Khoảng Cách - Rosannryy

Chương 26



Hạ Túy đã hơn nửa tháng rồi không gặp Tần Nhược Anh, nàng có chút nôn nóng được đi học lại, xe chạy trên đường cũng không khỏi tăng tốc.

Mấy ngày này để bù lại cho những ngày tháng ôn thi của nàng, Hạ Túy ăn uống ngủ nghỉ rất đều đặn. Chỉ có người nào đó một mực thẫn thờ mất ăn mất ngủ vì nàng.

Tần Nhược Anh ngồi trong phòng viên cứ cách năm phút sẽ nhìn lên đồng hồ, mong ngóng đến tiết dạy. Đồng hổ điểm bảy giờ cô liền nôn nóng cầm tài liệu lên chạy như bay ra ngoài cửa, bước chân của cô hôm nay có chút vội hơn thường ngày.

Hạ Túy nhìn thời khoá biểu hôm nay đoán chắc chỉ có học duy nhất một môn tiếng Anh, các môn còn lại đều đã hết chương trình, giáo viên cũng chỉ có thể để cho các nàng tự ngồi chơi, nhưng phải giữ im lặng.

Nàng cầm cây bút trong tay xoay tới xoay lui nhìn ra cửa, mỗi lần ngồi suy nghĩ một vấn đề nào đó nàng đều sẽ làm như thế này, từ đó cũng hình thành nên thói quen xoay bút của nàng. Nhưng Hạ Túy không thành thạo lắm, xoay mười vòng đều sẽ rớt hết ba vòng, nên Hi Phương ngồi kế bên nàng thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng bút rơi lạch cạch, sau đó Hạ Túy nhặt lên, tiếp tục xoay, lại rơi.

"Mỏi tay không? Reng chuông rồi đừng xoay nữa."

"Kệ tao, mày biết-"

Lại rơi.

Hạ Túy cúi đầu xuống nhặt bút, nhưng lần này cây bút rơi khá xa tầm tay nàng. Hạ Túy rời khỏi hẳn chiếc ghế, ngồi xuống tìm kiếm cây bút của nàng, nhìn từ xa cũng chỉ thấy vài cọng tóc của Hạ Túy nhô lên, không cẩn thận còn không biết hôm nay nàng có đi học.

Tần Nhược Anh vừa bước vào lớp liền đưa mắt tới chỗ ngồi của Hạ Túy, tìm kiếm thân ảnh cô đã nhớ nhung hơn nửa tháng nay. Nhưng không được bao lâu gương mặt cô liền thoáng lên tia thất vọng.

Cả lớp đứng lên, Tần Nhược Anh bước tới bàn giáo viên: "Các em ngồi xuống đi." Lúc này Hạ Túy cũng vừa vặn ngẩng đầu lên, nàng có chút ngơ ngác không biết chuyện gì đang diễn ra, cả lớp cũng đã ngồi xuống.



Tần Nhược Anh cầm sách giáo khoa tiến đến bục giảng, viết xong nội dung học hôm nay lên bảng liền lập tức đặt phấn xuống, nhìn xuống phía dưới. Gương mặt từ đầu giờ không thấy đâu hiện tại lại xuất hiện trước tầm mắt cô. Tần Nhược Anh bất ngờ nhìn Hạ Túy, sau đó nhìn ra cửa, rồi lại nhìn nàng.

Cô không rõ Hạ Túy vào đây bằng cách nào. Bay sao? Hay là biến hình?

Cuối cùng cô cũng gạt đi những điều này, bắt đầu buổi học. Chương trình của nàng không còn nhiều lắm, Tần Nhược Anh dạy nhanh qua một tiết là hết nội dung trong sách giáo khoa. Cô đặt sách xuống, nhìn đồng hồ đeo tay, cũng chỉ mới hơn một tiết: "Xong rồi, thời gian còn lại các em cứ hoạt động thoải mái, nhưng nhớ giữ im lặng cho cô."

