" Thiên Đình, đến cười tao đấy à " Phong Hạo và Lục Thiên Đình ngồi cách nhau một tấm kính thủy tinh, Phong Hạo nhìn Lục Thiên Đình đang không nhịn được ý cười trên môi.
Lục Thiên Đình phẩy tay " Nhìn bộ dạng này của mày, quả thật rất buồn cười "
Phong Hạo xì một tiếng, cười khẩy " Chuyện này tụi mày đừng nhúng vào ".
" Chắc chắn tao sẽ không rồi, giờ tao là người đã có gia đình không thể mạo hiểm như trước nữa. " Lục Thiên Đình khoanh tay nhìn anh.
Phong Hạo bĩu môi " Này, đừng có khoe ân ái với tao. "
" Nhưng không có nghĩa Đỗ Trình Tranh không giúp mày, cô ấy là người muốn cứu mày nhất " Lục Thiên Đình nhìn vẻ mặt cau chặt lại của anh, biết Phong Hạo không muốn Đỗ Trình Tranh gặp nguy hiểm.
" Cô ấy ... thật sự phải như thế sao ? Ý tao là không cần vì tao mà cô ấy hao tổn như vậy " Phong Hạo mím môi.
" Đỗ Trình Tranh là người phụ nữ rất hết mình với những người cô ấy yêu quý, là một cô nàng cực kỳ toả sáng, chắc hẳn điều đó mới làm mày chú ý "
Phải, cô ấy rất hết lòng với người cô ấy quý mến, với người cô ấy yêu cũng vậy, cô ấy đã có thời gian dài thầm yêu Lục Thiên Đình đến dường như kiệt sức, vì Lục Thiên Đình mà càng trở nên tài giỏi, thành bác sĩ tư của Lục Thiên Đình, tất cả mọi thứ cô đều muốn làm tốt chỉ để trở nên hoàn hảo trước người cô yêu nhưng thật tiếc tình yêu ấy không được đáp lại. Phong Hạo sao có thể không nhận ra trong mắt cô anh vẫn chỉ ở mức bạn bè mặc cho thân phận là người yêu.
" Mày muốn đấu với hắn thật ? " Lục Thiên Đình chau mày, thái độ nghiêm túc.
Phong Hạo cười xùy " Hắn đã động thủ với tao rồi, ngại gì tao không thể phản đòn "
Lục Thiên Đình nhướng mày, giơ ba ngón lên " Mày biết trước khi chiến đấu cần cân nhắc điều gì ở đối thủ không ? "
Phong Hạo chau mày, yên tĩnh trong chốc lát.
" Năng lực, lòng tham, sự gian xảo. Hắn đều có tất cả "
***
" Bác sĩ Đỗ, cô có hộp quà được gửi đến " người y tá đưa cho cô một hộp quà.
Đỗ Trình Tranh mỉm cười nhận lấy chiếc hộp, sau khi y tá đi ra khỏi cô mới mở hộp quà ra. Chiếc hộp vừa mở được một nửa, Đỗ Trình Tranh vẻ mặt hốt hoảng lập tức đóng chiếc hộp lại. Cô vội vàng cầm điện thoại lên ấn một dãy số. " Luật sư Thừa, tôi muốn gặp anh nói chuyện ".
" Được, tôi hiện đang ở văn phòng "
***
" Có người đã gửi thứ này đến cho cô ? " Thừa Lâm mở chiếc hộp ra, vừa nhìn thứ bên trong sắc mặt anh ta tái xanh, nhanh chóng đóng hộp lại. Đó là một con dao găm, trên lưỡi dao còn dính máu đã khô.
Đỗ Trình Tranh mím môi lúc lâu, gật đầu " Kẻ đó có lẽ đang ra một dấu hiệu đe doạ ? "
Thừa Lâm trầm mặc một lúc, chăm chăm nhìn chiếc hộp ấy " Kẻ này cũng rất mạo hiểm khi đã dám đưa hung khí đến. Tôi sẽ giao cái này cho cảnh sát điều tra ".
" Đỗ tiểu thư, tôi nghĩ vụ án này để tôi tự giải quyết, cô đừng nên dính nhiều, sẽ gặp nguy hiểm. Cô là bạn gái của Phong tổng, ngài ấy chắc chắn không muốn cô gặp rủi ro nào ".
" Kẻ đó đã gửi cho tôi thứ này, hắn chắc chắn đã biết đến tôi. Dù có thế nào hắn vẫn sẽ nhắm đến tôi. Tôi không thể không liên quan đến được. Như anh đã nói, tôi là bạn gái Phong Hạo, càng không thể không giúp anh ấy ".
Thừa Lâm bây giờ đã mở mang được tầm mắt về người phụ nữ này. Quả là hợp với Phong tổng, đều rất cứng cỏi.
***
" Cô Đỗ cứ gọi tôi là Dật. Tôi đã được cắt cử thành vệ sĩ cho cô. "
Người đàn ông có thân hình vạm vỡ rám nắng này Đỗ Trình Tranh từng gặp một lần, cô nhớ lần đó hắn có một khoảnh khắc ngắn nhìn cô, ánh mắt ấy rất thâm sâu nên cô rất ấn tượng với hắn. Người này là thân cận của Phong Hạo.
Đỗ Trình Tranh mỉm cười chào đón " Chào anh. Mời anh vào nhà "
" Đỗ tiểu thư, tôi đã được nghe kể cô từng nhận được một hộp quà, bên trong là hung khí ? " Dật có chất giọng rất trầm, có chút hơi ngọng, có lẽ không quá sành sỏi tiếng Trung.
Đỗ Trình Tranh gật đầu " Phải, là luật sư Thừa đã nói sao ? " Chuyện về hung khí đó chỉ có cô và Thừa Lâm biết nên cô đã hỏi thử.
Dật nói " Luật sư Thừa nói cho tôi biết một chút tình hình để tiện bảo vệ cô. Dù sao cô cũng là bạn gái của lão tam, không thể lơ là được "
Đỗ Trình Tranh cười trừ qua chuyện, giờ đây mọi người đều nghĩ cô đã thật sự trở thành bạn gái của anh rồi. " Anh ngồi đây đợi tôi một chút "
Dật gật đầu, yên tĩnh ngồi trên ghế.
Đỗ Trình Tranh quay lưng đi vào phòng bếp, cô mở vòi nước để đun nước uống mời khách nhưng đột nhiên vòi nước bị vỡ làm nước văng tung tóe khắp nơi. Cô theo bản năng ' a ' một tiếng, vội lấy hai bàn tay che đậy vòi nước nhưng không khả quan hơn. Dật từ phòng khách nghe được tiếng động lớn bèn chạy vào xem thì thấy tình cảnh như vậy, hắn vội chạy đến cởi bỏ áo thun trên người bịt chặt vòi lại, vòi nước bị cản lại nên đã không còn nước văng ra ngoài.
Đỗ Trình Tranh thân ảnh có chút chật vật thở phào nhẹ nhõm, bộ đồ trên người đã ướt và mái tóc âm ẩm.
" Ngại quá, có lẽ vòi nước này đã sử dụng lâu rồi nên bị rỉ ra "
Dật gật nhẹ đầu, mái tóc hắn cũng đã thấm nước, cơ thể săn chắc to khoẻ loã lồ trước mắt cô. Đỗ Trình Tranh vội quay mặt đi, nhỏ giọng nói " Tôi lên lầu thay đồ rồi sẽ gọi thợ đến "
Hắn ' ừm ' nhẹ một tiếng, ánh mắt tập trung vào cái vòi nước, tế nhị mà không nhìn vào cô. Đỗ Trình Tranh bước chân hơi vội đi lên phòng thay đồ, trong một giây lát cô lướt qua bờ lưng rộng của hắn, bên vai trái có một hình xăm לוציפר . Dòng kí tự này cô rất quen mắt.
Đỗ Trình Tranh cứ ngẩn ngơ nhìn vai trần của hắn, trên vai ấy có dòng chữ vừa lạ vừa quen làm cô rất mơ hồ, Dật cảm giác được ánh mắt của cô " Cô Đỗ ? "
Cô giật mình mà tỉnh táo lại, cười như có như không chạy lên lầu. Dòng chữ đó thật sự rất quen.
Sau khi trở lại phòng, cô mở ngăn kéo ra, nhìn thấy một mẩu giấy.
Chính là nó.
אתה לא יכול לעצור אות
לוציפר
Đó là chữ Do Thái, hình xăm trên người của hắn chính là chữ Do Thái, hoá ra cô thấy có chút quen mắt. Bàn tay nắm chặt mẩu giấy đến run rẩy, hai hàm răng va chạm nhau rất kịch liệt, người đàn ông đó …