Tối hôm đó họ không nói thêm gì nữa, ăn cơm xong, Lý Nguyệt Trì cầm quần áo Đường Hành đã thay đi ra ngoài, Đường Hành nằm trên giường, nghe tiếng anh rửa chén, lau bàn, sau đó là giặt quần áo cho cậu. Một lúc sau, trên lầu hai lại vang lên tiếng gào khá lớn, mẹ Lý Nguyệt Trì đi lên dỗ dành, chẳng mấy chốc trên lầu đã yên tĩnh trở lại.
Mưa vẫn còn rơi, thôn quê vắng lặng, ngoài cửa sổ là màn đêm tăm tối không thấy được gì.
Đường Hành im lặng nằm lắng nghe. Lý Nguyệt Trì giặt quần áo, đổ nước, rồi lại hứng nước, chậu gỗ va chạm xuống sàn xi măng phát ra âm thanh trầm buồn, mà tiếng anh hứng nước vào chậu lại nhẹ nhàng, hai loại thanh âm đan xen vào nhau theo một nhịp điệu của riêng chúng.
Có lẽ anh vẫn hay làm những việc này, ở một làng quê yên tĩnh loay hoay làm chút chuyện gì đó, phun thuốc cho cây ăn quả đánh, giặt quần áo, hay là rửa chén, Đường Hành không biết khi đang làm những công việc này thì anh nghĩ gì, anh có cảm thấy tịch mịch không? Hay là anh chẳng nghĩ gì cả, chỉ máy móc lặp đi lặp lại những công việc thường nhật, từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua tháng nọ.
Lý Nguyệt Trì giặt đồ xong đi vào, đưa điện thoại cho Đường Hành.
"Đầy pin rồi," anh nói, "Vẫn chưa khởi động máy."
"Đừng mở."
"Rất nhiều người đang tìm em."
"Chẳng phải anh không cho em liên lạc với ai à?"
Lý Nguyệt Trì im bặt, nắm chặt di động nhìn Đường Hành một lúc, sau đó mở ngăn kéo đặt điện thoại vào trong đó.
Hai người chen chúc trên giường đơn, da thịt cận kề, Đường Hành cầm tay Lý Nguyệt Trì, nhỏ giọng hỏi: "Có làm không?"
Lý Nguyệt Trì dùng mu bàn tay chạm vào trán cậu, nói: "Hết sốt chưa?"
"Rồi."
"Vậy ngủ đi."
"...... Dù sao thì sau này vẫn có thể làm."
Lý Nguyệt Trì không nói gì cứ như Đường Hành đang nói cho bản thân mình nghe vậy.
Sáng sớm hôm sau, vẫn là một ngày nắng đẹp. Lý Nguyệt Trì thu quần áo đã giặt tối qua vào và đặt trên giường: "Em tự mặc đồ được không?"
Áo sơmi phơi dưới nắng đã khô, quần jeans thì còn hơi ẩm, Đường Hành nói: "Đồ chưa khô mà."
Lý Nguyệt Trì sờ sờ hai cái "Chưa khô?"
"Anh hiểu cái nết của em mà," Đường Hành đẩy quần áo qua một bên, "Bệnh công tử."
Lý Nguyệt Trì: "......"
"Em mặc đồ anh là được."
Lý Nguyệt Trì gật đầu coi như cam chịu, đứng dậy lấy hai món đồ của mình. Một cái là áo thun trắng đơn giản, có lẽ do đã mặc rất lâu lên vải có hơi mỏng. Cái còn lại là quần thể thao quần đen, rộng thùng thình.
Đường Hành nằm nghiêng qua một bên trên giường, chậm rãi mặc quần áo, nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Học trưởng, em lúc này từ trong ra ngoài đều mặc đồ của anh, đồ lót cũng của anh."
Lý Nguyệt Trì không nói gì, hỏi lại: "Có đói không? Trong bếp có cơm."
"Em muốn ăn mì," Đường Hành quyết định phải được nước lấn tới, "Hồi đó anh nấu mì này, còn nhớ không? Hành cắt nhỏ rồi xào lên, chiên trứng gà, rồi thêm chút đậu đũa muối chua nếu có......"
Lý Nguyệt Trì im lặng vài giây, lạnh giọng nói: "Chờ đó," sau đó cởi áo khoác ném vào ngực Đường Hành, "Kéo khóa cho kỹ."
"Sao cơ?"
"Cổ."
"À ——" Đường Hành giơ tay sờ sờ vết đỏ trên xương quai xanh, đây là dấu vết Lý Nguyệt Trì để lại vào hôm qua, "Anh không nói em cũng chẳng nhớ."
Lý Nguyệt Trì xoay người đi ra ngoài, lúc đóng cửa có hơi mạnh, giống như đang trút giận. Đường Hành bọc mình trong áo khoác của Lý Nguyệt Trì, cảm thấy vô cùng khoái chí.
Mì vẫn chưa được ăn mà trưởng khoa Từ lại đến. Hai ngày không gặp hắn đúng là tiều tụy đi rất nhiều, quầng thâm dưới mắt rất to, giọng thì khàn, không còn vẻ uy nghiêm như trước mà ngược lại hiện ra vài phần chật vật. Trong khi đó, Đường Hành mặc quần thể thao rộng rinh, áo khoác kéo khóa tới tận cằm, bọc mình kín mít, nằm nghiêng trên giường, nhìn rất giống một lão thái gia đang hút thuốc phiện.
"Trong người thế nào rồi tiểu Đường?" Trưởng khoa Từ nói bằng giọng quan tâm, "Còn sốt không?"
Đường Hành cười nói: "Không sao, không chết được."
"Ôi trời thằng nhóc này! Đừng gây chuyện nữa mau nghỉ ngơi cho khỏe rồi chúng ta về Macao."
"Về Ma Cao?" Đường Hành liếc về phía cửa, không thấy Lý Nguyệt Trì, "Có về thì trưởng khoa Từ về đi."
"Ý cậu là sao?"
"Tôi còn chuyện khác."
"Tôi hiểu, tôi biết rồi!" Trưởng khoa Từ cũng nhìn nhìn ra ngoài, sau đó đứng dậy đóng cửa phòng lại, thấp giọng nói: "Cậu cho rằng tôi không biết chuyện giữa cậu với thằng nhóc này à?"
Đường Hành: "Ồ"
"Tiểu Đường à, cậu muốn xử lý tên này thì nói sớm một tiếng là xong rồi! Cần gì phải để mọi chuyện ra thế này......"
Đường Hành: "Sao chứ?"
"Đúng là không thể ngờ! Ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này mà còn có thể chạm chán kẻ thù của cậu!" Trưởng khoa Từ dịch cái ghế lại gần sát Đường Hành, "Cậu muốn cho tên này một bài học thì cứ nói thẳng không phải đã tốt rồi sao, sao phải móc chân Tôn Kế Hào làm gì!"
Đường Hành nhất thời không biết phải nói gì, sau một lúc hỏi: "Ai nói cho thầy biết mấy chuyện này?"
"Còn cần ai nói nữa? Không phải cậu ngại có Tôn Kế Hào chắn phía trước nên không dám động thủ sao."
Đường Hành: "......"
Nên nói ông ta quá giàu trí tưởng tượng hay suy nghĩ quá kém đây?
Đường Hành chần chờ hỏi: "Vậy theo thầy vì sao tôi phải tới đây tìm anh ấy?"
"Tất nhiên là phải tới tìm cậu ta rồi," Trưởng khoa Từ tự tin nói, "Không tới tìm lỡ cậu ta chạy mất thì sao?"
......
Nói thật thì cũng khá hợp lý đó chứ.
Đường Hành cất giọng lớn lên nói: "Học trưởng!"
Không có ai trả lời, Đường Hành lại tăng âm lượng lên gọi tiếp: "Lý Nguyệt Trì!!!"
"Cậu tính làm gì!" Trưởng khoa Từ sợ hãi, "Đừng có kích động nha tiểu Đường! Chuyện này chúng ta phải bàn bạc cho kỹ hơn chứ không vội vàng được ——"
Lý Nguyệt Trì từ trong sân đi vào: "Có chuyện gì?"
Đường Hành khoanh tay lại, dáng vẻ lười biếng nói "Châm thuốc lá cho em."
Trưởng khoa Từ ngó ngó Lý Nguyệt Trì, đựa mặt ra.
Lý Nguyệt Trì đứng im chẳng nói chẳng rằng. Đường Hành hối: "Trong ngăn kéo có gói Trung Hoa, hút xong mua gói khác cho anh." Lúc này Lý Nguyệt Trì mới kéo ngăn kéo, cầm hộp thuốc ném vào tay Đường Hành. Đường Hành rút ra một điếu ngậm vào miệng, ậm ờ nói: "Lửa đâu?"
Trưởng khoa Từ dường như đã phản ứng kịp, lúng túng nói: "Tôi có đây..."
Lý Nguyệt Trì bình tĩnh lấy ra hộp quẹt, châm thuốc cho Đường Hành.
"Còn chuyện gì nữa không?"
"Ừm," Đường Hành vỗ vỗ giường, "Anh ngồi đây."
Trưởng khoa Từ "Cái này, tiểu Đường......"
"Không sao," Đường Hành rít một hơi thuốc thật sâu, cảm giác khói thuốc xông thẳng vào phổi làm cả người cậu thoải mái hơn, "Tôi và học trưởng vô cùng thân thiết."
Bầu không khí trở nên thật kỳ quặc — ba người đàn ông cùng ngồi trong căn phòng chật hẹp, một kẻ bệnh tật nhưng đang nằm nhả thuốc, một người thì mặt lạnh tanh không nói năng gì, một tên thì mặt mày hoang mang muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu sau, Đường Hành hút thuốc thấy đủ rồi mới hỏi: "Thầy biết chuynệ giữa Lư Nguyệt và Đường Quốc Mộc không?"
Trưởng khoa Từ nhìn trái nhìn phải, giơ ngón tay lên chỉ vào mình: "Cậu hỏi tôi à?"
"Đúng vậy."
"Không hẳn," Trưởng khoa Từ cười cười, "Lư Nguyệt nói cậu không biết gì cả, tôi chẳng tin.
Đường Hành dụi điếu thuốc, lạnh lùng nhìn hắn ta.
"Nếu tiểu Lý biết chuyện rồi thì tôi cũng không muốn dài dòng nữa," Trưởng khoa Từ bắt chéo chân, giọng điệu trở nên đầy ẩn ý, "Tôi nói với cậu điều này nhé tiểu đường, những cái chuyện như này ấy, chỉ cần nhìn vào kết quả thôi —— nếu để lại hậu quả, thì đó chính là tội ác, còn nếu không có gì xảy ra cả thì đó gọi là sự phong lưu của kẻ sĩ."
Đường Hành chợt nắm tay lại thành quyền, cảm nhận tàn thuốc nóng đang bị bóp nát trong lòng bàn tay cậu.
"Bác cậu tài hoa như vậy, cô gái nào đến với ông ấy cũng đều vì cái phong lưu của kẻ sĩ thôi," Trưởng khoa Từ nhún vai, vô tội nói, "Tôi tưởng chuyện này cậu biết rõ chứ."