Khoảng Trời Phương Nam

Chương 57: Chế độ im lặng



chapter content



Đường Hành cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười —— bởi vì, lúc Ngô Tự nói "Cậu ấy là bạn trai cũ của tôi", phản ứng đầu tiên của cậu không phải là tức giận, cũng không phải ngỡ ngàng.

Phản ứng trước tiên nhất chính là nhớ lại hình ảnh kia, hình ảnh cậu thấy được khi đứng nhìn qua khe cửa phòng bệnh ở bệnh viện trung ương.

Triệu Tuyết Lan yếu ớt gầy gò dựa vào người Lý Nguyệt Trì, giống như dựa vào một thân cây to lớn vững chãi.

Đường Hành thậm chí còn muốn hỏi ngược lại là "Vậy cô có biết Triệu Tuyết Lan không? Vậy trước hết cô có thể nói cho tôi biết quan hệ giữa cô ấy và Lý Nguyệt Trì được không?"

Thấy Đường Hành không nói gì, Ngô Tự nói tiếp "Bọn tôi quen nhau vào năm ba đại học."

Đường Hành lạnh nhạt nói: "Vậy thì liên quan gì tới tôi."

"Cậu nghe tôi nói hết đã," Ngô Tự lại châm một điếu thuốc khác, thân thuốc mảnh mai màu trắng khiến cho hạt cườm đỏ đính trên đầu ngón tay cô vô cùng sáng chói, "Là tôi chủ động theo đuổi trước, lúc ấy cả hai đứa tôi cùng tham gia câu lạc bộ Triết học của trường. Lý Nguyệt Trì là kiểu mà làm bạn thì khá tốt nhưng làm người yêu thì không."

Đường Hành cười một chút, nói: "Không là không làm sao?"

"Quan điểm khác nhau. Chẳng hạn như là, cậu ấy học toán mà, các bài thi rất khó nên cậu ấy giúp người khác gian lận để kiếm tiền. Tôi khuyên đừng làm vậy nữa nhưng cậu ấy không nghe —— tất nhiên, đây không phải là chuyện nghiêm trọng nhất."

"Vậy cái gì mới nghiêm trọng nhất?"

"Thôi không nói nữa," Ngô Tự rũ mắt xuống, có chút mất mát, "Dù sao sau này tôi cũng nghĩ thông suốt, cậu ấy và tôi không phải người một đường, nói đúng là...... Có lẽ cậu ấy chỉ có thể quen được những cô gái có xuất thân giống như cậu ấy."

Đường Hành im lặng một lúc thì lại hỏi: "Nói cho tôi mấy chuyện này làm gì?"

"Thay Phan Bằng giải thích một chút. Cậu ấy có kể cho tôi nghe chuyện trong nhóm đề án của các cậu. Đúng là cậu ấy nhắm vào Lý Nguyệt Trì, vì tôi...... Nên tôi xin lỗi các cậu thay cho Phan Bằng được không? Các cậu đừng chấp cậu ấy nữa."

"Chỉ vậy thôi?"

"Đúng vậy," Ngô Tự chớp mắt, "Không đủ à?"

Trên không trung "Ầm" một tiếng lớn, trời bắt đầu đổ mưa.

Đường Hành nhẹ giọng nói: "Đủ rồi."

Ngô Tự bắt taxi rời đi, Đường Hành không quay về "Trường Ái" ngay mà đứng trú mưa một mình dưới hàng hiên cửa tiệm. Thật ra cơn mưa này cũng chỉ là vài giọt mưa phùn bay bay —— "Trường Ái" thì ở ngay bên kia đường, chì cách vài bước đi bộ.

Đã 9:05, thỉnh thoảng vẫn có vài nam sinh mặc sơ mi trắng đi vào "Trường Ái", Đường Hành yên lặng quan sát họ, có người đi cùng bạn gái, có người đi theo nhóm, tốp ba tốp năm, có người mặc áo sơmi dài tới tận đầu gối —— cậu cảm thấy giống như tối hôm nay cậu đã nhìn thấy tất cả cậu con trai trên thế gian này mặc sơ mi trắng, ngoại trừ Lý Nguyệt Trì.

Hạt mưa rơi càng dày, bà chủ tiệm đi ra thở dài: "Lại mưa nữa."

Đường Hành nói: "Có lẽ mai cũng sẽ mưa."

"Đêm nay không biểu diễn à?"

"Không."

"Cô gái khi nãy tôi có quen," bà chủ nhẹ nhàng đổi chủ đề, cười hỏi, "Sao rồi, cô ấy đến làm quen cậu à?"

Đường Hành không biết giải thích làm sao đành lắc đầu nói: "Cô ấy chán nên đến nói chuyện mấy câu."

"Vừa nhìn là biết cô gái đó con nhà giàu."

"Vậy à."

"Giống cậu," cô nửa thật nửa giả nói, "Tôi thấy hai cô cậu đứng bên nhau cũng xứng đôi vừa lứa lắm."



Đường Hành đưa một điếu thuốc tới trước mặt cô ta: "Làm điếu không?"

"Đang cai, đang cai," bà chủ xoay người, trước khi đẩy cửa đi vào thì nói, "Cậu cũng đừng hút, không tốt cho giọng cậu đâu."

Dường như lúc này Đường Hành mới nhận ra là mình đang hút thuốc. Gói Trung Hoa màu đỏ đã bị cậu mở ra, cậu vụng về cầm thuốc bằng ngón trỏ và ngón cái, có chút nóng nơi đầu ngón tay.

Đường Hành hút một hơi thuốc, ánh lửa đỏ ở đầu thuốc lóe lên.

Vị rất đậm và nồng, hoàn toàn khác biệt với những viên chân châu dẻo thơm. Đường Hành sặc ho hai tiếng, khóe mắt hơi ướt. Cậu đẩy cửa đi vào tiệm, đứng trước tủ kính dài: "Cho gói Hoàng Qủa Thụ."

Bà chủ nói: "Cái này không dễ hút đâu."

"Muốn lấy cái này."

Đường Hành nhận thuốc, trả tiền rồi đi ra cửa quẹo phải, bóc gói Hoàng Qủa Thụ ra, ném hết thuốc lá bên trong vào thùng rác.

Sau đó lấy từng điếu thuốc trong gói Trung Hoa bỏ vào hộp Hoàng Qủa Thụ.

9:27, Đường Hành trở lại trước cửa "Trường Ái", gọi cho Lý Nguyệt Trì. Cậu mất tập trung nghe tiếng "Tít Tít..." trong điện thoại, chán nản nghĩ, rốt cuộc cũng không đủ kiên nhẫn chờ đến 9:30. Câu thành ngữ "Đi được trăm dặm thì chín mươi dặm cũng chỉ là nửa chặng đường" (*) là có nghĩa như vậy sao, nếu biết sớm vậy thì cậu đã gọi cho anh lúc 8:30, dù sao cậu cũng đã mất hết kiên nhẫn từ lâu.

(*) Nguyên văn 行千里者半九十, là 1 thành ngữ bắt nguồn từ điển tích lịch sử của Trung Quốc, các bạn xem giải thích rõ hơn ở.Ý tứ của câu này là một người đi 100 dặm đường, khi đi được 90 dặm cũng chỉ là mới đi được nửa đường mà thôi; vì để đi được 90 dặm này, người đó đã dốc toàn bộ sức lực để đi thật nhanh, đến khi còn 10 dặm nữa là đến đích thì sức đã cạn, tinh thần mệt mỏi chán nản, phải cố gắng kiên trì đi từ từ, từng chút một để đến đích, nên thời gian để hoàn thành 10 dặm còn lại cũng tương đương với thời gian dùng để đi 90 dặm kia. Nghĩa sâu sa hơn là càng tới gần mục tiêu thì càng là thời điểm quan trọng, nhất định phải kiên trì đến cùng.

Lý Nguyệt Trì không bắt máy.

Đường Hành nhét điện thoại vào trong túi, lúc này đã 9:28, cậu nghĩ nghĩ rồi lại châm một điếu thuốc khác. Cậu không biết Lý Nguyệt Trì có phải là một giáo viên thích dạy quá giờ hay không —— cơ mà đã đi làm gia sư thì chắc phải dạy cho hết bài rồi mới kết thúc buổi học được.

Nếu vậy coi như tới trễ 10 phút đi, còn 12 phút nữa mới tới 9:40. Đường Hành hít một hơi thuốc, lần này không còn quá khó chịu nữa, cậu chậm rãi hút thuốc, tiếng đám đông reo hò và tiếng đàn ghi ta ồn ào bên tai cậu. Ban nhạc từ Tây An kia bắt đầu hát nhạc của Trương Xuân, nhưng đó không phải là bài hát cậu thích nhất.

Khi giọng ca chính hát câu "Để em yên giấc đêm nay" lần thứ hai, Đường Hành gọi điện lần thứ hai trong tối nay. Vẫn 9:28, vẫn không có người nghe máy.

Đường Hành cau mày, vô thức siết chặt điện thoại. Cậu cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, cũng không biết tại sao lại thế, có thể do âm thanh trong quán quá lớn, lớn đến mức làm cậu bồn chồn. Cũng có thể do cậu hút thuốc, nicotin ngấm vào máu, cậu lâm vào trạng thái mơ hồ trống rỗng.

Đường Hành ngậm thuốc giữa môi, gọi điện lần thứ ba. Bây giờ là 9:31.

