"Các cậu có mặc áo trong không?" Trong thời gian chờ đợi, người thiết kế trang phục dừng lại dặn dò các nàng một chút.
"Có."
"Vậy được, cẩn thận." Thật ra trước đây chưa từng xảy ra một biến cố nào đối với trang phục cả, nhưng để phòng cho trường hợp bất trắc, các nàng cần phải cận trọng từng chút một.
Hạ Túy, Hi Phương và Vũ Thanh Di đứng vào vị trí, theo thanh âm của người chủ trì, nhạc được bật lên, Hạ Túy ngẩng cao đầu sải bước. Xung quanh dần trở nên náo nhiệt, những bảng tên của các nàng cũng lần lượt được đưa lên cao, lớp nàng nhiệt tình cổ vũ.
Hạ Túy đi hai lượt, lượt cuối cùng cả ba các nàng cùng bước lên, tự tin đi thẳng về trước. Đến khi nhạc dừng lại, tiết mục cũng kết thúc, các nàng được nghỉ giải lao. Lần này Hạ Túy không thay đồ ở trên lớp, nàng đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ, thay đồ, tẩy trang, sau khi hoàn tất mới bước ra.
Chân vừa động liền thấy bóng người xuất hiện ở cửa, Hạ Túy ngoài ý muốn thốt lên: "Cô..."
Tần Nhược Anh mỉm cười đi đến bên cạnh nàng, "Xong rồi?"
"Vâng, tiết mục của các lớp còn lại cũng kết thúc rồi ạ?"
Tần Nhược Anh nhìn gương mặt trắng nõn còn vương lại vài giọt nước của Hạ Túy, bàn tay đưa lên khẽ vén tóc mái nàng, "Cô không biết, cô không chấm điểm cho phần trình diễn trang phục tái chế..." Tần Nhược Anh tiến tới càng gần, mùi nước hoa quẩn quanh chóp mũi Hạ Túy, không nồng nặc, không gay gắt, phảng phất như đây chính là mùi hương cơ thể của cô ấy. Hạ Túy ngượng ngùng đảo mắt sang một bên, lùi lại nửa bước, "Vậy sao...em không biết..." Dù đã trở thành mối quan hệ như thế này rồi nhưng nàng vẫn có chút không quen đối với hành động thân mật của Tần Nhược Anh.
Cô nhìn phản ứng của nàng, khẽ nhíu mày, "Sao vậy? Không dám nhìn thẳng vào mắt cô?"
"Không...Không phải...em..."
"Em sợ cô?"
"Không-"
"Hạ Túy, thay đồ xong chưa?" Hi Phương bất thình lình bước vào, cô đã thay đồ ở trên lớp nhưng bản thân vẫn chưa tẩy trang, liền xuống đây tìm nàng, lại vô tình thấy được cảnh trước mắt, "Chào cô ạ!"
"Ừm." Tần Nhược Anh đáp lại Hi Phương, sau đó nhìn sang Hạ Túy: "Vậy cô đi trước."
"Vâng..."
Tần Nhược Anh bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, lại là tiếng bước chân ấy lọt vào tai Hạ Túy, rõ ràng, vang vọng. Hạ Túy xuất thần nhìn theo bóng lưng cô.
"Hạ Túy?...Này!"
"...Hả?"
"Tao biết mày mê cô ấy, nhưng người đã đi rồi, không cần phải nhìn nữa."
Hạ Túy nghe Hi Phương chọc ghẹo liền đỏ mặt, "Mê gì chứ..."
"Có đem nước tẩy trang không?" Không cho Hạ Túy cơ hội ngượng ngùng, Hi Phương liền cắt ngang lời nàng ấy. Thật ra bộ dáng si mê của Hạ Túy đối với Tần Nhược Anh cô nhìn đã thấy chán rồi, tuy là lúc đầu cũng cảm thấy khá mới mẻ.
"A, có."
Hạ Túy lại ở cùng Hi Phương trong nhà vệ sinh nữ thêm một lúc, sau đó mới cùng nhau đi ra.
"Còn tiết mục hát của lớp mình nữa đấy, mày muốn đi cổ vũ không?" Hạ Túy nhìn lịch sơ khảo hôm nay, lên tiếng hỏi Hi Phương.
"Đi chứ, tao đã bỏ công ra làm mấy cái bảng tên lớp mình rồi mà, hôm nay tao phải chơi cho tới bến."
Hạ Túy nghe Hi Phương nói liền nhớ tới sự việc ở nhà thi đấu, nàng đánh vào vai cô một cái, "Mày đó, lần sau đừng hô to tên tao như vậy, ngượng chết đi được, người ta nhìn tao như động vật quý hiếm vậy."
"Haha, ý đồ của tao là phải làm cho lớp mình "bạo hồng" mà, tối nay chắc chắn trên Confession sẽ xuất hiện không ít cái tên thành viên của lớp chúng ta, càng nghĩ càng cảm thấy mong chờ."
Hạ Túy khinh bỉ nhìn cô một cái, cũng không thèm chấn vấn thêm, nàng tăng nhanh cước bộ đi về phía sân trường, hôm nay chỉ có duy nhất tiết mục hát là tổ chức ở dưới sân.
Hạ Túy đi được vài bước liền khựng lại, nhìn ra phía sau thấy Hi Phương vẫn còn bất động đứng đó, nàng lớn tiếng gọi cô ấy: "Này! Sao không đi nữa?!" Đừng có nói với nàng là cô đã đổi ý định rồi đi? Vừa nãy vẫn còn hùng hồn lắm mà?
Hạ Túy bất đắc dĩ đi đến chỗ Hi Phương, chỉ thấy gương mặt thất thần của cô đang nhìn xuống mặt đất, "Này, bị sao vậy?"
"Tao chợt nhớ ra một chuyện..."
"Chuyện gì?"
"Tại sao cô Nhược Anh lại xuất hiện trong nhà vệ sinh dành cho học sinh? Không phải cô là giáo viên...nên vào nhà vệ sinh dành cho giáo viên sao?"
Hạ Túy đỡ trán, đến hiện tại cô mới nhận ra sao, Hi Phương sống cũng thật chậm a. Nhưng dù sao nàng cũng không có ý định nói về mối quan giữa nàng và Tần Nhược Anh cho Hi Phương. Bản thân có thể nói mình thích cô ấy, nhưng không thể nói cả hai đang hẹn hò, vì dù có xảy ra chuyện gì, vẫn là nên một mình nàng tự gánh chịu. Hạ Túy không phải không tin tưởng Hi Phương, nhưng những loại chuyện này vẫn chỉ có nàng và Tần Nhược Anh biết mới là tốt nhất. Huống hồ yêu là chuyện của cả hai người, Hạ Túy vẫn chưa hỏi qua ý định của Tần Nhược Anh, bản thân cũng không dám tùy tiện nói cho người khác.
"Này...không phải mày với cô có chuyện gì đó chứ?!" Hạ Túy vẫn còn đang miên man suy nghĩ, Hi Phương liền lên tiếng. Nàng mấp máy môi, muốn nói gì đó, Hi Phương đoán được Hạ Túy muốn tìm lí do thoái thác liền tiếp tục chặn miệng nàng: "Mày đừng nói với tao là cô đi nhầm phòng, nhà vệ sinh dành cho học sinh và giáo viên tách biệt nhau như vậy, vốn cũng không phải nằm ở cùng một dãy lầu, đi nhầm cái đầu tao a!"
Hạ Túy thật sự câm nín, lần này Tần Nhược Anh đã vô tình làm hại nàng rồi.
"Nói nhanh, thẳng thắn sẽ được khoan hồng."
Hạ Túy đảo mắt, bản thân nàng chột dạ liền không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Nhưng may mắn cho nàng, Hạ Túy nhìn thấy phòng phô tô ở gần đó, trong đầu liền loé lên một lí do thoái thác: "Cô đến đưa tài liệu ôn tập cho tao." Nói xong lại nhìn xem phản ứng của Hi Phương, trông cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Hạ Túy.
"Đưa tài liệu thôi mà cần phải đưa tận tay mày...ở trong nhà vệ sinh như thế à?...Rồi tài liệu đâu?" Hi Phương nhìn xuống tay Hạ Túy, ngoại trừ dụng cụ tẩy trang và bộ quần áo tái chế ra thì không còn thứ gì khác, điều này khiến cô càng thêm nghi ngờ nàng.
Lòng ngực nàng gõ một hồi chuông cảnh báo, Hạ Túy cảm thấy nếu cứ như vậy thì không hay cho lắm, nàng không có thói quen nói dối, càng nói sẽ càng lộ. "Cô gửi tài liệu sang điện thoại cho tao, chỉ là vừa trùng hợp đi ngang qua nhà vệ sinh nữ...liền tiện thể thông báo với tao một tiếng."
Hi Phương bán tín bán nghi nhìn nàng, Hạ Túy thấy vậy liền nhanh chóng kết thúc đề tài, đẩy đầu vai Hi Phương để cô tiến về phía trước, "Được rồi, được rồi, nhanh lên lớp thu dọn đồ đạc đã, sau đó còn xuống sân trường."
Hi Phương đành thuận theo Hạ Túy đi lên lớp, nhưng cây gai này vẫn sẽ còn mãi ở trong lòng cô, không cách nào gỡ bỏ.
Tiết mục hát đến năm giờ chiều liền kết thúc, nhưng hơn bốn giờ Hạ Túy cùng Hi Phương đã rời khỏi đây, vì mục đích của các nàng đến xem là để cổ vũ cho lớp phó văn thể mỹ, cũng không có hứng thú ở lại xem những lớp khác biểu diễn.
Hạ Túy và Hi Phương tách nhau ra ở nhà xe, nhưng nàng không chạy thẳng về nhà, ngược lại rẽ vào một hướng khác, đây chính là con đường dẫn tới nhà Tần Nhược Anh. Vừa nãy trong nhà vệ sinh không biết cô tìm nàng là thật sự có việc hay chỉ là tùy hứng muốn gặp nàng, Hạ Túy nghĩ vẫn là nên đi nói chuyện rõ ràng với Tần Nhược Anh. Huống hồ, thái độ của Tần Nhược Anh lúc đó, có chút khác thường, cũng không biết là vì sao.
Hạ Túy đứng trước cửa nhà Tần Nhược Anh, suy nghĩ nên bấm chuông hay vẫn là tự tiện mở cửa đi vào như mọi khi? Thông thường có tiết học thêm Tần Nhược Anh đều dặn dò các nàng cứ việc đi thẳng vào nhà, không cần phải bấm chuông. Nhưng suy đi nghĩ lại, hôm nay nàng và cô không có tiết, Hạ Túy đến đây chính là khách của cô, cũng cần phải để ý phép tắc một chút?
Suy tư một hồi, Hạ Túy quyết định bấm chuông.
Tần Nhược Anh cũng là vừa về đến nhà, quần áo vẫn chưa vội thay ra, cô đi đến mở cửa.
"Hạ Túy? Sao em lại đến đây?"
Hạ Túy cười hì hì nhìn người trước mặt, lần này ít ra nàng vẫn không cảm thấy ngượng ngùng như lúc ở trong nhà vệ sinh. "Em đến gặp cô."
Tần Nhược Anh nghiêng người sang một bên, "Em vào đi." Đợi nàng bước vào cô liền đóng kín cửa lại, nối gót đi theo.
Hai người đến sô pha ngồi xuống.
