"Tên của ngươi?"
"......"
"Lai lịch?"
"......"
"Được rồi, vậy ngươi có mục đích gì?"
"-- Vệ Thành Trạch."
Dùng sức mở to hai mắt, Vệ Thành Trạch nhìn trần nhà bằng gỗ trên đầu, có chút hoảng hốt, một lúc lâu, hắn mới nhíu đầu mày, đỡ trán ngồi dậy. Nhưng, còn không chờ hắn hồi tưởng cái mộng cảnh làm hắn có chút hoảng hốt kia, thanh âm huyên náo của 5438 lại vang lên trong đầu hắn.
"A a a a làm sao bây giờ,thời hạn nửa tháng là hôm nay rồi! Kí chủ ngươi rốt cuộc đã nghĩ ra biện pháp nào rồi a?!" Nhìn Vệ Thành Trạch mang bộ dáng còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong mơ kia, 5438 liền nhịn không được mà muốn tóm vai hắn, dùng sức mà đẩy qua đẩy lại vài cái -- đã đến cái nước này rồi, sao hắn còn có thể nhàn nhã như thế chứ?!!
Cũng không trách 5438 sốt ruột, thật sự là biểu hiện trong nửa tháng này của Vệ Thành Trạch...... Rất khó hiểu a! Không phải vì hắn làm chuyện gì đó kỳ quái-- trên thực tế, dù hành vi của Vệ Thành Trạch có cổ quái đến thế nào đi nữa, cho dù hắn trong nửa tháng này làm ra đạn hạt nhân gì đó luôn tại đây, 5438 cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, mà là bởi vì Vệ Thành Trạch -- cái gì cũng chẳng làm.
Đúng, ngươi không nhìn lầm đâu, chính là cái gì cũng chẳng làm!
Bởi vì biểu hiện cổ quái của Vệ Thành Trạch ngày đó, sau khi đám người kia tụm lại thương lượng một phen, quyết định đợi thêm nửa tháng -- dù sao hiện tại Vệ Thành Trạch một chút võ công cũng không có, bọn họ cũng không sợ hắn chạy, chuyện đối phó hắn cũng rất dễ dàng, nhưng vạn nhất bên trong chuyện này thật sự có nội tình gì, đến lúc đó người tham dự vào chuyện này, sau này chắc chắn không thể ngẩng cao đầu.
"Cho nên mới nói, người quá coi trọng một thứ gì đó, thật sự là rất dễ đối phó a." Sau khi chiếm được kết quả mình muốn, Vệ Thành Trạch đã đánh giá nhóm người này như vậy.
Tuy không biết Vệ Thành Trạch dưới cái tình hình này, có thể gây ra cái chuyện gì, nhưng cũng không có khả năng thật sự cứ như vậy mà để yên cho Vệ Thành Trạch, nhất cử nhất động của hắn trong nửa tháng này, đều đã bị người khác giám thị.
Đối với nhiệm vụ này, Bạch Linh Sa biểu hiện ra nhiệt tình thật lớn, nhưng mà xét đến biểu hiện lúc trước của y, đương nhiên, y bị gạch ra khỏi danh sách, nếu không làm như thế, đám người kia còn cố hết sức ngăn cản y và Vệ Thành Trạch gặp nhau, chính là vì lo y sẽ làm ra chuyện gì đó.
Cái nhiệm vụ này, cuối cùng vẫn đẩy trên người Lâm Bách lúc trước từng lên tiếng mắng Vệ Thành Trạch. Dù cho có bị lời nói của Vệ Thành Trạch dao động đi chăng nữa, nhưng phân hận ý giữa Lâm Bách và Vệ Thành Trạch kia, cũng là hàng thật giá thật, nhìn dáng vẻ của hắn, quả thực chính là hận không thể tự mình đam chết Vệ Thành Trạch.
Vốn 5438 còn muốn xem, Vệ Thành Trạch làm như thế nào mới có thể ở bên trong theo dõi nghiêm mật như vậy, thực hiện kế hoạch thay đổi cái nhìn của những người kia, ai biết, hắn cư nhiên -- một chút động tĩnh cũng không có!
Mỗi ngày nếu không phải ở ngoài phòng luyện kiếm, chính là lên trà lâu nghe người ta kể chuyện, ở trên đường nhìn thấy ăn xin nép bên lề phố, còn có thể thuận tay cho gã mấy đồng, nếu là người không biết, còn tưởng rằng ngày qua của hắn có bao nhiêu thích ý.
...... Đặc biệt chính là thật sự quá thích ý a! Hoàn toàn đem mọi chuyện ném ra sau đầu a!
Vệ Thành Trạch chung quy cũng không đến mức nghĩ rằng, chỉ cần hắn cho tên khất cái mấy đồng tiền, biểu hiện một chút thiện tâm của mình, mấy cái tên nhân sĩ chính đạo kia sẽ tin tưởng cái chuyện ma quỷ của hắn, tiện đà buông tha hắn luôn đấy chứ?
Thực không phải 5438 nghĩ nhiều, thật sự là biểu hiện của Vệ Thành Trạch, thoạt nhìn rất giống như đang buông xuôi. Sớm biết như vậy, còn không bằng ngay từ bước đầu liền thực hiện cái chiêu số ác nhân tĩnh ngộ diễn cho thực giống! Loại nhân vật chính đứng về phía chính phái giống Lục Vô Tâm, khẳng định cũng có một cái lòng dạ khoan dung đi? Đến lúc đó Vệ Thành Trạch tiếp tục xoát độ hảo cảm, đem số mệnh bắt tới tay, còn không phải là chuyện quá đơn giản hay sao? . truyện teen hay
"Vậy ngươi nói cho ta biết, nên làm như thế nào để lấy được số mệnh?" Có chút đau đầu mà nhu thái dương, Vệ Thành Trạch mở miệng hỏi.
5438:......?
Bị câu hỏi của Vệ Thành Trạch làm cho thực mộng bức, 5438 lập tức có chút không biết phải phản ứng như thế nào.
"Nội dung vở kịch của thế giới này đã sắp đi xong rồi." Vệ Thành Trạch trầm mặc chốc lát, mở miệng nói.
Điều này cũng có nghĩa hắn không thể giống hai thế giới trước đây, thông qua việc cướp lấy cơ duyên nguyên bản thuộc về nhân vật chính, cướp đoạt số mệnh, đồng thời cũng có nghĩa là hắn đã mất đi thuận lợi biết trước tiên cơ.
"Ta hiện tại là ngụy quân tử người gặp người ghét, đại ma đầu, thế nhưng lại không có một tia nội lực trong người." Dưới cái loại tình huống này, muốn trốn tránh những người đó làm chuyện mờ ám, cơ bản là chuyện không có khả năng. Chỉ sợ chỉ cần hắn có chút hành động khác thường, đám người kia có thể trực tiếp cầm kiếm vác đao mà xông đến.
"Ta thậm chí còn không có một người có thể giúp đỡ." Phụ mẫu nguyên chủ đã sớm qua đời, thân hữu sau chuyện này, đều đứng ở bên đối lập. Thê tử lúc đầu yêu hắn đến tận xương, nhưng nữ nhân kia, cũng từ vài năm trước đây, ngay tại lúc hắn tẩu hỏa nhập ma, chết dưới kiếm của hắn.
Cũng chính là cái chuyện này, thành chất xúc tác cho sự điên cuồng của hắn.
Trí nhớ không thuộc về mình kia, hình ảnh nam nhân ôm thân thể không còn tron vẹn trong lồng ngực, rơi lệ đầy mặt đích hiện lên vô cùng rõ ràng, thật giống như đã bị khắc thật sâu vào trong tâm trí.
Thứ duy nhất người này còn lại, chỉ có võ học.
"Huống chi......" Từng chút một mà liệt kê những bất lợi về sau của mình, Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng mà thở dài, trong giọng nói thế nhưng lại mang theo chút phiền muộn, "Ta đã quen có người hiệp trợ."(Ly: Vâng thụ quân nhớ chồng ảnh rồi đấy. Ôm t(r)im)
Nghe được lời của Vệ Thành Trạch, 5438 không khỏi mà ngẩn người, nó bỗng phát hiện, ở hai thế giới lúc trước, quả thật sẽ có một người, dù đã biết bộ mặt thực của Vệ Thành Trạch, nhưng vẫn như trước mà đứng bên người hắn. Tuy rằng nó cảm thấy cho dù không có Phó An Diệp và Vệ Tu Dung, Vệ Thành Trạch cũng có thể đạt được mục đích của mình, chỉ là cảm giác có người kiên định mà đứng bên cạnh mình, quả thực quá dễ nghiện.
Trầm mặc trong chốc lát, không nghe thấy Vệ Thành Trạch mở miệng, trong lòng 5438 nhất thời sinh ra một cỗ cảm giác không ổn: "chuyện kia...... Cho nên?"
"Ân?" Vệ Thành Trạch nhíu mày, âm cuối hơi cao lên biểu lộ sự nghi hoặc của hắnhơi hơi giơ lên đích âm cuối biểu hiện nghi hoặc của hắn.
"Cho nên kí chủ......" 5438 dừng lại một chút, thật cẩn thận mà hỏi han, "Ngươi có nghĩ được tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?" Không thể trách nó lo lắng, thật sự là những lời Vệ Thành Trạch vừa nói, nghe thực sự rất tuyệt vọng.
...... Đè thế nào cũng nhìn không thấy đường ra được không?!
"Không có." Vệ Thành Trạch trả lời không có chút do dự nào, giống như là không chút để ý gì.
5438:......
Tuy làm một cái hệ thống, nó hẳn nên văn minh hữu lễ chút, nhưng là bây giờ, nó thật sự nhịn không được muốn mở miệng chửi thề.
...... Nó kêu khóc meo meo, vậy ngươi lấy thời gian nửa tháng này, rốt cuộc là vì cái gì a? Hoãn thi hành hình phạt sao?
5438 cam đoan, nếu hắn thật sự nghĩ như vậy, nó bây giờ nhất định sẽ trực tiếp đưa tay bóp chết cái tên hùng hài tử này.
...... Sao không trực tiếp lúc đầu chết luôn đi về cho sớm a! Còn có thể tiết kiệm chút thời gian a được hay không?!
Nhưng Vệ Thành Trạch giống như hoàn toàn không nghe thấy oán hận của 5438, vô cùng bình tĩnh mà mặc quần áo rời giường.
Sau khi đem bản thân thu xếp cẩn thận, Vệ Thành Trạch ngồi xuống cạnh bàn, rót cho mình một ly trà.
Nước trà sớm đã lạnh, không có lấy một tia nhiệt khí.
Tuy Vệ Thành Trạch cũng không trong lao tù, nhưng lại không khác gì tù nhân là bao, đãi ngộ tất nhiên không có tốt ở đâu. Uống một ngụm nhỏ, Vệ Thành Trạch liền cau mày đem chén trà buông xuống.
Nước trà trong suốt, hiện lên ảnh ngược của người ngồi bên cạnh bàn. Mày kiếm hơi nghiêng kéo tận đến tóc mai gắt gao mà nhăn lại, một đôi con ngươi đen như mặc ngọc chứa đầy một mảnh trầm tĩnh, giống như đang có quyết tâm gì thực lớn lao.
Nhìn chằm chằm ảnh ngược trong chén trà chốc lát, đầu ngón tay Vệ Thành Trạch run nhẹ một chút.
Khuôn mặt này tuy cũng không coi là khó coi, nhưng nhiều lắm cũng chỉ ở mức trung thượng mà thôi, cũng không đến nông nỗi làm kẻ khác phải kinh diễm. Xem ra, chuyện dùng số mệnh thêm điều kiện thuộc tính, chỉ có thể bảo trì qua một thế giới.
Bất quá quy tắc này cũng thực dễ lý giải, dù sao nếu mấy thứ này có thể chồng lên nhau, càng về sau, lợi thế của hắn sẽ càng nhiều. Mà cứ như vậy, đối phó với nhân vật chính của thế giới này, thậm chí có thể dùng câu không tốn bao nhiêu sức lực --điều kiện hai bên quá cách biệt, kết quả căn bản là chẳng có chút đáng nghi nào.
Xem ra, cái mục tiêu "kia", quả nhiên cũng không phải số mệnh trên người nhân vật chính. Nếu không, cũng sẽ không thiết hạ nhiều quy tắc như vậy, bảo trì "cân bằng" giữa người xuyên qua và nhân vật chính.
Khóe môi cong lên một độ cong khó thấy được, Vệ Thành Trạch ngồi yên trong chốc lát, bỗng nhiên cầm lấy bội kiếm bên người, từ chuôi kiếm trống không lấy ra một viên đan dược tím đen.
"Đây là cái gì?" Không biết Vệ Thành Trạch đang muốn làm gì, 5438 không khỏi có chút tò mò hỏi.
Tuy nó cũng có thể tiếp thu những hiểu biết tương quan của thế giới này, chỉ là dù sao cũng khác với Vệ Thành Trạch chiếm được toàn bộ trí nhớ của nguyên chủ, không có khả năng hiểu mọi thứ rõ ràng, tự nhiên cũng không biết bên trong chuôi kiếm của nguyên chủ đang giấu cái gì.
- - hay là dược hoàn có thể trong nháy mắt biến mình thành tuyệt thế cao thủ? (Ly: Haha, hệ thống à. Tỷ đây nên làm gì với chỉ số thông minh 200/200 của em đây)
Nghĩ đến tính tình của nguyên chủ, 5438 nhịn không được mà nảy ra ý nghĩ như vậy.
"Độc - dược." Nhưng mà câu trả lời của Vệ Thành Trạch lại hoàn toàn tương phản với tưởng tượng của 5438. Sau khi nói xong, Vệ Thành Trạch viên thuốc nghiền nát đổ vào trong nước trà, sau đó rót trà ra cốc, không có chút do dự mà đem chất lỏng uống một hơi cạn sạch.
5438:?!!
Có thể nào Vệ Thành Trạch cảm thấy mình không có khả năng lấy được số mệnh trên người Lục Vô Tâm, nên liền uống thuốc độc tự sát?
Trong lòng không tự chủ được mà sinh ra ý nghĩ như vậy, nhất thời cả hệ thống 5438 đều cảm thấy không tốt lắm.
Chuyện lúc nãy nó nói đều là đùa nha! Nó cũng không thật sự muốn để Vệ Thành Trạch chết để trở về nha!!
Nhìn Vệ Thành Trạch đưa tay lau đi vệt nước trên môi, 5438 nhất thời muốn tự cho mình hai cái bạt tai.
...... Không có việc gì nói nhiều như vậy làm gì chớ?!
Ngay tại lúc 5438 nghĩ làm sao mới có thể bắt Vệ Thành Trạch đem độc - dược vừa nuốt nhổ ra, cửa phòng bỗng nhiên đập một tiếng. Phi thường có lễ phép mà gõ ba tiếng, trong thanh âm của người ngoài cửa cũng mang theo một chút kính trọng: "Vệ minh chủ đã thực dậy chưa?"
5438:......?
Vào cái lúc này có người đến tìm Vệ Thành Trạch cũng không có gì kỳ quái, nhưng tại sao khi nghe người này nói chuyện, nó chung quy đều cảm thấy có cái gì đó không thích hợp?
Một lúc lâu sau, 5438 mới cân nhắc ra được chuyện bất thường, người này lúc nãy gọi Vệ Thành Trạch là --"Vệ minh chủ"? Phải biết rằng sau khi chuyện của Vệ Thành Trạch bị bại lộ, xưng hô của đám ngươi kia với hắn đã đổi thành "Cẩu tặc" "Ngụy quân tử" "Ma đầu" các loại, cho dù lúc sau bởi vì trong tâm còn nghi vấn mà có chút thu liễm, nhưng tuyệt đối không có chuyện có người dùng cái xưng hô "Vệ minh chủ" này với hắn.
5438 bật người liền ý thức được chỗ cổ quái trong chuyện này, ngay tại lúc nó đoán Vệ Thành Trạch rốt cuộc đã làm chuyện gì đó và vân vân, Vệ Thành Trạch đột nhiên đẩy ghế đứng lên, lảo đảo tiến về phía cửa trước hai bước, sau đó nặng nề mà ngã xuống.
5438: Ngọa tào!
Không nhịn được mà chửi thề một câu, 5438 đã có cảm giác muốn đi đầu xuống đất luôn.
...... Đặc biệt là Vệ Thành Trạch vừa mới nuốt viên độc dược kia a!
Cứu! Mạng! A!
Cũng may người ngoài cửa hiển nhiên cũng nghe được động tĩnh trong phòng, sau khi hô hai tiếng mà không được đáp lại, sau khi nói một câu"Thất lễ ", liền trực tiếp đẩy cửa đi vào. Sau đó, hắn liền thấy Vệ Thành Trạch té trên mặt đất, đôi môi biến tím. Nhất thời, hắn cũng không có hành động gì khác, sau khi tiến lên dò xét tình trạng của Vệ Thành Trạch, liền nâng tay che lại huyệt đạo của Vệ Thành Trạch. Lại đem người ôm lên giường, cẩn thận mà đắp chăn lên chăn, người nọ lúc này mới xoay người rời khỏi phòng, đi báo cho những người khác.
Nghe kia tiếng bước chân đang dần đi xa, mày Vệ Thành Trạch hơi nhịu lại, nhưng không cũng không mở mắt ra. Nhiều nhất là bởi vì đau đớn từ cả người truyền đến làm cho hắn ngay cả mí mắt cũng không muốn động đậy, thứ hai là bởi vì 5438 nhắc nhở hắn có người tới gần.
Cũng chỉ có loại lúc này, Vệ Thành Trạch mới cảm thấy được cái hệ thống này còn có chút tác dụng. Dù sao hắn thân là người thường, muốn phát hiện hành tung của một đám người tập võ-- hơn nữa còn là lúc đối phương tận tực che dấu, thật sự là có chút khó khăn.
- - đương nhiên, nếu không có 5438 tồn tại, Vệ Thành Trạch sẽ xem như là tất cả mọi lúc đều có người âm thầm theo dõi mình.
Nhưng mà cái chuyên này, rốt cuộc cũng thực mệt mỏi. Đã có biện pháp thoải mái hơn, cần gì phải ủy khuất mình cơ chứ?
Bởi vì nhắm mắt lại, Vệ Thành Trạch không thể biết được người đến là ai, chỉ có thể căn cứ vào tầm mắt đang dừng trên người mình, biết người này lúc này đang đứng bên giường.
Tầm mắt của đối phương mang đầy tính xâm lược, từng tấc một mà liếm lên thân thể Vệ Thành Trạch, làm cho hắn thậm chí có loại lỗi giác mình đang xích - thân - lỏa - thể.
Đầu ngón tay mang theo chút lạnh lẻo xẹt qua mặt Vệ Thành Trạch, cuối cùng dừng lại hầu kết yếu ớt, vuốt ve qua lại.
"Trong thế giới này......" Cảm nhận được xúc cảm trên cổ, Vệ Thành Trạch nhịn không được hỏi, "Có người có ý nghĩ biến thái với nguyên chủ?"
Nhưng mà, không chờ 5438 mở miệng trả lời câu hỏi của Vệ Thành Trạch, hắn chợt nghe thấy người bên giường khàn giọng lên tiếng: "Vệ Thành Trạch --" trong thanh âm chất chứa thật nhiều thứ gì đó, vui sướng khi mất đi mà có lại, oán hận vì cầu mà không được, cùng với dục vọng chiếm hữu nhiều đến mức có thể ngửi được--(Ly: Đột nhiên hơi lo... Lỡ Bạch Linh Sa không phải công thì làm sao giờ, mị k muốn phải đổi xưng hô đâu QAQ)
Vệ Thành Trạch không khỏi mà trố mắt ra, trong lòng có một ý niệm không thể khống chế được mà toát ra. Nhưng mà, còn không đợi hắn cẩn thận tự hỏi, trên môi đột nhiên truyền đến một xúc cảm mềm mại.
Trong đầu không khỏi mà chớp mắt liền trống rỗng, cho dù là Vệ Thành Trạch, đối mặt với cái loại tình huống ngoài dự liệu này, trong một thời gian ngắn cũng không biết nên làm ra cái phản ứng gì.
Đôi môi cánh hoa bị tinh tế mà liếm láp, khớp hàm bị đầu lưỡi linh hoạt mở ra, đem cái lưỡi đang yên lặng cường ngạnh mà cuốn lấy, dùng sức mà mút vào, trong yết hầu Vệ Thành Trạch không khỏi mà phát ra một tiếng rên rỉ thực nhỏ.
Hay tay đặt bên người nhiều lần nắm chặt lại, cuối cùng lại thả lỏng xuống, hắn không thể xác định lúc này có thể có người phá cửa chạy vào hay không, tự nhiên không thể làm chuyện gì có thể làm bại lộ hành vi của mình.
Đai lưng bị vội vàng mà kéo ra, vạt áo cũng bị mở ra, nụ hôn dừng trên gáy làm cho hô hấp của Vệ Thành Trạch cũng không kiềm được mà trở nên dồn dập.
"Ngươi là ai?!" Lâm Bách mới từ hành làng đi vào, thần sắc còn có chút hoảng hốt chưa rút đi hết đẩy cửa phòng, nhìn thấy chính là cảnh Vệ Thành Trạch bị người đặt ở dưới thân, nhất thời vừa thẹn vừa giận, nhịn không được lên tiếng quát chói tai.
Nghe được thanh âm của Lâm Bách, người trên người Vệ Thành Trạch ngẩng đầu lên, sát ý trong mắt y làm cho trong lòng hắn không khỏi mà cả kinh. Nhưng mà ngay lúc Lâm Bách nắm chuôi kiếm, cảnh giác lo đối phương ra tay, đối phương lại đột nhiên vươn tay, cầm cái chăn đã ném qua một bên, đem Vệ Thành Trạch bên dưới che đến nghiêm nghiêm kín kín.
Lâm Bách & Vệ Thành Trạch &5438:......
Mà ngay tại lúc Lâm Bách vì hành vi mạc danh kỳ diệu này mà ngây người, đối phương đột nhiên vọt lên, đoản đao trong tay thẳng tắp mà bổ tới trước mặt hắn. Cũng may Lâm Bách sớm có chuẩn bị, rút ra trường kiếm đỡ một kích này. Liên tục lui về phía sau vài bước mới đứng vững được, Lâm Bách vừa ngẩng đầu, lại phát hiện đối phương sớm đã chạy đến cả bóng cũng chẳng còn.
Hoàn toàn không dự đoán được đối phương sẽ có phản ứng như vậy, Lâm Bách không khỏi mà sửng sốt một chút, tiện đà mới như vừa phục hồi lại tinh thần, thấp giọng mắng hai câu.
Đem trường kiếm trong tay tra lại vào vỏ, Lâm Bách bình tĩnh hé mặt đi vào phòng.
Vệ Thành Trạch vẫn giống như lúc trước, im lặng mà nằm trên giường, đối với chuyện xảy ra lúc trước không hề có chút cảm giác nào, bộ dạng nhắm mắt lại, một chút cũng không có phân bất cận nhân tình của ban ngày.
Lâm Bách đứng ở bên giường, ánh mắt nhìn Vệ Thành Trạch có chút phức tạp.
Người này sát hại cha mẹ hắn, cùng với một đôi tỉ muội song bào thai còn chưa trưởng thành, hắn hẳn là nên ôm oán hận với người này -- nhưng mà, hắn lại ở nơi này, vì mấy câu đơn giản của người này, liền dao động hận ý trong lòng. Mà phân dao động này, càng về sau, càng trở nên rõ ràng.
Hai mắt của nười này luôn thanh minh như vậy, giống như trên đời này không có gì có thể mê hoặc hắn.
Vệ Thành Trạch rất ít nói chuyện, biểu tình trên mặt cũng không nhiều, cho dù là lúc cầm tiền đưa cho khất cái ven đường, khuôn mặt kia luôn buộc chặt, nếu là người không quen, chắc chắn sẽ cảm thấy hắn quá mức lạnh như băng. Nhưng mà nếu là người quen thuộc, liền có thể phát hiện, giấu ở dưới cái mặt nạ lạnh như băng kia, là một trái tim hữu lực nóng như lửa.
"Tại sao không trực tiếp cho gã một số ngân lượng đáng kể, mà mỗi lần chỉ cho gã mấy đồng tiền?" Thấy Vệ Thành Trạch mấy lần đều đem tiền đưa cho một tên khất cái, Lâm Bách nhịn không được đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra.
Tuổi của tên khất cái kia cũng đã câo, thân thể nhìn thế nào cũng không thể nói là tốt được, nếu có thể có được một số bạc đáng kể, tìm một chỗ ở, gọi thầy thuốc, khẳng định tốt hơn nhiều so với như bây giờ, mỗi ngày đều chỉ trông vào mấy đồng tiền của Vệ Thành Trạch.
- - quả nhiên, chẳng qua là để biểu lộ thiện tâm của mình mà thôi?
Vệ Thành Trạch nghe vậy trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng trả lời câu hỏi của Lâm Bách: "Gã không thể giữ được."
Một tên khất cái tuổi già, không có chỗ dựa nào, làm sao có thể giữ một số tiền lớn mà không bị người ta mơ ước? Nếu làm như vậy, bất quá là không công mà hại một cái mạng người mà thôi.
Ngay từ trước khi Lâm Bách nghĩ đến, Vệ Thành Trạch cũng đã nghĩ tới rất nhiều chuyện mà hắn không lường đến, phương pháp trước mặt, bất quá là loại thích hợp nhất mà thôi.
Lâm Bách càng không ngừng tự hỏi chính mình -- người như Vệ Thành Trạch, thật sự sẽ làm ra cái chuyện tàn nhẫn sát hại thân nhân của hắn sao?
Nhưng mà căn cứ vào chuyện đã xảy ra ngay trước mắt hắn, một lần lại một lần mà nhắc nhở hắn không thể cãi lại sự thật, mà chuyện khiến Lâm Bách cảm thấy hoảng hốt chính là, mỗi lúc như vậy, hắn thế nhưng lại sẽ ở trong lòng biện giải cho Vệ Thành Trạch, hận ý vốn đã xâm nhập vào cốt tủy kia, giờ phút này lại giống như lung lay sắp đổ.
Mà ngay cả một tia hận thù còn sót lại, vừa rồi cũng đã hoàn toàn tiêu tán.
Hết thảy mọi thứ mà Vệ Thành Trạch làm, đều là để tiêu diệt tàn đảng của ma giáo.
Đám người kia chính là dư nghiệt của ma giáo từ nhiều năm trước đã bị bọn họ đánh tan, nhưng lại cấu kết với thế lực Miêu Cương, mưu toan gây bất lợi với võ lâm Trung Nguyên. Nếu không có Vệ Thành Trạch phát hiện, cũng sớm an bài, lúc này võ lâm Trung Nguyên, đã sớm một mảnh đại loạn.
Mà người đã chết dưới tay Vệ Thành Trạch, đơn giản chỉ là một ít người sớm đã có dị tâm mà thôi.
Cho tới bây giờ, Lâm Bách cũng có chút không thể phục hồi lại tinh thần từ tin tức động trời lúc trước. Người có danh vọng đến như vậy trong chốn giang hồ, thế nhưng lại muốn lật đổ võ lâm? Chẳng qua là vì một quyển công pháp tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, có thể làm cho tâm người ta phát sinh ra biến hóa khổng lồ như vậy.
Phụ mẫu hắn...... Cũng là một trong số đó sao?
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Bách không khỏi mà có thêm vài phần bi ai. Hắn lại có chút không biết là nên oán hận phụ mẫu sớm đã mất mạng, hay là Vệ Thành Trạch trước mắt vì võ lâm mà lưng đeo bêu danh. Hắn chưa bao giờ nghĩ, nếu phụ mẫu của hắn là trừng phạt đúng tội, hắn sẽ phải làm như thế nào?
Nói cho cùng người có cùng tâm tình với hắn cũng không ít, phải biết rằng sắc mặt những người vừa biết được chân tướng, thật sự là quá đẹp không biết chạy đâu cho hết. Thế nên sau khi một đám người trầm mặc hơn nữa ngày, thậm chí không ai có dũng khí, đối mặt với Vệ Thành Trạch.
Nếu gặp Vệ Thành Trạch, nên nói cái gì?"Lúc trước chính là một hồi hiểu lầm, không cần để ở trong lòng"?
Phải biết rằng cái ngày bị mọi người vây khốn kia, Vệ Thành Trạch suýt nữa đã tang mệnh. Tuy rằng bổn ý của mọi người cũng không phải là như thế, nhưng sự thật lại không thể phủ nhận.
Nhưng chẳng qua chỉ là chút do dự ngắn ngủi, lại mang đến cho người này tai ương đến ngập đầu.
Vệ Thành Trạch hiện giờ chỉ là một người thường không có chút võ công nào, dù trong tay cầm kiếm, bất quá cũng chỉ là một cái bài trí, mà bọn họ, thế nhưng lại cứ như vậy mà để hắn một mình trong phòng, không ngờ sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu bọn họ ở trong phòng khách giằng co thêm chốc lát, người này có phải sẽ cứ lặng im như thế mà chết đi?
Tưởng tượng đến loại giả thiết này, trái tim Lâm Bách liền nhịn không được mà phát đau.
Thua thiệt không thể bù lại, luôn có thể làm cho người ta nổi điên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vệ thành trạch: huống chi...... Ta đã muốn thói quen có người hiệp (bei) trợ (guo).
Ân, cảm thấy được này tiêu đề càng thích hợp, cho nên liền sửa lại = ̄ω ̄=
Ly: Ân, cảm thấy chả hiều gì cả, cho nên suy nghĩ của tác giả cứ là mặc kệ đi = ̄ω ̄=