Học sinh phía dưới nghe Tần Nhược Anh nói liền hơn hở nhanh chóng lấy di động ra. Cô thấy vậy liền gọi lớp trưởng: "Em đóng cửa kéo rèm lại." Hiện tại là giờ chuyển tiết, giáo viên đi đi lại lại trên hành lang rất nhiều, nếu nhìn vào lớp thấy các nàng nghịch di động sẽ không hay.

Hạ Túy cũng như bao người, nàng lấy điện thoại ra, nhưng bản thân nàng trước giờ cũng không thường chơi game, ai rủ rê thì nàng sẽ tải một trò về, sau đó liền xoá đi. Cầm điện thoại lướt lướt, cũng chỉ có một vài bộ tiểu thuyết được nàng tải về, nhưng nơi đây đông người ồn ào như vậy nàng không có tâm trạng đọc. Hạ Túy lại chống cằm nhìn ra cửa sổ ngoài hành lang, nhưng lúc này rèm cửa đã được kéo lại, cũng không có thứ gì để nhìn. Buồn chán đảo mắt xung quanh lớp học, nàng dừng lại trên bàn giáo viên. Tần Nhược Anh vẫn luôn quan sát nàng, lúc này ánh mắt hai người giao nhau. Thời gian phảng phất yên lặng, những âm thanh ồn ào khi nãy hầu như đã không còn tiếng động, tất cả mọi thứ trong tầm mắt dường như bị đóng băng, mờ nhạt.

Một lúc sau hai người ăn ý đồng thời dời mắt sang chỗ khác. Nhưng trên vành tai trắng nõn của Tần Nhược Anh đang chậm rãi đỏ lên. Cảm giác như bị Hạ Túy bắt gặp cô nhìn lén nàng, có bao nhiêu ngượng ngùng.

Trong hai tuần nay Tần Nhược Anh đã suy nghĩ rất lâu, cô biết bản thân đang có giảm giác nhớ nhung đối với Hạ Túy. Muốn gặp nhưng không thể gặp, khó chịu biết bao. Cô đã chờ buổi học này rất lâu, cũng chỉ để muốn nhìn nàng một cái. Nhờ việc này mà cô cũng đã xác định được phần tình cảm của bản thân dành cho Hạ Túy. Không gặp sẽ thấy nhớ, khó chịu khi biết nàng có bạn trai, nhưng cuối cùng lại mừng rỡ khi đó chỉ là hiểu lầm. Tần Nhược Anh càng nghĩ càng thêm ảo não. Cô phải hành xử làm sao đối với Hạ Túy, phải ăn nói như thế nào với Hạ An, mẹ của Hạ Túy dường như cũng rất tin tưởng cô. Tần Nhược Anh chỉ còn cách dấu nhẹm đi phần tình cảm này, gỡ bỏ nó luôn càng tốt. Cô không nghĩ bản thân mình sẽ động lòng đối với Hạ Tuý, giáo viên động lòng với học sinh, không cần nói đến giới tính, thân phận vốn đã cách biệt.

Nhưng với Hạ Túy, việc thích cô khiến nàng không suy nghĩ nhiều như thế. Cô đã là người trưởng thành, phải đối mặt với rất nhiều thứ, gia đình, bạn bè, công việc, xã hội. Hạ Túy vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, việc nàng cần phải đối mặt cũng chỉ có việc học và thi cử. Có lẽ, ngoài thân phận và giới tính ra, hai người vẫn còn cách biệt rất lớn về tuổi tác, cùng với lối suy nghĩ không đồng nhất.

Tần Nhược Anh chống cằm thở dài, lại đưa mắt nhìn sang Hạ Túy, thấy người nọ đã nhập cuộc chơi game cùng đám bạn rồi.

