Ở chung với giáo sư là trải nghiệm thế nào?
Sau khi ở chung ngày đầu tiên, Đình Sương tỏ vẻ: ở chung với giáo sư là một thử thách tàn khốc về mặt nhân tính.
Sự việc phát sinh sau khi Đình Sương mới bước chân vào nhà Bách Xương Ý được 20 phút. Lúc ấy Bách Xương Ý đi nấu cơm, Đình Sương thì đi sắp xếp mấy thứ đồ mà mình mang qua bên này.
“Sếp Bách, em dùng phòng sách của anh được không?” Đình Sương cầm mấy quyển manga, đứng ngoài phòng bếp ngó đầu vào hỏi: “Để nhờ mấy quyển lên giá sách của anh nhé.”
Bách Xương Ý đang sơ chế thịt cá, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà bảo: “Đồ đạc trong nhà em cứ dùng tự nhiên, không cần hỏi tôi đâu.”
Dùng tự nhiên?
Vậy thì Đình tiểu gia ta đây liền dùng mi chun chút…
Đình Sương rón ra rón rén đi qua, bóp mông Bách Xương Ý một cái.
Bách Xương Ý không ra tay trừng trị Đình Sương, chỉ dùng đôi mắt phía sau tròng kính nhàn nhạt liếc cậu một cái.
Ánh mắt này, người nhân thấy nhân người trí thấy trí, nếu dùng ngôn ngữ của sếp Bách mà giải thích, thì chính là: Đừng nghịch.
Còn dùng ngôn ngữ của Đình Sương mà giải thích, thì chính là: Thèm chịch?
Cùng một ánh mắt mà người nghĩ sang kẻ nghĩ hèn.
“Thế mà bảo cứ dùng tự nhiên… đồ hẹp hòi.” Đình Sương vừa lầu bầu nói xấu Bách Xương Ý, vừa chuồn đến phòng đọc sách.
Bước vào trong phòng, Đình Sương bày biện manga xong xuôi, đang chuẩn bị đi dọn dẹp những thứ khác, bỗng nhiên bị một tập văn kiện dày cộm trên giá sách hấp dẫn mất sự chú ý.
Trên gáy tập văn kiện kia có ghi một dòng chữ to lù lù: <Đề thi môn Robotik các năm trước | 2012-2018>
Thời khắc thử thách nhân tính đã đến.
Bốn bề vắng lặng, Đình Sương đứng trước tủ sách, nhìn chăm chú tập văn kiện kia hồi lâu, nhưng vẫn chưa ra tay với nó.
Đề thi các năm trước ấy à…
Là người có tôn nghiêm thì sẽ không xem.
Dù có xem cũng sẽ không làm được…
Đình Sương chậm rãi vươn móng vuốt về phía tập văn kiện <Đề thi môn Robotik các năm trước | 2012-2018>, rồi chộp ngay lấy tập văn kiện —— <Đề thi môn Robotik các năm trước | 2012-2018 | ĐÁP ÁN> để ở ngay bên cạnh.
Đây chỉ là đáp án đề thi thôi ư?
Đây chính là đáp án của đời người đó!
Nếu như cậu có được tập văn kiện này, cậu sẽ trở thành người lòng mang thiên hạ, phổ độ chúng sinh, giảng dạy cho các bạn cùng lớp cách làm bài, dẫn dắt mọi người cùng nhau vượt qua cuộc thi gian khó.
Đình Sương mang theo tâm trạng như Prometheus trộm lửa mà mở tập văn kiện ra, tờ đầu tiên là một câu hỏi trong đề thi năm 2018, đây là câu hỏi về thiết kế, yêu cầu chiếm nguyên một mặt giấy A4, Đình Sương mất 10 phút mới đọc xong đống yêu cầu, quả nhiên, không làm được.
Lật sang mặt sau xem đáp án, chỉ có một hàng chữ —— Không có đáp án tiêu chuẩn.
** mé cất trong tập văn kiện <ĐÁP ÁN> mà không thấy ngại à?
Lão giáo sư có biết xấu hổ không thế?
Quả thực là tra nam lừa dối tình cảm.
Bị hố một vố, bạn học Đình Sương căm giận mà xem tờ thứ hai, đây là một câu hỏi tính toán, đề này chắc phải có đáp án tiêu chuẩn chứ nhỉ?
Cậu lại bỏ ra mấy phút để đọc đề, ok fine, vẫn không làm được.
Lật sang mặt sau xem đáp án, lần này thì có đáp án —— Một dãy số ma trận chiếm mất nửa mặt giấy, hận không thể sử dụng toàn bộ bảng chữ cái Hy Lạp.
Không hề có một quy trình giải đề nào, ngoại trừ dãy số ma trận thì chỉ còn vỏn vẹn hai chữ “hiển nhiên”.
Hiển nhiên???
Đình Sương xem đi xem lại tờ giấy kia, hết đọc câu hỏi rồi tới đọc đáp án, đọc đáp án xong thì vòng về đọc lại câu hỏi, càng đọc càng không nghĩ ra “hiển nhiên” ở chỗ nào.
Lúc này, ngoài phòng sách truyền đến tiếng bước chân, Đình Sương vội vàng đóng tập văn kiện lại, nhét về chỗ cũ.
Cậu cảm giác tay mình còn chưa kịp rút khỏi tập văn kiện, thì giọng nói của Bách Xương Ý đã vang lên ngay phía sau lưng: “Xuống ăn cơm.”
“Vâng vâng…” Đình Sương chột dạ: “Tới ngay ạ.”
(nhịp tim của con người lúc bình thường dao động trong khoảng 60-100 nhịp/phút)
Tim đập 180 nhịp/phút, lưng toát hết mồ hôi lạnh, đầu óc chỉ nhớ được hai hàng chữ, một hàng là ‘không có đáp án tiêu chuẩn’, một hàng là ‘hiển nhiên’.
Méo khác nào chạy tới Cố Cung trộm văn vật cổ, cuối cùng trộm được nửa cuộn giấy vệ sinh còn thừa ở trong toilet Cố Cung.
Uất ức đến cực điểm!!!
Đình Sương xoay người, bỗng nhìn thấy ánh mắt của Bách Xương Ý đang rơi vào tập văn kiện kia.
Cậu nhìn theo anh, giả vờ thán phục: “Sếp Bách, trong phòng sách của anh có đề thi môn Robotik các năm trước à?”
Bách Xương Ý nói: “Toàn đề sau này không thi đến nữa ấy mà.”
Đình Sương: “……”
Không thi đến nữa anh còn để trong phòng sách làm gì?
Anh không biết viết hai chữ ‘thùng rác’ như thế nào hả?
Mọe, có phải mấy người lớn tuổi đều không nỡ vứt mấy thứ vô dụng trong nhà đi đúng hông?