Bản thân đã đến nhà Tần Nhược Anh nhiều vô số kể nhưng chẳng hiểu sao lần này lại có chút không được tự nhiên. Nàng đặt hai tay lên đầu gối, dáng ngồi khép nép, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Em muốn uống nước lọc hay nước trái cây? Nói trước là nhà cô không có rượu đâu đấy."
"Cô nói gì vậy chứ, em vẫn chưa đủ tuổi...sẽ không uống những thứ đó." Thanh âm Hạ Túy càng về sau càng nhỏ dần, nhắc tới rượu nàng lại nhớ đến một ký ức không vui.
Tần Nhược Anh cười một tiếng, con người Hạ Túy như thế nào cô còn không rõ sao? Nhìn nàng quy quy củ củ như vậy, cô cũng chỉ muốn chọc ghẹo nàng một chút cho không khí bớt ngột ngạt.
Tần Nhược Anh lại không tiếp tục hỏi Hạ Túy cô đi thẳng vào bếp tự tiện chọn một loại nước uống cho nàng.
Ngồi trên sô pha, Hạ Túy nhìn xuống hai tay được đặt trên đầu gối, trầm mặc.
Nàng không tự nhận bản thân có trí nhớ siêu phàm, đến Thục Tâm nàng còn có thể quên thì làm sao nhớ được những chuyện xa hơn chứ? Nhưng vẫn còn một chuyện khiến Hạ Túy nhớ mãi không quên, điều này đã trở thành nỗi ám ảnh tâm lí trong lòng nàng, mỗi lần nghĩ đến gò má đều ẩn ẩn đau.
Hạ Túy đưa tay lên xoa xoa gương mặt nàng, ký ức ngày đó lại ùa.
Khi còn nhỏ Hạ Túy đã rất thích quấn lấy ba nàng, đến mẹ nàng mang thai chín tháng mười ngày còn cảm thấy chua trong lòng, không hiểu đứa nhỏ này vì sao một chút cũng không đòi mẹ như bao đứa trẻ khác. Bà vẫn luôn hi vọng Hạ Túy có thể gần gũi với bà hơn một chút, đừng suốt ngày quấn lấy ba nàng.
Quả thật là cầu được ước thấy, sau đêm hôm đó, Hạ Túy không những từ bỏ quấn lấy ba nàng, ngược lại nàng còn trở nên sợ ông ấy.
Ba nàng không tính là hiền hoà, nhã nhặn, những cuộc cạnh tranh ở công ty đã làm mài mòn đi không ít tính tình của ông ấy. Nhưng với vai trò là một người chồng, một người cha, ông ấy vẫn làm rất tốt.
Vì công việc, ba nàng thường xuyên đi tiếp khách, đi sớm về muộn, thỉnh thoảng còn mang một thân mùi rượu về đến nhà khiến mẹ nàng không ít lần đuổi ông ấy ra sô pha ngủ. Nhưng dù muộn thế nào Hạ Túy vẫn có thói quen chờ ông ấy trở về, chạy đến ôm lấy cổ ông ấy, gọi một tiếng "Baba".
Hôm đó vẫn như thường ngày, Hạ Túy ngồi trên sô pha ở phòng khách xem hoạt hình, nhưng nàng một chút cũng không tập trung đến màn hình ở trước mặt, mắt vẫn luôn không ngừng liếc nhìn đồng hồ. Kim đồng hồ tí tách trôi qua từng phút, bộ phim cũng đã được vén màn, Hạ Túy dụi mắt, chuyển kênh.
Hôm nay ba nàng về trễ hơn mọi khi, Hạ Túy liền biết ông ấy bận đi gặp khách hàng, nhưng dù vậy vẫn cố chấp đợi.
Không biết qua bao lâu, Hạ Túy nằm ngủ quên ở trên sô pha, màn hình tivi đã chuyển sang phần quảng cáo. Tiếng mở cửa vang lên, nàng bừng tỉnh.
"Ba!" Hạ Túy mừng rỡ chạy đến, nhưng sau đó lại dừng bước chân, chỉ im lặng đứng nhìn ông ấy. Bộ dáng ba nàng khi say rượu sẽ không mấy đáng sợ, nhưng dường như hôm nay vì công việc xảy ra vấn đề, đàm phán không thành công khiến gương mặt ửng đỏ của ông ấy trở nên cọc cằn hơn rất nhiều. Hạ Túy e sợ, có ý định lui bước, nhưng người ở trước mặt chính là ba nàng, nàng chờ đợi đến giờ phút này cũng chỉ muốn gặp ông ấy.
Nghĩ như vậy, Hạ Túy trút bỏ sợ hãi, tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Ba về rồi..."
"Sao còn thức đến giờ này? Trẻ con thì nên ngủ sớm một chút!" Giọng ông ấy trái ngược với dáng vẻ của nàng bây giờ, nhưng rất ăn nhập với mùi rượu toả trên người ông ấy. Hạ Túy khịt mũi, ba nàng quát nàng...bình thường ông ấy chỉ nhỏ giọng khiển trách nàng một câu, nhưng rồi cũng sẽ ngồi xổm xuống ôm nàng vào lòng, sau đó dắt tay nàng đi vào nhà. Nhưng hôm nay ông ấy lại không làm như vậy, lớn tiếng với nàng xong liền bỏ mặt nàng đứng ở trước cửa, bản thân lại lảo đảo đi vào trong.
Hạ Túy không cam lòng lẽo đẽo theo sau, miệng gọi "Baba" không dứt.
Người ta thường nói, khi uống rượu vào con người sẽ làm điều mà trước giờ họ không có dũng khí để làm.
Ba nàng vốn đã có rượu trong người, lại thêm áp lực công việc khiến ông nổi lên tính khí. Ba nàng xoay người nhìn đứa trẻ năm tuổi đứng dưới chân ông ấy, trong lòng lại cảm thấy nàng phiền phức, lớn tiếng quát nàng một câu.
Hạ Túy trở nên rưng rưng, tiếp theo nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, cuối cùng là oà lên mà khóc.
Tiếng khóc của trẻ con không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Người sẽ cảm thấy thương xót, nhưng cũng có người sẽ cảm thấy vô cùng chói tai.
"Im ngay!"
Hạ Túy ăn mềm không ăn cứng, nàng khóc càng thêm dữ dội.
"Tao bảo mày im ngay!!" Tiếng quát của người đàn ông rất lớn, như tiếng sấm.
Nhưng cái bạt tay tiếp theo của ông ấy mới chân chính là tiếng sấm.
Tiếng sấm xoẹt ngang bầu trời, đánh vào lòng ngực nàng, đau dữ dội.
Bàn tay vung ra còn mang theo mùi rượu, xộc vào mũi Hạ Túy. Một đứa trẻ năm tuổi hứng chịu một bạt tay của người đàn ông lực lưỡng, nàng mất thăng bằng ngã xuống, bên khoé môi rỉ máu.
Động tĩnh huyên náo khắp nhà, mẹ nàng từ trên lầu chạy xuống, phía sau còn có Hạ An cùng Hạ Đình Vũ.
"Hạ Đình Chấn! Anh làm cái gì vậy?!!"
Đêm hôm đó, câu cuối cùng mà nàng nghe được chính là câu trách móc của mẹ nàng dành cho ông ấy.
Về sau, Hạ Đình Chấn mới bắt đầu tiết chế việc uống rượu. Hạ Túy cũng không còn nhìn thấy ông ấy dưới dáng vẻ say xỉn như vậy nữa, vì vốn dĩ Hạ Đình Chấn đi sớm về muộn, mà Hạ Túy...cũng không còn chờ đợi ông ấy như trước.