Cứ như vậy lại thêm hai tuần trôi qua, Hạ Túy vừa nhận được giấy mời họp phụ huynh. Lần này nàng chủ động hơn lần trước, chụp giấy mời gửi qua cho Hạ An. Có lẽ là bận công việc, cho đến chín giờ tối chị ấy mới trả lời.

Hạ An: Tối thứ bảy tuần này chị về.

Hạ Túy xem xong liền đặt điện thoại xuống. Tối thứ bảy, không phải là ngày mai sao. Bỗng nhiên nàng nhớ tới chuyện mà Hạ An đã giao phó cho nàng. Hạ Túy nằm xuống giường, trở mình, nghĩ tới việc này lại khiến nàng khó chịu.

Tiếng mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ, vài cơn gió ùa vào trong phòng, Hạ Túy cảm thấy lạnh liền đi lại kéo rèm. Đứng nhìn bầu trời đen kịt, một nỗi buồn không tên loé lên trong lòng nàng. Cũng đã được một tháng, nàng và Tần Nhược Anh không có liên hệ gì nhiều, vẫn chăm chăm chỉ chỉ đến trường, một người đi học, một người đi dạy, dường như cô ấy còn có chút né tránh nàng. Hạ Túy thở dài đi lại giường ngồi xuống, nhìn tấm rèm màu xám đã được kéo lại, cơ thể nàng mềm nhũn ngã xuống, tiếp tục trầm ngâm nhìn lên trần nhà. Sau khi họp phụ huynh xong các nàng cũng chính thức được nghỉ hè, chỉ việc chờ đến ngày tổng kết lãnh thưởng mới được vào trường lại. Hạ Túy tính toán, có lẽ đến tháng bảy cô sẽ mở lại lớp dạy thêm, như vậy một tháng tới nàng sẽ không được gặp Tần Nhược Anh.

Rõ ràng lúc trước nàng không có như vậy, nhưng hiện tại nỗi nhớ nhung đối với Tần Nhược Anh lại ngày một tăng lên, ham muốn được nhìn thấy cô càng nhiều hơn. Hạ Túy lại thở dài, đứng lên đi vào phòng tắm, mười lăm phút sau nàng bước ra, tắt đèn, đi ngủ.

Một tuần sau đó, trường Hạ Túy tổ chức lễ tổng kết. Buổi sáng phải có mặt sớm khiến nàng có chút uể oải. Hạ Túy lê lết thân mình vào cổng trường, đến nơi thì trùng hợp gặp Tần Nhược Anh đang dắt xe vào, Hạ Túy dừng lại cúi đầu chào cô một cái rồi nhường đường cho cô vào cổng. Tần Nhược Anh nhìn thoáng qua Hạ Túy, cũng không có phản ứng gì.

Vị trí hôm nay được sắp xếp như cũ, nàng vẫn ngồi sau lớp trưởng, đối diện vẫn là tập thể giáo viên nữ phía trên. Nhưng Hạ Túy đã tìm kiếm thân ảnh Tần Nhược Anh một hồi lâu vẫn không thấy cô. Kì lạ, rõ ràng lúc nãy đã thấy cô vào trường, thế quái nào lại không ngồi ở phía trên.

Nàng ngồi đợi một hồi lâu thì nghe âm thanh của người dẫn chương trình đứng ở trên: "Kính mời quý đại biểu, quý thầy cô cùng các em học sinh chúng ta đứng lên làm lễ."



Hạ Túy chưa kịp nhìn xem Tần Nhược Anh thì đã bị những cái đầu của hàng trên che khuất tầm nhìn, dù là nàng chỉ đứng sau lớp trưởng nhưng lớp nàng khá xa sân khấu, Hạ Túy có cao thế nào cũng khó thấy được Tần Nhược Anh. Nàng nghiêm túc đứng lên làm lễ, năm phút sau lại nghe giọng của Tần Nhược Anh mời mọi người ngồi xuống. Lúc này Hạ Túy mới thấy rõ cô đứng ở phía trên bục, kế bên còn có một giáo viên khác, hai người thay nhau nói những lời phát biểu trong buổi lễ. Giọng cô quả thật rất dễ nghe, Hạ Túy có thể ngồi nghe hết cả buổi lễ cũng không cảm thấy nhàm chán.

Từng người thay nhau lên phát biểu cảm nghĩ, thời gian trôi qua cũng đã được hơn một tiếng, nàng ngồi có chút ê ẩm. Hiện tại mới đến phần trao thưởng cho các nàng, sau đó liền sẽ bế mạc buổi lễ, Hạ Túy có chút mong chờ.

Tần Nhược Anh bước lên bục, trên tay cô là danh sách các học sinh lãnh thưởng. Vì trường nàng chỉ đứng sau trường chuyên trong tỉnh, nên học sinh đạt những thành tích vượt trội cũng nhiều vô số kể, giải nhất học sinh giỏi cấp tỉnh, cấp quốc gia, kể cả cuộc thi Đường Đến Đỉnh Vinh Quang, Hạ Túy ngồi nghe đến choáng ngợp. Thời gian như vậy cũng bị kéo dài, ngồi chờ hơn gần một tiếng mới đến tên nàng. Tần Nhược Anh nhìn vào danh sách thấy cái tên "Hạ Túy lớp 10D1" liền ẩn ẩn trong lòng một chút tư vị, ngưng một hồi cuối cùng cũng đọc lên.

Hạ Túy nhanh chân rời khỏi hàng ngũ bước lên trên nhận thưởng, nhạc nền vẫn như bao năm, nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy nhàm chán.

Do trời vừa đổ mưa vào tối hôm qua, sân trường còn có chút ướt. Bản thân nàng sáng sớm đã nghĩ đến kết quả xấu nhất, liệu lúc lên nhận thưởng nàng có trượt chân té không? Hạ Túy bước lên một cách cẩn trọng, cho đến khi cầm được tờ giấy khen cùng phần thưởng trên tay nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may là cái định luật Murphy (*) đó không xảy ra trên người nàng.

(*): Định luật Murphy: Khi nghĩ đến một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy và vào thời điểm tệ nhất có thể.

Nàng nhanh chân bước xuống bục, đi lại ngồi xuống vị trí cũ. Hạ Túy ngồi chờ một lúc lâu thì cuối cùng buổi lễ cũng kết thúc. Có vài người ở lại vui vẻ chụp ảnh cùng phần thưởng, cùng bạn bè, nhưng nàng lại đi thẳng một mạch về nhà. Buổi sáng nàng dậy rất sớm, hiện tại liền cảm thấy buồn ngủ, muốn về tắm rửa rồi ngủ một giấc.

Kỳ nghỉ hè như vậy liền đến, đến một cách bất chợt. Nhớ đến vài tháng trước bản thân còn đứng trên sân thượng trò chuyện cùng Tần Nhược Anh vào ngày diễn ra trại xuân, nhưng thoáng một cái đã đến hè. Dù biết Tần Nhược Anh đã chia tay với Cao Khánh Đông nhưng nàng và cô mãi cũng không có tiến triển gì mấy. Tận một năm a, Hạ Túy thầm oán nàng thật không có tiền đồ.

Cứ như vậy một tháng hè của nàng trôi qua, Hạ Túy vẫn đi tiếp sức mùa thi, vẫn tham gia sinh hoạt hè, chỉ là mọi thứ đều không có Tần Nhược Anh. Mỗi ngày của nàng không phải ăn với ngủ thì cũng chỉ có thể ngồi ngốc ở đó nghĩ đến Tần Nhược Anh. Cho đến tháng bảy vừa kết thúc sinh hoạt hè được vài ngày nàng liền nhận được thông báo đi học lại. Hạ Túy cầm điện thoại nhảy nhót khắp nhà, vậy là tuần sau nàng được gặp lại Tần Nhược Anh rồi. Ngày trở lại của môn Toán cũng không sai biệt lắm so với tiếng Anh.

