Nhiệt độ ở Vũ Hán vào đầu tháng 11 vẫn khiến người khác không lường trước được. Ngày hôm qua rõ ràng trời nóng như lửa đốt, cả đêm Đường Hành đều mở cửa sổ ngủ, nhưng sáng hôm sau lại lạnh cóng tới tỉnh cả người.
Thứ sáu không có tiết, Đường Hành nằm cuộn tròn trong chăn điện, cảm thấy sau giấc ngủ, cả người đều mềm nhũn, không muốn làm gì.
Lý Nguyệt Trì nhắn tin lúc 7 giờ bảo rằng anh đi ra ngoài, không nói là đi đâu. Sau đó là tin nhắn của Cục khí tượng quận Sơn Hồng cảnh báo nhiệt độ sẽ hạ thấp trong khu vực, cao nhất là 18 độ và thấp nhất là 10 độ.
Cuối cùng cũng có chút dấu vết thật sự của mùa thu.
Đường Hành nhắn lại cho Lý Nguyệt Trì: Gọi điện được không?
Vài giây sau cậu bấm gọi. Một tay Đường Hành cầm điện thoại, một tay vói vào trong chăn, luồn vào lưng quần ngủ.
"Sáng nay anh không có lớp mà đúng không?" Đường Hành cảm thấy giọng mình có hơi khô.
"Đi làm thêm." Đầu dây bên Lý Nguyệt Trì rất ồn, hình như là đang ở trên đường.
"Làm gì đó?"
"Phát tờ rơi của lớp phụ đạo."
"Cho khoa 'Tuyển sinh sau đại học' à?" Đường Hành co hai chân lên.
Không, cho bên khác nữa."
"Có mệt không?" Động tác càng lúc càng nhanh, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.
"Không mệt ——" Lý Nguyệt Trì khựng lại hai giây, thấp giọng hỏi, "Em đang làm gì vậy?"
Đường Hành bị anh dọa sợ tới rùng mình, rên lên nói: "Đang nằm."
"Chỉ nằm thôi?"
"Ừm......"
Lý Nguyệt Trì có lẽ đã biết, cười nói, "Chỉ còn có ba ngày, em ráng nhịn chút đi."
Đường Hành rút tay ra khỏi chăn, thở dài một hơi: "Ngài đây đúng là nhịn được thật"
"Sao em biết anh nhịn được?"
"Tại thấy anh có...... có gấp gáp gì đâu."
"Gấp chứ."
"Không nhìn thấy."
"Đường Hành," Lý Nguyệt Trì than nhẹ, giọng nói có chút bất đắc dĩ, "Anh đang ở ngoài đường đó."
"Ờ," Trong lòng Đường Hành thấy thoải mái hơn, ăn miếng trả miếng, "Anh ráng nhịn chút đi."
Cúp máy, Đường Hành đứng dậy rút tờ khăn giấy ra lau tay, sau đó cởi quần lót, trần trụi đi vào phòng tắm. Ba ngày nữa là sinh nhật của Lý Nguyệt Trì, ngày 9 tháng 11, còn ba ngày mà cậu vẫn chưa nghĩ ra sẽ tặng anh cái gì.
Mặc dù theo ý tứ của Lý Nguyệt Trì thì anh coi cậu như món quà vậy...... mà sao nghe có vẻ hơi cổ hủ nhỉ? Cậu cảm thấy đây là chuyện giữa hai người, kẻ cho người nhận. Họ đều bình đẳng.
Vậy nên cậu có thể cho Lý Nguyệt Trì cái gì đây?
Đường Hành tắm xong, thay bộ đồ ngủ mới, xong gọi cho Tưởng Á.
"Đại ca à," Tưởng Á mơ màng nói, "Cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
"Có chuyện quan trọng cần hỏi cậu."
"Phun ra mau."
"Nếu tới sinh nhật mình thì cậu sẽ tặng gì?"
"Má nó cậu quên rồi à!" Tưởng Á chửi lên "Năm nay là tìm người ở bên Nhật mua đồ của Yamamoto Yohji, năm ngoái là đàn ghi-ta, năm trước đó nữa là...... Là rượu hả ta? Mà quên rồi."
"Vậy cậu nghĩ coi sang năm tính tặng gì."
"Còn sớm mà!"
"Thì cứ nghĩ đi, tặng cái gì thiết thực ấy."
"Để làm gì," Tưởng Á cảnh giác, "Cậu muốn tớ tặng... một căn hộ à? Chắc là không được đâu nhỉ?"
"Cút."
"Mệt cậu quá đó," Tưởng Á cười, "Có gì nói thẳng ra đi."
"Sắp tới sinh nhật Lý Nguyệt Trì."
"Biết."
"Tặng đồ mắc tiền thì không được, mà tặng đồ rẻ thì mình không biết tặng gì."
"Để nghĩ coi...... rẻ rẻ à...... À, cậu mua cho anh ấy một cái ví tiền hay thứ gì đó, Burberry ở khu Đàn Quang vừa về hàng mới đó."
"Cài này gọi là rẻ á."
Tưởng Á vô tội nói: "Cái này chưa đủ rẻ hả?"
"Thôi," Đường Hành nói, "Cậu ngủ tiếp đi."
"Cái nết gì đâu không......" Tưởng Á cúp điện thoại.
Đường Hành cuộn mình trên sô pha suy nghĩ lung tung. Rẻ, đối với Lý Nguyệt Trì thì bao nhiêu mới được coi là rẻ chứ? Anh vì cô giáo Triệu kia mà tự ôm vào mình món nợ 7 vạn tệ, thế mà cũng chẳng mảy may bận tâm —— may mà gia đình cô ấy cũng trả xong nợ. Nhưng anh chỉ chi 5 đồng để ăn gói mì thịt xào. Ngày nào cũng đi làm thêm, ấy thế mà sau đó lại dứt khoát từ bỏ công việc trợ giảng kiếm được 600 tệ một tháng.
Đường Hành chợt nhận ra bản thân có thể thoải mái tặng anh các món đồ của mình mà không một chút để ý. Tiền, quần áo giày dép đắt tiền, thậm chí là cho tên anh vào đề án...... Cậu không để ý chút nào cả. Từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ thể hiện một sự yêu thích đặc biệt nào đối với vật chất, chẳng hạn như một món đồ hay một thương hiệu nào đó, ngay cả mẫu mã cũng thế. Cậu sống khá tùy tiện, chỉ cần có cơm ăn là được, ăn cái gì cũng không quan trọng, có đồ để mặc là tốt, nhãn hiệu hay kiểu dáng đều không quan tâm, có sách đọc là được, có chữ ký hay không cũng chẳng sao....
Nhưng trên thực tế thì kiểu người như vậy lại khó chiều ý hơn so với những người khác, đúng không?
Điện thoại đổ chuông, Đường Hành thầm bảo Tưởng Á lại có gì muốn nói nữa à?
Cậu không thèm nhìn, lười biếng bấm nhận cuộc gọi: "Alo?"
"Xin chào," là một giọng nữ, giọng hơi thô, "Cho hỏi cậu có phải là Đường Hành của nhóm Hồ Sĩ Thoát không?"
"Là tôi đây" Đường Hành ngồi dậy, "Cô là?"
"Xin tự giới thiệu," cô ta cười cười, "Tôi là Lâm Lãng, người đại diện của công ty giải trí Ling Lai Bắc Kinh, cậu gọi tôi Lindsey là được."
"Lin...... cô Lâm," qua điện thoại, Đường Hành không nghe rõ phát âm tiếng Anh của cô, "Cô có phải là bạn của A Bố không?"
"Đúng! Anh ấy nhắc với cậu về tôi đúng không?" Lâm Lãng cười nói, "Tên này cuối cùng cũng có một lần đáng tin!"
"Cô tìm tôi có việc gì sao?"
"Tất nhiên rồi —— là thế này, sáng nay cậu có rảnh không? Chúng ta gặp nhau một chút được không? Tốt nhất là buổi sáng, vì tối nay tôi phải bay về Bắc Kinh rồi."
Hai mươi phút sau, Đường Hành gặp Lâm Lãng tại Starbucks ở Thành phố sáng tạo. Cô ấy trông khoảng ngoài 30, mặc một chiếc áo khoác da mỏng màu đen, tóc ngắn, mặc ăn rất gọn gàng. Nhưng mà cô có một gương mặt khá trẻ con với các đường nét mềm mại.
"Hello anh chàng đẹp trai," Lâm Lãng mở lời, Đường Hành nhận ra giọng cô là giọng của người hút thuốc, "Hôm nay không có lớp à?"
Đường Hành ngồi xuống đối diện "Thứ sáu không có tiết."
"Cậu uống gì? Tôi mời."
"Một ly Latte."
"OK."
Một lát sau, Lâm Lãng đưa một tờ danh thiếp cho Đường Hành. Trên đó viết:
Người đại diện nghệ sĩ – Công ty TNHH Ling Lai Bắc Kinh
"Chúng ta vào vấn đề luôn nhé, tôi từng nghe cậu hát ở 'Trường Ái', cũng đã xem video dự thi của nhóm cậu, tôi cảm thấy cậu hát rất hay, thật lòng đó."
"Cảm ơn," Đường Hành hút một hớp Latte, "Người đại diện của công ty chị còn đảm nhận thêm việc tìm kiếm idol à?"
Lâm Lãng cười ha ha: "Cái này gọi là người giỏi thì việc nhiều mà. Tôi nghe A Bố nói cậu sắp tốt nghiệp?"
Đường Hành gật đầu: "Tháng sáu năm sau."
"Có học tiếp nữa không."
"Du học."
"Đừng nói là đi Anh nhé!"
"Tại sao lại là nước Anh?"
"Thì...... Cảm giác cậu mang một cái chất kịch Ăng-lê," Lâm Lãng dùng tay diễn tả, "Dáng cao, gầy, mặc áo khoác dài tới gối, nếu mà tay cầm ô che mưa nữa thì...... rất là Ăng-lê luôn."
Miêu tả của cô làm Đường Hành bật cười, nói: "Tôi sẽ đi Mỹ."
"Mỹ à? Mỹ càng tốt," Lâm Lãng cũng cười, "Tự do muôn năm."
Đường Hành cho rằng cô sẽ lại hàn huyên vài câu, hoặc sẽ hỏi thăm vài điều về cậu nhưng không ngờ cô lại chuyển chủ đề, nghiêm túc nói: "Nhưng nếu cậu du học muộn hai năm cũng không sao, đúng không?"
Đường Hành định mở miệng thì cô nói tiếp: "Tôi biết gia đình cậu có điều kiện, nhìn cậu là biết, hơn nữa cậu còn tốt nghiệp Hán đại, sinh viên ưu tú. Tôi biết...... có thể cậu cũng không coi việc ca hát sẽ là cái nghề kiếm tiền của mình, cậu là một chàng trai thông minh, làm gì cũng sẽ có kết quả tốt."
Đường Hành nói: "Không tới mức ấy."
"Tôi nói thật lòng thôi," Lâm Lãng khuấy ly cà phê của mình, "Cũng chính vì vậy mà tôi muốn cậu hãy thử một lần, thật đó. Cậu bây giờ không có vướng bận gì về tiền bạc hay tương lai, cậu hát cũng đã hay bẩm sinh —— vậy thì sao cậu không thử một lần xem, làm điều mình thích nhất và kiếm tiền từ nó?"
Đường Hành im lặng một lát, nói: "Tôi không nghĩ tới chuyện này."
"À," Lâm Lãng than thở, "Cậu có biết tôi đã gặp bao nhiêu người bảo rằng ước mơ duy nhất ở đời này của họ chính là trở thành ca sĩ không? Chịu không nổii luôn."
"Vậy sao cô không tìm mấy người đó?"
"Vì họ không bằng cậu," Lâm Lãng nhìn chăm chú vào đôi mắt Đường Hành, "Hát hay nhưng ngoại hình không đẹp; mà ngoại hình đẹp thì vừa cất tiếng đã dọa chết người ta; có người vừa hát hay vừa đẹp thì đời sống lại phức tạp — người thì có bố đường, người thì gia đình không ủng hộ, người thì đầu óc có vấn đề...... Tiểu Đường, tìm được cậu không có dễ đâu."
"Tính khí của tôi không được tốt lắm."
"Thì làm nghệ thuật mà, cũng phải có chút cá tính chứ. Cậu nói là cậu không có ý định làm ca sĩ, vậy để tôi nói nhé, cậu đã bao giờ nghĩ tại sao mình lại thành lập ban nhạc và hát rock and roll chưa? Chắc chắn phải có lý do đúng không? Cậu khoan hẵng trả lời cho tôi biết, cậu có thể suy nghĩ lại về điều này. Vì nó vui? Vì nó khiến cậu trở thành tâm điểm? Hay là cậu muốn dùng âm nhạc để truyền tải một điều gì đó? Khi nào cậu nghĩ ra được câu trả lời thì gọi điện và nói cho tôi biết, được không?"
Có lẽ vì trời hạ nhiệt độ đột ngột, cửa sổ trong quán cà phê đều đóng lại, Đường Hành bỗng nhiên cảm thấy ngột ngạt.
"Được, tới lúc đó tôi sẽ gọi điện cho cô," cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này, "Thế nhé."
"Nhất định phải gọi đấy."
"Ừ."
"OK," Lâm Lãng đứng dậy, "Chúng ta đi thôi."
Bọn họ tạm biệt nhau tại ga tàu điện ngầm trên đường Khẩu. Lâm Lãng đi tàu điện ngầm về khách sạn còn Đường Hành thì về nhà. Lúc chia tay nhau, Lâm Lãng nhìn con đường Lạc Du sầm uất, xe cộ nườm nượp trước mặt, thuận miệng nói: "Vũ Hán là nơi rất hợp để quay MV. Hồi nãy tôi có đi dạo quanh Hán đại, thấy quanh trường có rất nhiều nhà cấp 4 cũ...... Lúc ấy tôi nghĩ, nếu cậu ký hợp đồng với Ling Lai thì chắc chắc sẽ quay một cái MV ở đó, thấy sao?"
Đường Hành hơi sửng sốt: "Ý cô là sao?"
"À? Chỉ là tôi cảm thấy những căn nhà cũ kia tạo một cảm giác đặc biệt."
"À......" Đường Hành thấp giọng nói, "Đúng vậy."
Lâm Lãng đi rồi, ly Latte cô mua cho Đường Hành cũng đã nguội lạnh, Đường Hành vứt ly vào thùng rác, xoay người đi vào cổng nam Hán đại. Lời nói vô tình của cô gợi nhớ cho cậu —— nhà cũ, căn phòng thuê cũ của Lý Nguyệt Trì.
Từ trường quẹo vào một con hẻm nhỏ và đi ngang qua "Trường Ái", không lâu sau đó Đường Hành lại thấy khu nhà hai tầng cũ nát kia. Cậu đi lên cầu thang sắt rỉ sét, nhận thấy ổ khóa trên cửa vẫn là ổ khóa được Lý Nguyệt Trì thay trước đó. Cửa ở lầu một cũng bị khóa, tay sờ lên cửa, thấy một lớp bụi đóng.
Đường Hành chạy ra quán mì thịt bò Tương Dương ở đầu hẻm, hỏi chủ quán: "Chú biết ở đây thuê phòng làm sao không?" Ban nhạc họ hay tới đây ăn nên đã quen mặt nhau, chủ quán tò mò hỏi: "Cậu muốn thuê phòng ở đây làm gì?"
"Để ở." Đường Hành nói.
"Ai da ——" ông chủ xua xua tay, "Mấy cái phòng đó tệ lắm, dơ nữa, sao ở nổi chứ! Chắc là cậu muốn mở quán cạnh tranh với 'Trường Ái' đúng không?"
"Để ở thiệt mà, con có người bạn.... anh ấy muốn thuê."
"Rẻ lắm, mắc nhất là 300 tệ một phòng, mắc hơn nữa là cậu thiệt!"
"Làm sao liên hệ được?"
"Cậu muốn thuê căn nào," ông chủ móc di động ra, hào sảng nói, "để tôi liên hệ giúp cậu!"
Mười phút sau, Đường Hành gặp được chủ nhà ở quán mì thịt bò. Là một bác gái khoảng 50 tuổi, sống trong một căn nhà cấp 4 khác cách đó không xa. Bác gái không nói được tiếng phổ thông, giọng địa phương Vũ Hán thì quá nặng, may mà có ông chủ quán mì hỗ trợ phiên dịch.
Không tốn nhiều công sức để thương lương, một tháng 200 tệ, đặt cọc 3 tháng tiền thuê và trả trước 1 tháng tiền nhà. Đường Hành thanh toán luôn tiền thuê của một năm —— thậm chí cậu còn muốn mua đứt căn phòng kia luôn nhưng bà chủ nhà cứ nhất quyết từ chối.
Hai bên thỏa thuận chiều nay sẽ ký hợp đồng và thanh toán tiền, sau khi chủ nhà đi, ông chủ quán cười tủm tỉm, nói: "Người ta còn đang đợi phá bỏ và di dời đó, làm sao mà bán cho cậu được!"
"Phá bỏ di dời? Có tin tức gì chưa?"
"Tin từ tám mươi đời," chủ quán quay lại quầy thu ngân, chậm rãi nói, "Phá bỏ một khu nhà lớn như vậy thì chắc chắn sẽ là một dự án lớn, tôi nghĩ sẽ tốn kém rất nhiều."
Cứ loay hoay như thế nguyên một buổi sáng, Đường Hành ăn một tô mì thịt bò, chiếu đến thì lo đi ký hợp đồng rồi nhận chìa khóa. Lúc ấy, con trai chủ nhà cũng có ở nhà, nhắc nhở: "Trước đó đã thay ổ khóa, cậu nên đổi ổ mới cho an toàn."
Đường Hành nhìn cái chìa khóa quen thuộc, cười nói: "Không cần."
Con trai chủ nhà thấy khó hiểu: "Bị mất đồ thì chúng tôi không liên quan đâu đó."
"Không mất đâu." Đường Hành nói xong, xoay người đi.
Cậu chỉ còn chưa đầy ba ngày, trang trí lại là không thể, trước mắt chỉ đành phải liên hệ với công ty vệ sinh để dọn dẹp lau chùi cho sạch. Những vết ẩm mốc bám đầy trên tường đã được giấy nhám chà nhẵn, sàn nhà bẩn thỉu cũng được rửa sạch, ngay cả ô cửa sổ nhỏ hẹp kia cũng được lau chùi lại như mới khiến cả căn phòng trở nên vô cùng sáng sủa.
Sau đó lại nhờ thợ sửa ống nước tới sửa sang và thay vòi nước mới, rồi mua thêm một cái máy nước nóng chạy bằng điện lắp trong phòng tắm, thêm cả vòi hoa sen nữa —— mặc dù làm thế khiến cho phòng tắm càng trở nên chật chội.
Sau khi nhóm công nhân rời đi, Đường Hành đứng trong căn phòng trống, vừa ngắm nghía vừa suy nghĩ. Cậu muốn đổi đèn trần để sáng hơn, muốn có một có cái giường mới chắc chắn hơn, rồi gắn một ngọn đèn trên tường ngay đầu giường, nhìn vào sẽ thấy một màu vàng ấm áp tỏa lan khắp không gian —— vì mùa đông sắp tới rồi.
Còn cần thêm gì nữa không nhỉ? Máy lọc nước? Mà thôi, mua đại thùng nước khoáng là được. Có nấu cơm mà đúng không? Đáng lẽ nên có một cái bếp điện mới đúng, nhưng đừng ngồi xổm nấu mì, nên mua một cái bàn nhỏ rồi để bếp điện trên bàn, cũng có chỗ ngồi ăn cơm. Đường Hành tiến lên vài bước, trong đầu đo đạc kích cỡ của mấy thiết bị gia dụng đó. Cậu còn muốn mua một cái điều hòa treo tường, như thế thì đông sẽ ấm và hè sẽ mát. Mua một cái bàn học không quá lớn, để Lý Nguyệt Trì có thể ngồi đọc sách. Tủ đựng đồ —— mà hết chỗ để rồi, vậy thì đóng kệ trên tường cũng được, ít nhất cũng có chỗ để vài thứ lặt vặt. Đúng rồi, dưới gầm giường cũng có thể để đồ.
Căn phòng này quá nhỏ, rất nhỏ. Đường Hành chợt cảm thấy hơi bất mãn, nếu như Lý Nguyệt Trì chịu xài tiền của cậu thì họ có thể thuê một căn nhà rộng rãi có phòng ngủ, phòng khách, phòng làm việc, và phòng tắm có bồn tắm đôi, hai người có thể ngồi ngắm trăng cùng nhau trên ghế bập bênh. Nhưng nghĩ lại thì căn phòng này cũng đủ để hai người họ ngủ, tắm rửa, và ăn uống đơn giản. Ô cửa sổ nhỏ kia cũng có thể ngắm được trăng, cũng có thể nằm bên nhau đọc sách hoặc tán gẫu. Họ dường như trở nên vô cùng nhỏ bé, trong thế giới bao la vô biên này, họ chỉ là một đôi tình nhân bé nhỏ, chỉ cần một không gian nhỏ để trú ẩn một tình yêu lớn.
Cậu còn muốn tìm người dọn sạch đám rác ứ động dưới lầu, mang tới ít đất và hạt giống để trồng cỏ trên đó. Từ cửa sổ trông ra có thể thấy bãi cỏ xanh biếc, những căn nhà cao thấp xen kẽ, cùng với bảng hiệu màu hồng neon sến rện của "Trường Ái" lúc đêm về.
Đường Hành xoa xoa mặt mình, cảm thấy mọi thứ đều rất tốt, quá tốt so với cậu tưởng tượng. Cậu chợt nghĩ đến lời Lâm Lãng nói, nếu xuất ngoại trễ hai năm thì có thể bớt được hai năm cùng Lý Nguyệt Trì yêu xa. Nếu cậu quyết định không đi nữa —— suy nghĩ này chỉ chợt lóe qua, nhưng bốn bề vắng lặng thế này thì trộm nghĩ về nó một chút cũng không sao mà. Nếu cậu không xuất ngoại nữa thì có phải cậu có thể sống mãi bên Lý Nguyệt Trì như vậy, đúng không?
Điện thoại chợt reo lên, giọng Lý Nguyệt Trì có chút buồn bã: "Em đang ở đâu?"
"Em ở...... à, ở nhà," suýt chút nữa là lỡ miệng, Đường Hành nhéo nhéo giữa mày, hỏi "Anh tan ca rồi hả?"
"Tan ca từ hơn một tiếng trước, tưởng em đang bận."
"Cũng có hơi bận......" Đường Hành cầm chìa khóa phòng thuê, "Em tới chỗ anh nhé."
"Không sao, em cứ lo việc em trước đi."
"Em xong việc rồi."
"Thật?"
"Thật."
"Vậy sao không gọi cho anh."
"À ——" Đường Hành cố tình kéo dài giọng ra, làm ra vẻ không kiên nhẫn, "Anh đang thấy tủi thân đó hả Lý Nguyệt Trì?"
"Đúng."
"Được rồi, em tới chỗ anh," vốn định chọc anh thêm hai câu nhưng anh thẳng thắn thừa nhận như vậy lại làm Đường Hành hơi áy náy, đúng là bận rộn cả ngày cậu quên béng luôn gọi điện thoại, "Anh đang ở đâu?"
"Cổng Lăng Ba."
"Chờ em —— mười lăm phút."
"Đạp xe tới đây đi."
"Hả?" Nhưng cậu đâu có đi xe đạp đâu!
"Muốn nhanh được thấy em." Lý Nguyệt Trì cười nhẹ nói.