Chết tiệt, vì sao —— vì sao cứ không có người nghe máy vậy?

Không phải đã nạp tiền điện thoại rồi à?

Không phải nói 9:30 là dạy xong rồi sao?

Không phải đã hẹn là tối nay gặp nhau sao?

Mưa phùn giăng lối, bảng hiệu neon màu hồng của "Trường Ái" phản chiếu xuống những vũng nước đọng trên đường, ánh sáng lan rộng rải rác, biến thành những vũng nước màu hồng lấp lánh, vạn vật trở nên mềm mại, đẹp đẽ và huyền ảo.

Sau đó Đường Hành thấy một đôi giày giẫm lên vũng nước hồng, nó vỡ tan.

Cậu ngẩng đầu, Lý Nguyệt Trì đang đi về phía cậu.

Anh mặc sơ mi trắng và quần jeans, chân mang giầy vải, ba lô đeo trên vai, không bung dù.

Lý Nguyệt Trì đứng lại trước mặt Đường Hành, vì đi quá nhanh, hơi thở có hơi gấp.

Đường Hành còn đang ngậm điếu thuốc, trố mắt hỏi: "Sao anh không bắt máy?"

"...... để chế độ im lặng," Lý Nguyệt Trì lấy điện thoại ra từ trong ba lô, ấn vào màn hình nhìn một lúc, sau đó thấp giọng nói, "Xin lỗi em."



Đường Hành lắc đầu, cũng nhìn điện thoại mình, 9:32.

"Hôm nay kết thúc lớp sớm," Lý Nguyệt Trì nói, "Anh ra lúc 8:15, cứ tưởng chỉ mất nửa tiếng để tới đây."

Đường Hành cảm thấy nhịp tim mình dần chậm lại, dường như cuối cùng nó cũng trở về nhịp điệu bình thường.

"Anh đến trễ hai phút."

"Ừ," Lý Nguyệt Trì cười một chút, "Sốt ruột tới vậy à?"

Chứ sao. Tất nhiên là sốt ruột rồi.

Hai phút dài cứ như hai đời vậy.

Đường Hành tỉnh táo lại, móc gói Hoàng Qủa Thụ trong túi ra "Cho anh"

Lý Nguyệt Trì nhướng mày, nhận lấy: "Hút thuốc bên trong được không?"

"Được."

"Vậy thì tốt."

Dứt lời, anh chợt vươn tay tới, rút điếu thuốc từ trong miệng Đường Hành ra, nhét vào miệng mình.

Đường Hành ngơ ngác nhìn môi anh ngậm điếu thuốc ở vị trí mình vừa mới ngậm, anh nheo mắt, hút một hơi thật sâu.

Đường Hành nhìn chằm chằm gương mặt anh, phát hiện tóc anh ướt đẫm, cổ áo sơ mi cũng bị mưa làm ướt, vải áo có vẻ rất dày, đè nặng lên vai anh. Đây là lần đầu tiên Đường Hành thấy kiểu áo sơmi này, tay ngắn, túi áo hình vuông may trước ngực, trên vai có hai đai ngang giống như quân hiệu màu trắng. Không giống những kiểu áo rộng thụng thình vẫn hay thấy, chiếc áo của anh có những đường may sắc sảo, anh mặc nó lên người giống như một tờ giấy trắng được đặt trên giá vẽ, phẳng phiu và sạch sẽ.

Họ nhìn vào mắt nhau, Lý Nguyệt Trì cúi đầu, khẽ kéo vạt áo của mình: "Mặc vậy trông được không?"

"Hả?"

"Mặc vậy vào được không?"

"Được chứ."

"Đây là đồ của ba anh," anh có chút mất tự nhiên, nói, "Rất là cũ."

"Rất...... Rất đẹp."

"Tụi mình vào luôn chứ?"

"À —— được."

Lý Nguyệt Trì đi đầu xoay người đẩy cửa kính "Trường Ái" ra.

Đường Hành đi theo sau, chỉ thấy những ánh đèn đầy sắc màu đang lay động trên người anh, giống như một tờ giấy trắng bị hất lên những gam màu nước rực rỡ, nhưng lại không để lại dấu vết gì. Anh tựa như một chùm ánh sáng trắng, chiếu sáng lên vạn vật, nhưng vẫn nguyên vẹn sắc màu của mình, không chút pha tạp.

"Lý Nguyệt Trì."

"Ừ?" Lý Nguyệt Trì dừng bước, nhìn Đường Hành.

Đám đông điên cuồng nhảy múa trong khung cảnh sáng tối đan xen, không ai để ý đến họ.

Đường Hành nhanh chóng nắm lấy tay anh, mím môi nói: "Lần sau anh đừng để chế độ im lặng nữa."

---------HẾT-------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv