô mừng trong lòng.
Tiếng còi xe kêu lên, Đỗ Trình Tranh thoáng sực tỉnh, là xe của Bội Sam.
Bên trong xe có máy sưởi, xóa tan khí lạnh.
" Sao cô đứng đó thất thần thế? " Bội Sam vừa lái xe vừa hỏi.
La Trúc ngồi cạnh Đỗ Trình Tranh ngủ thiếp đi rồi, nay cô ấy cũng uống không hề ít.
" Tôi đã nghĩ kĩ rồi " cô chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng Bội Sam hiểu được, cười hài lòng.
" Thế thì tốt rồi, có tin vui nhớ nói tôi "
***
Đỗ Trình Tranh trở về Đỗ gia ngày hôm sau, chào đón không khí tết, mọi người trong nhà cùng nhau dán câu đối trước cửa, mua sắm đồ tết rất náo nhiệt. Cô rất thích không khí năm mới này.
Trên mạng thì bùng nổ hot search chễm chệ top 1, tiêu đề [ Người tình bí ẩn của tểu hoa đán Thư Nhiễm ]. Trước dịp tết còn được hóng dưa lớn nên nấy đều tò mò vào xem. Một trang báo vô danh đăng bài tiết lộ người trong bóng tối của tiểu minh tinh Thư Nhiễm, chính là người đứng đầu tập đoàn Phong thị, bài viết tag kèm thẳng @Tập đoàn Phong thị. Cư dân mạng điên cuồng bình luận bên dưới bài đăng.
[ Cái cô Thư Nhiễm đó bản lĩnh. Người ta là ông chủ lớn đấy. ]
[ Cô ta mới ra mắt chưa được lâu đã nổi tiếng rầm rộ, hóa ra có Phong thị chống đỡ ]
[ Người viết bài này có chứng cứ rõ ràng không? ]
[ Ôm được cái đùi vàng như này, không nổi tiếng mới lạ ]
[ Thư Nhiễm của chúng tôi là nhờ thực lực, cô ấy rất có tài năng, mấy người đừng cắn bậy ]
Đõ Trình Tranh nhíu mày xem hết toàn bộ, nhấn vào tài khoản tập đoàn Phong thị, có dấu tích xanh chính chủ. Tài khoản này không hề đăng bất cứ cái gì ngoại trừ ảnh buổi họp quốc tế. Bây giờ hot search đã nhiều người truy cập đến sập cả máy chủ. Mẹ Đỗ nhìn cô nhăn mày xem điện thoại, khẽ cốc đầu cô " Có gì hay mà xem chăm chú thế "
Đỗ Trình Tranh bị gõ vô đầu cũng đành buông điện thoại xuống. " Bà ngủ rồi hả mẹ "
Mẹ Đỗ ngồi xuống, gật đầu " Bà nghỉ trưa rồi. Dạo này thấy con gầy đấy, công việc nhiều thế nào cũng nên ăn uống đầy đủ chứ. "
Mẹ Đỗ thấy cô gầy hơn trước nhiều, nhìn vòng eo nhỏ đến mức một cánh tay có thể ôm trọn.
" Con biết rồi mà. "
Bà ấy nhìn cô không khỏi thở dài. " Con đó, dù có tự lập mạnh mẽ thế nào cũng nên có người đàn ông làm chỗ dựa. "
Đỗ Trình Tranh lặng thinh nghe mẹ giảng dạy. Chốc chốc lại cắn hạt dưa đỡ buồn miệng.
" Hay con đang để ý cậu nào? "
Bà thấy cô không đáp lại giống như lời ngầm thừa nhận, không khỏi hào hứng tò mò " Thật sao? Là ai thế? "
Cô khẽ cười " Mẹ đừng đoán già đoán non nữa, trước mắt con chỉ có công việc thôi. "
Mẹ Đỗ hừ lạnh, đánh lên cánh tay cô " Chỉ suốt ngày công việc. Không thèm nói con nữa. "
Cô cười khúc khích nhìn dáng vẻ giận dỗi của bà ấy bỏ đi lên lầu. Cô còn chưa theo đuổi được người ta đến nơi đến chốn, thì sao có thể khai báo rõ được. Nếu người ta không thích cô, sẽ rất mất mặt nha.