Hạ Túy đặt điện thoại xuống, thay một bộ quần áo có ý định ra ngoài. Mẹ nàng thấy vậy liền hỏi: "Con đi đâu vậy?"

"Vừa có thông báo đi học lại, con đi mua sách."

"Có cần mẹ cho thêm tiền không?"

Hạ Túy suy nghĩ một chút, vở thì năm nào nàng cũng có, hiện tại đã được chất thành đống, như vậy không cần tốn tiền mua vở. Nhưng lần này ra ngoài nàng có ý định mua luôn cả bộ sách giáo khoa lớp mười một, cùng với một vài vật dụng cần thiết, chỉ sợ là không đủ. "Vậy mẹ cho con thêm một ít nữa được không ạ?"

Bà liền lấy tiền ra đưa cho nàng. Trước giờ Hạ Túy rất ít khi xin tiền mẹ nàng, dường như tiền sinh hoạt, học phí của nàng đều là một tay Hạ An cung cấp. Lúc đầu mẹ nàng không chấp nhận nhưng chị ấy lại nói rằng: "Phải cho tiền Hạ Túy thì con mới có tư cách quản thúc nó." Như vậy mẹ nàng liền đồng ý. Nên mỗi lần Hạ Túy xin tiền bà đều vui vẻ cho đi.

Nàng cầm tiền ra cửa, đi đến một hiệu sách mới mở gần đây. Nơi này khai trương không lâu lắm, hiện tại có rất nhiều người tới mua, một phần là thật sự muốn mua sách, phần còn lại là tò mò muốn xem bên trong như thế nào. Hạ Túy cũng là lần đầu tiên đến đây, thông thường những nhà sách mới mở còn thiếu thốn rất nhiều, Hạ Túy không chắc bản thân có thể tìm được thứ nàng muốn hay không. Thầm nghĩ nếu không được nàng sẽ đi đến nhà sách khác, nơi nàng thường hay mua, xa hơn nơi này mười phút.

Hạ Túy mở cửa kính bước vào, hơi lạnh bên trong lập tức phả vào người nàng, nơi này có trang bị máy lạnh. Hạ Túy bước tới quầy sách giáo khoa, tìm kiếm từng cuốn một, trên tay nàng hiện tại chỉ còn thiếu sách tiếng Anh. Hạ Túy đi vòng quanh cho đến khi thấy những cuốn từ điển Anh-Việt được xếp ngay ngắn trên kệ liền biết nơi này chắc chắn có thứ nàng cần. Hạ Túy ngẩng đầu nhìn kệ ở phía trên, quả nhiên bên trên là những cuốn sách tiếng Anh được xếp theo thứ tự từ lớp sáu cho đến lớp mười hai, Hạ Túy men theo quầy sách vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng: "Sáu, bảy, tám, chín, mười, đây rồi!" Cuốn sách được dựng đứng, nàng đưa tay rút ra. Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy cứng ngắt, lấy mãi cũng không được, nàng nghĩ bên kia chắc hẳn có người trùng hợp muốn mua cuốn sách này, Hạ Túy liền rút tay lại, quyết định nhường, vì trên kệ không phải chỉ có mỗi một cuốn. Ngay lúc Hạ Túy buông tay cuốn sách kia liền được người nọ rút ra, để chừa một khoảng trống đủ để Hạ Túy có thể thấy được gương mặt của người kia.



Tần Nhược Anh cũng nhất thời hoảng hốt. Hiệu sách này mới được mở gần đây cô liền tò mò đến xem thử, đồng thời cũng muốn mua một cuốn để dạy thêm, hiện tại ở nhà cô cũng có chỉ có duy nhất một cuốn dành cho việc giảng dạy ở trong trường, sợ bản thân hay quên liền trang bị tận hai cuốn. Lúc tìm được cuốn sách này cô liền mừng rỡ, muốn đưa tay lên lấy nhưng không ngờ bên kia đã có người tìm thấy trước, đang có ý định lấy cuốn khác bỗng nhiên người nọ buông tay ra, Tần Nhược Anh theo quán tính liền rút cuốn sách ra khỏi kệ. Sau đó cô liền ngây người, đối diện cô là gương mặt đã gặp lâu không gặp, Hạ Túy.

Cô đã tận dụng một tháng nay để khắc chế tình cảm của bản thân. Nếu đây chỉ là sự rung động nhất thời thì cô chắc chắn thứ tình cảm này rồi cũng sẽ bị mài mòn đi theo thời gian. Nhưng cô cảm thấy mình quá coi thường bản thân, càng cố gắng khắc chế lại càng dâng trào, muốn không nghĩ đến người này nhưng trong lòng lại không kiềm được mà nhớ nhung. Nhưng nếu kêu cô phải đối mặt với loại cảm xúc không đáng có này, cô lại không có can đảm.

Hạ Túy nhìn gương mặt đẹp đẽ của Tần Nhược Anh xuất hiện trước tầm mắt, gương mặt mà nàng đã nhớ nhung một tháng nay, Hạ Túy kiềm không được lộ sự vui vẻ trong đáy mắt. Nàng nhanh chân vòng qua chỗ Tần Nhược Anh đang đứng: "Cô cũng tới đây mua sách sao?"

Tần Nhược Anh không trả lời ngay mà lẳng lặng nhìn nàng, đây là gương mặt cô không muốn nhưng cũng phải chấp nhận rằng cô rất nhớ nàng, cô muốn quan sát kĩ hơn một chút xem một tháng nay Hạ Túy có thay đổi gì không. Quả thật là có thay đổi, có da có thịt hơn, cũng chẳng thể trách, một tháng này nàng chỉ có ăn với ngủ rồi nhớ đến Tần Nhược Anh, bảo sao không lên cân. Nhưng Hạ Túy thuộc dạng cao gầy, dù có lên cân cũng không cảm thấy khó coi, dường như còn có chút dễ nhìn hơn, thật muốn véo má nàng một cái.

Tần Nhược Anh cầm cuốn sách trên tay lên, điềm đạm trả lời: "Cô đến mua sách giáo khoa, em cũng muốn mua cuốn này sao?"

Hạ Túy nhìn cuốn sách trên tay cô, trả lời: "Vâng."

Tần Nhược Anh lập tức quay sang rút một cuốn khác trên kệ ra đưa cho Hạ Túy: "Của em."

Hạ Túy hoảng hốt nhận bằng hai tay: "Em cảm ơn." Không nghĩ tới cô lại trực tiếp lấy cho nàng.

Hai người bước đi song song ra quầy tính tiền. Hạ Túy mua có chút nhiều, cầm còn có chút nặng, hai tay cũng không rảnh rỗi. Khi bước tới cửa nàng bỗng đứng khựng lại, suy nghĩ nếu bây giờ dùng chân đá cửa ra cũng không tốt, dù sao đây cũng là cửa kính. Đang rối rắm thì một tay Tần Nhược Anh đưa tới cầm hộ nàng một bên, sau đó cô dùng tay còn lại mở cửa cho nàng. Hạ Túy bất ngờ, có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn cô."

"Đừng khách sáo."

Hạ Túy ra trước, Tần Nhược Anh bước ra sau. Lúc này nắng nóng của mặt trời lập tức phả vào người nàng, đứng trong máy lạnh một hồi lâu, bước ra liền có chút sốc nhiệt. Hạ Túy sợ Tần Nhược Anh cảm thấy nặng liền tiến tới nhận lại túi sách trên tay cô, lúc này đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Hạ Túy không để ý nhưng Tần Nhược Anh lại lén lút xoa xoa đầu ngón tay nóng rực.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv