Ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi căn phòng, rèm cửa trắng tinh che đi cảnh đêm ngoài cửa.
Rõ ràng là có mở quạt thông gió, nhưng Doãn Hủ vẫn cảm thấy ngột ngạt khó tả.
Ngực như bị một thiên thạch từ trên trời giáng xuống, tạo ra một lỗ thủng thật lớn, mưa gió xối xả, lạnh đến thấu xương.
Doãn Hủ giật giật môi, nghẹn ngào không nói nên lời, run rẩy hồi lâu, rốt cuộc mới nói: "Anh đã bảo... em sẽ thích mà."
"...... Anh lừa em?"
Úc Chỉ nhìn cậu, có lẽ chính Doãn Hủ cũng không biết, ngay tại lúc này, vẻ mặt của cậu như bị người thân cận bắt nạt, vừa ngơ ngác khổ sở, vừa tủi thân còn cẩn thận dè dặt.
"Vậy em muốn tôi lừa gạt em hay không?" Hắn hỏi, mặt không đổi sắc.
Hỏi cũng như không, đương nhiên là không muốn bị lừa.
"Ra khỏi đây, đi nhìn thế giới bên ngoài, có được một tương lai hoàn toàn thuộc về em, không tốt sao?" Giọng hắn nhẹ nhàng trầm ổn, giống như một cục đá khảm trên núi, dù cho nước chảy mài mòn, dù gió sương phong hóa cũng sẽ vững vàng ở nguyên đó không hề lay chuyển, khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng Doãn Hủ, nghìn câu vạn chữ đều mắc kẹt nơi đó, nhất thời không biết nên thốt ra cái gì.
Cậu chỉ có thể theo bản năng lắc đầu, muốn bày tỏ suy nghĩ của mình trước.
Không tốt.
Cậu không muốn như vậy.
"Tiểu Hủ, không biết em đã từng nghĩ đến chuyện này chưa. Nếu bây giờ tôi chấp nhận em, nhưng tương lai có ngày em phát hiện tình cảm lúc này chỉ là niềm an ủi, đến khi em gặp được người càng hấp dẫn, càng khiến em cố gắng hơn, muốn đi theo người đó, thì tôi phải làm sao?"
Úc Chỉ không ngăn cản, ngược lại lại dùng những giả thiết không tốt đẹp để ám chỉ cho Doãn Hủ.
Hắn biết, nếu như nói những lời như vì tương lai của Doãn Hủ, vì muốn cậu không hối hận, vì muốn cậu có được người yêu thích hợp hơn, Doãn Hủ sẽ không nghe theo.
Nhưng nếu đổi người bị nói thành chính hắn, nói hắn có thể sẽ bị tổn thương, có thể sẽ bị bội tình bạc nghĩa, ít nhiều gì Doãn Hủ cũng sẽ để trong lòng.
Quả nhiên, động tác lắc đầu của Doãn Hủ dừng lại.
"Em muốn nhìn thấy cảnh tượng đó xảy ra ư?" Úc Chỉ dò hỏi.
Doãn Hủ không chút do dự. "Đương nhiên không muốn!"
"Vậy chứng minh cho tôi xem." Úc Chỉ nghiêm túc nói, tương lai còn mấy chục năm, em có dám dùng thời gian vài năm đánh cược với tôi không.
Doãn Hủ run rẩy nói: "...... Đánh cược cái gì?"
"Cược thời gian đi, nếu em thua thì thôi, không cần trả giá cái gì, coi như trận cá cược này chưa từng tồn tại.
Úc Chỉ rót cho cậu một cốc nước đá, đặt vào tay Doãn Hủ để trấn an cậu, lại chậm rãi nói: "Nếu tôi thua..."
"Thì tôi sẽ dành phần đời còn lại của mình cho em."
Doãn Hủ đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt lóng lánh nước ánh lên vẻ ngơ ngác khiếp sợ, còn có một chút kinh ngạc và khó tin.
Cậu hiểu ý trong lời hắn, nhưng vẫn không dám tin tưởng.
Điều mình muốn hiện tại lại ở ngay trước mắt mình, chỉ cần cậu đưa tay ra sẽ có thể lấy được nó.
Thế này lại khiến cậu, người vẫn luôn bị từ chối, không khỏi thận trọng và nghi ngờ.
Có thật không?
Đơn giản đến thế?
Một điều mình đã theo đuổi từ rất lâu rồi, đến ngày nào đó chợt ở ngay trước mắt, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng khôn xiết, không thể chờ đợi muốn lấy làm của mình, mà là khiếp đảm, do dự và hoài nghi.
Nhưng nhìn đôi mắt cương nghị và phẳng lặng của người đàn ông, tim Doãn Hủ đập lỡ một nhịp.
Ánh mắt Úc Chỉ nghiêm túc kiên định, những lời hắn vừa nói đều xuất phát từ sự chân thành.
Thấy cậu còn không tin, Úc Chỉ lại thêm một chút, mỉm cười nói: "Em nghĩ đi, tôi đã sắp bốn mươi, cuộc đời đã đi được một nửa, mà em còn chưa đầy hai mươi. Nếu chúng ta ở bên nhau, người có mắt đều sẽ cho rằng tôi trâu già gặm cỏ non, lại thiệt cho em."
"Tương lai tôi còn bao nhiêu lâu? Dù sao trong lòng tôi cũng không có ai khác, nếu bắt buộc phải dành quãng đời còn lại cho một người, tìm một người thích tôi như em có phải càng tốt không?"
"Tôi chưa từng đáp ứng em, thật ra là vì tôi sợ em sẽ hối hận. Nếu trận cá cược này em có thể thắng, có nghĩa là em sẽ không hối hận, vậy tôi còn lý do gì để từ chối?"
Một viên đạn bọc đường cực kỳ đầy đủ lý lẽ, khiến Doãn Hủ choáng váng hoàn toàn. Cậu nghĩ một hồi mới ngơ ngác gật đầu, cảm thấy hắn nói đúng.
Giữa bọn họ vốn là vì người nọ băn khoăn lo lắng quá nhiều, nếu cược một trận có thể khiến những lo lắng của hắn biến mất thì cũng xứng đáng.
"Vậy là em đồng ý?" Úc Chỉ nghiêm túc hỏi.
Doãn Hủ ngẩng đầu nhìn hắn, cuối cùng gật gật đầu. "Em đồng ý."
Úc Chỉ kín đáo thở phào, sau đó lại cười nói: "Thế thì tốt. Vậy bốn năm đi, đến lúc em học xong đại học vẫn còn kiên trì không đổi thì quay về."
Doãn Hủ nhìn hắn không chịu quay đi, trong lòng thầm nghĩ.
Bốn năm đối với cậu mà nói thì đúng là không dài, cậu chịu được, nhưng người đàn ông này thì sao?
Hắn còn có thể tiêu phí bao nhiêu lần "bốn năm" một cách vô nghĩa như vậy?
Là vì cậu.
Đều là vì cậu.
Doãn Hủ cúi đầu che giấu vẻ đau lòng trong đáy mắt, đồng thời trong lòng không khỏi nghĩ.
Hắn thật tàn nhẫn.
Thà lãng phí bốn năm còn hơn dễ dàng đáp ứng cậu.
(Bản edit chỉ được đăng trên wattpad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)
Úc Chỉ đưa Doãn Hủ về phòng, sau đó một mình đứng trước cửa sổ, nhẹ tay vén rèm nhìn màn đêm rộng lớn bên ngoài cửa sổ cùng ánh đèn đô thị, chút u sầu trong lòng hắn lặng lẽ tan biến.
Giữa đêm hè vắng lặng, tầng mây tản ra để lộ vầng trăng và những vì tinh tú ẩn sâu trên bầu trời. Sắp sáng rồi, đêm tối cuối cùng cũng phải nhường chỗ cho ánh bình minh.
Doãn Hủ phấn khích không hề cảm thấy buồn ngủ, nhưng sau khi uống một ly sữa Úc Chỉ đưa, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cậu ngồi yên trên giường hồi lâu, suy nghĩ cùng ký ức dần trở lại.
Nhịn không được mà cười ngu.
Loại vui sướng này kéo dài mấy ngày, trừ khi đối mặt với Úc Chỉ vì sợ đối phương thấy mình quá ngốc nên mới phải kiềm chế, những lúc khác căn bản đều không khác gì.
Nhóc mập được nghỉ về nhà bị cười đến da gà da vịt nổi hết cả lên, không chịu được đành phải hỏi cậu: "Anh tán đổ được ba tui rồi hả?"
Doãn Hủ nhất thời không biết nên gật hay lắc đầu.
Thấy cậu không thừa nhận, nhóc mập đã có kinh nghiệm liền trợn trắng mắt: "Thế anh vui như vậy làm gì? Tui còn tưởng anh sắp làm ba nhỏ tui rồi cơ."
Doãn Hủ đẩy đẩy nhóc.
Nhóc mập quay đầu nhìn cái tên đang làm phiền nhóc chơi game với bạn cùng bàn: "Gì nữa?"
"Anh có chuyện muốn nhờ em giúp." Doãn Hủ nghĩ nghĩ rồi nói.
Tuy rằng cảm thấy nhóc con không quá đáng tin cậy, nhưng cậu cũng hết cách rồi.
Nhóc mập nhìn cậu một lúc, sau đó đưa tay lên đầu bảo: "Tui không có làm miễn phí đâu à nha."
Doãn Hủ cắn môi: "Anh có thể giúp em với bạn cùng bàn lên hạng."
Nhóc mập nghi ngờ nhìn cậu: "Định lừa tui hả? Anh biết chơi game á?" Nhóc còn chưa từng thấy đâu nhé.
Doãn Hủ nghiêm túc nói: "Đương nhiên là biết, nhưng ngày thường không muốn ba em thấy lại bảo anh không làm việc đàng hoàng nên mới không chơi."
Chém đó, chờ lát nữa cậu lập tức đi học cách chơi, hai đứa nhóc này chơi game gì ấy nhỉ? Hình như là "Vương giả"(*) gì đó?
(*) Có thể là Vương giả vinh diệu, tựa game phổ biến và có doanh thu cao nhất mọi thời đại ở Trung Quốc. Game được phát hành ở bên mình với tên Liên Quân Mobile.
Nhóc mập trong lòng thầm than Doãn Hủ quá gian xảo, vì sao cùng là chơi game, nhóc không bị mắng thì cũng bị tịch thu điện thoại? Mà Doãn Hủ chơi game còn tốt hơn nhóc lại trở thành đứa con ngoan trong mắt ba già?
Không công bằng.
Nghĩ thì nghĩ thế, thân thể nhóc mập vẫn thành thật lắm. "Không được đổi ý!"
Doãn Hủ trịnh trọng gật đầu: "Anh hứa."
Bàn điều kiện xong nhóc mập mới nói: "Nói đi, anh muốn tui làm gì?"
Doãn Hủ đảo mắt, nhỏ giọng nói ra ý định của mình.
Nhóc mập nghe xong trợn mắt há mồm.
Không dám tin mà nhìn chằm chằm người trước mắt.
Thật đó à...
"Nhưng tui... sao tui biết ổng thích ai được? Ba tui hồi trước nhiều người yêu lắm, mà tui chưa từng thấy ổng thích ai cả. Với cả nếu ổng nuôi người ở bên ngoài thì làm sao tui biết được?" Nhóc mập cảm thấy Hủ ca nhà nhóc đánh giá nhóc quá cao rồi.
Doãn Hủ nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định giảm bớt độ khó.
"Nếu anh ấy đưa người về nhà, em phải nói cho anh."
Cậu cảm thấy với tính cách của tiên sinh, nếu sẵn sàng mang người về nhà thì ít nhiều cũng phải có chút tình cảm.
"Quan tâm chuyện tôi thích ai đến thế cơ à?" Sau lưng đột nhiên xuất hiện một giọng nói, dọa hoảng hai đứa một lớn một nhỏ!
Cuống quít quay lại nhìn thì thấy Úc Chỉ đứng sau lưng, mỉm cười nhìn họ.
Úc Chỉ không ngờ rằng mình sẽ nghe thấy hai đứa này âm mưu giám sát mình.
Mặt Doãn Hủ lập tức đỏ lên.
Xấu hổ buồn bực không thôi.
Đã làm chuyện xấu sau lưng còn bị chính chủ bắt quả tang. Xấu hổ chết mất.
May mà nhóc mập vẫn phản ứng nhanh: "Ba, con vừa mộng du không biết gì hết, con về phòng đây!" Dứt lời liền lồm cồm ôm điện thoại chạy về phòng, cực kỳ vô tình bỏ lại Doãn Hủ một mình đối mặt với Úc Chỉ.
Úc Chỉ đi đến sô pha ngồi xuống, dù bận vẫn ung dung nhìn Doãn Hủ hai gò má ửng hồng, hận không thể trốn ngay lập tức.
"Nếu có yêu cầu có thể nói thẳng với tôi, không cần phải quanh co lòng vòng hỏi người khác." Hắn nói.
"Nếu đã đồng ý đánh cược, tôi sẽ không lá mặt lá trái, vừa chờ em lại vẫn còn hẹn hò với người khác." Nguyên chủ mới là người có người yêu, Úc Chỉ vốn không có hứng thú với chuyện đó, không cần thiết lấy chuyện này kích thích cậu.
Tim Doãn Hủ đập loạn, cậu biết là vì Úc Chỉ mới vậy.
Cậu mấp máy môi muốn nói, thật ra không cần phải vậy, chỉ là đánh cược, họ vẫn chưa ở bên nhau, cho dù hắn có bạn gái cũng không sao, không cần phải chịu thiệt thòi vì cậu.
Cậu muốn nói vậy, lại không thể nói ra.
Cậu cho rằng bản thân không phải người hay ghen, dù biết người này đã từng có rất nhiều bạn gái, thậm chí có con cùng người khác, cậu cũng không thèm để ý.
Nhưng vào lúc này, cậu mới phát hiện mình sai rồi.
Có những lúc không ghen tị là bởi vì không có tư cách, hoặc không cần thiết phải ghen, hoặc vì quá khứ đã qua.
Nhưng hiện tại và tương lai, cậu muốn chỉ mình cậu có được hắn.
Cậu thật ích kỷ.
Nhưng cũng không muốn thay đổi.
(Bản edit chỉ được đăng trên wattpad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)
Sau khi có kết quả, Úc Chỉ hỏi Doãn Hủ muốn học trường nào ngành nào, Doãn Hủ chọn Đại học Q.
Thành phố chỗ Đại học Q cách thành phố S hơn nửa đất nước, đủ để chứng tỏ sự nghiêm túc của Doãn Hủ.
Kỳ nghỉ nhàn nhã yên bình trôi qua, Doãn Hủ sắp phải rời khỏi đây rồi.
Úc Chỉ cực kỳ tận chức tận trách giúp chuẩn bị tất cả những thứ cậu cần ở trường, còn sắp xếp xe đưa cậu ra sân bay.
Chính hắn lại không đi.
Nhìn Doãn Hủ sững sờ, Úc Chỉ cười cười: "Chia tay ở đâu mà chẳng thế, tôi sẽ không đưa em đến sân bay."
"Ổn định ở đó rồi, nhớ gọi điện cho tôi."
"Việc học vất vả, nếu như không có thời gian, không về cũng không sao."
"Số điện thoại của tôi sẽ không đổi, có việc có thể gọi điện thoại, hoặc là gọi video."
Úc Chỉ lải nhải nói rất nhiều, thể hiện đủ quan tâm.
Nhưng Doãn Hủ vẫn chần chờ không muốn rời đi.
Úc Chỉ xếp hành lý của cậu lên xe cùng tài xế, sau đó cũng đẩy Doãn Hủ lên xe, đóng cửa lại.
Hắn mỉm cười với người trong xe: "Đi đường cẩn thận, đến nơi thì nhớ gọi điện nhé."
Xe phóng đi như bay.
Tài xế nói với Doãn Hủ vài câu rằng ông chủ rất quan tâm cậu này nọ, nhưng Doãn Hủ không nghe lọt tai cái gì.
Từ cuộc nói chuyện sau khi thi xong, cho đến cảnh chia ly hôm nay, những cảnh tượng lần lượt tái hiện trong đầu cậu.
Doãn Hủ muộn màng phát hiện, cậu bị lừa.
Đánh cược cái gì, hứa hẹn cái gì, bốn năm cái gì... Tất cả đều là công cụ để người đàn ông đó lừa cậu rời đi.
Thời gian và khoảng cách là hai thứ dễ khiến tình cảm phai nhạt nhất.
Úc Chỉ vốn không muốn khảo nghiệm cậu gì hết, hắn chỉ mê hoặc dẫn đường cho cậu, đẩy cậu vào một thế giới không có Úc Chỉ.
Dùng một dương mưu(*) không thể cự tuyệt, dụ dỗ cậu phạm sai lầm.
(*) Dương mưu (阳谋): đặt toàn bộ mưu kế ở trước mặt đối thủ, không giấu diếm không bí mật.
Đáng giận chính là, nếu muốn đạt được mục đích, cậu không còn cách nào khác ngoài rơi vào dương mưu này.
Mà người nọ cũng không tin tưởng cậu có thể kiên trì đến cùng.
Hắn bỏ rơi cậu rồi.