Khoảng Trời Phương Nam

Chương 10: Xin lỗi em



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Đường Hành xấu hổ lau mặt, bàn tay ướt đẫm, gió đêm thổi qua, hóa nên lạnh lẽo. Cậu biết lưng áo của Lý Nguyệt Trì cũng ướt, gió ùa đến lại thêm lạnh căm, Đường Hành muốn đưa tay che vệt nước mắt nhưng bị Lý Nguyệt Trì nhẹ nhàng ngăn lại.

"Có phải có ai nói gì với em không," giọng anh vô cùng bình tĩnh, "Lão Nhậm hay là ai khác?"

Đường Hành không nói gì, mất một lúc mới thôi nghẹn ngào, anh hỏi một đằng cậu đáp một nẻo "Rốt cuộc mấy năm qua anh sống ra sao?"

"Cứ thế mà sống," Lý Nguyệt Trì xoay người sang chỗ khác, tạo khoảng cách với Đường Hành "Em muốn biết như vậy thì để tôi dẫn em đi xem."

Anh dứt lời liền đi về phía trước. Xung quang tối đen tới mức không nhìn được năm đầu ngón tay, Đường Hành đành phải dùng điện thoại mở đèn pin lên, đi theo đằng sau. Buổi sáng cậu vẫn chưa tới nơi này, tuy rằng cũng là đường xi măng nhưng lại đầy ổ gà, đường dốc cực kỳ khó đi. Lý Nguyệt Trì đi trước cậu, tốc độ không nhanh cũng không chậm, thậm chí còn không cần đèn soi đường.

Đi chừng năm phút, Lý Nguyệt Trì dừng lại, nói: "Tới rồi."

Đường Hành giơ điện thoại lên, muốn mượn ánh đèn nhìn căn nhà trước mặt, lại nghe Lý Nguyệt Trì thấp giọng cười một tiếng.

"Cái kiểu này của em giống như vai chính trong mấy phim ma đi thám hiểm nhà máy bỏ hoang vậy," anh ngừng lại rồi nói tiếp "Cơ mà với em thì chắc cái căn nhà này cũng chả khác gì mấy nhà máy bỏ hoang lắm nhỉ?"

Tay Đường Hành cứng đờ, hoảng loạn thu điện thoại lại.

Cậu nghe ra được sự bất mãn và mỉa mai của Lý Nguyệt Trì, dù cậu không biết cảm xúc này bắt nguồn từ đâu.

"Nguyệt trì......" Từ trong nhà truyền ra giọng nói khàn khàn chậm rãi của một người phụ nữ, "Tiểu Địch về rồi đó hả?"

"Dạ, cô ấy tìm con có chút việc. Mẹ, mẹ ngủ đi."

"Ừ, các con cũng ngủ sớm đi..."

Lý Nguyệt Trì đáp: "Vâng ——" sau đó quay đầu nói, "Vào nhà đi nhè nhẹ thôi"

Đường Hành sửng sốt hai giây, hỏi anh: "Tiểu Địch là người bạn học kia của anh đó hả?" Là cô gái mặc áo khác ca-rô màu hồng nhạt.

Lý Nguyệt Trì nói: "Là cô ấy."

Anh đi vào nhà trước, bật đèn lên. Đường Hành vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, trong lòng suy nghĩ mông lung, có phải tiểu Địch hay ngủ qua đêm ở nhà Lý Nguyệt Trì? Nếu vậy rốt cuộc quan hệ giữa họ là gì. Lại nhớ tới ngày hôm đó, sau khi tan tiệc, tiểu Địch lái xe điện tới đón Lý Nguyệt Trì, gương mặt cô gái ấy hiện lên nét ngại ngùng lại có một chút chờ mong.

Giây tiếp theo Đường Hành ngẩng đầu, có ánh sáng, cuối cùng có thể thấy rõ căn nhà của Lý Nguyệt Trì.

Rồi cậu nhận ra, Lý Nguyệt Trì lại lừa cậu.

Nhà anh không phải bằng gạch.

Nếu phải miêu tả thì cái vách nhà bằng gỗ có màu nâu sẫm hơn màu huyết heo, nó như bị phủ một lớp bụi bẩn mà có lau thế nào cũng không sạch được, đến nỗi câu đối bằng chữ đen trên giấy đỏ treo trên khung cửa trông cũng thật ảm đạm. Đường Hành bước qua ngạch cửa đi vào nhà, thấy một bó củi chất ở trong góc, nền nhà bằng xi măng, cứng và bẩn, giày giẫm trên đó phát ra những tiếng sột soạt.

Lý Nguyệt Trì ngồi trên một chiếc ghế gỗ dài, ôm tay, mặt vô cảm. Đối diện anh là một đài vô tuyến (TV) —— Đường Hành chợt nhận ra dùng chữ "Đài" là rất đúng vì cái TV đó là quả thật là một khối lập phương to và thô kệch. Lần cuối cùng cậu nhìn thấy chiếc TV CRT (*) như thế này là khi nào nhỉ? Có lẽ là hai mươi năm trước.

(*) TV CRT: CRT là viết tắt của "cathode ray tube" (ống tia âm cực). Đây là một thuật ngữ kỹ thuật để chỉ ống hình ảnh làm từ chất liệu thủy tinh thường thấy bên trong TV hoặc màn hình máy tính cổ điển — loại được sử dụng trước khi màn hình phẳng trở nên phổ biến. CRT thịnh hành nhất trong khoảng thời gian từ những năm 1950 đến giữa thập niên 2000.

chapter content



Xà nhà trên cao treo hai miếng ba rọi khô, không biết đã được hun khói bao lâu rồi mà chỉ thấy một màu đen xì, trông như hai cục than vậy.

