Lý Nguyệt Trì ngạc nhiên nhướng mày lên, anh còn chưa kịp nói gì thì Đường Hành đã vội giải thích "Em không có ý gì khác, chỉ là...... Nếu anh không muốn về ký túc xá thì......" Từ từ, nói vậy hình như cũng không đúng lắm, Lý Nguyệt Trì có vẻ gì là không muốn quay về ký túc xá đâu cơ chứ?
Nhưng phải giải thích như thế nào mới đúng đây? Dù anh có là một cơn gió thoảng, cũng chỉ muốn ôm trọn anh trong tay mình. Đường Hành không rõ vì sao bản thân lại lo được lo mất như vậy. Lý Nguyệt Trì từng có bạn gái—— thì cũng là chuyện bình thường thôi mà, không phải sao? Chẳng phải cậu đã chấp nhận chuyện này rồi sao? Vậy sao giờ đây lại hoang mang như vậy, lại cảm thấy Lý Nguyệt Trì như một chiếc bóng, sẽ nhân lúc những đêm mưa rơi, khi bóng tối phủ kín khắp lối, mà về lại với núi rừng bao la và không bao giờ quay lại nữa. Thật lạ —— sao cậu lại có suy nghĩ như vậy nhỉ.
"Em không phải có ý kia đâu," Đường Hành khó khăn giải thích, không đầu không đuôi nói, "Trong nhà không có ai hết."
Lý Nguyệt Trì cười cười, thấp giọng hỏi: "Cho nên?"
"Cho nên...... anh có thể ngủ ở thư phòng, trong thư phòng có giường."
"Anh ở ký túc xá ngủ cũng ngon mà."
"À," Đường Hành nhìn anh, khô khan nói, "Vậy thì anh...... đi vô đi."
Lý Nguyệt Trì gật đầu: "Mai gặp."
Anh nói xong liền xoay người muốn đi, động tác dứt khoát. Đường Hành lại gọi: "Lý Nguyệt Trì!"
Lý Nguyệt Trì xoay người lại, dường như đã sớm đoán được sẽ như thế, cười nói: "Cho em cơ hội cuối cùng."
Anh vẫn luôn hiểu rõ như vậy, Đường Hành nghĩ, anh biết hết.
"Ở với em," Đường Hành xấu hổ nhìn anh, rồi nhìn chằm chằm xuống dưới chân mình, "Ở lại với em, được không?"
"Đi thôi."
"Hả?"
Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói: "Đi đến nhà em."
Đường Hành thề là lúc mời Lý Nguyệt Trì về nhà cậu hoàn toàn không có mục đích gì khác.
Cậu chỉ đơn thuần muốn ở bên cạnh Lý Nguyệt Trì lâu hơn một chút.
Nhưng giọng nói của Lý Nguyệt Trì lại trầm và nhẹ đến thế, khiến gió như mềm đi và ru đêm sâu. Họ cùng đi trên một con đường vắng, gót giày dẫm lên cành khô lá úa phát ra âm thanh rất nhỏ, dường như đêm đang thì thầm.
Đường Hành thấy có chút bối rối.
Lý Nguyệt Trì đang đi cùng cậu về nhà. Chỉ có hai người họ mà thôi. Giường trong phòng ngủ là giường đôi.
Ai tắm trước? Theo lý Lý Nguyệt Trì là khách, chắc sẽ để cho anh tắm trước. Có đồ lót mới luôn. Nhưng nếu, nếu như hai người họ cùng...... Có phải như thế là quá vội vàng không. Với lại nhà cậu là kiểu nhà chung cư cũ, nhà tắm rất bé.
"Đường Hành." Lý Nguyệt Trì bỗng nhiên kéo cậu một cái.
"Hả?" Thôi xong rồi, có phải Lý Nguyệt Trì hối hận rồi không?
"Có bậc thang."
"À......" Đường Hành lúng túng nói, "Xém tí nữa là không nhìn thấy."
Lý Nguyệt Trì không nói gì, dời bàn tay đang ôm Đường Hành xuống dưới, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu. Lòng bàn tay anh ấm áp, tâm trí Đường Hành càng thêm quay cuồng.
Cuối cùng cũng đến dưới lầu, dân cư ở khu này phần lớn là giáo viên đã về hưu, vì lớn tuổi nên đã ngủ từ sớm. Lúc này dù chưa tới 11 giờ, nhưng nhìn quanh một lượt chỉ có ba căn hộ là còn sáng đèn.
Đường Hành đi vào hàng hiên, cất lên một tiếng rất nhẹ, đèn cảm ứng bằng giọng nói bật lên, tỏa ra màu vàng ấm áp. Cậu nhỏ giọng giải thích với Lý Nguyệt Trì: "Hàng xóm đi ngủ hết rồi, nhà ở đây cũ, cách âm không được tốt."
Lý Nguyệt Trì "Ừ" một tiếng rất nhẹ, anh theo sau Đường Hành đi lên lầu, hàng hiên lặng như tờ, Đường Hành thấy bóng hai người họ bị ngọn đèn cảm ứng kéo dài ra, bóng này phủ lên bóng kia, thân mật, gần gũi.
"Nhà em ở lầu mấy?"
"Lầu sáu," Đường Hành không dám nhìn anh, đành phải cuối đầu leo cầu thang, "Lầu trên cùng."
Họ đi lên lầu sáu, vì đi nhanh nên cả hai đều thở hổn hển. Đường Hành cúi đầu tìm chìa khóa trong ba lô, tay đưa vào trong sờ soạng tìm kiếm. Hơi thở có chút nặng nề của Lý Nguyệt Trì phớt nhẹ trên tóc cậu khiến cậu suy nghĩ càng thêm loạn.
Cuối cùng cũng lấy được chìa khóa, đang định mở cửa, Lý Nguyệt Trì bỗng nhiên nói: "Đối diện có người ở không?"
"Có," Đường Hành chà chà mặt mình, "Giáo sư khoa Văn, đã về hưu."
"Đường Hành."
"Ừ?"
"......"
Hai giây sau, Đường Hành mới ngờ ngờ nhận ra, ngẩng đầu, phát hiện nét mặt Lý Nguyệt Trì rất lạ, anh hơi cau mày, khóe môi mím xuống, vẻ mặt ấy giống như đang...... kiềm chế.
"Đường Hành," Lý Nguyệt Trì nói thực nhẹ, "Anh thấy ——"
Đèn cảm ứng tắt, xung quanh chìm vào bóng tối.
"Anh sắp không nhịn được nữa rồi." Lý Nguyệt Trì tiến đến bên tai Đường Hành, nói bằng giọng hơi.
Ngay lập tức, đầu óc cậu trở nên trống rỗng. Đường Hành không thể phân biệt ý nghĩa trong lời anh nói, xung quanh quá tối, cậu tìm kiếm ánh sáng theo bản năng —— sau đó đối diện đôi mắt của Lý Nguyệt Trì. Ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ hàng hiên hắt vào trong con ngươi anh, Đường Hành nhìn thấy hai đốm sáng trắng nho nhỏ bên trong.
Hai đốm sáng ấy càng ngày càng gần, càng lúc càng sát lại.
Cậu ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, Lý Nguyệt Trì hôn lên môi cậu.
Trong hàng làng tối đen, họ hôn nhau, yên lặng và vội vàng. Hôn quá nhanh, Đường Hành phải cố gắng đè lại hơi thở của mình vì sợ nếu thở quá nặng sẽ làm đèn cảm ứng tự động bật lên. Một lát sau, Lý Nguyệt Trì hơi tách người ra, một tay vòng ôm eo Đường Hành, một tay chống lên tường.
Hơi thở anh gấp gáp, tóc mai cọ vào mặt Đường Hành, ướt át, không biết là mồ hôi của ai.
Đường Hành biết mình đã có phản ứng.
"Lý Nguyệt Trì......" Cậu gọi tên anh rất nhẹ, vừa mở miệng đèn lập tức sáng lên. Lý Nguyệt Trì nhanh chóng giơ tay lên che mắt cậu.
Trước mắt lại tối đi, nhưng có tia sáng le lói qua những kẽ ngón tay của anh. Đường Hành chớp chớp mắt, cảm giác được lông mi mình đang rung lên trong lòng bàn tay anh.
"Sao vậy?" Đường Hành hỏi.
"Anh......" giọng Lý Nguyệt Trì khàn khàn, "Tụi mình đợi thêm một chút nữa, được không?"
Đường Hành không hiểu "Đợi cái gì?"
"Làm."
"......"
"Đợi anh 1 tuần nữa —— năm ngày là được."
Đường Hành hơi xấu hổ, đồng thời cũng thấy khó hiểu, năm ngày? Sau năm ngày thì sẽ thế nào? Họ đâu phải là con gái mà cần tránh kỳ kinh nguyệt....
"Được...... Được thôi," Đường Hành nói, "Mà cũng, không vội đâu."
Lý Nguyệt Trì cúi người, lại hôn nhẹ lên môi Đường Hành.
Sau đó anh buông tay xuống.
Đường Hành cắm chìa vào ổ, vừa mở khóa vừa hỏi: "Vì sao lại là năm ngày?" Lý Nguyệt Trì đi theo phía sau cậu, mơ hồ nói: "Đến lúc đó em sẽ biết."
Cửa mở, phòng khách sáng đèn.
Phó Lệ Linh ngồi ở sô pha, ngẩng đầu: "Vừa nghe tiếng là biết con về," ngay sau đó cô chuyển ánh mắt sang Lý Nguyệt Trì, "Tiểu Hành, đây là bạn con à?"
Đường Hành sững sờ đứng nguyên tại chỗ, thậm chí còn run rẩy.
"Mẹ......" Vài giây sau, cậu mới mở miệng, "Sao mẹ về đây."
"Hai ngày nay công ty cũng không nhiều việc," Phó Lệ Linh mặc một chiếc đầm lụa màu nâu, thong thả đứng lên, "Mau mời bạn con vào nhà ngồi đi."
Đường Hành thậm chí không dám quay đầu lại nhìn Lý Nguyệt Trì.
"Chào cô," cậu nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Lý Nguyệt Trì, "Con là bạn học của Đường Hành, tới mượn sách cậu ấy."
"Ừ, mau vào nhà ngồi đi con," Phó Lệ Linh nhìn xung quanh rồi nở nụ cười xin lỗi, "Tiểu Hành nhất định không chịu dọn dẹp, con làm bừa bộn nhà cửa quá."
Đường Hành thay giày, lập tức đi về phòng bếp: "Con đi lấy nước."
Cậu bị dọa cho choáng váng cả người, tim đập nhanh đến mức sắp văng ra khỏi lồng ngực —— lúc đi lên cầu thang chắc Phó Lệ Linh đã nghe thấy tiếng bước chân, nhưng họ lại không mở cửa ra ngay, liệu mẹ có phát hiện ra không?
Đường Hành rót hai ly nước, mang ra đặt trên bàn phòng khách.
Phó Lệ Linh ngồi ở sô pha bên trái, Lý Nguyệt Trì ngồi ở ghế bên phải, ở giữa còn trống tất nhiên là chừa chỗ cho cậu.
"Mẹ," Đường Hành ngồi xuống, hít sâu một hơi, "Đây là học trưởng của con, Lý Nguyệt Trì."
"À, là tiểu Lý đúng không," Phó Lệ Linh cười tủm tỉm "Cũng học khoa xã hội học à?"
"Vâng." Lý Nguyệt Trì nói.
"Vậy thì tốt quá, thằng nhóc tiểu Hành này chỉ lo chơi, con là học trưởng, có gì kèm cặp nó học hành nhé."
"Mẹ," Đường Hành đứng dậy, "Con đi lấy sách cho học trưởng, anh ấy phải về ký túc xá bây giờ, sắp đóng cửa rồi."
Lý Nguyệt Trì cũng đứng lên, hơi cuối mặt xuống "Đã trễ vầy mà còn quấy rầy cô."
"Quấy rầy cái gì mà quấy rầy, con mau đi lấy sách đi tiểu Hành," cô nhìn Lý Nguyệt Trì, vẫn nói giọng như thường, "Tiểu Lý uống nước đi."
Đường Hành bước nhanh đi vào thư phòng, rút đại một quyển sách của Heidegger từ trên kệ xuống. Cậu đưa sách cho Lý Nguyệt Trì, nhịn không được khụ một tiếng: "Học trưởng, anh cứ mang sách về đọc đi, không cần phải trả em liền đâu."
Lý Nguyệt Trì nói: "Được, cảm ơn."
"Vậy anh...... đi đường cẩn thận nhé."
Lý Nguyệt Trì gật đầu: "Chào cô."
"Chào con," Phó Lệ Linh đứng dậy đưa Lý Nguyệt Trì ra đến cửa, gọi, "Sau này tiểu Lý cứ tới đây chơi nhé."
Đóng cửa lại, Phó Lệ Linh hỏi: "Cậu ấy là học trò của ai"
"...... của bác."
"Thằng bé đẹp trai thật," Phó Lệ Linh ngáp một cái, lười biếng nói, "Hôm nay bị hoãn chuyến, mẹ đợi ở sân bay nguyên buổi trưa, mệt chết đi được."
Đường Hành xoa bóp vai cho mẹ mình: "Mẹ ở đây mấy ngày?"
"Ngày mốt là đi rồi —— mẹ đi ngủ đây, trưa mai tới chỗ bác con ăn cơm."
"Vâng."
"Con cũng đi ngủ sớm đi, đừng có ngày nào cũng thức khuya như vậy."
"Mẹ ——"
Phó Lệ Linh quay đầu, cười hỏi: "Sao?"
"Đầm đẹp lắm."
"Tất nhiên," Phó Lệ Linh đắc ý nói, "Mẹ mới liếc một cái đã ưng ngay, cái cuối cùng trong tiệm."
Đường Hành tắm qua loa, trở lại phòng, thấy Lý Nguyệt Trì nhắn tin: Anh về ký túc xá rồi.
Đường Hành nhắn lại: Mẹ em không phát hiện, anh đừng lo.
Lý Nguyệt Trì: Ừ, ngủ ngon.
Đường Hành: Ngủ ngon.
Đường Hành buông điện thoại, liếc mắt về hướng phòng ngủ của Phó Lệ Linh, cửa đóng, nhìn xuống khe cửa thấy cũng tối om, chắc là đã ngủ thật. Đường Hành bất an nghĩ, chắc Phó Lệ Linh không có phát hiện gì, thái độ và vẻ mặt đều bình thường như vậy —— hơn nữa cậu và Lý Nguyệt Trì chỉ đứng trước cửa nhà trong chốc lát, lại không phát ra thanh âm gì. Tình huống xấu nhất là Phó Lệ Linh đã nghi ngờ điều gì đó.
Tự nhiên Đường Hành thấy hối hận, vì sao trước đây cứ nằng nặc come out sớm với mẹ làm gì?
Nếu sau này Phó Lệ Linh có hỏi thì cứ một mực chối bỏ là được.
Thật ra cậu cũng không ngại nói thẳng với Phó Lệ Linh. Nhưng cậu biết, Lý Nguyệt Trì không muốn.
Đêm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, Đường Hành nằm trên giường, cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Cậu sờ miệng mình, cảm thấy còn chút vương vấn đọng lại từ nụ hôn của Lý Nguyệt Trì.
Ngày hôm sau không có tiết. Khi Đường Hành tỉnh giấc, Phó Lệ Linh đã ra ngoài. Điện thoại có hai tin nhắn đến, một tin của Phó Lệ Linh: Mẹ đi SPA, con nhớ trưa nay ghé nhà bác ăn cơm đấy.
Tin còn lại của Tưởng Á: Đm, em gái tối qua đúng là có quen Lý Nguyệt Trì nhà cậu đó!
Đường Hành tỉnh táo ngay lập tức, gọi ngay cho Tưởng Á.
"Ôi ngài đây thức giấc rồi đó hả?"
"Sao cậu biết cô ta và Lý Nguyệt Trì quen nhau?"
"Mình nhìn thấy," Tưởng Á ra vẻ bí mật, cười hì hì kể "Sáng nay tới căn tin đại học sư phạm ăn sáng, chỗ mà bán món ăn mì trộn khô rất ngon ấy...... thì thấy hai người họ ngồi cùng nhau."