Edit: Thảo Lê
Kinh thành.
Lục Ngọc Ngang đưa cho gác cổng một văn tiền xong, quay đầu lại nhìn một cái, sau đó trên mặt hiện ra một nụ cười xán lạn, hắn phất tay, sau đó nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chùn bước) tiến vào thành.
Tịch Đăng vén mành xe lên, nhìn bóng lưng Lục Ngọc Ngang từ từ đi xa.
Lục Ngọc Ngang kiên quyết từ chối bọn họ đi cùng, mà trong một tháng này, dựa vào thể chất đặc thù của Lục Ngọc Ngang, Sư Linh cũng bắt được không ít ác quỷ.
Bên trong kinh thành, có uy thế của thiên tử, chắc sẽ không có ác quỷ dám xuất hiện.
Sư Linh cũng định đi những nơi khác, Lục Ngọc Ngang quyết định một mình lăn lộn trên quan trường, Tịch Đăng tự nhiên không còn chuyện để làm.
Sư Linh đột nhiên lấy một vật ra cho Tịch Đăng, “Đây là vật Tân Nùng muốn cho ngươi.”
Tịch Đăng sửng sốt một chút, mới nhận lấy, chờ cậu ý thức được vật này là vật gì, biểu tình lập tức thay đổi, “Đây là vãng sinh hồn.”
Bên trong Vãng sinh hồn kỳ thực có chứa đựng ký ức đã quên mất của một số con quỷ chưa thể đầu thai, Tân Nùng lén xông vào địa phủ, trộm vãng sinh hồn của Tịch Đăng, cũng vì như vậy, Diêm vương giận dữ, mệnh lệnh Quỷ sai mau chóng bắt Tân Nùng từ nhân gian về.
“Ngươi chỉ cần mở cái này ra, là có thể đạt được ký ức khi còn sống, sau đó cũng có thể đi đầu thai.” Nhãn thần Sư Linh rất bình tĩnh, “Tân Nùng trước kia có thể đầu thai vào gia đình giàu có, cả đời vô lo, bây giờ chỉ có thể đầu thai vào nhà buôn bán nhỏ. Ngươi có muốn đi xem không?”
Biểu tình Tịch Đăng trong nháy mắt mê man, Sư Linh nhìn thấy, trực tiếp nắm tay Tịch Đăng.
Trong nháy mắt, bọn họ đã đến một cái trấn nhỏ, Sư Linh chỉ vào một cửa hàng nhỏ bán bánh bao cách đó không xa, “Tân Nùng đã đầu thai thành con trai của hắn, bất quá chỉ mới một tháng, vợ chồng bọn họ còn chưa phát hiện.”
Sư Linh nói, một người phụ nữ tuổi còn trẻ bưng một mâm đồ ăn đi tới bên cạnh tiểu thương bánh bao, ôn nhu cười nói mấy câu, còn giúp tiểu thương xoa mồ hôi trên trán.
Tịch Đăng nhìn chằm chằm bụng phụ nhân kia, mới nhẹ giọng nói: “Hiện tại Tân Nùng ở trong bụng phụ nhân này?”
Sư Linh nhẹ gật đầu.
Tịch Đăng cúi đầu nhìn vãng sinh hồn trong tay, “Tại sao lại ngốc như vậy?”
Sư Linh nắm chặt tay Tịch Đăng, ánh mắt khẽ chuyển, “Ngươi chuẩn bị làm gì? Ngươi có thể cùng đi với ta.”
Tịch Đăng lắc đầu, “Ta không biết.”
Sư Linh nhìn Tịch Đăng một hồi, liền buông lỏng tay Tịch Đăng ra, lấy một miếng phù đưa cho Tịch Đăng, “Nếu ngươi suy nghĩ xong rồi, muốn tìm ta, chỉ cần đốt miếng phù này là được.”
Sư Linh rời đi, Tịch Đăng vẫn đứng ở góc tường, mãi đến tận khi hai người kia đều đã thu dọn cửa hàng về nhà.
Cậu bỏ Vãng sinh hồn vào túi càn khôn, Tịch Đăng không thể nghĩ ra câu trả lời liền quyết định đi tìm Huyền Không.
Lúc Tịch Đăng đến, Huyền Không đang quét sân, Tịch Đăng vừa đến, hắn liền biết được, cũng không để chổi xuống, tiếp tục quét sân trước nhà chính.
Tịch Đăng trực tiếp ngối xuống bậc thang, nâng quai hàm nhìn Huyền Không, trong đôi mắt mang theo mê man, “Huyền không, ta cảm thấy ta gặp phải vấn đề lớn.”
Huyền Không khẽ cười một tiếng, dưới ánh trăng, dung mạo của hắn cũng có vẻ nồng lệ hơn, “Ngươi có gì buồn phiền, nói ta nghe thử.” Hắn quét một chút lá rụng, khuôn mặt ôn hòa, Tịch Đăng nhìn hắn, tâm tình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Huyền Không, ta có thể đi đầu thai.”
Huyền Không ngừng chổi lại, hắn ngẩng đầu nhìn Tịch Đăng.
Tịch Đăng ngẩng đầu nhìn mặt trăng sáng loáng, “Năm trăm năm, ta đã từng suy nghĩ nếu có thể đi đầu thai, thì cũng tốt. Thế nhưng khi chuyện đó thật sự xảy ra, ta lại không biết có nên đi hay không.” Cậu nở nụ cười, bộ dáng vô cùng ngây thơ vô tư, “Huyền Không, ngươi nói xem ta nên lựa chọn thế nào?”
Huyền Không hỏi ngược lại cậu, “Ngươi nói xem ta nên trả lời thế nào?”
Tịch Đăng nhìn về phía hắn, mím môi nở nụ cười.
Tịch Đăng ở lại Chùa Vạn Thiên, ban ngày liền bay tới chỗ cửa hàng bánh bao kia, màn đêm buông xuống, mới quay về Chùa Vạn Thiên. Huyền Không luôn ở cửa chờ cậu, Tịch Đăng xa xa nhìn thấy Huyền Không, liền mỉm cười bay qua, “Huyền Không, không phải nói không cần chờ ta sao?”
Huyền không cười nhạt một tiếng, dắt tay Tịch Đăng, “Sợ ngươi đi nhầm đường.”
Tịch Đăng nghe vậy, cũng là cúi đầu cười cười, không nói lời nào.
Tịch Đăng ở Chùa Vạn Thiên chín tháng, còn cố ý báo mộng cho mẫu thân của Tân Nùng, cậu muốn Tân Nùng tiếp tục được gọi tên này, thế nhưng hài tử sau khi sinh, Tịch Đăng liền dở khóc dở cười, bởi vì tiểu thương bán bán bao họ Ngưu.
Huyền Không biết xong, cũng là bật cười, trách cứ trừng Tịch Đăng một cái, “Ngươi đi báo mộng, sao không hỏi thăm dòng họ nhà người ta, bây giờ trái lại không ra ngô ra khoai.”
Tịch Đăng u sầu, đặc biệt là khi nghe tiểu thương kia ôm đứa nhỏ, dỗ dành nói: “Ngưu Tân Nùng, con trâu nhỏ của cha (ngưu: trâu).”
Tịch Đăng không đợi Tân Nùng đầy tháng liền đi, cậu tới kinh thành.
Lục Ngọc Ngang thật sự trúng bảng nhãn, tuổi trẻ tài cao, rất được tể tưởng thưởng thức, tể tướng còn để thiên kim đính hôn với Lục Ngọc Ngang, đầu xuân năm sau sẽ chính thức gả cưới.
Tịch Đăng lúc tới, Lục Ngọc Ngang đang ở trong thư phòng vẽ vời, Tịch Đăng ẩn thân, ngồi trên cửa sổ lung lay hai chân, Lục Ngọc Ngang vẫn chưa phát hiện, hết sức chuyên chú mà vẽ vời.
Tịch Đăng nhìn một hồi, liền nở nụ cười, “Đại con lừa này, thật là.” Nói xong, cậu liền rời đi.
Bút Lục Ngọc Ngang lập tức ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, biểu tình có chút mê man, “Kỳ quái, luôn cảm thấy vừa có gì đó nhìn mình?” Nói xong, hắn liền mở to mắt, nhanh chóng đặt bút xuống đi tới phía trước cửa sổ, đứng ở cửa sổ hồi lâu, cuối cùng suy sụp mà đi về trước bàn, “Là mình suy nghĩ nhiều.”
Bức tranh trên bàn dần dần hiện ra toàn cảnh, bên trên có vẻ một thiếu niên khuôn mặt thanh tú mặc y phục đen ngồi trên cây cắn hạt dưa, dưới tàng cây có một bạch y thư sinh đang ngồi, mà thư sinh kia đang sầu khổ nhăn mày dùng cuốn sách che đầu, đề phòng vỏ hạt dưa rơi xuống đầu mình.
Tịch Đăng ở khắp nơi du ngoạn nửa năm, rốt cục phát hiện mình không còn chuyện gì để làm nữa, liền lấy tấm phù cùng với vãng sinh hồn trong túi ra.
Cậu nhìn chằm chằm hai món đồ ấy, hồi lâu sau, cậu khẽ cắn răng, ném phù ra phía sau, chuẩn bị mở vãng sinh hồn ra.
Mặt sau đột nhiên duỗi ra một bàn tay khớp xương rõ ràng trực tiếp cướp vãng sinh hồn từ trong tay Tịch Đăng đi, thanh âm trầm thấp cũng đồng thời vang lên, “Ta liền biết cái tên gia hỏa không tim không phổi nhà ngươi cuối cùng vẫn sẽ chọn đầu thai.”
Tịch Đăng lại cong cong mắt nở nụ cười, quay người ôm người vừa tới, “Ta bất quá chỉ muốn nhìn một chút, ngươi còn định trốn sau lưng ta bao lâu.”
Sư Linh rũ mắt nhìn cậu, đôi mắt bình tĩnh như hồ nước, “Ngươi cố ý buộc ta đi ra?”
Tịch Đăng vô tội nở nụ cười, “Ngươi nếu vẫn muốn ẩn núp không chịu ra, vậy ta liền đi đầu thai thật.”
Sư Linh hừ lạnh một tiếng, “Ta vì ngươi hơn một năm rồi không bắt quỷ, ta quyết định tóm con quỷ ngươi đầu tiên.”
Sư Linh bắt con quỷ nào đó đi, thế nhưng y không biết là, có một hòa thượng cùng với một thư sinh từ quan đều đang trên đường đi tìm quỷ.
———
“Tâm nguyện duy nhất của ta là, vai chính công thụ không thể ở cùng nhau.”