"Thấy lạ lắm à?" Lý Nguyệt Trì nói.

"...... Xin lỗi." Đường Hành biết mình nhìn quá chăm chú và lộ liễu, nhưng nơi này làm cho cậu không thể giả vờ mang vẻ mặt "chuyện hiển nhiên" được.

Không phải thế này. Cậu không tưởng tượng nổi Lý Nguyệt Trì đã lớn lên trong căn nhà này.

Một hồi ngây người, Đường Hành hỏi: "Nhà anh không thuộc diện cải tạo nhà ở nông thôn sao?"

"Không đủ chỉ tiêu," Lý Nguyệt Trì nói, "Bởi vì tôi học đại học."

"......"

"Mẹ tôi cũng hỏi vì sao tôi không được vào diện ấy," Lý Nguyệt Trì cười cười, giọng như đang kể đến chuyện của người dưng kẻ lạ "Có đôi lần tôi nghĩ, nếu tôi không học đại học thì tốt biết mấy. Em biết không, nếu tôi không học lên đại học mà đi Quảng Đông làm công như mấy người khác trong thôn, vào làm cho nhà máy giày hay xưởng nhựa, sau đó bị tai nạn lao động mất một hai ngón tay gì đó, thì thể nào tôi cũng được xét vào diện chính sách này."

Một đợt gió lạnh quét tới, Lý Nguyệt Trì lại nói: "Nếu tôi không học đại học, cũng sẽ không gặp em."

Đường Hành lui lại một bước, lưng áp vào khung cửa thô ráp. Cậu chợt có một lỗi giác, căn nhà đang lung lay, nó sắp sụp đổ tan tành, và cậu cũng vậy.

"Chuyện em trai tôi chắc em cũng biết rồi nhỉ? Nó sinh ra đã bị thế, được cái cơ thể khỏe mạnh, coi như vẫn còn may," Lý Nguyệt Trì cầm nước trên bàn uống một hớp "Tôi không phải cố tình lừa gạt em, chỉ là không muốn gặp rắc rối."

"...... Rắc rối gì?"

"Khiến em tội nghiệp tôi," Lý Nguyệt Trì chợt đứng lên, đi tới gần Đường Hành, "Sao 6 năm rồi mà em cũng chẳng khá hơn chút nào vậy, cứ thấy tôi là đi không nổi. Em nói xem, em có tiện không. Nhưng giờ tôi hối hận rồi, Đường Hành —— tôi không nên đùa giỡn với em, tôi chỉ tò mò."

Đường Hành thở dốc vì bàng hoàng, ngơ ngác nói không nên lời, cũng không dám nhìn vào anh.

"Tôi chỉ là tò mò, liệu em có giống như trước đây hay không, tôi ngoắc tay một cái là em liền chạy tới. Bây giờ, tôi xin lỗi em, được không?" Giọng anh dần dần trở nên nhẹ bẫng, thậm chí có thể nói là chân thành, "Tôi không cố ý ra vẻ tội nghiệp gì cả, tất nhiên cũng không có tư tưởng muốn đạt được lợi ích gì từ em, tôi chỉ là, tò mò."

"Lý Nguyệt Trì......" Đường Hành khàn khàn nói, "Em, chúng ta......"

"Chúng ta hãy coi như mấy ngày qua chưa từng xảy ra chuyện gì."

"Anh nghe em nói đã Lý Nguyệt Trì......"

"Chiều nay tôi nói em không được uống rượu, em có uống không?"

"Không —— không có uống."

"Tốt," Lý Nguyệt Trì vươn tay kéo dây đèn, căn nhà lại chìm vào bóng tối, "Đây là bước cuối cùng mà tôi đồng ý với em."

Đường Hành đột nhiên mở to hai mắt.

Mắt hoàn toàn không thấy được gì. Lưng cậu bị cộm đau vì khung cửa đằng sau, đôi môi khẽ run. Cậu có thể cảm giác được Lý Nguyệt Trì đang từ từ tiến sát lại, giây phút tiếp theo, ngón tay Lý Nguyệt Trì chạm lên gương mặt cậu. Đầu ngón tay anh lạnh băng, cùng những vết chai tay thô ráp, sau đó lòng tay anh cũng áp lên, đột nhiên, anh dùng sức, siết mạnh lấy cằm Đường Hành.

Anh hôn rất mạnh, đôi môi khô cằn, động tác tàn nhẫn. Nếu như có thể giết người bằng một nụ hôn thì mục đích của anh chính là giết chết cậu. Quá đau, nhưng nhờ đau đớn mà Đường Hành mới biết đây không phải là hồi ức, không phải là giấc mộng, cũng chẳng phải là những ảo ảnh méo mó mỗi lần cậu phát bệnh. Đây là hiện thực, Lý Nguyệt Trì đang hôn cậu, đang cắn nát cậu. Và đây lại là hiện thực.

Đường Hành không biết nụ hôn này kéo dài trong bao lâu, chỉ cảm thấy miệng mình tê dại, cằm cũng cứng đờ, toàn thân trống rỗng. Lý Nguyệt Trì tách ra, anh lùi chân về phía sau, đồng thời cũng lấy đi hết những thứ cậu đang có.

Lý Nguyệt Trì vỗ vỗ mặt Đường Hành: "Kết thúc rồi."

"...... Cái gì?"

"Tất cả," Lý Nguyệt Trì nhẹ nhàng nói, "Đường Hành à, em cút đi."

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv